Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Tác giả: Lục Tiểu Lam
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 342 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 629 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:52:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 204: Ngược Yêu: Một Nhà Đoàn Viên (3)
dit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Tài xế thấy cô tâm tình không tệ, nên cũng tùy tiện tâm sự, cuối cùng, Mặc Thiên Trần hỏi: “Bác tài, có phải bác có thành kiến với nhà giàu có không? Tôi gặp phải một người cố chấp không thèm để ý gì thậm chí còn tổn thương người khác không thương tiếc, bác nói xem, người đó là người thế nào?”
“thật?” Tài xế taxi trợn mắt.
Mặc Thiên Trần nghiêm túc gật đầu.
“cô gái, cô nói thử một dãy số đi!” Tài xế taxi xin cô.
“Cái này thì có liên quan gì?” Mặc Thiên Trần không rõ.
Vừa nói chuyện, xe cũng vừa lái được đến biệt thự, tài xế ngừng lại, “cô gái à, cô là người tốt, xin cô nói thử đi!”
“4633832” Mặc Thiên Trần vội vã muốn xuống xe gặp3acon gái, đành phải thuận miệng nói ra một dãy số, sau đó nói: “Bác tài, bác cũng đừng dốc hết gia sản để mua vé số nha!”
cô xuống xe, tài xế nhìn theo bóng lưng cô, lớn tiếng nói: “cô gái à, cô gặp phải người đàn ông này vận số rất giống người trúng giải nhất, tôi cho cô mượn vận tốt, chúc phát tài.”
Mặc Thiên Trần ngẩn ra, rồi xoay người, nhìn tài xế taxi say mê cuồng nhiệt lái xe rời đi, cô thấy lá trên cây thỉnh thoảng rụng xuống, mang theo cơn gió phiêu đãng mùa đông, ánh nắng lại ấm áp chiếu vào người cô, khiến cô thấy rất ấm áp.
Xổ số một ngày mở thưởng ba lần, không phải lần nào cũng có giải nhất, lần nào có giải nhất thì ngàn vạn người dân ngẩng đầu trông ngóng, mà cô cũng chưa từng nghiêm túc xem xét, cũng chưa ngẫm nghĩ kỹ về hôn nhân và tình cảm của cô.
“Mẹ, mẹ về rồi!” Cúc Hoài Cẩn như chú chim nhỏ vui vẻ bay ra, cắt đứt mạch suy nghĩ của Mặc Thiên Trần.
Mặc Thiên Trần vừa nhìn thấy3acon gái, vui vẻ ôm đứa bé lên, “Đúng vậy, mẹ về rồi! Bảo bảo của mẹ, tiểu công chúa của mẹ…”
cô cứ nghĩ là tuần này sẽ không được gặp3acon gái, không ngờ3acon gái đã sớm đến đây chờ cô, Mặc Thiên Trần vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn, nhớ lại Cúc Như Khanh nói3acon gái cô xinh đẹp đáng yêu hơn cô. Đúng vậy,3acon gái cô ngây thơ vui vẻ, ai thấy khuôn mặt tươi cười của nó tâm tình cũng tốt lên, ai nghe thấy tiếng cười của nó cũng quên được ưu sầu, ai cũng thích ôm một đứa bé như vậy.
Bảo Bảo quả thật luôn khiến người ta phải thích hơn cả người mẹ này, thích gấp trăm lần nghìn lần vạn lần.
“Mẹ, chúng ta vào nhà đi! Chim mẹ ở trên cây sinh3acon rồi, đang kêu líu ríu không ngừng!” Cúc Hoài Cẩn chỉ vào cái cây đại thụ trong biệt thự.
“Ừ, chúng ta cùng đi xem.” Mặc Thiên Trần lôi kéo tay đứa bé, chỉ cần3acon gái thích, cô cũng thích.
Hai mẹ3acon cùng vào biệt thự, Dương Mi gật đầu chào hỏi cô.
“Cảm ơn cô, Dương quản gia, hôm nay đưa3acon gái tôi đến đây.” Mặc Thiên Trần bước tới.
“Việc tôi phải làm mà.” Dương Mi đứng dưới tán cây nói.
“Mẹ, mẹ, mẹ nghe chưa?” Cúc Hoài Cẩn nhỏ giọng nhưng không giấu được sự vui sướng.
Mặc Thiên Trần chăm chú nghe, quả nhiên có tiếng chim non vừa ra khỏi trứng, còn có tiếng chim mẹ đến hót mừng chim3acon, “Nghe rồi, nghe rồi…”
Dương Mi tự động lui ra, nhường không khí tốt đẹp này lại cho hai mẹ3acon.
“Mẹ, mẹ, mẹ nghe được cái gì?” Cúc Hoài Cẩn ở bên tai cô hỏi.
Mặc Thiên Trần vui vẻ nói: “Chim mẹ đang tuyên bố với thế giới nàyacon của tôi đã ra đời, đây là tin phấn chấn lòng người, hy vọng tất cả bạn bè cùng đến đây chúc phúc cho3acon ta, chúc phúc3acon ta khỏe mạnh trưởng thành, sớm ngày vươn cánh bay về phía bầu trời bao la.”
Cúc Hoài Cẩn nghe xong vỗ tay, “Phải phải! Chúng ta đi tìm quà tặng cho chim nhỏ, mẹ đồng ý không?”
“Đương nhiên là được! Nhưng chúng ta tặng quà gì đây?” Mặc Thiên Trần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của3acon gái.
“Chim nhỏ ăn sâu, chúng ta đi tìm sâu nhỏ, mẹ, chúng ta đi tìm sâu nhỏ đưa cho chim mẹ được không?” Cúc Hoài Cẩn vô cùng nghiêm túc.
“Được! Chúng ta đi bây giờ luôn.” Lúc Mặc Thiên Trần tới đây, thấy dưới chân núi có trồng rau dưa màu xanh biếc, mấy thứ có màu xanh như vậy chắc chắn không dùng thuốc trừ sâu, trên rau chắc chắn có sâu.
Hai mẹ3acon hào hứng chạy ra ngoài thì vừa lúc Trần Ích đi vào, “Thiếu phu nhân, cô muốn đi đâu?”
“Chú Trần, chúng ta đi bắt sâu nhỏ làm quà cho chim mẹ.” Cúc Hoài Cẩn trả lời.
Mặc Thiên Trần bổ sung: “Lúc tôi đến đây thấy dưới chân núi có trồng rau dưa, nơi đó chắc có nhiều sâu nhỏ có thể cho chim non ăn được.”
“Tôi đưa cô xuống núi!” Trần Ích đi lấy xe.
Rất nhanh, hai mẹ3acon xuống chân núi, Trần Ích nói chuyện với nông hộ trước, Mặc Thiên Trần và Cúc Hoài Cẩn chạy vào đất trồng rau dưa tìm sâu.
“Mẹ,3acon tìm được rồi!” Cúc Hoài Cẩn chỉ vào mấy chú sâu đang ngoe nguẩy dưới tán lá xanh.
Trần Ích lấy ra túi nilon nhỏ, Mặc Thiên Trần muốn giúp Cúc Hoài Cẩn tìm sâu, bị Cúc Hoài Cẩn ngăn cản, “Mẹ để3acon tự tìm!”
Mặc Thiên Trần cười một tiếng, năng lực hoạt động của3acon gái cô tốt như vậy, cô rất vui. cô cũng chăm chú tìm sâu, bỏ vào túi nilon.
“Trần Ích, anh biết chủ tịch của anh thích gì không?” Mặc Thiên Trần vừa tìm sâu vừa hỏi.
Trần Ích ngưng mắt, “Thiếu phu nhân chọc chủ tịch tức giận rồi sao?”
Mặc Thiên Trần gật đầu, “Lần trước cãi nhau anh cũng thấy mà, kể từ đó thì quan hệ không tốt nữa.”
“Bình thường chủ tịch không yêu thích gì cả, ngoài công việc ra thì chủ tịch chú trọng nhất là gia đình. Nguyên nhân mà sáu năm trước Chu Tiểu Kiều bỏ đi, cũng là vì chủ tịch trong mắt chỉ có công việc mà không có cô ta.” Trần Ích trả lời, “Chủ tịch làm gì cũng chưa từng thất bại, không cần biết ở đâu, cũng luôn khiến người khác phải phục tùng tính cách chủ tịch vô điều kiện.”
“Cám ơn.” Mặc Thiên Trần nghe xong, tiếp tục tìm sâu. Với trí tuệ của anh, anh luôn tự ý sắp xếp cuộc sống của người khác, cũng nhất định bắt người khác phải nghe theo sự sắp xếp của anh, cứ cho là anh vì muốn tốt cho cô, nhưng lại chưa bao giờ chịu nói cho cô biết, anh làm chuyện tốt cũng không cần người ta phải nhớ ơn anh.
“Mẹ, chúng ta tìm đúng nơi rồi!” Cúc Hoài Cẩn từ chỗ không xa lắm vui vẻ chạy đến, trên tay còn cầm mấy miếng rau quả.
Mặc Thiên Trần cười nói: “Ừ, chúng ta về nhà tặng quà, chim mẹ thấy nhất định rất vui.”
Đoàn người trở lại biệt thự, Trần Ích lấy một cái thang đến, Mặc Thiên Trần đỡ Cúc Hoài Cẩn mang sâu đến tổ chim.
“Mẹ, mẹ xem tổ chim đó một nhà sống rất vui vẻ, khi nào chúng ta mới được như vậy đây?” Cúc Hoài Cẩn nhìn tổ chim.
Mặc Thiên Trần ngẩn ra, sau đó hiểu được, Bảo Bảo hy vọng mẹ và cha sống cùng nhau, cha của nó, là người đàn ông thần bí lãnh khốc, cô và hắn ta trừ đêm đó ra, chưa từng gặp lại. Làm sao có thể chung sống đây?
Kim Cương Khế Ước Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam