The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Vô Tội
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 372 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:47:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 3 - Chương 110: Trào Phúng
ột gã thiếu niên mặc đồ bạc đi ra từ trong bóng râm trên sườn núi.
Trên người hắn cũng không có bất kỳ vết thương nào rõ ràng như Đinh Ninh, thậm chí ngay cả chiếc áo bào màu bạc trông cũng mới tinh, không hề có vết rách nào.
Nhưng chẳng biết tại sao trông gã thiếu niên này còn có vẻ mệt mỏi và yếu ớt hơn cả Từ Liên Hoa.
Vừa ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời chói mắt, thân thể của gã thiếu niên này liên thoáng lảo đảo, tựa như cả việc nhấc chân lên cũng không muốn làm nữa, chỉ cần ngồi bệt xuống đất mà thôi.
Nhưng bỗng có tiếng bước chân vang lên từ con đường lát đá trên sườn núi phía sau hắn.
Tên thiếu niên áo bạc này liền hít sâu một hơi, hắn không muốn người ta nhìn thấy bộ dạng vô cùng yếu ớt và vô lực của mình, liền cứng rắn mà đứng thẳng lên, quay người nhìn về phía sườn núi mà mình vừa đi khỏi.
Bên trong bóng râm đột nhiên có một bóng dáng đầy máu đang lay động, trông vô cùng quỷ dị.
Lông mày của thiếu niên áo bạc liền nhướng lên, hắn ngờ rằng tinh thần của mình đã bị tiêu hao quá nhiềukhiến cho cảm giác có vấn đề.
Qua khoảng vài tức thời gian sau, khi tiếng bước chân ngày càng gần, một thân ảnh thon gầy liền hiện ra trong tầm mắt hắn.
“Cố Tích Xuân?”
Đồng tử của thiếu niên áo bạc hơi co rút lại, hắn bất ngờ lên tiếng.
Bởi vì không muốn mình có vẻ quá suy yếu cho nên giọng nói của thiếu niên áo bạc này còn vang dội hơn so với lúc bình thường, nó vang vọng rất xa bêntrong sơn cốc tĩnh mịch, khiến cho ngay cả Trương Nghi và Từ Liên Hoa đang xử lý vết thương cũng nghe được rõ ràng.
“Cố Tích Xuân?”
Từ Liên Hoa nhíu mày. Cái tên này chẳng xa lạ gì với tất cả tu hành giả trẻ tuổi tại Trường Lăng, Từ Liên Hoa cũng không hiểu vì sao một gã thí sinh của Ảnh Sơn Kiếm Quật, tu vi chỉ là Tam Cảnh thượng phẩm mà lại có thể bài danh thứ ba trên Tài Tuấn Sách, thậm chí còn vượt qua kẻ mà trước kia ai cũng nghĩ là sẽ đứng đầu – Độc Cô Bạch của Độc Cô Hầu Phủ.
“Là Dịch Tâm.”
Lúc này, câu đáp đó liền vang lên trong một túp lều trên sườn núi.
“Ngươi rất quen thuộc với Dịch Tâm hay sao?” Từ Liên Hoa kỳ quái nhìn Trương Nghi, nhẹ giọng hỏi.
Đối với toàn bộ Trường Lăng thì Cố Tích Xuân chỉ là nhân tài mới nổi mà thôi, Từ Liên Hoa tất nhiên là không có nhiều giao thiệp với hắn. Còn Dịch Tâm thì tuy nổi danh nhưng Tâm Gian Tông lại là một tông môn chú trọng sự tĩnh tu, ngày thường do lo sợ đệ tử bị nhiễm tục khí(*) cho nên luôn đóng cửa sư môn, vì vậy tuy Từ Liên Hoa biết Dịch Tâm nhưng lại không có mấy giao tình với hắn.
(*) Nguyên văn là nhiễm “yên hỏa khí”, nghĩa là nhiễm khói lửa.
Trương Nghi nói, có chút ngượng ngùng: “Ta không quen biết hắn, chẳng qua là khi Tài Tuấn Sách mới ra, sư đệ Đinh Ninh của ta bị buộc phải đánh cùng với Chu Tả Ý một trận, lúc đó Dịch Tâm liền lên tiếng nói không ít lời công đạo cho nên ta mới nhớ rõ hắn.”
Từ Liên Hoa liền hơi ngẩn người ra, “Chỉ nói qua vài câu mà ngươi đã nhớ rõ được thanh âm của hắn, trí nhớ của ngươi quả là tốt đó.”
Trương Nghi lại càng thêm xấu hổ, liền nói: “Đâu có, đâu có.”
Từ Liên Hoa liền nhíu mày, nhịn không được mà nói: “Mặc dù biết là ngươi chỉ khiêm tốn mà thôi, nhưng ta vẫn muốn nói sau này ngươi đừng có khiêm tốn thì hơn, nếu không kẻ không hiểu rõ tính tình của ngươi chắc chắn sẽ cho rằng ngươi giả dối.”
Trương Nghi liền sửng sốt.
Hai người đều không quen biết Cố Tích Xuân và Dịch Tâm, thậm chí Trương Nghi còn vì quan hệ với Đinh Ninh mà có chút khoảng cách với Cố Tích Xuân cho nên bọn họ đều không lên tiếng mời, lúc này chỉ thấp giọng mà thì thầm với nhau.
“Nghe nói Niệm Kiếm của Tâm Gian Tông vô cùng độc đáo, chưa tới Đệ Ngũ Cảnh vẫn có thể dùng được phi kiếm, kiếm khí linh hoạt như vật sống vậy. Dù ta chưa từng nhìn thấy nhưng chắc hẳn lời đồn cũng không ngoa, nếu không thì Dịch huynh đã không thể qua được cửa này đầu tiên.” Đúng vào lúc này, lại có tiếng nói truyền tới từ lối đi trên sườn núi, truyền rõ ràng vào tai bọn hắn.
Nghe được thanh âm đó, Từ Liên Hoa liền hơi ngẩn người ra rồi lập tức phản ứng lại, hơi trào phúng nói: “Trương Nghi, ngươi có thấy không, tên Cố Tích Xuân đúng là tự phụ, vừa nhìn thấy bên trong túp lều không có ai lại cho rằng trước hắn và Dịch Tâm không có ai qua được.”
Trương Nghi liền nhẹ gật đầu, khẽ nói: “Cố Tích Xuân đúng là có chút tự phụ.”
Lúc này người vừa lên tiếng nói với Dịch Tâm hiển nhiên chính là Cố Tích Xuân.
So sánh với khi kiếm hội vừa bắt đầu thì bề ngoài Cố Tích Xuân tựa như không hề thay đổi gì, trên người hắn không có bất kỳ vết thương nào, trông khí sắc toàn thân cũng vô cùng bình ổn, chỉ là là trong khóe mắt có vài sợi tơ máu rõ nét mà thôi.
Thậm chí có thể miêu tả Cố Tích Xuân bằng mấy chữ “khí định thần nhàn”, điều này làm cho Dịch Tâm lại càng thấy quái dị trong lòng.
“Niệm Kiếm của Tâm Gian Tông chúng ta tuy nổi danh nhưng chỉ sợ là Kiếm Kinh của Ảnh Sơn Kiếm Quật các ngươi lại càng thêm tinh diệu.” Sau khi trầm mặc một lát thì Dịch Tâm liền từ từ lên tiếng.
Cố Tích Xuân mỉm cười lơ đãng rồi xoay người sang hướng khác, nhìn lên sơn đạo, “Dù sao thì cũng không phải là tên kia đứng đầu.”
Dịch Tâm đương nhiên hiểu rõ tên kia trong lời nói của Cố Tích Xuân chính là Đinh Ninh, chỉ là lúc này bản thân hắn cũng không có ý nhắm vào Đinh Ninh, lại đang mệt mỏi đến cực điểm cho nên tạm thời cũng không muốn nói tiếp.
Nhưng đúng lúc đó thì sự vui vẻ của Cố Tích Xuân nhanh chóng phải thu lại.
Bởi vì trên sườn núi sau lưng hắn bỗng có tiếng bước chân vang lên.
Ánh mắt của hắn liền trở nên lạnh lẽo.
Hắn có chút lo lắng rằng Đinh Ninh sẽ xuất hiện vào đúng lúc này, nhưng cho dù có như vậy thật thì Đinh Ninh cũng đã tụt lại phía sau hắn.
Nhưng đồng tử của hắn lại co lại mạnh mẽ, trên khuôn mặt nhanh chóng hiện lên thần sắc không thể tin nổi.
Một thiếu nữ dáng người cao gầy xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Trong số những thí sinh tham gia kiếm hội thì nữ ít hơn nhiều so với nam, mà nữ tử này so với những người còn lại thì càng khiến cho Cố Tích Xuân thêm khiếp sợ.
Nếu lúc này Trương Nghi đang ở trong túp lều cách đó vài gian có thể chứng kiến thiếu nữ đang đi tới thì chắc hẳn hắn cũng không dám tin tưởng vào đôi mắt của mình.
Bởi vì thiếu nữ đang đi tới này chính là Tạ Nhu.
Tuy rằng Tạ Nhu rất nổi danh tại Trường Lăng và Quan Trung nhưng đó là vì nàng là trưởng nữ của Tạ gia nên có tham gia quản lý rất nhiều sinh ý của Tạ gia ở Quan Trung chứ không phải do tu vi của nàng.
Cố Tích Xuân hoàn toàn không ngờ được nàng có thể vượt qua được biển bụi gai kia, lại càng không nghĩ tới nàng có thể xuất hiện nhanh chóng như thế.
Tạ Nhu cũng không đi được nhanh, có vẻ phải cố sức vô cùng.
Nhưng mà khuôn mặt của Cố Tích Xuân lại càng thêm cứng đờ, bởi vì hắn nhìn thấy Tạ Nhu cũng không có bất kỳ vết thương nào.
Ánh mắt hắn liền rơi vào trong tay Tạ Nhu.
Sau đó ánh mắt của hắn lại càng trở nên không thể tin nổi.
Đó là một thanh hắc kiếm trông giống hệt với những trường kiếm được chế tạo bình thường của Đại Tần, đang được Tạ Nhu dùng làm gậy chống. Trên người nàng cũng không thấy đeo bất kỳ bội kiếm nào khác.
“Ta vừa nghe được lời ngươi mới nói.”
Đúng lúc này, Tạ Nhu cũng đã đi ra khỏi bóng râm trên sườn núi, từ từ bước ra ngoài ánh nắng. Nàng nhìn thoáng qua những túp lều không một bóng người, sau đó liền nhìn Cố TÍch Xuân bằng một ánh mắt bi thương và phẫn nộ rồi nói: “Kể cả hắn không thể vượt qua được cửa này thì ngươi vẫn cứ không bằng hắn.”
Cố Tích Xuân từ từ nhướng mày, sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo.
Hắn không khỏi nhớ tới Tạ Trường Thắng.
Tạ Trường Thắng trước đây cũng thích nhất là giễu cợt hắn.
Thế nhưng đó là trước đây.
Trước đây có thể không có nghĩa là bây giờ cũng thế.
“Ta không hiểu ý của ngươi.”
Vì vậy, hắn lạnh lùng lắc đầu và nói vậy với Tạ Nhu.
Nghĩ đến việc Đinh Ninh không thể vượt qua được biển bụi gai, sau đó không thể nào thắng được kiếm hội này, tâm trạng của Tạ Nhu lại càng thêm buồn bã. Nàng cắn chặt hàm răng, đang muốn nói tiếp thì Cố Tích Xuân đã đến ngay trước mặt nàng.
“Năng lực của một gã tu hành giả được thể hiện trên nhiều khía cạnh, nếu ngươi cứ cố nói rằng ở một vài phương diện ta không thể bằng hắn thì ta cũng không biết nói gì hơn.”
Khóe miệng của Cố Tích Xuân mang một vẻ châm biếm lạnh lùng: “Ngươi muốn bảo rằng trước đây ta luôn qua cửa sau hắn thì ta cũng không thể nói gì hơn, nhưng kiếm hội này chỉ nói đến kết quả cuối cùng. Một vì sao rơi dù có ngời sáng thế nào thì cũng chỉ là sao băng mà thôi.”
Thân thể của Tạ Nhu không tự chủ được mà run lên.
Khi không nhìn thấy bóng dáng của Đinh Ninh, tâm cảnh của nàng đã sớm trở nên hỗn loạn, lúc này cũng không biết phải phản bác những lời trào phúng của Cố Tích Xuân như thế nào.
Cuộc nói chuyện của Cố Tích Xuân và Tạ Nhu vang đến tận những túp lều phía đằng xa.
Thấy Trương Nghi muốn lên tiếng nhưng lại còn chút do dự, Từ Liên Hoa không nhịn nổi nữa mà cười lạnh khinh bỉ: “Trương Nghi, lỗ tai của ngươi điếc sao, đến giờ mà ngươi vẫn còn nhẫn nhịn, không lẽ muốn đợi cho Tạ Nhu không chịu được nữa mà quyết đấu cùng hắn thì ngươi mới lên tiếng nói Đinh Ninh đã sớm ở đây sao?”
Nghe được những lời đó của Từ Liên Hoa, Trương Nghi vẫn đang suy nghĩ về hữu lễ hay vô lễ lúc này mới bừng tỉnh lại.
Hô hấp của hắn ngừng lại, liền định lên tiếng.
Nhưng đúng lúc này, trong túp lều vốn đang yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng động trầm đục, giống như có một người vừa đá vào góc lều.
Thân thể ba người Cố Tích Xuân, Dịch Tâm và Tạ Nhu đều đồng thời chấn động, vô thức quay người lại, nhìn vào trong túp lều.
Trương Nghi và Từ Liên Hoa cùng ngẩn người ra, trong mắt đều hiện ra một tia không thể tin nổi, chẳng lẽ trong túp lều này vẫn còn có người khác.
Một bóng dáng màu đỏ thẫm xuất hiện trong tầm mắt của đám người Cố Tích Xuân.
Tạ Nhu ngây người.
Dịch Tâm cũng chấn động.
Khuôn mặt của Cố Tích Xuân hơi cứng lại, liền dừng một chút rồi nói: “Hóa ra là…”
“Sao nơi đây lại có loại dị trùng này?”
Nhưng cũng đúng lúc đó, một tiếng hô kinh ngạc lại vang lên sau túp lều.
“Trương Nghi?”
Tạ Nhu lại ngây người thêm một lúc rồi mới kịp phản ứng, liền kinh hỉ kêu thành tiếng.
Sắc mặt của Dịch Tâm lập tức trở nên vô cùng đặc sắc.
Tâm trạng của Cố Tích Xuân bỗng như rơi xuống đáy vực, rồi sau đó như rơi xuống tận địa ngục.
“Không cần phải khẩn trương, con trùng này là của ta.”
Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên khiến cho thân thể của hắn trở nên lạnh cứng.
Kiếm Vương Triều Kiếm Vương Triều - Vô Tội