Những ai dám làm, sẽ thắng.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Lục Tiểu Lam
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 342 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 629 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:52:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 257: Ngược Yêu: Kỉ Niệm Kết Hôn (2)
dit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Cúc Như Khanh thấy cô chưa từng to gan như thế, đôi mắt luôn tĩnh mịch, lúc này cũng đổi sang nhu tình và cổ vũ, muốn cô tiếp tục động tác.
Mặc Thiên Trần đón nhận ánh mắt của anh, mặt càng lúc càng đỏ, giống như không phải cô chủ động, lần này mặc dù là thật lòng, nhưng nghĩ kĩ lại, trước khi ra trận và lúc đã vác súng ra trận là khác nhau.
Hôm nay cô mặc một cái quần cụt chấm hoa, lúc ngồi lên đùi anh, quần cụt chỉ che đến bắp đùi cô, vẫn lộ hai chân trắng, trên người là chiếc áo sơ mi đơn giản, khiến vóc người trở nên lung linh hấp dẫn.
Cúc Như Khanh thấy cô lúc này như một thiếu nữ thanh khiết, nhưng lại không thiếu nét quyến rũ của người phụ nữ hiện đại, cô không thuần thục tháo thắt lưng của anh ra, nhìn thấy vật tượng trưng cho phái nam của anh ngẩng lên, cô chống hai tay lên khuôn ngực kiện mỹ của anh, đồng thời dời chiếc mông trắng lên phía trước một chút, cách một lớp vải bao bọc anh, vừa vặn cũng vây quanh thứ cường tráng của anh.
Cúc Như Khanh thân thể căng thẳng khó tự chủ, dù chỉ ở trong một không gian nhỏ hẹp, nhưng cảm giác ngọt ngào vẫn ngập tràn đến không thể dùng ngôn ngữ để diễn đạt, khiến anh nôn nóng muốn rút ngắn thời gian, hai tay anh duỗi ra, muốn cởi áo của cô, nhưng bị Mặc Thiên Trần ngăn trở.
“Trần…”
“Ông xã, hôm nay là em…” Mặc Thiên Trần nhìn anh thâm tình.
cô thấy anh càng lúc càng nóng lên, rút lại tay đặt trên ngực anh, tự tay cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của mình ra, Cúc Như Khanh ánh mắt di động theo mười ngón tay của cô, khi toàn bộ làn da trắng nõn chiếu rọi vào trong mắt anh thì tròng mắt anh đã dấy lên lửa lớn.
Mặc Thiên Trần cũng không gấp, cô cúi thấp người, nằm trên ngực anh, cúi đầu cắn lỗ tai anh, “Ông xã, có thích không?”
“Thích…” Cúc Như Khanh thanh âm dồn dập.
Khi thân thể mềm mại kề cận lồng ngực anh thì anh bắt đầu mất khống chế, đôi tay vuốt ve hông cô, thuận thế trượt vào trong quần, khi tay vừa chạm vào đến mông cô, liền xoa xoa làn da non nớt, ngón tay tiếp tục tìm tòi, chợt chạm phải dây lưng cô, anh không tin được, “Em…”
Mặc Thiên Trần thẹn thùng cười, cô chỉ mặc một cái quần lót nhỏ hình chữ T, để phối hợp với hành động lớn mật tối nay, chỉ muốn mang lại cảm giác hạnh phúc này cho anh hưởng thụ.
“Vậy… Ông xã có thích không?”
“thật sự… Thích chết mất…”
Ngón tay của anh lần theo sợi dây đi xuống, rồi chậm rãi ngừng lại, kéo kéo sợi dây, Mặc Thiên Trần không ngờ anh tà ác như vậy, sợi dây nhẹ nhàng chạm vào đóa hoa của cô, lúc sợi dây vừa chạm đến nơi mềm mại nhất của cô, cô khó khăn ngâm ra tiếng.
“Ông xã…”
Bộ dáng kiều mỵ của cô phản chiếu hết vào mắt anh, Cúc Như Khanh tiếp tục đùa bỡn cô, khiến cô phải ngâm xướng tiếng sau cao hơn tiếng trước, sau đó mới vươn tay khác trượt đến đóa hoa, vuốt những giọt nước không ngừng tràn ra, cô động tình khiến đóa hoa càng lúc càng rỉ nước nhiều hơn, nên không phải chỉ là vài giọt, mà nước tràn ra đầy cả bàn tay anh.
một tay anh vỗ về chơi đùa với đóa hoa nhỏ, tay khác vẫn nhẹ nhàng nắm kéo sợi dây không ngừng, hai cảm giác cùng ập tới, làm Mặc Thiên Trần khó chống cự, cô chỉ cảm thấy máu trên người như đang tụ về một điểm, cảm giác như muốn bay lên, đánh thẳng vào các giác quan của cô.
Mặc Thiên Trần bị anh cùng một lúc dẫn lên những ngọn sóng cảm xúc, không nhịn được nẩng cổ, dáng vẻ như một con thiên nga xinh đẹp muốn giương cánh bay lượn, Cúc Như Khanh khẽ ngẩng đầu, cắn lên bộ ngực cô, viên trân châu bị anh vươn đầu lưỡi đến đã sớm đứng thẳng, càng tôn lên vẻ mĩ lệ của cô.
Từng nơi bí ẩn nhất đều bị anh nắm giữ, Cúc Như Khanh lúc này không còn muốn làm chủ tịch Cúc thị nữa, anh chỉ muốn làm một người đàn ông bình thường điên cuồng vì cô, tình nguyện cả đời này được chìm đắm trong vẻ đẹp của cô.
“Trần… Có thích không?”
“Thích…” Mặc Thiên Trần thở hổn hển, ngâm xướng, “Em rất thích, Như Khanh… Như Khanh… Đừng vậy nữa, em… Em…”
“Đừng thế nào? Trần, em sao vậy?” Cúc Như Khanh khàn giọng, nói xong tiếp tục dùng răng trêu chọc bộ ngực cô.
Mặc Thiên Trần bị loại cảm giác ngọt ngào này hành hạ, từng chỗ từng chỗ bị anh chiếm giữ, nhưng anh chiếm được rồi, lại để mặc cho cô chờ đợi, khiến cô xuất hiện cảm giác như bị ngàn vạn con kiến hành hạ, khiến cô có cảm giác không được thỏa mãn…
“Ông xã, đừng ức hiếp em mà, được không?” cô mềm nhũn năn nỉ anh.
Cúc Như Khanh nhìn thân thể xinh đẹp của cô nhuộm một màu hồng động tình, làn da đó vì anh mà nhuộm thành màu hồng, tiêm nhiễm vào tất cả giác quan của anh, anh xấu xa đùa, “thì ra đây gọi là ức hiếp hả! Sao anh có thể ức hiếp Trần được? Anh không ức hiếp Trần nữa, được không?”
Anh nói xong, ngón tay đang nắn kéo giữa hai bắp đùi càng tăng thêm sức lực, ngón tay đùa bỡn đóa hoa cũng bắt đầu dùng sức, tăng nhanh tiết tấu, Mặc Thiên Trần lập tức thét lên, đến lúc cô cảm giác không khống chế được mình nữa, anh lại ngừng cả hai tay, buông cô ra, sau đó thưởng thức gương mặt đầy kiều diễm của cô.
“Ông xã…”
Đột nhiên bị ngừng lại, Mặc Thiên Trần đâu phải nữ sinh mới nếm trải tình triều, thân thể của cô sớm đã bị anh bá đạo chiếm lấy đưa dẫn sóng tình nổi lên từng đợt, anh nói không ức hiếp cô, rõ ràng là anh đang ức hiếp cô mà!
Mặc Thiên Trần biết anh cố ý đùa giỡn mình, thấy người đàn ông khóe môi nở nụ cười xấu xa, cô hơi nhích mông lên, tháo thật nhanh quần lót trên người anh, “xoạt” một tiếng, thứ nóng bỏng của anh lập tức nhảy ra ngoài, rơi vào tay cô.
Cho dù đã nhìn thấy bao nhiêu lần, cô vẫn kinh ngạc về kích thước của anh, nhưng đây là lần đầu tiên, cô không chậm trễ một phút nào liền ngồi xuống…
“A…”
Dù đã sớm động tình, nhưng không có sự phối hợp, khiến cô vừa chặt vừa đau, nhưng lúc này, cô không cho phép mình lùi bước, ngược lại còn phải nhanh chóng hành động.
Mới đầu còn có chút khó nhúc nhích, nhưng từ thân đến tâm đều khát vọng anh, nên cô rất nhanh thích ứng được, và quỳ gối bên ngoài hai chân anh, ra vẻ quyến rũ anh.
“Trần, em đúng là tiểu yêu tinh…”
Cúc Như Khanh vươn tay, nâng eo nhỏ của cô lên, kéo lê thân thể trần trụi màu hồng, hấp dẫn ánh mắt anh, và sự kết hợp chặt chẽ từ nơi nào đó, còn truyền đến cho anh cảm giác tê dại.
Anh thấy cô như vậy, dũng cảm dứt khoát yêu anh như thế, trong lòng ngọt ngào nay càng thêm ấm áp, nhìn cô toàn thân cap thấp, chỉ còn lại cái quần cụt chấm hoa còn dính bên hông, loại phong tình nửa kín nửa hở này, càng thêm hấp dẫn tầm mắt anh.
Kim Cương Khế Ước Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam