Let us always meet each other with smile, for the smile is the beginning of love.

Mother Teresa

 
 
 
 
 
Tác giả: Vô Tội
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 372 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:47:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 3 - Chương 106: Hoàn Dược
iệp Tránh Nam nhìn Đinh Ninh rồi lắc đầu: “Ta không thể nói.”
Đinh Ninh cau lông mày lại, trái lại lại tạ lỗi, nói: “Thực xin lỗi, có lẽ bởi ta đã quá mức mệt mỏi cho nên khả năng suy đoán cũng bị ảnh hưởng.”
“Không sao.”
Diệp Tránh Nam như cười cười tự giễu, nhìn Đinh Ninh rồi nói: “Tại Trường Lăng này ai mà không sợ hoàng hậu trả đũa.”
Lời nói đó quả là đại nghịch bất đạo, đầu óc của Đinh Ninh vốn đang có chút hỗn loạn thì khi nghe câu đáp của hắn liền lập tức chấn động, trở nên sáng suốt trở lại.
Đinh Ninh nhìn khuôn mặt của Diệp Tránh Nam, có chút khiếp sợ mà hỏi: “Ngươi có quan hệ thế nào với Diệp Tung?”
Diệp Tránh Nam giật mình, dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Đinh Ninh rồi từ từ nói: “Quả nhiên là kiến thức của ngươi uyên bác, ông ấy là tiểu thúc của ta.”
“Ngươi là…” Đinh Ninh nhìn hắn, hô hấp hơi ngừng lại.
Diệp Tránh Nam đã khôi phục lại sự bình thản, nói: “Xem ra ngươi thực sự đã nghe nói tới không ít chuyện cũ ở Trường lăng, biết được một ít sự tình của Diệp gia chúng ta.”
Đinh Ninh ngẩng đầu lên, dùng sức bấm vào giữa lông mày một cái để cho mình thêm tỉnh táo.
“Ngươi mang đến thứ thuốc gì vậy?” Hắn nghiêm túc nhìn Diệp Tránh Nam, chăm chú hỏi.
Diệp Tránh Nam cũng nghiêm túc lên, đáp: “Hắc Long Mộc.”
Lông mày của Đinh Ninh đột nhiên giật giật, “Đến từ hải ngoại?”
Diệp Tránh Nam nhìn hắn một cái rồi nhẹ gật đầu.
Đinh Ninh hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, trầm mặc lại.
Hắn mơ hồ nhớ được mình đã từng nghe đến tên của loại dược vật này, chẳng qua là trong ấn tượng của hắn thì hình như nó xuất thân tại Quỳnh Quang Đảo, một trong các đảo ngoài hải ngoại, mà Quỳnh Quang Đảo này chính là nơi tu hành của tên Quách Đông Tương, kẻ đã chết trong Lộc Sơn Hội Minh vì đại cục của Hoàng Đế Đại Tần
Lúc này hắn còn không biết được cuối cùng thì loại dược vật này có tính chất thế nào, nhưng nó có thể xuất hiện ở đây thì có lẽ là một số người ở trên hòn đảo nơi hải ngoại kia đang biểu lộ thái độ với Hoàng đế và hoàng hậu nước Tần.
“Thời gian không sai biệt lắm.”
Diệp Tránh Nam nhìn Đinh Ninh đang trầm mặc rồi nhẹ giọng nói một câu.
Sau đó thân thể của hắn bắt đầu run rẩy.
Loại run rẩy này giống như đã ngâm người trong cái lạnh của nước mưa thật lâu, cái lạnh như xuyên sâu vào trong cơ thể.
Tay phải của hắn run rẩy đưa ra, từng sợi dược khí màu đen được tuôn ra từ lòng bàn tay hắn theo sự thúc giục của chân nguyên.
Ngoài chân nguyên ra còn có những giọt tinh huyết li ti màu đỏ tươi cũng đang thấm ra từ lòng bàn tay hắn.
Dược khí màu đen đang được ngưng tụ ngày càng nhiều trong tay hắn, trông như một đốm lửa màu đen đang bùng cháy, mà trên ngọn lửa màu đen đó có rất nhiều giọt máu tươi bay lơ lửng.
Từng giọt máu tươi này trông giống như những viên đan dược được thiêu bên trong ngọn lửa màu đen đang cuồn cuộn cháy, chúng cũng nhanh chóng chuyển sang màu đen và thu nhỏ lại thành những hạt nhỏ sáng lấp lánh, sau đó dần dần tụ lại cùng một chỗ.
Nhìn hình ảnh đó, thân thể của Diệp Tránh Nam lại càng run rẩy kịch liệt hơn.
“Ta không muốn sự trợ giúp của các ngươi.”
Nhưng đúng lúc này, Đinh Ninh lại nhìn hắn rồi lắc đầu nói: “Mặc kệ ngươi là người nhà ai, ta đều không muốn thiếu nợ các ngươi.”
Diệp Tránh Nam ngẩn người, nhưng động tác lại không hề dừng lại, hắn chỉ nhìn Đinh Ninh rồi nói: “Không ai cần ngươi trả nợ nhân tình.”
“Chuyện này không phải như vậy.”
Đinh Ninh nhìn hắn rồi bình tĩnh nói tiếp: “Chuyện của ta vốn chỉ là tranh đấu cá nhân, nhưng nếu tiếp nhận sự trợ giúp của các ngươi thì ta lại càng bị cuốn vào trong nhiều chuyện hơn.”
Diệp Tránh Nam nhìn ánh mắt quái dị đang dâng lên của Đinh Ninh, “Ngươi vẫn tính rất xa.”
Thần sắc của Đinh Ninh vẫn không hề thay đổi, hắn hỏi: “Vì sao ngươi lại nghĩ thế?”
Diệp Tránh Nam cau mày nói: “Ta vốn nghĩ ngươi chỉ không tiếc bất cứ giá nào để lấy được ngôi đầu, không ngờ rằng ngươi còn tính cả những chuyện sau khi đã lấy được ngôi đầu.”
Đinh Ninh nhẹ gật đầu, chân thành nói: “Tất nhiên ta không muốn giống như ngươi, chiếm được ngôi đầu rồi sau đó chết đi.”
Diệp Tránh Nam nhìn mái tóc của Đinh Ninh đã điểm vài sợi bạc, liền cảm thấy lời nói của hắn có chút buồn cười, nhưng hắn chỉ trầm ngâm một khoảng thời gian ngắn ngủi rồi nói: “Mặc kệ là ngươi muốn thế nào, cũng nên biết trước xem dược lực của Hắc Long Mộc này như thế nào rồi hãy nói.”
Đinh Ninh không nói gì, đồng ý nghe xem Hắc Long Mộc rốt cuộc có công dụng kinh người ra sao.
Diệp Tránh Nam gật đầu tạ lễ rồi nói: “Hắc Long Mộc là một loại cây mọc ra từ thi thể của Hắc Huyết Giao nơi hải ngoại, tuy là cây nhưng dược lực của nó lại như được kế thừa hoàn mỹ đặc tính Chân Nguyên của Hắc Huyết Giao. Không những nó có thể kết hợp với Chân Nguyên của tu hành giả, nhanh chóng hóa thành một lượng lớn Thiên Địa Nguyên Khí làm uy lực khi ra tay của tu hành giả đại tăng mà điểm mấu chốt chính là dược lực của nó có năng lực giúp cho huyết nhục sinh sôi ở một mức độ kinh người, dù ngươi có phải chịu những vết thương rất nghiêm trọng do kiếm gây ra cũng có thể nhanh chóng phục hồi trở lại như cũ.”
Diệp Tránh Nam dừng lại một chút rồi nhìn Đinh Ninh, có chút cảm khái mà nói tiếp: “Trong truyền thuyết nơi hải ngoại thì Hắc Huyết Giao vốn được xưng tụng là Bất Tử Giao, được cho rằng dù bị chém đứt đầu cũng có thể hồi sinh. Mặc dù điều đó có chút phóng đại nhưng năng lực phục hồi kinh người của nó thì đúng là sự thật không thể nào chối cãi.”
Đinh Ninh trầm ngâm rồi nói: “Nói cách khác, chỉ cần ta tiếp nhận loại dược lực do ngươi mang đến này thì trong màn tỷ thí tiếp theo có bị người ta chém cho một kiếm cũng chưa chắc đã chết, thậm chí còn có thể nhanh chóng phục hồi lại như cũ đúng không?”
Diệp Tránh Nam không hề chần chừ mà nhẹ gật đầu nói: “Bị đâm một hai kiếm cũng không vấn đề gì, hơn nữa dược lực còn có thể duy trì được trong nhiều năm.”
Bị đâm một hai kiếm ở đây tất nhiên không bao gồm những vết thương chí mạng như bị một kiếm chém đứt tâm mạch hay là đánh nát ngũ tạng, lại càng không bao gồm việc bị chém mất đầu, đây chẳng qua chỉ là nếu thân thể bị một vết thương xuyên thấu ở bất kỳ vị trí nào thì cũng có thể nhanh chóng phục hồi lại như cũ, thậm chí còn có thể không ảnh hưởng đến trận tỷ thí tiếp theo mà thôi. Có thể nói loại dược lực thế này đã là thế gian khó có thể tưởng tượng ra rồi.
Hải ngoại sản sinh ra nhiều linh dược kinh thế, đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho những năm này các chiến thuyền thiết giáp của Đại Tần Vương Triều vẫn luôn cần mẫn buôn bán và kiếm tìm ngoài đó.
Nhưng trong tất cả những linh dược ở vùng hải ngoại thì Hắc Long Mộc cũng là một trong những linh dược kinh người nhất.
Diệp Tránh Nam cho rằng căn bản không cần phải tranh cãi cùng Đinh Ninh, chỉ cần bàn bạc với hắn về dược lực của thứ này thì có lẽ không một tu hành giả tham gia Mân Sơn Kiếm Hội nào có thể cưỡng được sức hấp dẫn của nó.
Hắn chờ đợi Đinh Ninh trở nên kích động rồi đáp ứng.
Nhưng hắn không ngờ rằng sắc mặt của Đinh Ninh vẫn bình tĩnh y như cũ.
Đinh Ninh nhìn hắn rồi lẳng lặng lắc đầu: “Ta không muốn bị người ta đâm một kiếm lên người mình, hơn nữa nếu như ta đã có thể thuận lợi vượt qua được cửa ải vừa rồi thì tiếp theo dù không có Hắc Long Mộc ta cũng có thể đứng đầu.”
Diệp Tránh Nam ngây người ra trong một khoảng thời gian chừng mấy hơi thở, sau đó đôi mắt hắn trợn to, nhìn Đinh Ninh với ánh mắt không thể nói lý lẽ: “Ngươi cảm thấy ngươi nhất định có thể đứng đầu? Tu vi Chân Nguyên của ngươi còn chưa đạt đến Tứ cảnh, rốt cuộc ngươi có biết trong màn thí kiếm tiếp theo sẽ gặp được những đối thủ như thế nào hay không?”
“Trước khi Mân Sơn Kiếm Hội bắt đầu thì ai dám cho rằng ta sẽ đứng đầu, cho dù chỉ là đứng đầu trong một cửa ải nào đó? Vậy mà đến giờ ta qua mỗi cửa đều luôn luôn đứng đầu.”
Đinh Ninh nhìn Diệp Tránh Nam rồi chậm rãi nói tiếp: “Nếu ta đã nắm chắc được mọi chuyện thì lại càng không thể tiếp nhận một mạng này của ngươi.”
Diệp Tránh Nam hoàn toàn cứng người, dược lực đang tuôn ra từ trong cơ thể cũng trở nên đình trệ.
“Ngươi có lẽ cũng hiểu ta sẽ không đổi ý.” Đinh Ninh nhìn Diệp Tránh Nam, bình tĩnh nói.
“Ta không thể hiểu nổi suy nghĩ của ngươi.”
Diệp Tránh Nam hít sâu một hơi, tận lực làm cho mình bình tĩnh lại, “Ngươi cũng hiểu rõ rằng bất kể mình có tiếp nhận hay không thì ta vẫn chắc chắn sẽ phải chết.”
Đinh Ninh nhìn đám dược khí đang chảy cuồn cuộn trong tay hắn, đôi mắt liền hơi híp lại. Hắn cảm thấy những con tiểu tằm trong cơ thể đều đang xao động, liền lắc đầu đáp: “Chưa chắc.”
Diệp Tránh Nam khó khăn nuốt một ngụm nước miệng, áp chế cơn giận dữ đang dâng lên trong lòng rồi lạnh giọng nói: “Ngươi hoàn toàn không hiểu rõ dược lực của thứ Hắc Long Mộc này. Không cần Chân Nguyên và khí huyết trong cơ thể ta thúc đẩy và chuyển hóa thì bản thân dược lực của nó đã là kịch độc rồi, ta không thể nào chịu đựng được cho nên sẽ nhanh chóng tử vong. Mà ta lại dùng Chân Nguyên và khí huyết để cất giữ nó, nhưng chân nguyên và khí huyết của ta vẫn còn chưa đủ nên cuối cùng ngũ tạng của ta đều sẽ trúng độc mà vong.
“Ngươi có thể luyện dược cho chính mình sử dụng.” Đinh Ninh vẫn tiếp tục lắc đầu, nhìn hắn nói.
Diệp Tránh Nam liền giận quá hóa cười: “Một người cực đói thì có thể tự ăn thịt mình để sống hay sao?”
“Hắc Long Mộc ta chưa từng gặp qua nhưng Hắc Huyết Giao thì ta lại hiểu rõ. Ngươi đã nói dược lực của Hắc Long Mộc kế thừa đặc tính Chân nguyên của Hắc Huyết Giao, vậy nên tất nhiên nó có thể bồi dưỡng được sinh cơ.
Đinh Ninh nhìn khuôn mặt phẫn nộ của hắn rồi nói tiếp: “Ong mật cũng ăn mật ăn do chính mình chế biến, cũng chưa từng có ai nói rằng một người thì không thể tự ăn đan dược do chân nguyên và khí huyết của chính mình luyện chế.
“Mà điều quan trọng nhất chính là nơi đây là Mân Sơn Kiếm Tông.”
Đinh Ninh ngửa đầu ngắm nhìn ngọn núi cao trong trời mây rồi khẽ nói: “Mân Sơn Kiếm Tông sẽ không để cho bất cứ thí sinh nào chết đi một cách đơn giản cả, chỉ cần bọn họ có khả năng thì nhất định sẽ cứu ngươi, đây chính là quy củ của kiếm hội. Chỉ cần ngươi làm theo lời ta bảo thì cơ hội sống sót sẽ vô cùng lớn.”
Nghe giọng nói bình tĩnh của Đinh Ninh, Diệp Tránh Nam vẫn cảm thấy vô cùng vớ vẩn, nhưng hắn không nhịn được mà bắt đầu suy nghĩ về những lời này, thậm chí còn bắt đầu cảm thấy điều đó thật sự có khả năng trở thành sự thật.
“Nếu như ngươi thật sự muốn giúp ta thì hãy làm theo lời ta bảo, đừng giữ khư khư lấy cái ý nghĩ của mình như vậy nữa, hãy để cho ta bắt đầu nghỉ ngơi.”
Thanh âm của Đinh Ninh lại một lần nữa vang vọng trong tai hắn: “Ta sẽ cho ngươi chứng kiến ta đoạt được ngôi vị đầu tiên.”
Diệp Tránh Nam trầm mặc không nói gì.
“Ngươi không có sự lựa chọn nào khác.”
Đinh Ninh nhìn hắn rồi nhắm mắt lại, “Nếu không muốn chết đi một cách vô ích thì ngươi chỉ có thể tin tưởng ta.”
Kiếm Vương Triều Kiếm Vương Triều - Vô Tội