Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Tác giả: Lục Tiểu Lam
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 342 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 629 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:52:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 226: Ngược Yêu: Anh Khổ Em Xoa Dịu (1)
dit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Cúc Như Khanh thấy cô thần sắc nặng nề, không nhịn được cười, “Làm gì đấy?”
“Em…” Mặc Thiên Trần ngẩng ra, đại gia tộc họ Cúc sắp khai chiến, khắp nơi ngập tràn mùi thuốc súng, sao anh lại có thể nhẹ nhàng như vậy? “Như Khanh, anh không sao chứ?”
Cúc Như Khanh thấy cô ôm mình quá đỗi, cứ như sợ vừa chớp mắt một cái sẽ bỏ lỡ vậy, anh nghiêm mặt, “không sao, không sao mà.”
“Nhưng…” Mặc Thiên Trần vẫn không nhịn được nói: “Hôm nay em đọc tin tức, biết nguyên nhân công ty anh xảy ra chuyện.”
“Đừng lo, anh đã giải quyết rồi.” Anh kéo cô lên lầu, về phòng ngủ.
Mặc Thiên Trần nhìn anh, cô nhớ đến lời Liễu Nam Điềm, Liễu Nam Điềm muốn cô khuyên Cúc Như Khanh có thể nhẫn thì nên nhẫn, nhưng rõ ràng là Cúc Thiên Lâm khơi chiến, Cúc Như Khanh làm sao nhịn đây.
“Như Khanh, trưa nay ông nội hẹn em ăn cơm.” Anh là người thông minh, cô nói vậy, chắc chắn anh hiểu được.
cô cũng hiểu, Cúc ông cụ tất nhiên không muốn thấy chiến tranh giữa con trai và cháu trai, nhưng bây giờ Cúc Thiên Lâm đuối lý, Cúc Như Khanh tổn thất lớn như vậy, anh không thể nào không tức giận.
“Vậy sao?” Cúc Như Khanh chỉ nhẹ nhàng đáp.
Mặc Thiên Trần thấy anh không biểu hiện gì, không khỏi nóng nảy, anh giải quyết thế nào rồi! Người đàn ông này căn bản cái gì cũng không chịu nói, khiến người ta nóng lòng.
“Anh mệt rồi, Trần.” Cúc Như Khanh buông cô ra.
“Được!” Mặc Thiên Trần biết tối qua anh căn bản không ngủ, sáng sớm lại bận việc đến tận bây giờ, lập tức thả anh, cô nhìn lồng ngực kiện mỹ của anh, “Nhanh nhanh, tắm xong đi ngủ sớm!”
“Anh cứ nghĩ Trần sẽ chủ động giúp anh tắm!” Anh híp híp mắt.
“không!” cô mà bước vào đó chắc chắn hai người sẽ không còn đơn thuần là đi tắm, “Em đi xem Cầm Du làm bài tập xong chưa!” Dứt lời, cô đã chạy mất.
Cúc Như Khanh nhìn bóng dáng cô chạy xa, lắc đầu, đi vào phòng tắm.
Thứ hai đến, mọi người ai cũng chú ý đến vụ án của Lý Hùng, kể cả Mặc Thiên Trần.
Kết quả cuối cùng: Lý Hùng thừa nhận đã trộm bản thiết kế bán ra chợ đen, nên nguyện ý gánh chịu tổn thất lần này, cũng chủ động tự chặt đứt tay trái xem như lời xin lỗi.
Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền nghe được tin này, thở phào nhẹ nhõm, ít ra Lý Hùng không khai bọn họ ra, mà tự mình gánh hết tội lỗi, trong lúc đó, Cúc ông cụ cũng đang ngồi bên cạnh bọn họ, ông không nói lời nào.
“Cha, con nói rồi, từ chuyện sòng bác đến chuyện công ty ngày hôm nay, đều không liên quan đến bọn con, cha cũng nhìn thấy kết quả điều tra của cảnh sát rồi đấy!” Cúc Thiên Lâm lập tức nói.
“Đúng thế! Cha, cha đừng bận tâm nữa, Cúc Như Khanh gặp phải chuyện, không phải là con và anh hai nhằm vào nó, nó làm việc đắc tội với rất nhiều người, không thể nào là bọn con được!” Cúc Thiên Truyền cũng lập tức thêm lời.
Cúc ông cụ vẫn nhắm mắt không nói gì, ông giống như một pho tượng ngồi một chỗ không nhúc nhích, hồi lâu mới nói: “Cha mệt, muốn ngủ.”
“Vậy cha nghỉ ngơi cho khỏe, bọn con về đây.” Cúc Thiên Lâm ý bảo Cúc Thiên Truyền ra về.
Trong nhà giam.
Cúc Thiên Lâm gặp Lý Hùng, hắn vừa thấy liền khóc lớn, “Lão gia, ông phải làm chủ cho tôi, Cúc Như Khanh lòng dạ độc ác, căn bản là đại ma đầu, hắn hạ lệnh chém ngón tay của tôi, còn buộc tôi phải nói là mình tự chặt đứt để xin lỗi, lão gia…”
“A Hùng, ông yên tâm, tôi nhất định lấy lại công bằng cho ông.” Cúc Thiên Lâm nuốt cục tức, nói: “Bây giờ ông cứ giả vờ như không có chuyện gì, tôi sẽ nghĩ cách sớm đưa ông ra ngoài.”
“thật cảm tạ lão gia, cảm tạ lão gia!” Lý Hùng cảm động đến nước mắt nước mũi giàn giụa.
Cúc Thiên Lâm trở về nhà, Cúc Như Phong vừa thấy hắn, vội vàng chào đón, “Cha, chú Lý đã xảy ra chuyện gì?”
Cúc Thiên Lâm chỉ lắc đầu, sau đó đến ngồi sofa, nhắm mắt lại, lấy tay vuốt trán.
“Cha, cứ cho là chú Lý phạm tội gián điệp, anh ta cũng không có quyền chém ngón tay chú Lý! Anh ta căn bản là coi cha ra gì, cha, rõ ràng là cố ý khiêu khích cha! Chúng ta cứ ngồi yên chờ chết như vậy sao?” Cúc Như Phong đi tới đi lui trước mặt Cúc Thiên Lâm, “Con không cam tâm, chức chủ tịch vốn thuộc về cha, chẳng lẽ cha định để yên vậy sao?”
Cúc Thiên Lâm vẫn nhắm mắt suy tư, hắn không cam tâm nhưng cũng không thể nhảy lên nhao nhao bất bình như một đứa trẻ được!
“Con thật sự không nuốt được cục tức này!” Cúc Như Phong hừ một tiếng, lập tức ra ngoài, muốn tìm Cúc Như Khanh hỏi rõ ràng.
Chiều tan việc, Mặc Thiên Trần đến công ty của Cúc Như Khanh, mặc dù chuyện Lý Hùng đã chính thức kết thúc, cô cũng biết Lý Hùng không thể nào bán cho chợ đen, chỉ có thể là Cúc Như Khanh không muốn khai chiến, thấy anh cố gắng đè nén như vậy, tự đáy lòng chắc chắn khó xử, cô cũng cảm nhận được.
cô xách theo hộp bánh ngọt mới ra lò đưa cho tổ thư ký, “Tan việc cùng ăn nhé, yên tâm, không mập đâu.”
“Cảm Cúc phu nhân!” Thư ký vui vẻ nhảy lên.
“Được rồi!” Mặc Thiên Trần vội vàng đáp, thư ký sợ bị tổng tài nhìn thấy, lập tức lặng lẽ ngồi xuống, nhìn hộp bánh tỏa mùi thơm ngào ngạt.
Mặc Thiên Trần xách theo một hộp bước, đặt sau lưng rồi cười với anh, “Ông xã, em đến đón anh tan việc!”
“Cái gì thơm vậy!” Cúc Như Khanh thấy cô, đứng lên.
“Vì bà xã đến!” Mặc Thiên Trần nhìn anh cười nói.
Cúc Như Khanh nhìn tay cô lắc tới lắc lui sau lưng, “Là bà xã tới, hay bánh bà xã tới?”
Mặc Thiên Trần giơ lên đưa cho anh, “Cả hai!”
Cúc Như Khanh không nhận bánh bà xã, mà vươn tay nắm hông cô, tà tà cười, “Anh nên ăn bà xã trước hay ăn bánh bà xã trước?”
Mặc Thiên Trần trừng mắt liếc anh, sau đó tự mở hộp bánh ra, lấy một miếng bánh mới ra lò, há mồm cắn, ý tứ rõ ràng, cô không cần biết anh ăn bà xã trước hay ăn bánh bà xã trước, cô chỉ biết là cô đói, muốn ăn cái gì đó.
Miếng bánh tiếp theo vừa đặt lên khóe miệng, người đàn ông đã nhanh chóng cúi đầu, đoạt đi miếng bánh bà xã trên môi cô, cũng ác liệt liếm mẫu bánh bên môi cô.
“Anh…” Mặc Thiên Trần vội vàng kéo anh đến sofa, “Đây là phòng làm việc, anh luôn nghiêm khắc với nhân viên, chúng ta như vậy bị người khác thấy còn ra thể thống gì?”
“Ăn bà xã còn phải lựa thời gian, địa điểm, không gian à?” Cúc Như Khanh đợi cô đút anh ăn bánh bà xã, “Rất ngon! Có điều, bánh bà xã, vẫn không có hương của bà xã!”
Kim Cương Khế Ước Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam