Làm tốt thì tốt hơn là nói giỏi.

Benlamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Lục Tiểu Lam
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 342 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 629 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:52:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 160: Ngược Yêu: Sói Xám Lớn (Trung)
ôi thấy rồi, chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi.” Mặc Chấn Đông gật đầu.
“Đại tiểu thư đang trên đường về nước, sáng mai sẽ đi làm.” Triển Thanh Thanh báo tin tốt cho ông.
Mặc Chấn Đông thầm nghĩ vậy cũng tốt, chờ Mặc Thiên Trần quay về, công ty sớm muộn cũng sẽ giao hết cho cô, sinh ý trường thượng không có ai là Thường Thắng tướng quân, hy vọng chuyện sáu năm về trước, sẽ trở thành kinh nghiệm đường đời của cô, chứ không phải là chướng ngại vật cản trở cô.
Công ty Cúc thị. Cúc Như Khanh ngập đầu trong mớ văn kiện, Khang Hạo gõ cửa đi vào: “Tiên sinh, vụ án Chu Truyền Hảo tạm thời không có tin tức, tôi sẽ chú ý đến khi nào tòa mở phiên. Bây giờ Đồng Thọ Tề và Nhâm Thần Phong cũng dính vào chuyện này, chuyện của bọn họ hay là thả theo chuyện Chu Truyền Hảo luôn không?”
Mặc dù Khang Hạo biết ba chữ “Nhâm Thần Phong” là bom, nhưng đó là chuyện phải giải quyết, có bị mắng cũng phải nói.
Cúc Như Khanh không giống mấy lần trước nổi cơn thịnh nộ, trong tròng mắt lóe ra ý vị mưu tính sâu xa, anh nhàn nhạt nói, “Mang tư liệu của Đồng Thọ Tề và Nhâm Thần Phong cho tôi, tự tôi xử lý.”
“Vâng!” Khang Hạo lập tức đưa tới, sau đó nói: “Tôi tan việc!”
Cúc Như Khanh gật đầu, Khang Hạo đi đến cửa, lại quay đầu lại, “Có cần tôi đi đón người không?”
“không phải cậu có hẹn rồi sao?” Cúc Như Khanh ngẩng đầu.
“Cảm ơn chủ tịch.” Hôm nay là ngày Khang Hạo cảm thấy có tình người nhất.
Cúc Như Khanh cầm tài liệu trên tay, sau đó vứt xuống, anh tức giận không phải là chuyện Đồng Thọ Tề hay Nhâm Thần Phong tiếp tay can thiệp, mà là Mặc Thiên Trần dám xe chỉ luồn kim, dính dáng đến chuyện đó. Mặc Thiên Trần, em nhất định phải trả giá rất lớn cho hành động ngây thơ đó, em biết không? Em cho rằng chạy sang Anh quốc là có thể trốn được cả đời sao?
Cúc Như Khanh trở về thực tại, tiếp tục giải quyết văn kiện trên tay không để ý đến chuyện đó nữa, đến mười giờ đêm, anh nhấn điện thoại: “Mang vào cho tôi ly cà phê!”
Tổ thư ký đã tan việc, chỉ còn Nghiêm Tiểu Huệ ở lại công ty, cô đang ở trong phòng nghỉ ngơi với ly cà phê, lại thấy Cúc Như Khanh đi tới.
“Tổng tài!”
“Mang cho tôi một ly cà phê.”
Cúc Như Khanh cũng không nhìn kỹ cô, xoay người trở lại phòng làm việc.
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Tiểu Huệ nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, cô lập tức mang một ly cà phê mới đến, theo sát bóng dáng của anh đi vào, lễ phép đặt lên bàn.
“cô tan việc đi!” Anh đối với nhân viên mặc dù nghiêm khắc, nhưng lại không hà khắc.
Nghiêm Tiểu Huệ khom môi cười một tiếng: “Dạ! Tổng tài.”
Nghiêm Tiểu Huệ vui vẻ ra ngoài, cuối cùng cũng đạt thành ý nguyện được vào công ty Cúc thị rồi, hơn nữa còn vào bằng chính năng lực của mình, cô đương nhiên rất vui, huống chi còn có thể làm việc với người đàn ông cha hay nhắc đến, cô càng vui hơn nữa.
Cúc Như Khanh dĩ nhiên không để ý đến cô, anh chỉ xem cô như một thư ký trong tổ thư ký thôi, làm việc mãi đến khuya, anh ngẩng đầu nhìn trời, đoán chừng giờ này máy bay của Mặc Thiên Trần sắp hạ cánh xuống sân bay HongKong rồi, anh mới đứng dậy lái xe về nhà.
Mặc Thiên Trần ngồi trên máy bay hơn mười tiếng đồng hồ, lúc xuống máy bay đã là bốn giờ sáng, cô quá giang xe hải quan chạy thẳng đến vịnh Aegean Sea, về đến nhà sắc trời đã sáng hẳn, cô nhìn khu nhà cấp cao tọa lạc bên bờ biển, trong lòng không muốn, nhưng chân vẫn bước vào.
cô vừa vào phòng khách, Cúc Như Khanh đang ngồi ở salon, trong gạt tàn của anh còn có tàn thuốc vừa dập, từ đầu chí cuối anh không nhìn cô, qua hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt tĩnh mịch không có bất kỳ gợn sóng nào.
Mặc Thiên Trần cũng nhìn anh, hai người cách nhau khoảng hơn năm thước, sáng sớm bọn gia đinh bận rộn đã bị Đào Trung Ngọc điều đi hết, cả phòng khách chỉ còn lại hai người Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần.
“Chịu về rồi sao?” Cúc Như Khanh mở lời, nhưng giọng nói vô cùng lạnh lùng.
Mặc Thiên Trần biết anh còn đang giận, không dám chọc giận anh: “Vâng! Tôi về rồi.”
“Tới đây!” Anh giống như quân vương ra lệnh.
Mặc Thiên Trần hai chân như đeo chì, mỗi một bước đi cảm thấy cực kỳ thống khổ, nhưng ở trong tình thế không thể không đi về phía anh, đối với người đàn ông hô phong hoán vũ chi phối được thị trường chứng khoán này mà nói, anh chính là đế vương của Mặc gia, một câu anh nói ra như mệnh lệnh, có thể khiến tài chính dậy sóng.
cô đứng cách anh ba thước, không chịu đến gần nữa, sợ hãi nhìn anh đề phòng, lại thấy được nụ cười mỉa mai trên mặt anh, anh buông thỏm một câu: “Đối với người phụ nữ đã ở bên ngoài một tuần, tôi không có hứng thú chạm vào dáng vẻ bẩn thỉu của cô!”
Mặc Thiên Trần vành mắt đỏ lên, cô biết Cúc Như Khanh lời nói độc địa, cô không giải thích, cũng không muốn giải thích, giải thích càng nhiều, anh càng được thể nói móc chỉ xấu hổ thêm.
Cúc Như Khanh đối với sự trầm mặc của cô không buông tha. Anh không muốn cô đến gần nữa, chỉ đốt thêm một điếu thuốc: “thật không muốn làm Cúc phu nhân?”
Mặc Thiên Trần cả kinh, trong lòng tự nói, cô sợ làm Cúc phu nhân mới đúng, có thể đối với tất cả những người phụ nữ khác, đó là vị trí mà người ta mơ ước, nhưng cô biết thứ cô muốn không phải là đó, mặc dù anh có thể nhu tình với cô, nhưng sự bá đạo của anh cô lại không chịu được. Nhưng cô không dám nói, cô cũng biết bây giờ cô nói gì cũng là sai. Chỉ còn biết trầm mặc.
“Mặc Thiên Trần, tôi đang hỏi cô đó! Đừng để tôi hỏi lại lần hai!” Cúc Như Khanh vỗ bàn, giọng nói lạnh như băng xuyên thấu màng nhĩ cô.
“Tôi không dám nói!” Mặc Thiên Trần sợ tới mức run lên, cắn chặt môi.
“nói!” Cúc Như Khanh rống to.
Mặc Thiên Trần sợ đến lập tức rơi lệ: “Mạch sống công ty Mặc thị đang nằm trong tay anh, sao tôi dám không làm!”
Cúc Như Khanh ngưng đôi mắt lạnh, rồi vươn tay vẫy vẫy tro thuốc lá trên tay, không tức giận như tưởng tượng của Mặc Thiên Trần, nói: “Từ nay về sau tôi sẽ không động đến Mặc thị.”
Mặc Thiên Trần ngẩn ra, lúc đầu cô kết hôn với anh, cũng vì anh mang Mặc thị ra uy hiếp cô, bây giờ anh lại cam kết không bao giờ động tới Mặc thị nữa, cô trừng hai mắt không tin nhìn anh, anh bắt cô phải lên máy bay về còn khống chế cổ phiếu Mặc thị, bây giờ lại nói là sẽ buông Mặc thị.
“thật?” cô lấy dũng khí hỏi anh.
“Tôi đã nói láo với cô bao giờ chưa?” Cúc Như Khanh híp híp mắt.
Biểu tình này của anh, Mặc Thiên Trần một chút không thể nhìn ra được là anh đang nghĩ gì, đạo hạnh của anh quá cao, cô căn bản không thể với tới được, nhưng cô lập tức tố cáo anh: “Anh có…”
“Tôi có? nói láo cái gì?” Anh nhếch lông mày, có chút tà mị.
“rõ ràng anh có!” Anh lại không chịu thừa nhận, Mặc Thiên Trần dậm chân.
Anh cũng không giải thích, yên lặng chờ cô nói cụ thể. Mặc Thiên Trần bị anh nhìn chăm chú mặt đỏ lên, vừa nũng nịu vừa thẹn thùng: “Trước lúc kết hôn anh đã đồng ý không động vào tôi đấy!”
“À chuyện đó…” Người đàn ông nổi lên nụ cười tà mị, vươn tay ra, thoắt cái đã chộp được cô ôm vào lòng, đặt cô trên salon.
Mặc Thiên Trần thấy anh một khắc trước lạnh như băng, khắc sau lại nóng như lửa, thật không biết phải làm sao theo kịp người đàn ông này, nhưng tư thế này thật khiến cô lúng túng dị thường.
“Anh…”
Lời cô còn chưa nói được, người đàn ông đã dùng môi ngăn lại cái miệng nhỏ nhắn của cô, mấy ngày rồi không chạm vào, cô vẫn trúc trắc như vậy, nhưng lại càng thêm mê người, bàn tay to của anh không rỗi rảnh, trượt vào người cô từ vạt áo, như con rắn độc linh xảo nhanh chóng bắt được nơi đôi tuyết phong dịu dàng của cô, cùng lúc đẩy cô áo lông lẫn áo ngực, để lộ ra da thịt trong suốt như tuyết.
Tay anh vừa chiếm hữu thân thể cô, cô liền cảm thấy không tự chủ được run lên, cô đã quen với cảm giác bị anh động vào, cố giãy dụa thân thể muốn thoát khỏi bàn tay của anh, nhưng thân thể người đàn ông lại đang đè ép cô, không thể động đậy được tí gì.
Cúc Như Khanh hung hăng hôn lên làn môi cô xong, cô đang muốn nói chuyện, không ngờ đôi môi mỏng của người đàn ông đã bao trùm lên viên trân châu chập chờn trên đôi tuyết phong đang run rẩy.
“không…” cô thẹn thùng nức nở.
Tại sao anh lại có thể đối với cô như vậy ngay ở phòng khách? Mặc Thiên Trần chỉ cảm thấy từng đợt sóng đang ùn ùn kéo đến đánh thẳng vào người cô, chỉ có thể càng ngày càng run rẩy, còn người đàn ông lại bắt lấy hai tay cô giơ cao lên đỉnh đầu, hàm răng càng cắn cắn viên trân châu trên đỉnh núi tuyết của cô ác liệt hơn, sau đó ngẩng đầu hài lòng nhìn cơn sóng tuyết, lăn lộn trong hai tròng mắt anh.
“thật rất muốn mang cái này của em ra so với tuyết ở Luân Đôn xem bên nào trắng hơn?” Anh khàn giọng nói xong, bàn tay còn nhè nhẹ gõ gõ viên trân châu ướt đẫm vừa bị anh dùng miệng yêu thương, nhất thời chập chờn, hết sức mê người.
“Như Khanh, buông em ra…” Mặc Thiên Trần chỉ cảm thấy ở bụng có một dòng nước xiết bắt đầu khởi động, anh vừa trực tiếp công kích nơi mẫn cảm của cô, cô căn bản không chống lại được, chỉ cảm thấy trong thân thể trào lên sự tức giận rất muốn bùng nổ, gần như bộc phát.
“Người phụ nữ này, lần trước ở trong xe đã dạy em rồi, em lại quên mất phải nói gì rồi hả?” Anh thở dài một tiếng, tay cũng theo bụng nhỏ dời xuống dưới, “Ai, trí nhớ em kém vậy, để tôi giúp em nhớ lại…”
“Như Khanh… Như Khanh…” Mặc Thiên Trần nước mắt ròng ròng nhìn anh, anh nói muốn kêu gọi trí nhớ của cô, thế là tự thân vận động, bàn tay to trực tiếp xé quần dài của cô, trượt vào vùng đất tiêu điều lạnh lẽo của cô, khi ngón tay của anh được ấm áp bao bọc, cảm nhận được cô đã ươn ướt thì anh đắc ý cười: “Trần, đến bây giờ em cũng chưa ngoan…”
Anh nói nhẹ như gió nhẹ nước chảy, nhưng lực ngón tay lại giống như muốn xuyên thấu cô, đỉnh núi tuyết càng tạo thêm sóng lớn mê người, anh híp hai mắt lại, như thưởng thức một bức vẽ tuyệt thế, lúc này cô áo vắt lên người, tuyết trắng trong suốt cũng lộ ra hết, thật sự là một kiệt tác nghệ thuật, cả bảo tàng cung điện Louvre cũng không có được cực phẩm đẹp mắt như cô.
“Như Khanh…” Mặc Thiên Trần run rẩy kịch liệt, anh áo quần đầy đủ, nằm ngay phía trên cô, mắt lại không chớp ngắm nghía từng biến hóa dù nhỏ nhất của cô, nghe tiếng cô ngâm xướng ngày càng cao, còn anh, dường như một chút cũng không rơi vào trạng thái giống cô, cứ như người ngoài cuộc thưởng thức cô.
Có điều là cô không để ý nhiều như vậy, bởi vì ngón tay Cúc Như Khanh vô cùng linh hoạt chạm vào cô, sự nhiệt tình của cô tiếp tục dâng cao, không tự chủ được nâng mông trắng lên, chủ động nghênh hợp ngón tay anh ra vào, vừa ngâm xướng vừa gọi tên anh, “Như Khanh…”
“Đừng chỉ gọi tên anh, em thừa biết anh muốn nghe gì mà? Trần…” Anh giống như tình nhân lời nói êm ái, nhưng trong lời êm ái đó lại hàm chứa sự lạnh lẽo không đáng tin, anh cho cô yêu thương mà cô không cần, vậy anh sẽ sử dụng cái gọi là “vô ác bất tác” đối xử với cô.
*Vô ác bất tác: không có việc ác nào mà không làm.
Mặc Thiên Trần đắm chìm trong sự vui sướng của thể xác, không phát hiện được đáy mắt lạnh lẽo của Cúc Như Khanh, cô nhắm mắt lại không dám nhìn anh, cắn chặt môi không nói lời nào, còn người đàn ông cũng không nóng nảy hành hạ cô, cô bị anh dẫn dắt vào biển lớn khoái hoạt mênh mông, chỉ cần anh tùy thời sóng gió nổi lên, cô sẽ chìm mất.
“Trần, nói…” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên của cô, còn có thân thể mềm mại như tuyết đang phập phồng, trêu đùa cô đến nghiện, ngón tay vẫn chôn ở nơi tiêu điều lạnh lẽo, tiếp tục tăng thêm một ngón tay, một ngón tay vốn đã rất chặt, giờ lại thêm một ngón khiến cô lập tức đau đến kịch liệt gay gắt mở mắt ra.
Chịu không được Cúc Như Khanh cứ lửa đốt nhộn nhạo trêu chọc cô khó chịu trong người, Mặc Thiên Trần la hét: “Như Khanh, Như Khanh, em là người phụ nữ của anh…”
Nghe được điều mình muốn từ cái miệng nhỏ của cô, Cúc Như Khanh vẫn chưa hài lòng, “Trần, còn gì nữa?”
Anh nói xong, ngón tay cong lên gõ gõ trong vách tường mềm mại, sau đó cảm thấy xung quanh ngón tay có dòng nước xiết mêng mông đang xông ra, bao vây lấy anh, Mặc Thiên Trần lập tức cong thân thể lên khóc: “Như Khanh, em muốn… Em muốn anh…”
Cúc Như Khanh lộ ra vẻ mặt tươi cười, rút ngón tay đang chôn trong người cô ra, rồi vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Anh đã đáp ứng em là không chạm vào em, vậy đây là chính em chủ động, phải không?”
Mặc Thiên Trần cảm nhận được sự trống rỗng bất ngờ từ nơi sâu nhất truyền đến, cô giãy dụa thân thể, cái cảm giác đang cao trào lại ngừng lại thật khó chịu, chảy nước mắt nhìn anh, anh đang nhục nhã cô, chỉ vì câu nói kia của cô, chỉ vì sau khi kết hôn không đụng vào là lời của cô…
“Phải! Là em chủ động, Như Khanh, cho em…” cô không nhịn được cầu xin anh.
Cúc Như Khanh nghe lời cầu xin mềm nhũn của cô, cười lạnh một tiếng: “Mặc Thiên Trần, em thật đáng coi thường!”
Mặc Thiên Trần thân thể còn đang bị sóng nhiệt quấn lấy, nhưng tâm trí đã khôi phục, cô nhìn người đàn ông phía trên giống như thần, anh làm tất cả đều là để nhục nhã cô, anh muốn cô trở thành người phụ nữ phóng đãng không biết xấu hổ nằm dưới người anh cầu hoan, anh muốn cô mất đi lý trí nói ra những lời đó, lại còn chọc cho cô vui vẻ đến cực điểm thì nhẫn tâm dừng lại, còn mắng cô ác độc như thế.
cô hít một hơi thật sâu, sau đó tránh khỏi bị hai tay anh giữ lấy, muốn đẩy anh ra, nhưng người đàn ông cũng không định buông cô ra, đè ép cô không chịu từ bỏ.
“Cúc Như Khanh, nếu anh bắt buộc phải nhục nhã tôi như thế… Vậy anh đạt được mục đích rồi. Nếu đã đạt được mục tiêu, mau buông tôi ra!” Mặc Thiên Trần kiên định nói.
Cúc Như Khanh lạnh lùng cười: “Thả em ra? không phải em vừa bấm tắt điện thoại đã nhanh chóng về nhà sao? không phải em nói tôi thích dùng thủ đoạn sao? Vậy Trần có thích thủđoạn này của tôi không? Có hài lòng Trần không?”
“Cúc Như Khanh, anh đừng biến thái như vậy!” Mặc Thiên Trần nổi giận, “Anh lợi dụng cường quyền bức hiếp tôi, nắm tài chính của tôi, sau đó còn dùng thân thể nhục nhã tôi, rốt cuộc anh muốn thế nào? Tôi đã nhận sai với anh rồi, tại sao còn không chịu bỏ qua cho tôi?”
Cúc Như Khanh than một tiếng, “Anh làm nhiều chuyện như vậy, cũng chỉ muốn em trở về bên cạnh anh, sao em cứ đần như vậy hả?”
Mặc Thiên Trần thấy đáy mắt anh tối ám, đối với lời nói của anh cô căn bản không tin được, muốn giữ cô bên mình sao, dùng cường quyền giữ chặt cô, nhưng giữ nổi trái tim cô sao? Huống chi người đàn ông này lời nào thật lời nào dối, cô không thể phân biệt được, cũng không muốn xác định.
cô không nói gì, anh cho là cô đã bắt đầu thỏa hiệp, hôn lên khóe môi cô, giọng nói trở nên êm ái: “Trần, thật sự không muốn làm Cúc phu nhân sao?”
Trong nháy mắt, Mặc Thiên Trần liền bị sự dịu dàng mê hoặc của anh lừa, không tự chủ rơi vào sự nhu tình của anh, vui vẻ chịu đựng làm Cúc phu nhân, nhung khi ánh mắt chạm đến thân mình quần áo xốc xếch, da thịt như tuyết lộ ra nhếch nhác thì giống người phụ nữ của Cúc Như Khanh sao?
“Phải!” cô kiên định.
Cúc Như Khanh thần sắc của tròng mắt thay đổi mấy lần, đến tận lúc này, cô vẫn không muốn làm Cúc phu nhân, khoảng thời gian trước kia chung đụng và giúp đỡ trong lúc hoạn nạn đều tan thành bọt nước.
Mặc Thiên Trần thấy tròng mắt anh càng ngày càng lạnh, cô biết anh tức đến hỏa khí tràn lan rồi, vội vã nói: “Như Khanh, em đần, em xấu xí, em không có năng lực làm Cúc phu nhân, anh thả em đi được không? Em chưa bao giờ khiến anh vui vẻ, em chỉ biết chọc giận anh thôi, chuyện gì em cũng không làm được, xử sự lại ngây thơ, em cảm thấy em không xứng với vị trí Cúc phu nhân. thật đấy, van xin anh, thả em đi!”
Cúc Như Khanh yêu thương vỗ vỗ gương mặt cô: “Trần, em thật sự coi bản thân em rất nhỏ bé, cũng được, Cúc Như Khanh tôi có lúc thích dùng thủ đoạn, cũng có lúc rất dứt khoát, nếu em không muốn làm, vậy đừng làm Cúc phu nhân!”
Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt, cô không tin anh thật sự đồng ý, nhưng cô lập tức rũ khuôn mặt nhỏ nhắn xuống: “Anh đừng làm khó Mặc thị, được không?”
“Trần, em đúng là không nhớ được lâu, tôi đã từng nói, tôi vĩnh viễn sẽ không động tới Mặc thị nữa.” Cúc Như Khanh nhẹ nhàng cười.
“Cảm ơn anh, Như Khanh…” Mặc Thiên Trần nhìn anh, thật lòng nói, “Cảm ơn…”
cô cẩn thận quan sát anh, anh chỉ ngưng mắt nhìn cô không nói gì, cô cũng không dám nhúc nhích, lúng túng nằm, mặc kệ tư thế mập mờ này.
“Như Khanh, em muốn đi lên tắm, được không?” Càng gần đến cuối cùng, cô càng không dám chọc giận anh.
Cúc Như Khanh đứng lên, Mặc Thiên Trần vội vàng sửa lại quần áo, áo cũng còn may, kéo xuống là được, nhưng quần lại bị anh xé hư rồi, cô nhìn miếng vải giắt trên đùi mà đỏ mặt, chưa kịp đứng lên thì đã rơi vào trong ngực người đàn ông.
“Em như thế làm sao đi lên, anh bế em!” Thanh âm êm ái tuyệt nhiên không giống đang tức giận của anh vang lên.
Nhưng Mặc Thiên Trần lại đề phòng anh, cô càng giãy dụa, anh càng ôm chặt, nên cô không dám lộn xộn nữa, chỉ đành phải để anh ôm lên lầu, sau đó nghe được lời anh nói bên tai: “Trần, nếu hôm nay không rời khỏi vịnh Aegean Sea, anh sẽ cho em cơ hội đổi ý.”
Loại vinh hạnh này cô không cần, thật sự không cần! Nhưng cô không dám trả lời câu nào, chỉ gật đầu, dường như khéo léo tựa vào cổ anh. Mặc Thiên Trần, cố nhịn thêm chút nữa, sẽ được tự do! Cúc Như Khanh mặc dù có thể khiến người ta mê luyến không dứt, nhưng anh chính là hoa mạn đà la, vô cùng xinh đẹp, cực kì thơm nhưng lại trí mạng.
*Hoa mạn đà la: hoa bỉ ngạn màu trắng (mandarava).
Cúc Như Khanh ôm cô vào phòng, có người đàn ông nào trước khi chia tay còn đối với người phụ nữ như thế không? Anh trào phúng cười cười, rồi dùng chân đẩy cửa phòng, Mặc Thiên Trần lập tức nhảy từ người anh xuống, cầm lấy áo ngủ chạy vào phòng tắm.
Mặc Thiên Trần đứng trong phòng tắm, nhìn dáng vẻ chật vật của chính mình, cô tự nhủ, đây là sự thật, người đàn ông này chấp nhận cho cô ra đi, cô nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, cô không để bản thân suy nghĩ lung tung nữa, nhanh chóng tắm nước nóng, mặc áo ngủ vào ra ngoài liền thay sang bộ khác chuẩn bị đến Mặc thị, hôm qua ngồi trên máy bay cô đã nói với Triển Thanh Thanh, hôm nay cô sẽ đi làm.
cô tắm xong ra ngoài, không ngờ người đàn ông vẫn nằm trên giường, cô thấy anh đang nhắm mắt, nghĩ là anh đang ngủ, nên rón rén chạy đến tủ quần áo.
“Trần, tới đây!” Người đàn ông tròng mắt mở ra trong nháy mắt, căn bản anh không ngủ, anh đang đợi cô tắm rửa sạch sẽ xong.
Mặc Thiên Trần sợ hết hồn, cô đề phòng nhìn anh: “Như Khanh, em muốn đến công ty, em sẽ trễ…”
Cúc Như Khanh không tức giận, chỉ nói: “Ngoan, đừng để anh nổi giận!”
Mặc Thiên Trần tự động biết anh tức giận hậu quả là gì, cô cực kỳ miễn cưỡng bước đến, Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn cô vừa tắm xong, thật giống như tiểu yêu tinh đang đứng trước mặt mình, anh vỗ vỗ mặt giường, ý bảo cô ngồi xuống.
Càng bước đến gần càng nguy hiểm, Mặc Thiên Trần tự nhiên biết, cô chỉ dám ngồi lên mép giường, rồi thận trọng hỏi: “Như Khanh, chuyện gì vậy?”
Cúc Như Khanh nghiêng người tựa vào đầu giường, “Trần, anh hỏi lần nữa, có nguyện ý làm Cúc phu nhân không?”
“Như Khanh, thật xin lỗi, em không đảm nhiệm được.” Mặc Thiên Trần nhỏ giọng nói.
Cúc Như Khanh trầm mặc không nói gì, Mặc Thiên Trần biết bây giờ thời gian ra đi đang đếm ngược, cô cũng không dám nói gì thêm.
“Được rồi! Chúng ta làm nghi thức chia tay đi!” Anh chợt nói.
“Nghi thức chia tay?” Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt.
cô còn chưa kịp phản ứng, Cúc Như Khanh đã nhấc người cô lên giường, cô còn chưa kịp hoàn hồn thì thân thể to lớn cao ngạo của anh đã sớm đè ép lên người cô.
“Như Khanh, buông em ra! Buông em ra! Em không muốn nghi thức chia tay này!” Mặc Thiên Trần trong nháy mắt hiểu ý anh nói nghi thức chia tay là cái gì, cô không muốn trước khi đi còn phải cùng anh…
Cúc Như Khanh cứ nhìn cô giãy dụa, xé rách áo ngủ của cô, cởi áo ngực và quần lót, một thân thể trắng toát lộ ra, hoàn toàn lọt hết vào đáy mắt anh, nếu lúc trước nói là không giận thì thật ra là giận trong lòng, bây giờ sự tức giận đã khuếch tán ra ngoài, Cúc Như Khanh anh bổ nhiệm một người phụ nữ, vậy mà muốn ra đi, dễ như vậy à?
“không tới lượt em muốn hay không! Người phụ nữ này, em có biết em rất mê người không? Đặc biệt là lúc nằm dưới người anh uyển chuyển nức nở, đến chim hoàng oanh cũng không có được thanh âm dễ nghe như em, mặc dù em đã từng có người đàn ông khác, nhưng em vẫn nhỏ đến khiến người khác tiêu hồn, còn nữa, màu da của em giống như ngọc phỉ thúy thượng đẳng sáng ngời, giữ em lại bên mình, có cảm giác rất muốn hung hăng tiến vào, có người đàn ông nào khen em như thế chưa?” Miệng thì nói, bàn tay anh lại chỉ vào nơi vừa nói.
Mặc Thiên Trần vừa vội vừa thẹn, hơi sức của cô không đủ giãy dụa, cô tức giận: “Như Khanh, anh thả em đi! Sao anh nói lại không giữ lời?”
“Anh đã nói, hết nghi thức chia tay này, anh sẽ thả em đi, trừ khi chính em ngoan ngoãn trở về, thế nào?” Cúc Như Khanh bàn tay nắm chặt cằm cô, tròng mắt tĩnh mịch như biển.
không! cô sẽ không ngoan ngoãn trở về! cô nhìn anh: “Anh cũng không thích em, mới vừa rồi ở phòng khách cũng không muốn em, thật ra thì anh đối với em căn bản không muốn, anh đừng miễn cưỡng bản thân như vậy được không?”
Cúc Như Khanh trực tiếp bắt lấy tay nhỏ bé của cô, đưa thẳng đến nơi đã đội lên của anh, tay cô chạm vào cách quần tây nóng đến như lửa đốt, nhất thời khiến Mặc Thiên Trần sợ tới mức trợn to hai mắt, người đàn ông hài lòng nhìn phản ứng hoang mang sợ hãi của cô, khàn giọng vô cùng cường ngạnh nói: “Nó muốn em!”
Anh chủ động lấy tay cô kéo quần ra, phóng thích sự cường đại của mình, Mặc Thiên Trần dù đã cùng anh thân mật mấy lần, nhưng lúc này trực tiếp nắm lấy sự cường đại của anh mà lúc trước chưa từng chạm đến, huống chi, bàn tay nhỏ bé của cô căn bản không cầm hết, cô chân thực cảm nhận được nhịp đập trong lòng bàn tay, “Thình thịch thình thịch…” Thanh âm vang lớn dị thường, dường như là đập theo nhịp của trái tim.
“Như Khanh…” Mặc Thiên Trần muốn bỏ tay ra khỏi cái nơi đó, thật sự big mac quá dọa người, lần nào cô cũng bị anh khi dễ đến phát khóc, mà bây giờ lại chân thật nằm trong tay cô, cô sợ hãi cầu xin, hy vọng anh có thể thả cô đi. “Van anh…”
Kim Cương Khế Ước Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam