Love is one long sweet dream, and marriage is the alarm clock.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Vô Tội
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 372 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:47:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 4 - Chương 40: Giết Con Mèo Kia
ịch giả: Đấu Tướng Quân
Hầu hết những thanh niên tài tuấn ở Trường Lăng đều không dám dùng loại tư thái từ trên nhìn xuống như thế này để nhìn nàng, càng không cần phải nói cái chén kia là băng ẩm.
Vì vậy, người thiếu niên này chỉ có thể là Đinh Ninh.
Dung cung nữ hơi nheo mắt lại, chỉ nhìn trong mấy hơi thở sau đó liền đi xuống xe.
Nàng là một tu hành giả cường đại, đoàn ngựa thồ hỗn loạn xung quanh xe cũng không thể nào có khả năng ngăn cản nàng đi về phía trước.
Nàng giống như là nhàn nhã dạo chơi, nhưng mà lại giống như một làn gió mát di chuyển qua, người không dính một hạt bụi, rất dễ dàng từ trong đoàn ngựa thồ hỗn loạn mà đi ra, hướng về phía Hỉ Sáo Lâu.
Có lẽ là cố ý hiển lộ tu vi, bên ngoài thân thể của nàng thậm chí còn xuất hiện một đoàn ánh sáng óng ánh, không chỉ có mùi hôi thối dơ bẩn, ngay cả hơi nóng cũng bị ngăn cách ở bên ngoài.
Không có người ngăn cản, nàng đi lên lầu, đi thẳng đến phía sau Đinh Ninh.
Chỗ cao có gió, hơn nữa sau khi nàng ly khai, cái đoàn ngựa thồ kia cũng chậm rãi tản đi, cho nên ở đây không còn chút mùi hôi nào.
Đinh Ninh nhất thời cũng không có quay người lại, ánh mắt của nàng trước tiên rơi vào trên lưng Đinh Ninh, tiếp theo đó rơi vào trên chén băng ẩm mà Đinh Ninh đang cầm trên tay.
Khóe miệng của nàng nổi lên một chút cười lạnh mỉa mai, âm thanh chậm rãi nói:
-Quả nhiên là một chén canh đậu xanh ướp lạnh.
Đinh Ninh không có nhìn nàng, chậm rãi uống cạn chén canh đậu trong tay, sau đó buông thỏng cho cái chén trên tay rơi xuống lầu, phát ra một tiếng vỡ vụn thanh thúy.
Lúc cung nữ họ Dung hơi nhíu lông mày lại, hắn xoay người lại, nhìn người cung nữ này nói:
-Dù là Hỉ Sáo Lâu làm thì mùi vị cũng chẳng có gì đặc biệt.
Trên mặt người cung nữ này cũng không có gì là tức giận, ánh mắt cũng bình tĩnh nhìn Đinh Ninh nói:
-Nếu chỉ là muốn hả giận thì cũng không cần phải phí công như vậy, nếu chỉ là muốn ta tạ lỗi, ta có thể vĩnh viễn không bao giờ uống loại canh đậu xanh ướp lạnh này.
-Người cũng đã chết rồi thì xin lỗi còn có tác dụng gì?
Đinh Ninh nhìn nàng lắc đầu, thản nhiên nói:
-Ta không giống với Trương Nghi sư huynh, ta tương đối thực tế. Cái gọi là phong quang đều phải để cho người ta thấy được mới chính thức gọi là phong quang, chung quy lại cũng chỉ là muốn cho lão nhân kia vui vẻ. Hiện tại chôn cất có lớn lao phong quang thì cũng có ý nghĩa gì?
-Lão đầu cả đời dễ dàng nhượng bộ, dễ dàng tha thứ, tâm nguyện cuối cùng cũng chỉ là được xem hết kiếm hội. Nhưng mà chút thời gian cuối cùng này của hắn cũng bị ngươi tàn nhẫn cướp đoạt….ngươi chỉ là một tên cung nữ a.
Đinh Ninh cười cười, nhìn cung nữ họ Dung này chân thật mà nói:
-Ngươi cảm thấy rằng ta chỉ muốn hả giận thôi sao?
Dung cung nữ ánh mắt lạnh lùng “ngươi chỉ là một tên cung nữ”, câu nói đó tại Mân Sơn Kiếm Hội nàng đã nghe Đinh Ninh nói qua, nhưng mà lần này nghe Đinh Ninh nói lại, trong lòng nàng lại mang một cảm thụ khác.
-Ngươi muốn bức ta và ngươi quyết đấu, sau đó giết chết ta?
Nàng trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu bình tĩnh mà lạnh lùng nhìn Đinh Ninh nói:
-Ta sẽ không đáp ứng yêu cầu quyết đấu của ngươi!
-Cũng không phải là ta cảm thấy ngươi có đủ thực lực giết được ta, mà là ta sẽ không vi phạm ý chỉ của hoàng hậu nương nương.
Dung cung nữ chậm rãi nói tiếp:
-Bây giờ, sau Mân Sơn Kiếm Hội, ngươi đã chứng minh được mình đủ tư cách cùng An Bão Thạch và Tịnh Lưu Ly sánh vai là thiên tài, tương lai chính là nhân tài trụ cột của Đại Tần vương triều ta, vì vậy, dù bây giờ ta có đủ năng lực giết chết ngươi nhưng ta cũng không ra tay. Chỉ cần hoàng hậu nương nương yêu thích ngươi, ta liền không tiếp nhận yêu cầu quyết đấu của ngươi.
Đinh Ninh cười nói:
-Ta nghe nói ngươi có nuôi một con mèo, màu lông của nó hơi xanh, thập phần quý hiếm, hơn nữa còn cực kỳ nhu thuận.
-Chỉ là vật ngoài thân mà thôi, nếu ngươi thích, hôm nay ta sẽ cho người đem đến Mặc Viên, mặc ngươi xử trí.
Dung cung nữ lạnh lùng cười rộ lên, lắc đầu mà nói:
-Ngươi làm những thứ này đối với ta không có tác dụng gì, ta có thể ở trong cung, dù là ở trong cung một thời gian rất dài…..Chung quy lại, những thủ đoạn này của ngươi cũng không thể nào sử dụng được trong hoàng cung, hơn nữa những đại tộc Quan Trung này cũng không thể nào giúp đỡ ngươi một cách không giới hạn được.
Đinh Ninh thu lại dáng vẻ tươi cười, nhìn nàng mà nói:
-Điểm cuối cùng ngươi làm cho người ta sinh ra chán ghét đó chính là quá mức tự đại, mặc dù là miệng nói xin lỗi nhưng mà lại không có bất kỳ một chút thành ý nào. Coi như là cho ngươi thêm một cơ hội, chắc hẳn ngươi cũng sẽ làm chuyện tương tự. Không giết ngươi thì trong lòng ta sẽ không thoải mái, đại sư huynh của ta bị các ngươi bức đi cũng không vui sướng, sư đệ Thẩm Dịch của ta cũng cũng không vui sướng
Ánh mắt cung nữ họ Dung cũng lạnh đi mấy phần, nhưng mà nàng chưa kịp nói thêm gì nữa thì trên đường phố cách đó không xa bỗng nhiên phát ra một tiếng quát mãnh liệt, tiếp theo liền vang lên tiếng vó ngựa như sấm.
Nàng vừa đảo mắt qua, một con tuấn mã đã phát cuồng, dọc theo đường phố mà chạy tới như điên. Rầm một tiếng, con tuấn mã đã phát cuồng này đâm sầm con ngựa kéo xe ở phía trước đầu xe của người cung nữ họ Dung này, hai con ngựa đụng vào nhau, cả hai con máu tươi vung ra, óc văng đầy đất.
Người phu xe của cung nữ họ Dung này hoảng sợ biến sắc, phát ra một tiếng kêu sợ hãi, cả người thiếu chút nữa bị hất văng từ đầu xe bay ra ngoài, mà người cưỡi trên con tuấn mã phát cuồng kia sau khi trở mình rơi xuống đất liền khom người thi lễ với người phu xe một cái áy náy nói:
-Ngựa bị hoảng sợ, thế cho nên mới dẫn tới cái tai họa này, cái này….ta bồi thường.
Điều này cũng không thể nào là trùng hợp ngoài ý muốn.
Đinh Ninh cũng không có dấu diếm chút nào, thấy cái cảnh máu tươi lẫn óc vung vãi khắp nơi mà hắn vẫn bình tĩnh nhìn người cung nữ này nói:
-Chúng ta không thể thống khoái thì cũng không cho ngươi thống khoái, chỉ cần ngươi một ngày không cùng ta quyết đấu, chuyện như thế này lúc nào cũng có thể phát sinh, ngươi ở Trường Lăng này muốn thay xe ngựa cũng không thể, chỉ có thể tự thân mà đi bộ về hoàng cung.
-Cũng may là đường không có quá xa.
Họ Dung cung nữ ánh mắt triệt để băng lạnh, nói:
-Thì ra nguyên nhân cuối cùng khiến ngươi không có thoải mái chính là chuyện Trương Nghi ly khai. Ngươi phải hiểu rằng, tại Trường Lăng, bất cứ tu hành giả nào cũng phải nghe theo ý chỉ của toàn bộ vương triều Đại Tần, các ngươi là con dân của Đại Tần. Các ngươi dù có tu hành trở nên cường đại thì cũng phải biết là vì ai mà dốc sức, nếu không, cho dù thiên phú tu hành có cao hơn nữa cũng chỉ tự tìm đường chết.
-Ngươi còn tự đề cao bản thân mình quá.
Vẫn dùng một dáng vẻ muốn bức người ta nổi điên nhìn cung nữ họ Dung, Đinh Ninh chậm rãi lên tiếng:
-Ngươi chẳng qua chỉ là một tên cung nữ, hầu hết mọi người tại Trường Lăng này đều cho rằng ta muốn khiêu chiến ngươi hoàn toàn là có lý do.
-Ta ở Trường Lăng mấy chục năm, trải qua vô số chuyện, có ngọn gió nào, có cơn sóng nào mà chưa từng gặp qua. Ngược lại là ta muốn xem ngươi có cách gì có thể bức ta tiếp nhận khiêu chiến. Hơn nữa ngươi đã muốn gây phiền toái cho ta, ta đương nhiên cũng sẽ tìm ngươi gây chuyện, đây là chuyện hết sức công bằng.
Họ Dung cung nữ không cần phải nhiều lời nữa, quay người ly khai.
-Xem ra ả hoàn toàn không có e ngại sự uy hiếp của ngươi.
Lúc hình dáng của cung nữ họ Dung từ từ đi bộ trên đường dài tiêu thất, Tịnh Lưu Ly một thân mặc áo tơ trắng bình thường xuất hiện sau lưng Đinh Ninh, nhìn hướng cung nữ họ Dung biến mất nghiêm túc nói.
Đinh Ninh gật đầu nhẹ, nói:
-Chỉ một ít thủ đoạn như thế tất nhiên không có khả năng làm cho ả e ngại, nhưng mà theo thời gian dần dần qua, tâm tình của ả sẽ thay đổi, bắt đầu xoắn xuýt, không bằng sớm đáp ứng cùng ta quyết đấu, loại xoắn xuýt này cộng với phẫn nộ rất dễ dàng làm cho tâm tình của ả bất định.
Tịnh Lưu Ly có chút khó hiểu, trầm ngâm nói:
-Vì cái gì mà tâm tình của ả sẽ biến hóa, xoắn xuýt không bằng sớm đáp ứng cùng ngươi quyết đấu?
Đinh Ninh nở nụ cười, nói:
-Bởi vì ả phát hiện tu vi của ta đang không ngừng tăng lên, tăng tiến càng ngày càng mạnh.
Ánh mắt Tịnh Lưu Ly sụp xuống, nàng đã hiểu được ý tứ của Đinh Ninh.
Đinh Ninh nhìn nàng một cái nói:
-Tiếp theo ta muốn làm chính là để cho ả biết tu vi của ta đang nâng lên rất nhanh, lấy tốc độ khủng khiếp mà tăng lên.
Dừng một chút, sau đó Đinh Ninh cười cười nói:
-May mà ả nói cũng sẽ cho ta một chút phiền toái, ta muốn cho ả biết rằng, không cần cố gắng hết sức thì tu vi của ta cũng tăng trưởng cực kỳ nhanh chóng.
Tịnh Lưu Ly gật nhẹ đầu, khiêm tốn thỉnh giáo mà nói:
-Tên tình nhân kia của ả thì sao?
Đinh Ninh nói:
-Đó là cọng rơm cuối cùng để đè chết lạc đà, vì thế tạm thời không có động đến hắn. Ngược lại nên xúc tiến bọn họ gặp nhau nhiều hơn, để hắn có thể an ủi ả nhiều hơn nữa.
Tịnh Lưu Ly cẩn thận suy nghĩ một chút, nói:
-Thụ giáo.
-Đi thôi, chúng ta đến nhà ả.
Nói xong câu này, Đinh Ninh liền đi xuống lầu.
Ở phía sau hắn, Tịnh Lưu Ly nhẹ giọng hỏi:
-Đi làm gì?
Đinh Ninh nói:
-Đi lấy con mèo của ả.
Lông mày Tịnh Lưu Ly cau lại, có chút khó hiểu.
Đinh Ninh quay đầu lại nhìn nàng một cái, nói:
-Có nhiều thứ địch nhân biểu hiện không thèm để ý nhưng thật sự thì hoàn toàn không phải như vậy. Hơn nữa cho dù thật sự không để ý, lúc đồ vật của họ từng thứ từng thứ bị người khác lấy đi thì trong lòng cũng không thể nào thoải mái.
Hàng lông mày Tịnh Lưu Ly buông ra, nhẹ gật đầu:
-Muốn giết con mèo kia của ả?
-Giết để làm cái gì, chúng ta đem về nuôi thật tốt.
Đinh Ninh nở nụ cười.
-Không thoải mái trong khoảng thời gian dài so với không thoải mái trong phút chốc thì càng thêm không thoải mái.
Tịnh Lưu Ly suy nghĩ một chút, nói:
-Vậy chi bằng làm cho tên tình nhân kia di tình biệt luyến?
Đinh Ninh nhịn không được cười lên, nói:
-Di tình biệt luyến đến nơi nào? Chẳng lẽ ngươi nghĩ cách làm cho tên tình nhân kia thích ngươi?
Tịnh Lưu Ly nghiêm túc nói:
-Nếu có tác dụng thì ta có thể thử một lần.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của nàng, lại thấy cái khí thế non nớt mà uy nghiêm, điệu cười của Đinh Ninh càng thêm sáng lạn:
-Được rồi, được rồi, ta nghĩ hắn cũng không có phẩm vị cao như thế.
-Giết con mèo trong nhà của ta!
Tại một nơi mà Đinh Ninh cùng Tịnh Lưu Ly không thể nhìn thấy, một mình cung nữ họ Dung đang chậm rãi bước đi trên đường, trước người nàng xuất hiện một gã nam tử trung niên mặc áo bào màu vàng, cung nữ họ Dung đi lướt qua bên cạnh hắn, đồng thời lạnh lùng nói nhẹ một câu.
Kiếm Vương Triều Kiếm Vương Triều - Vô Tội