Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Lục Tiểu Lam
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 342 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 629 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:52:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 213: Ngược Yêu: Tâm Đầu Ý Hợp (1)
dit: Ishtar
Beta: N.P
Vườn bách thú.
Nơi đây vốn là rừng nguyên thủy được xây thành vườn thú, Cúc Hoài Cẩn vô cùng yêu thích thiên nhiên, cũng là người khởi xướng mọi người nên yêu thiên nhiên, yêu động, và nâng cao ý thức bảo vệ môi trường.
Điều này làm Mặc Thiên Trần cảm thấy, đời này cô có con gái như vậy, chính là hạnh phúc lớn nhất.
Còn Cúc Như Khanh cũng nhân mấy ngày nghỉ xuân này mà bỏ hết công việc sang một bên, tập tủng hưởng thụ sự ấm áp của gia đình, và dựa theo sở thích của bọn trẻ, sắp xếp lộ trình du xuân.
Cúc Cầm Du chỉ vào con chim công, gọi Cúc Hoài Cẩn, “Hoài Cẩn, nhìn đi, nó đang xòe đuôi kìa!”
Cúc Hoài Cẩn hừ một tiếng, “Tôi đẹp, tôi kiêu đấy, thì sao?”
“Tôi cũng đang khen cậu mà! Chả lẽ nghe không hiểu à?” Cúc Cầm Du híp mắt.
Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh thấy vậy thì cười, trên đường đi chơi, có hai đứa trẻ cứ cãi vã không phục, cũng tăng thêm sự thú vị cho chuyến đi.
Đoàn người đi tham quan đi đến chuồng khỉ thì dừng lại, nhìn đám khỉ lanh lẹ đung đưa tới lui trên tàng cây, bọn chúng đung đưa cánh tay dài khỏe, nhảy qua nhảy lại trên cành cây to, rất nhiều du khách dừng lại chụp hình bọn chúng.
Cúc Hoài Cẩn vỗ tay cười to, “Cầm Du, này, Cầm Du, Cầm Du uy vũ cường tráng, Cầm Du cả người đầy lông vừa đen vừa dài, Cầm Du trèo cao không sợ lạnh, treo ngược trên cây mấy ngàn năm, không mệt sao? Có phải cũng rất hâm mộ chúng ta được ở dưới đất không?”
Mặc Thiên Trần càng nghe đầu càng đầy vạch đen, sau đó đầu đầy vạch đen biến thành len lén cười, Cúc Như Khanh ôm chặt cô, cũng cười đủ.
Cúc Cầm Du trêu Cúc Hoài Cẩn như chim công kiêu ngạo, còn Cúc Hoài Cẩn thì trực tiếp trả đũa Cúc Cầm Du, nói cậu mãi mãi là khỉ chẳng biết tiến hóa.
Nhưng Cúc Cầm Du cũng không tức giận, cậu nhìn lên một nhánh cây vẫy tay với một con khỉ, con khỉ đưa móng vuốt ra lấy lòng cậu, “Hoài Cẩn, có dám sờ nó không?”
Cúc Hoài Cẩn nhiệt tình yêu thiên nhiên không phải giả, nhưng dù sao cũng là tiểu công chúa, vẫn biết e ngại con khỉ lông vừa dài vừa đen, bây giờ rõ ràng là Cúc Cầm Du đang khích cô, cô đương nhiên sẽ không bị lừa.
“Biết cậu không dám mà? Còn dám khoe khoang lòng nhiệt tình với thiên nhiên trước mặt mọi người, chẳng lẽ nó không phải là một loài của thiên nhiên sao?” Cúc Cầm Du tiếp tục khích tướng, nắm lấy móng vuốt nhỏ bé đầy lông của con khỉ.
“Sờ thì sờ, Cầm Du chủ động cho tôi sờ, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy chứ?” Cúc Hoài Cẩn nóng lòng muốn thử, nắm lấy móng vuốt của con khỉ, nói: “Cầm Du, phải ngoan đó.”
Chợt truyền đến một tiếng “A!”, Cúc Hoài Cẩn khóc thét lên, Mặc Thiên Trần lập tức nhảy ra khỏi ngực Cúc Như Khanh, “Bảo Bảo, sao vậy?”
Lúc đó, Cúc Cầm Du vuốt ve móng vuốt con khỉ cầm, rồi ôm Cúc Hoài Cẩn đang gào khóc, “Tiểu khổng tước kiêu ngạo, hóa ra là cậu nhát gan.”
“Mẹ, mẹ…” Cúc Hoài Cẩn khóc đòi Mặc Thiên Trần.
Mặc Thiên Trần ôm cô lên, “Bảo Bảo ngoan, không sao mà, con khỉ kia không làm hại Bảo Bảo đâu, nó chỉ chơi với Bảo Bảo mà! Cầm Du chỉ trêu con thôi, Bảo Bảo đừng khóc.”
Cúc Như Khanh bước tới, xem xét vết thương trên tay Cúc Hoài Cẩn xong, nghiêm túc phê bình Cúc Cầm Du, “Cầm Du, không được quá đáng! Nếu con khỉ kia lạ người, tổn thương Hoài Cẩn thì sao?”
“Được rồi, Như Khanh, đừng nói nữa.” Mặc Thiên Trần thấy anh mắng Cúc Cầm Du, cô không đành lòng, “Là Hoài Cẩn có lỗi trước, nếu con bé không so sánh lung tung, Cầm Du sẽ không trêu như vậy đâu, bây giờ nó không sao mà, đừng làm quá lên như thế, được không?”
Cúc Như Khanh im lặng, Mặc Thiên Trần buông Cúc Hoài Cẩn ra, “Bảo Bảo ngoan, con và Cầm Du là bạn tốt, bạn tốt là không giận nhau. Con xem, là con khiêu khích Cầm Du trước, Bảo Bảo sai trước, biết không?”
Cúc Hoài Cẩn thấy Cúc Cầm Du lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, lau khô nước mắt, “Con không có chọc Cầm Du giận, con chỉ làm nũng chút thôi mà.”
Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ nhìn về Cúc Như Khanh, ý tứ quá rõ ràng, cô nhóc không muốn Cúc Cầm Du lớn lối quá thôi.
Cúc Như Khanh vỗ vỗ bả vai con trai, Mặc Thiên Trần thấy thằng bé vẫn còn mất hứng, vội vàng kéo tay Cúc Cầm Du, “Hoài Cẩn không ngoan, mẹ xin lỗi con, được không?”
“Con đâu hẹp hòi như vậy chứ?” Cúc Cầm Du lầu bầu.
“Chú Cúc, bên kia đang trồng cây, chúng ta mau đến đó đi!” Cúc Hoài Cẩn lôi kéo tay Cúc Như Khanh.
“Trần, Cầm Du, mau qua đây!” Cúc Như Khanh quay đầu lại gọi.
Mặc Thiên Trần kéo tay Cúc Cầm Du về phía trước, con nít tính tình hoạt bát mau quên, nơi trồng cây đã có rất nhiều người tham dự rồi, Cúc Hoài Cẩn vô cùng hứng thú, bắt đầu cầm cuốc nhỏ đào hố.
“Mẹ, mau đến đây, chúng ta gieo hạt mầm vào đây, đến lúc nào đó nó sẽ nảy mầm, sau đó lớn lên thành đại thụ che trời. Bây giờ khí hậu càng ngày càng tệ, cũng vì thiên nhiên bị con người tàn phá, không ngừng chặt cây phá rừng, nhưng lại không kịp thời tu bổ. Nhà chúng ta bốn người, mỗi người gieo một hạt đi.” Cúc Hoài Cẩn nói vô cùng nghiêm túc.
“Được!” Mặc Thiên Trần cầm cuốc lên, Cúc Như Khanh bước tới, “Anh giúp em đào hố, em chỉ cần gieo hạt xuống là được rồi.”
cô biết anh thương cô, nhưng đến một đứa bé chưa đủ sáu tuổi cũng tự mình cầm được cuối đào hố trồng cây, cô lấy lý do gì giả bộ yếu đuối được chứ, “Như Khanh, em làm được.”
“Con gái em rất tuyệt!” Cúc Như Khanh khen, “Em cũng có thể hãnh diện rồi.”
“Đúng thế, em rất hãnh diện mà.” Mặc Thiên Trần cùng anh đào hố song song nhau, đúng thế, cô rất hãnh diện, cũng hãnh diện thay cho cha đứa bé, mặc dù đây chỉ là kết quả của một cuộc giao dịch, nhưng trừ nguyên nhân đó đi, nó mang lại cho cô rất nhiều sự kinh ngạc.
Bọn họ nhìn hạt giống mình tự tay gieo xuống mảnh đất hoang vu này, thầm hy vọng nó mau chóng nảy mầm, đây là hy vọng cho thiên nhiên, cũng là hy vọng của con người.
Kỳ nghỉ xuân hạnh phúc cứ như thế kết thúc trong bình yên, cả nhà quay về, sau đó ai nấy quay về với công việc của mình, Cúc Như Khanh vừa về đến liền đi đến Ám Dạ, còn Mặc Thiên Trần ở nhà chăm sóc hai đứa trẻ, sắp xếp cho hai đứa nghỉ ngơi xong, mà Cúc Như Khanh vẫn chưa về, cô nhìn ra cửa lớn, trong lòng mong đợi.
Ám Dạ.
Trần Ích báo cáo tình hình gần đây cho anh, “Chủ tịch, kể từ sau kỳ nghỉ, hai người họ cực kỳ phách lối, sòng bạc của họ công khai khai trương lần nữa, tôi vừa phát hiện chuyện này xong, nên báo cáo với chủ tịch trước, trong đợt nghỉ xuân này, tôi đã âm thầm theo dõi, việc kinh doanh của bọn họ vô cùng tốt, lượng khách đến rất nhiều.”
Cúc Như Khanh nghe vậy, nhìn về Nghiêm Tiểu Huệ, “Phí thị gần đây có động tĩnh gì không?”
Nghiêm Tiểu Huệ nói: “Trong lúc nghỉ xuân thì rất bình thường, nhân viên vẫn nghỉ lễ theo lệ, hôm nay bắt đầu làm việc lại, tất cả đều không có gì bất thường.”
Kim Cương Khế Ước Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam