Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 26 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 679 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 00:39:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13-14
hương 13: Chút chuyện năm đó
Thẩm Phong chọc chọc gáy tôi, không dám tin nói: “Không tưởng tượng được nghiệt duyên giữa mày với anh ta sâu đến vậy.” Sau đó lại cúi đầu chống má trầm tư, “Tao bỗng dưng cảm thấy Tần Chinh rất đáng thương …”
Tôi rướn người lên hỏi: “Vì sao?”
Nó liếc ngang tôi một cái. “Nhận học bổng của ba mày 6 năm. Mày có từng nghe qua một câu, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm chưa. Tao cuối cùng cũng hiểu được tại sao anh ta phải liều chết kiếm tiền, gia tài như công chúa của mày đây, anh ta có cưỡi Xích Thố cũng đuổi không kịp! Đàn ông thích sĩ diện, anh ta làm sao có thể không khoác một lớp áo mạ vàng, tỏa sáng lấp lánh đến cưới mày về chứ? Nếu không, dựa vào tướng mạo của anh ta kia, bao nhiêu người sẽ nói là anh ta được bao nuôi a! Miệng lưỡi thế gian thật đáng sợ a Chu Tiểu Kỳ!”
Tôi hít một hơi khí lạnh.
“Mỗi tháng tao kiếm được vỏn vẹn 3000 NDT, lấy đâu ra tiền bao cái loại tinh anh như anh ấy! Hơn nữa ba tao nói, tao xuất giá cũng chả có của hồi môn đâu!”
Thẩm Phong đỡ trán: “Vậy anh ta lại càng phải cố gắng gấp bội …”
Tôi cảm thấy suy nghĩ của bọn họ không cùng một góc độ với tôi. Thứ nhất, tôi không có của hồi môn, cho nên Tần Chinh cũng chả có cơm mềm mà ăn (được bao). Thứ hai, tôi tiêu tiền rất tiết kiệm, chỉ cần ngân hàng trung ương không lại bơm thêm mấy nghìn tỉ NDT thúc đẩy lạm phát, tôi cảm thấy với đống tài sản của Tần Chinh trước mắt đã đủ cho chúng tôi sống mấy đời.
Ở quê tôi, ra khỏi cửa mua đồ ăn không cần trả tiền, chỉ cần nói một câu: “Ba cháu là Chu Dịch.” Mười người thì đến chín người sẽ vô cùng kính cẩn, bởi vì các trên mặt các công trình kiến trúc của thành phố A chúng tôi, 10 cái thì đến 8,9 tòa là mang tên ba tôi; làm chuyện tốt như làm công ích, quyên tiền mà không báo cho ba tôi tham gia, ông sẽ trở mặt ngay. Nhưng ông cũng không thanh cao đến vậy, không như đồng chí Lưu Phong làm việc tốt không lưu danh, chỉ viết trong nhật ký; ba tôi thật sự dung tục, xét thấy chỉ có trình độ văn hóa cấp II, ông bình thường không viết nhật ký, chỉ thích lưu danh, cái chữ mạ vàng to uỵch treo khắp thành phố A, giữa trưa mặt trời chiếu vào, ánh vàng lóng lánh làm người ta không thể nhìn gần …
Đến thành phố X, ra khỏi cửa nếu muốn mua đồ ăn không phải trả tiền, chỉ cần nói một câu: “Ba tao là Chu Dịch.” Người ta chỉ có thể ngậm ngùi để đồ ăn bị cướp đi, mắng một câu: “Khỉ, đứa ngốc này từ đâu tới vậy!”
Tôi phiền não nói: “Thẩm Phong, tao cảm thấy suy nghĩ của mày là không có căn cứ.”
Thẩm Phong liếc tôi xem thường: “Khỉ, đứa ngốc này từ đâu tới vậy!”
Tôi nhe răng trợn mắt với nó, thở dài nói: “Bọn họ đều chẳng cùng chí hướng với ta, có nói thêm nữa thì cũng được gì? Hoặc chiếc xe nhỏ, hoặc con thuyền đơn …  ông chủ, cho thêm một suất gà chiên muối.”
Thẩm Phong bất lực mút 1 ngụm trà sữa: “Chu Tiểu Kỳ, thật muốn biết đầu óc mày cấu tạo thế nào, tư duy nhảy còn xa hơn cả Lưu Tường, đổi đề tài cũng không thèm đổi dấu ngắt câu, quẹo đường cũng không thèm báo trước một tiếng, mày mà làm kiến trúc sư chắc Trung Quốc cũng không cần kế hoạch hóa gia đình nữa …”
Lưu Tường là VĐV đi vào lịch sử điền kinh thế giới, khi trở thành người châu Á đầu tiên đoạt HCV Olympic cự ly 110m rào nam tại Athens 2004 và lập  kỷ lục thế giới 12,88 giây ở cùng cự ly vào năm 2005. Nếu search google thì sẽ thấy 1 loạt bài về cú ngã của anh này ở Olympic năm nay.
Lúc ấy chúng tôi đang ngồi trong một quán trà sữa mở điều hòa, đúng là quang cảnh lúc 3 rưỡi chiều, học sinh đều đã vào học, quán trà sữa bắt đầu kinh doanh lại, nhưng mà lúc đó trong quán chỉ có hai vị khách là tôi và Thẩm Phong.
Quán trà sữa như này thì cơ bản là xung quanh trường học nào cũng có vài cái, có thể tên là “Ưu Khách”, “Nhai Khách”, “Khoái Khách”, cũng có thể tên là “Khoái Lạc Bôi”, “Hoan Lạc Bôi”, “Khoái Lập Bôi”, “Khoái Tam Bôi”, còn có thể tên là “Bồ Kinh Tiểu Trạm”, “Bồ Bồ Tiểu Trạm”, “Bồ Đào Tiểu Trạm”, tóm lại, đều có hiệu quả kỳ diệu như nhau, khiến bạn không thể phân biệt được đâu là hàng nhái, các thứ bán ra cũng na ná như nhau, đều là các loại trà sữa và đồ chiên rán.
Sự phát triển mạnh mẽ của quán trà sữa chính là ứng nghiệm một câu của Mao chủ tịch, “Một đốm lửa nhỏ có thể thiêu rụi cả cánh đồng” (giây giây phút phút đều tưởng niệm Mao chủ tịch!). Tôi vẫn nhớ thời tôi học cấp III, quán trà sữa còn rất ít, trang hoàng đồ gì cũng thật sang trọng quý phái, cho người ta cái ảo giác như là một loại xa xỉ phẩm, một thứ mang hương vị quý tộc như của chủ nghĩa tư bản. Sau người ta mở càng ngày càng nhiều, bọn họ cũng không sĩ diện nữa, trang trí cũng gần gũi với quảng đại quần chúng nhân dân, thực hành nghiêm chỉnh đường lối để đồ Tây phục vụ dân Trung Quốc, đi theo con đường xã hội chủ nghĩa đặc sắc của Trung Quốc mà mọc lên như nấm.
Quán trà sữa này có vẻ cũng được nhiều năm rồi, trên một mặt tường đóng một tấm ván gỗ, trên đó dính đầy các loại sticky note, trên mặt sticky note viết đủ các thể chữ, đủ các loại FZL (1)…
Tôi chọn lấy 1 tờ trong đó xem, viết như sau.
Ý À, mÌn OK ThiK kẬu, Hi vỌg KậU kó tHể tHấI đc tÌn KủM kỦa MìN, mỤt nGừI tIn nHàN mín kẬu. (2)
(Ấy à, mình rất thích cậu, hy vọng cậu có thể thấy được tình cảm của mình, một người tên Nhàn mến cậu)
“Đây là mật mã chuyên dụng của CIA ư …” Khóe mắt tôi giật giật.
Thẩm Phong nói: “Đây là mật mã chuyên dụng của đám FZL, không cần nhục nhã xấu hổ vì cảm thấy mình mù chữ, vì trước giờ mày đều thế.”
Tôi yểu điệu vịn vào tường: “Thẩm Phong, mày không làm nhục tao thì sẽ chết người ư, phụ nữ có thai cần được xã hội quan tâm nhá …”
Thật ra, tôi vốn rất lo lắng Thẩm Phong sẽ giống những người khác nhìn tôi bằng con mắt khác, bây giờ nó vẫn xỉ vả tôi như trước, tôi đột nhiên thấy thật vui vẻ …
Chẳng lẽ tôi thuộc loại thể chất M trong truyền thuyết?
M = masochism, đọc ngôn tình nhiều chắc cũng biết là gì rồi nhỉ;)), không thì google thẳng tiến nhé, mình cũng ngại giải thích từ này:”>
Lúc ông chủ mang trà sữa và gà chiên muối ra, Thẩm Phong đều cướp mất, quay đầu lại nói với ông chủ: “Một cốc nước khoáng không đá.” Lại hung dữ trừng tôi: “Tự biết mình là phụ nữ có thai thì cũng đừng ăn bừa bãi chứ!”
Thảo luận vấn đề nhân quyền với Thẩm Phong tuyệt đối là tự rước lấy nhục, tôi thôi không thèm giằng co nữa.
Ông chủ đổi cốc nước mang lên, nhìn tôi thêm một chút, cười tươi như hoa nói: “Cháu tốt nghiệp Thất Trung phải không?”
Giọng Thẩm Phong không giống, cho nên ông loại trừ luôn, tôi nhiễm giọng địa phương khó sửa, ông nghe một cái là đoán ra.
Tôi tủm tỉm cười nói dối: “Vâng ạ, vâng ạ, cháu bây giờ tốt nghiệp đại học rồi.”
Thẩm Phong đế thêm một câu: “Cũng sắp làm mẹ rồi.”
Ông chủ rất ngạc nhiên liếc qua bụng tôi một cái, “Nhìn không ra a! Chú tưởng cháu mới chỉ vừa tốt nghiệp, còn đang nghĩ xem đại học các cháu sao còn chưa khai giảng.”
Thẩm Phong uống một ngụm, giương mắt nhìn tôi, cười nói: “Chú à, nó nhìn qua giống như học sinh cấp III nhỉ.”
Chú bán trà sữa cũng là người có tâm hồn tươi trẻ và lực tương tác mạnh mẽ, có thể hòa mình cùng đám học sinh, hơn nữa lại có vẻ hồn nhiên, tuyệt đối không nghĩ ra những ý tưởng xiên xẹo trong lời này của Thẩm Phong, ông có lẽ chỉ là đơn giản thấy tôi có vẻ trẻ con, cho nên gật đầu nói phải. Nhưng hiểu rõ Thẩm Phong là loại người gì rồi nên tôi biết, những lời này của nó vừa là ngầm khen tôi cũng lại là xỉa tôi – nhìn như xử nữ có vẻ còn chưa học xong đại học – mà bụng đã lớn thế kia rồi.
“Cháu tốt nghiệp đại học nào thế?” Ông chú nhiệt tình bắt chuyện.
“Đại học X ạ.” Tôi thành thật trả lời.
Ông chú bấm đốt ngón tay, nói một tiếng: “Ôi chao! Cháu không những cùng khóa với Tần Chinh mà còn học cùng đại học a!”
Thẩm Phong và tôi cùng lúc dừng ăn, liếc nhau một cái.
Ông chú hưng phấn như phát hiện ra đại lục mới vậy, “Khóa ấy của các cháu thi thật là tốt! Mấy khóa sau đều chẳng ra sao cả. Nhưng có hơi đáng tiếc a, Tần Chinh vốn đã cầm chắc học bổng toàn phần tới học ở HongKong, sau lại không đi nữa, chọn đại học X.”
“Chú, chú làm sao mà biết ạ?” Chuyện này tôi cũng từng nghĩ qua, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy nên thôi đi, tôi xưa nay không dùng lòng dạ hiểm ác để đo lường người khác, hiệu ứng Matthew là không công bằng, một học sinh có lý tưởng có khát vọng điền nguyện vọng thì nên chọn con đường đúng đắn, chứ không phải chọn giàu sang!
Hiệu ứng Matthew: hiểu đơn giản là đã giàu lại càng giàu, đã nghèo lại càng nghèo. Tìm hiểu sâu hơn có thể google “Matthew effect” (sociology)
“Chuyện này rất nhiều người đều biết a!” Ông chú ngồi xuống bên cạnh chúng tôi, bắt đầu buôn chuyện, “Chẳng qua cũng chỉ biết khi cậu ấy điền nguyện vọng đã đổi nguyện vọng 1 thành đại học X. Năm ấy cậu ấy là thủ khoa, lại đã qua vòng phỏng vấn vào đại học HongKong, tất cả đại học, tất cả chuyên ngành đều mặc cậu ấy chọn, ai dè cuối cùng cậu ấy lại đột nhiên chọn đại học X. Nghe nói hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp đều đi tìm cậu ta nói chuyện, nhưng không gặp được. Kết quả là bàng vàng năm ấy, trúng Thanh Hoa, Bắc Đại ít đi một người. Đúng rồi, chú còn giữ bảng vàng năm ấy nữa!”
Ông chú nói xong liền phấn khích chạy tới gian trữ đồ phía sau quán, còn lớn tiếng quay đầu lại nói: “Chờ chú tí!”
Thẩm Phong kéo kéo tay áo tôi: “Chu Tiểu Kỳ, vị kia nhà mày thật kỳ quái … Không phải là đại học X có thứ tà linh gì vẫy gọi anh ta chứ …”
Tôi trừng mắt nhìn: “Mày đang nói tao ư?”
Thẩm Phong cười nhạo một tiếng: “Mày bớt tự kỷ đi. Bao vẫn nhớ rõ như in năm đó mày muốn lôi kéo làm bạn với người ta như thế nào, lại bị người ta lạnh nhạt đả kích ra sao, thế mà lại còn càng bại càng hăng. Anh ta làm sao có thể vì mày mà tới đại học X, anh ta nếu sớm biết mày ở đại học X nói không chừng sẽ không tới đâu.”
Sự thật luôn quá tàn nhẫn, làm người cần gì phải quá nghiêm túc làm gì.
Tự mình đa tình không dư hận, có công mài sắt có ngày thành kim thêu hoa. — tác phẩm mới ra của Chu Tiểu Kỳ ăn quàng nói xiên.
Ông chú lấy từ trong kho ra một cái hòm nhỏ, tôi và Thẩm Phong tò mò tới gần, trên mặt không có bụi bặm gì, rõ ràng là ông chú thường xuyên lôi ra nhớ lại chuyện năm đó.
Một xấp giấy màu đỏ, là bảng vàng mấy năm qua, trên cùng là các loại số liệu thống kê, bên dưới là ảnh chụp chung của các học sinh ưu tú.
“Chính là tờ này!” Ông chú hoan hoan hỉ hỉ mở ra, “Năm ấy, học sinh ưu tú thật là nhiều a, thành tích quá tốt, bảng vàng cũng làm đến hai tờ, từ trước tới nay, từ trước tới nay đều chưa từng có nha!” Ông chú hình như còn tự hào hơn cả học sinh Thất Trung nữa a …
Tôi nhìn lướt qua các con số trên đó, nhìn thấy tên Tần Chinh xếp hạng nhất.
Toán: 150
Văn: 148
Anh 150
Khoa học tổng quát: 300
Thành tích rực rỡ như vậy, chỉ có thể nhìn thấy trong tiểu thuyết a …
Thẩm Phong cũng trợn mắt há hốc mồm, lâu sau mới phun một câu: “Kết quả điều tra cho thấy người thi được thành tích như vậy quá nửa là tâm lý biến thái.”
Ông chú nghe xong câu này bèn bất mãn liếc xéo Thẩm Phong một cái, rõ ràng là Thẩm Phong đã sỉ nhục đến vị anh hùng trong mắt, trong tim ông rồi. Thẩm Phong không thèm để ý đến sự khinh miệt của ông chú, nói khẽ với tôi: “Tần Chinh chỉ thiếu hai điểm là hoàn hảo rồi, rõ ràng mày chính là hai điểm khiến cho anh ta trở thành hoàn hảo kia.”
Tôi hít sâu một hơi, gậy ông đập lưng ông — bình tĩnh không thèm để ý đến sự khinh miệt của nó …
Trên bảng vàng quả nhiên cũng có Bạch Vi, thành tích không thể so với Tần Chinh, nhưng mà cũng hơn người, cũng vượt qua cả đám người, trong danh sách 50 người điểm cao nhất tỉnh, học ở Bắc Đại chắc không thành vấn đề đi, có điều vẫn xuất ngoại. Chuyện đáng vui mừng là xuất khẩu rồi lại chuyển về tiêu thụ trong nước, cô ấy vẫn trở về đền đáp quê hương. Nghĩ đến chuyện này, hảo cảm với cô ấy lại tăng thêm một chút.
Trong ảnh chụp chung, cô ấy cách Tần Chinh cả một đám người nữa.Tần Chinh lúc đó so với hồi lớp 9 cũng không khác nhiều, trắng trẻo tuấn tú, mang theo chút lạnh lùng xa cách kiểu người sống chớ lại gần, mặc đồng phục của trường như vậy mà cũng không ngăn nổi khí chất của anh. Khi đó đám học sinh trung học chúng tôi đều có một câu nói lưu hành rộng rãi: “Đồng phục là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm soái ca, mỹ nữ.”
Rõ ràng, Tần Chinh và Bạch Vi đều vượt qua được loại kiểm nghiệm này.
Ông chú có lẽ cũng phát hiện ra ánh mắt tôi, ho khan hai tiếng, chỉ về phía ảnh chụp chung: “Bạch Vi cũng coi như không tồi, có điều vẫn kém Tần Chinh rất xa. Nhưng mà là con gái mà, cần gì phải mạnh mẽ như vậy, bạn trai thành tài là được rồi, cháu nói phải không? Nghe nói sau khi nó không qua vòng phỏng vấn của đại học HongKong, cuối cùng đã chọn ra nước ngoài học. Khi đó hai đứa là kim đồng ngọc nữ của Thất Trung, đôi tình nhân chuẩn mực, người yêu sớm nhiều như vậy, thầy giáo bắt được đều nói một câu, có bản lĩnh thì cứ như Bần Chinh Bạch Vi đi, đến lúc đấy muốn yêu như thế nào là tự do của các em! Đúng rồi, cháu cũng thi vào đại học X, sao trong ảnh chụp hình như không có cháu nhỉ? Lúc ấy cháu còn chưa tới sao? Cháu tên là gì a?”
“A?” Tôi ngây người một lúc, quay đầu liếc mắt với Thẩm Phong một cái.
Sắc mặt Thẩm Phong không tốt lắm, cầm cốc trà sữa lên hút sâu một hơi, nói một câu thật là nhập gia tùy tục.
“Ba nó là Chu Dịch.”
===========================================================================
(1) FZL: 非 主流 (non-mainstream) vốn là khái niệm trừu tượng, chỉ những gì mà một bộ phận thiểu số người đi theo, ngược lại với những gì được coi là xu hướng chính, chủ đạo; theo nghĩa hẹp và phổ biến trong giới trẻ bây giờ thì khái niệm này để chỉ một hiện tượng chủ yếu lan truyền qua mạng của giới trẻ, thường được viết tắt là FZL.
Để biết thêm thông tin chi tiết, xin vui lòng click vào đây
(2) Chế được câu này hơi tốn neuron:-s, trong bản gốc nó viết bằng thứ ngôn ngữ mà cứ tưởng tượng như 9x, 10x của mình viết tiếng Việt xì tin như nào thì 9x, 10x TQ viết tiếng Tàu cũng theo cách xì tin như thế; mà trình độ của tớ chỉ ở mức nhận mặt được 50 chữ Tàu đổ lại thôi, câu này phải lên HĐT thỉnh giáo cao thủ, biết nghĩa rồi lại tham khảo thêm bài viết về ngôn ngữ chat của Mr Dâu Tây để modify nó cho khó đọc 1 chút, xì tin một chút. Tớ hết tuổi teen cũng được 2 năm rồi, không theo kịp thời đại nó khổ thế đấy. Chương 14: Tin vịt không qua nổi bệnh trĩ
Ra khỏi quán trà sữa, Thẩm Phong nói:
“Chu Tiểu Kỳ, mày phải bình tĩnh.”
Tôi sờ sờ mặt, “Bà chị à, mày thấy tao có chỗ nào không bình tĩnh?”
Thẩm Phong im lặng một lát, nói:  “Mày bình tĩnh đến nỗi giống như là không bình tĩnh vậy.”
Tôi cười ha ha, vỗ nó một cái. “Được rồi, mày chắc không xem là thật chứ!”
Thẩm Phong mờ mịt nhìn tôi, tôi vừa bẻ ngón tay vừa giải thích cho nó: “Tin vịt không qua nổi bệnh trĩ.”
“Ranh con, thần kinh mày còn thô hơn cả cột điện, tao cảm thấy so với lo lắng, nghĩ ngợi linh tinh không bằng ngày mai xuất phát mua vé máy bay …” Thẩm Phong không nói tiếp, thở dài, “Tần Chinh lừa mày như thế, mày vẫn chịu được sao?”
“Hơ? Phong Phong, mày không phải là tin lời ông chú kia là thật chứ?” Tôi kinh ngạc nhìn nó, “Mày không giống người cả tin như vậy a?”
“Ít nhất, quan hệ giữa Tần Chinh và Bạch Vi không có đơn giản như lời anh ta nói.” Thẩm Phong đau đầu day thái dương, “Tao vốn định khuyên mày bình tĩnh lại, trấn an mày, để mày nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp tí, làm sao mà kết quả lại thành mày đang thuyết phục tao vậy …”
Tôi ngăn một chiếc taxi lại, nhét Thẩm Phong vào trong xe, nói địa chỉ.
“Chu Tiểu Kỳ, mày mà không thành Phật thì thật là trời không có mắt …” Thẩm Phong bất lực dựa người vào kính cửa sổ.
Tôi cười hì hì, “Loại chuyện này, tao gặp nhiều rồi, tin vịt không thể tin hoàn toàn được. Ông chủ quán trà sữa bên ngoài trường Ngũ Trung bọn tao còn đồn tao được đại gia bao kìa.”
Thẩm Phong mở to hai mắt nhìn, không dám tin nói: “Vậy phải giàu đến chừng nào mới bao nổi cái loại như mày a …”
“Aizz, chính là vì ba tao lái Hummer đến đón lúc tan học, kết quả là bị đồn ra thành như vậy …” Tôi qua quýt cho xong chuyện, “Tóm lại mấy lời đồn thổi hồi trung học, cũng không thể tin hết được. Ai mà không có chứ, hồi trẻ ai mà chẳng có mấy vụ đồn thổi bạn trai, bạn gái chứ, mày chắc chắn cũng có!”
Từ tiểu học cho tới cấp 3, mấy chuyện ghép đôi bừa bãi là vô số, thậm chí còn có thể từ đó mà thành đôi thật, tuy rằng hai bên đương sự chẳng hề có mờ ám gì, người ngoài vẫn cứ đồn thổi họ là một cặp, có lẽ là vì nhìn thật xứng lứa vừa đôi.
Tôi cảm thấy Tần Chinh cũng chỉ là người bị hại của những lời đồn đãi buôn chuyện này thôi.
“Lời đồn tuy là không thể tin hết, nhưng cũng không thể không tin.” Thẩm Phong còn xoắn hơn cả tôi, “Sao mày không tìm vị kia nhà mày hỏi cho rõ một chút?”
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn nó chằm chằm: “Nghe nói phụ nữ có thai đều đa nghi, mẫn cảm bộp chộp, Phong Phong, rốt cuộc là mày mang thai hay là tao a?”
Nó còn không nghiêm túc cốc đầu tôi, nói: “Cút!”
Tôi xoa xoa đầu, cười nói: “Được rồi, buổi tối tao sẽ gọi điện hỏi rõ, như vậy mày yên tâm rồi chứ gì. Chẳng qua, trước khi làm chuyện đó, tao phải đi gặp bố mẹ chồng tương lai trước đã.”
Ba mẹ Tần Chinh đều là giáo sư đại học, lúc trước nghỉ phép đi thăm thú non nước cùng đoàn du lịch, hai ngày trước mới về. Hai bên đã hẹn trước tối nay tới nhà họ ăn cơm, ba mẹ tôi vì thể hiện tấm lòng coi trọng với gia đình thông gia tương lai, còn cả tôn trọng phần tử trí thức, để tôi tới trước nửa giờ chào hỏi.
Trước khi đi, tôi trịnh trọng giao phó Thẩm Phong cho Chu Duy Cẩn, “Bà chị này hơi xấu tính tí, tự mày nên cẩn thận một chút …”
Nhà Tần Chinh ở trong một tiểu khu thuộc phạm vi trường đại học, gần đó là Ngũ Trung – trường cũ của tôi. Lúc ấy vì tiện đến chăm sóc tôi, ba tôi mua thêm một căn hộ trong tiểu khu, mẹ tôi thỉnh thoảng qua đấy ở cùng tôi. Đối với bà mà nói, thú vui lớn nhất là mỗi ngày được buôn chuyện với phần tử trí thức, hay đi chợ cò kè mặc cả với các cô, các thím; bà quen với ba mẹ Tần Chinh chính bằng cách đó, Chẳng qua bà nhiệt tình xởi lởi, mà phần tử trí thức thì lại hơi thanh cao dè dặt, cho nên cũng không hợp ý nhau, cũng không tính là thân thiết, tận đến khi tôi và Tần Chinh ở bên nhau, lúc hai gia đình gặp mặt, mới bừng tỉnh – hóa ra là người quen cũ.
Lúc vào tới thang máy rồi, mẹ tôi vẫn còn dặn dò tôi, tí nữa phải nên như thế nào, làm như thế nào mới không thất lễ, cứ như lần đầu tới nhà thăm hỏi vậy …
Cửa thang máy “ting” một tiếng mở ra, tôi đang muốn đi ra, ngẩng đầu vừa nhìn, nhất thời sửng sốt.
Dáng vẻ người này nhìn thật là quen.
“Vệ Dực?” Tôi chớp chớp mắt, người vẫn không biến mất, “Vệ Dực?” Tôi ngạc nhiên kêu lên một tiếng, “Cậu sao lại ở đây?”
Sắc mặt Vệ Dực không dễ nhìn, nhìn thấy tôi cũng có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã giấu đi cảm xúc, nhè nhẹ gật đầu, miễn cưỡng cười nói: “Thật khéo a Chu Tiểu Kỳ, tớ đến thăm hỏi một vị trưởng bối.”
Tầng này chỉ có hai hộ gia đình, trưởng bối mà cậu ta tới thăm hỏi chẳng lẽ là ba mẹ Tần Chinh?
“Tiểu Kỳ, cậu đây là?” Mẹ tôi nghi hoặc nhìn Vệ Dực.
“Ba mẹ, đây là bạn học đại học với con, Vệ Dực.” Tôi giới thiệu hai bên, Vệ Dực thoải mái chào hỏi ba mẹ tôi, xong lại quay đầu nói với tôi: “Tớ còn có việc, đi trước một bước, hôm khác nói chuyện tiếp nhé.”
Tôi ngẩn ngơ gật đầu cười cười, tận đến khi cửa thang máy đóng lại, tôi mới mờ mịt hồi phục tinh thần.
“Cậu thanh niên đó nhìn qua cũng không tồi a.” Mẹ tôi nói, “Nhìn có vẻ giông giống Tần Chinh, không biết có phải họ hàng của Tần gia không. Tiểu Kỳ, con có biết hay không?”
“A? Giống ư?” Tôi nghi hoặc nghĩ lại dáng vẻ Vệ Dực, thật là không cảm thấy hai người giống nhau. Con mắt nhìn người của mấy người già này thật là rất kỳ quặc, tôi nghi ngờ cái mà bọn họ bảo giống chính là cái gáy giống nhau. “Con chưa từng nghe Tần Chinh bảo Vệ Dực là họ hàng với anh ấy.”
“Vậy sao.” Mẹ già cũng là thật đơn thuần đã tin rồi, “Có lẽ tinh anh lớn lên đều giống nhau đi.”
Đối với câu này, tôi chỉ biết đáp lại bằng sự im lặng.
Không biết có phải do ảo giác của tôi không, không khí nhà họ Tần cũng có chút kỳ quái. Vẻ mặt ba Tần xấu hổ, nét cười của mẹ Tần thật cứng ngắc, đến người thần kinh thô như tôi cũng cảm nhận được, chuyện này chứng minh tình huống nhất định rất nghiêm trọng. May mắn là có người thần kinh còn thô hơn là mẹ già nhà tôi, làm bầu không khí náo nhiệt, nên bàn cơm mới không quá mức lạnh lẽo.
“Bà thông gia, các vị nói chuyện kết hôn này nên làm thế nào mới tốt?” Mẹ già hăng hái hỏi.
“Chuyện này chúng tôi cũng không rõ lắm, ông bà cảm thấy thế nào?” Mẹ Tần mỉm cười hỏi lại.
“Đương nhiên là càng náo nhiệt càng tốt!” Mẹ già lấy tinh thần Olympic ra để làm tiệc cưới cho tôi, tôi cảm thấy áp lực quá lớn, dưới bàn len lén kéo áo bà, ý bảo bà có chừng mực. Bà rõ là không nhận được tín hiệu của tôi, giương nanh múa vuốt bày ra tổng kế hoạch của bà. “Đầu tiên cho xe sang dọn đường, bày tiệc ba ngày ba đêm, pháo mừng phải bắn chín chín tám mốt phát, quan khách phải mời đủ cả …”
Tôi bất lực rên rỉ, “Mẹ, con cảm thấy lãnh đạo nói rất đúng, muốn xây dựng khuôn mẫu xã hội tiết kiệm, thì không thể phô trương lãng phí …”
Mẹ già kéo áo về, khinh bỉ liếc tôi một cái: “Con thì biết cái gì, mẹ gọi cái này là đẩy mạnh tiêu thụ hàng trong nước!”
Bà làm như vậy, áp lực lên ba mẹ Tần có lẽ còn lớn hơn cả tôi. Tần Chinh nói gì mà cưới tôi không dễ, đến giờ phút này tôi cuối cùng cũng hiểu …
Tôi lấy cớ thân thể không thoải mái, vội vã chuồn đi. Mẹ Tần đưa tôi vào trong phòng Tần Chinh, để trưởng bối bọn họ tự thương lượng chi tiết việc cưới xin. Tôi nằm trên giường Tần Chinh, nghe được giọng mẹ tôi bàn chuyện trên trời dưới bể truyền từ bên ngoài vào, bất lực, bất lực …
Đây là lần thứ hai tôi đến nhà Tần Chinh, cũng là lần thứ hai vào phòng Tần Chinh. Phòng anh rõ ràng là thường xuyên được quét dọn, tuy rằng đã lâu không có người ở, nhưng vẫn rất sạch sẽ. Giá sách của anh và của tôi thật khác biệt, trên giá của tôi là đủ loại truyện tranh, tiểu thuyết, cái loại có nội hàm nhất cũng chỉ là sách giáo khoa môn chính trị cấp III, giá sách của anh vừa nhìn thấy đã khiến người ta cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, loại không có nội hàm nhất cũng sâu sắc hơn sách giáo khoa chính trị cấp III.
Lúc đến lần trước, tôi còn vờ vịt cầm một quyển dở ra xem, đọc chưa đến trang thứ ba, mí mắt đã bắt đầu đánh nhau. Giữa tôi và Tần Chinh khác biệt quá lớn a, lực sát thương của những môn như tài chính kế toán với tôi thật là quá kinh khủng. Hồi năm ba đại học, tôi thường xuyên theo Tần Chinh tới lớp môn chuyên ngành của anh, lên lớp chưa đầy 3 phút tôi đã bắt đầu ngủ gật. Bần Chinh mấy lần khuyên tôi về ký túc xá mà ngủ, tôi vì muốn tỏ vẻ “Vợ chồng vốn như chim trong cùng một khu rừng”, thà chết chứ không chịu khuất phục mà ngủ như chết bên cạnh anh.
Nhưng mà lại có một ông thầy cực kỳ biến thái, lên lớp là không cho sinh viên nằm bò lên bàn mà ngủ, tôi bất đắc dĩ đành lui xuống bàn cuối lớp, xếp một hàng ghế, đầu gối lên đùi Tần Chinh, ngủ chảy nước miếng ròng ròng, để lại một bãi nước dãi vô cùng mờ ám ở một nơi vô cùng mờ ám. Sau khi tan học, tôi vừa lau nước miếng, vừa lau quần cho anh, nói năng lộn xộn mà nhận lỗi: “Tần Chinh, em, em biết sai rồi! Lần sau em sẽ không ngủ gật nữa, nếu có ngủ cũng sẽ không chảy nước miếng nữa, nếu chảy nước miếng cũng không lưu lại ở chỗ này nữa, em giúp anh lau khô nhá!”
Anh đen mặt giữ tay tôi lại, thở dài nói: “Thôi đi…”
Tôi sợ hãi nhìn anh: “Vậy làm sao giờ?”
Anh nghiến răng: “Để gió thổi khô.”
Vì thế, chúng tôi biến phòng học thành phòng tự học, ngồi thật lâu thật lâu …
Có thể nói, lòng dạ Tần Chinh, là bị tôi từng chút từng chút như vậy kéo mở ra, anh thường xoa đầu tôi nói:  “Chuyện này còn chịu được, thì còn chuyện gì không thể chịu đựng …”
Như cái dạng tôi đây anh còn có thể nhịn được, còn có chuyện gì là không chịu được nữa.
Ngủ trên giường anh, bỗng thấy nhớ anh vô cùng a …
Tôi vừa lần mò trong phòng anh, vừa gọi điện cho anh.
Đúng vào giờ cơm chiều, anh hẳn là cũng đã về tới nhà, điện thoại reo ba hồi là anh đã nhận.
“Tần Chinh, đoán xem giờ em đang ở đâu?”
“Trong phòng anh.” Tần Chinh lập tức trả lời.
Tôi bị dọa đến rùng mình, quay trái ngó phải, “Làm sao anh biết?”
“Em bây giờ có phải đang hết nhìn đông lại nhìn tây không?” Tần Chinh cười nhẹ một tiếng:
Tôi nuốt ực nước miếng, “Được rồi, anh đoán đúng rồi … Em nói cho anh là tối nay sẽ tới nhà anh ăn cơm khi nào a?”
“Em chưa nói, mẹ anh nói. Sao em lại chạy trốn vào trong phòng anh thế?”
“Anh thông minh như vậy, đoán tiếp đi.” Tôi vừa lần mò giá sách anh, vừa trêu chọc anh.
“Ờm … Em không ngăn nổi hỏa lực của mẹ vợ đúng không?”
Hai chữ “mẹ vợ” của Tần Chinh nháy mắt làm tôi lại đầy máu sống lại, còn khiến người ta rộn ràng hơn cả 81 phát pháo hoa chúc mừng a …
“Đúng thế. Tần Chinh, chúng ta là con người thế hệ mới, hẳn là nên xây dựng khuôn mẫu xã hội tiết kiệm, không nên phô trương lãng phí, anh nói đúng không? Tiền nhiều khó kiếm a, tiền lương của em mới hơn 3000 …”
“Tính giác ngộ của em càng ngày càng cao, đáng khen ngợi. Có điều chuyện như kết hôn này, cả đời chỉ có một lần, vui là được rồi.” Bên kia truyền tới “ting” một tiếng, hình như là tiếng lò vi sóng.
Mấy lời Tần Chinh nói trong lúc lơ đãng lại luôn có thể dễ dàng dỗ dành cho tôi vui lên.
Tôi cười tủm tỉm nói: “Em sợ anh chịu áp lực lớn a. Không có em ở nhà, anh chỉ có thể ăn đồ nấu bằng lò vi sóng, lại nhớ cô vợ hiền này đi.”
“Uhm, nhớ rồi. Thật là tự do nhàn nhã.” Một câu khiến tôi vui, một câu lại làm tôi lo a …
“Tần Chinh … nét mực phai màu chưa?” Tôi cười không có hảo ý. “Phai màu thì phải nhớ tự tô lên nghe chưa.”
Tần Chinh khẽ thở dài: “Em quả nhiên là rảnh quá ha … mấy ngày nay không chạy loạn khắp nơi chứ?”
“Không có …” Tôi kéo dài âm cuối, “Chỉ là đưa Thẩm Phong đi thăm thú thành phố A, chiều này còn tới Thất Trung. Bần Chinh, anh đã từng ăn uống ở quán trà sữa ngoài trường ấy ư? Ông chủ ở đấy là fan trung thành của anh đấy!”
“Không có ấn tượng.”
“Chú ấy còn nói, anh và Bạch Vi là đôi kim đồng ngọc nữ, là quan xứng của Thất Trung.”
“Quan xứng là cái gì?” Tần Chinh nghi hoặc hỏi một câu.
“Chính là cặp đôi được quần chúng công nhận rộng rãi … Tần Chinh, hồi cấp III anh và Bạch Vi từng qua lại sao?” Tôi hỏi thật cẩn thận.
“Chu Tiểu Kỳ…” Giọng Tần Chinh hơi trầm xuống, “Sách viết thật đúng, phụ nữ có thai thích suy nghĩ linh tinh.”
Tôi lặng lẽ rơi lệ. “Nói bậy, rõ ràng là Thẩm Phong suy nghĩ linh tinh, em đối với Tần đại nhân ngài mở miệng là tin ngay. Anh xem loại sách lậu gì thế!”
“Sách em mua về đấy.” Tần Chinh dừng một chút, “Hình như chính em cũng chưa đọc qua nhỉ?”
“Đấy không phải chuyện quan trọng …” Tôi ngăn lại đề tài, “Quan trọng là em tuyệt đối tin tưởng vào sự trong sạch của anh được chưa?”
“Rất tốt. Anh không thân với Bạch Vi, ngưới khác nói thế nào kệ họ. Em tuy rằng ngây ngô khờ dại, nhưng hình như cũng không phải loại dễ lừa như vậy đi?”
“Đấy là đương nhiên!” Tôi đắc ý ưỡn ngực, “Tần tổng tư lệnh, cuối cùng em báo cho ngài một sự kiện!”
Tần Chinh khẽ cười ra tiếng, “Uhm, nói đi.”
“Em vừa mới gặp Vệ Dực ở trước cửa nhà anh!”
Bên kia điện thoài im lặng một lúc lâu, tới tận khi tôi tưởng là mình không cẩn thận cúp điện thoại rồi, mới truyền tới giọng lạnh như băng của Tần Chinh.
“Cậu ta tới làm cái gì?”
============================================================================
(*) Câu này vốn là “流言止于智者” nghĩa là lời nói không có căn cứ mà truyền tới tai người có đầu óc suy xét thì sẽ không thể lưu truyền tiếp nữa, ý là lời đồn không qua nổi suy nghĩ, phân tích. (cre: zhidao.baidu )
Nhưng mà qua miệng bạn Kỳ, nó thành “谣言止于痔者”, bởi “智” (trí) và “痔” (trĩ) có cách phát âm giống nhau. Để ý thì thấy tác giả rất thích chơi đồng âm
Không cẩn thận, họa lớn rồi! Không cẩn thận, họa lớn rồi! - Tùy Vũ Nhi An