Hãy xem mỗi trở ngại là một cơ hội.

Tiến sĩ Wayne Dyer

 
 
 
 
 
Tác giả: babyxink_kute
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 66 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 650 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:34:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 42
oàn bộ khách sạn rất rộng lớn nên nếu đi cổng chính để vào thì chẳng khác gì mua thêm đường cả. Chính vì vậy, Hoàng và “tiểu thư thùy mị nết na” Lam Lam đang đột kích ở lối sau – bãi đỗ xe của khách sạn.
Ở đây có một chỗ mà hàng rào bị cắt rời thành một lỗ kha khá, có thể mở ra rồi ghép vào như một cánh cửa bình thường. Đột nhập vào trong qua lối này quả thật là một ý tưởng không tệ phải không? Chẳng cần nói cũng biết cái ý tưởng “siêu pro” này là do Lam Lam nghĩ ra rồi….
Nói tới đây, chắc chắn sẽ có rất nhiều người khắc mắc: “vì sao Lam Lam mới đến, chưa có cơ hội đi khám phá mà lại biết được chỗ này”. Ai bảo Lam Lam chưa có cơ hội khám phá. Hôm đầu tiên đến đây, cô đã phải lượn vài vòng quanh bãi đỗ để giúp Hoàng. Nhớ chứ?
Chính lúc đó, Lam Lam đã phát hiện ra hàng rào bí mật này đấy. Coi bộ khách sạn lớn nào cũng có không ít những lỗi nhỏ nhỉ?
Thấy Lam Lam đang rất cảnh giác, vừa quay ngang quay ngửa vừa tách hàng rào ra, nhóc-đảm-đang không đừng được mà ồ lên:
- Anh Thiện giỏi ghê. Vừa nãy em còn thấy lạ khi anh kéo ngược em vào đường này nhưng giờ thì em hiểu lí do rồi. Sao anh biết chỗ này hay thế?
Đứng chống tay vào hông, Lam Lam hất cằm:
- Anh mà lại. Chẳng có cái gì có thể qua mắt được anh đâu. Sau này anh còn định làm nhà thám hiểm đấy.
- Làm nhà thám hiểm? – Hoàng nghệt mặt ra, hỏi lại. – Thế tập đoàn nhà anh thì sao?
Trời ạ. Tên nhóc này còn không phân biệt được đâu là nói thật đâu là nói đùa nữa kìa. Lam Lam thở dài:
- Thôi, không nói nữa, em vào trước đi. – Cô tỏ vẻ chán nản.
Gật đầu, Hoàng nghe theo lời Lam Lam rồi khá nhanh nhẹn khi trèo vào trong. Thằng nhóc này coi bộ cũng có khiếu làm ninja ấy chứ.
Nghĩ vậy, Lam Lam yên tâm mà vượt trướng ngại vật ngay sau khi Hoàng đột nhập thành công.
- Khoan đã, có người đằng kia.
Ý nghĩ bước đi chỉ vừa xuất hiện trong đầu, Hoàng đã bị Lam Lam ngăn lại bằng câu nói với giọng đầy uy lực. Cậu đứng yên không cử động, chỉ cho đến khi Lam Lam kéo cậu ngồi xuống, lấp sau ô-tô.
Đẩy Hoàng ra sau, Lam Lam chuyên nghiệp quan xát qua gương chiếu hậu của một chiếc xe gần đó.
Đôi mắt “cú vọ” của cô vừa phát hiện ra một điều gì đó vô cùng “khủng khiếp”… người kia…. Người đứng ở kia… Không phải là Hạ Thất Lăng đấy chứ? Sao hôm nay anh xuất đầu lộ diện sớm thế? Thôi chết rồi, liệu đây có phải là điều mà trực giác của cô đã cảnh báo không? Việc trốn đi chơi… kiểu này mà bị anh phát hiện là đời cô coi như đặt dấu chấm.
“Không được, không thể kết thúc ở đây được, mình phải chuồn vào phòng thật nhanh trước khi Lăng Lăng phát hiện ra.”
Nghĩ vậy, Lam Lam quay lại nhìn Hoàng:
- Em phải thật cẩn thận, theo xát anh nhé. – Cô làm bộ mặt nghiêm trọng. – Tốt nhất là đừng để ai phát hiện ra.
- Ơ…- Hoàng ngơ ngác. – Sao lại phải vậy ạ?
Nghe xong câu hỏi vô tư cảu cậu, Lam Lam cũng hơi ngơ ngơ ra vài giây để nghĩ. Ừ nhỉ, với cô thì đúng là cần cẩn thận thật, nhưng với cậu nhóc này thì cần gì. Nhưng cho dùlà vậy vẫn không được. Chẳng may cô đang tẩu thoát, Hoàng lại hiên ngang đi rồi gọi tên cô thì sao. Chẳng biết đâu mà lần, cứ cần thận cho chắc.
Lam Lam đưa ra lời giải thích vô-cùng-thuyết-phục với cậu nhóc:
- Sao em ngố vậy. Không có người xung quanh đây thì ta làm thế đề làm gì. Nhưng tầm này thể nào chẳng có vài ba người, chẳng may họ thấy mình lại đổ lỗi ình phá hàng rào thì sao? Em chịu trách nghiệm nhé.
Nghe cô nói vậy, Hoàng đột nhiên cũng cứng người lại như hóa đá, không nói, không hỏi gì thêm. Thấy phản ứng của cậu đúng mong đợi, trong thâm tâm Lam Lam đang cười đắc ý với suy nghĩ: “Mình nói dối tài ghê. Mình phục mình quá.”
Được rồi, chuẩn bị đã xong. Lam Lam khéo léo lẩn qua, dùng những chiếc xe trong bãi để làm chỗ chắn. Không được chuyện nghiệp như cô nhưng Hoàng theo sau cũng rất cẩn thận. Không biết có phải để tăng thêm kịch tính hay không nữa nhưng hai cái con người kia đang dơ tay lên làm động tác như đang cầm súng kìa. Bộ định tập làm cảnh sát đi “đột kích” à, hay tính rèn luyện kĩ năng làm-chộm khi đi thám thính nhà nạn nhân?
Cửa vào khách sạn càng lúc càng gần khiến Lam Lam vô cùng hứng khởi. “Cố lên, còn vài bước nữa thôi…” – cô tự động viên mình rồi cười rõ tươi. Kiểu này thì Hạ Thất Lăng làm sao có thể biết được chuyện cô trốn đi chơi chứ…
< Không biết từ bao giờ, Lam Lam lại sợ và “vâng lời” Thất Lăng đến thế nhỉ? Liệu Lam Lam bây giờ có còn là “thằng nhóc” bướng bình của ngày mới về nước không?>
** ** **
Chia tay Hoàng, Lam Lam chạy một mạch không quay lại lấy một giây.
Đứng ở trước cửa phòng, cô thoăn thoắt mở khóa rồi nhảy nhanh lên giường kéo chăn đắp, giả vờ ngủ. Không gian trong phòng lại im lặng, đến nỗi cô cảm giác như nghe được cả tiếng bước chân bên ngoài cánh của cách âm.
Cạch…. – Cửa phòng mở ra ngay vài giây sau đó. Lam Lam thờ phào nhẹ nhõm… May quá, cô vừa kịp lúc.
Ế... khoan… Đưa mũi lên ngửi ngửi… Lam Lam nhận ra có mùi lạ xộc vào mũi mình.
Xoạt xoạt. - Tiếng động này giống như tiếng động khi tháo nút túi bóng.
- Woa… - Giọng Hạ Thất Lăng đột nhiên vang lên. – Thịt nướng ngon ghê…
À há.Phải rồi, cái mùi hấp dẫn đang phân tán trong phòng không gì khác mà là mùi thịt nướng….
Theo phản xạ, nước miếng trong miệng Lam Lam cứ đua nhau tiết ra liên tục.
Nhồm nhoàm…nhồm nhoàm… - Sao tự nhiên Hạ Thất Lăng nhai ra tiếng to thế nhỉ? Bộ anh định tra tấn tinh thần Lam Lam sao?
Không được, vì bản thân, Lam Lam nhất định phải kiềm chế….
- Chậc. Chậc. – Thất Lăng suýt xoa. – Phải công nhận là ngon thật đấy. Tiếc cho ai không được thưởng thức quá.
Nói rồi anh lại gắp thêm một miếng bỏ vào miệng…. Chọp chep…
AAAAAA…. Không chịu được nữa rồi. Ngọc Lam bật dậy nhanh như lò xo, dùng cái volum của mình, hét to:
- ANH CHƠI ÁC THẾ? ĂN MẢNH KHÓ ĐẺ ĐẤY…. Ơ hơ…
Thấy bộ mặt nghiêm nghị của Thất Lăng, Lam Lam tự nhiện như bị đóng băng, run lên bần bật…
- Biết ngay mà. Chắc chán thằng nhóc anh vừa nhìn thấy ngoài bãi dỗ xe là em rồi. – Lăng Lăng đứng dậy, tiến đến gần giường.
Bao nhiêu tiếng bước chân của anh là tưng đấy lần tim Lam Lam như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Mồ hôi tuân như mưa. Vẫn biết toát mồ hôi là cách giảm thân nhiệt tốt nhưng… đang ở trong phòng lạnh thế này… Quả là cực hình mà.
Dừng. Thất Lăng nghiêm nghị trước mặt Lam Lam. Cả thân hình to lớn cung sát khí bao quanh anh như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô luôn vậy. Tiếng nói của anh vang lên đầy uy lực:
- Anh đã bảo thế nào?
- Nhưng… em…
BINH… - Nguyên một cái cốc giáng mạnh xuống đầu Lam Lam khiến cô tròn mắt, quay lên nhìn.
- Lại còn nhìn anh kiểu đấy à? Ai bảo nói không nghe.
Nhanh cúi đầu xuống, Lam Lam không nói một câu gì thêm. Cô tưởng như nếu nhìn mặt anh thêm vài giây nữa là nước mắt sẽ chảy xuống ngay tức khắc. Mắt cô đã rơm rớm rồi kìa…. Hạ Thất Lăng ra tay với em-trai mình như thế là hơi quá rồi... Đầu Lam Lam đâu điếng, hình như u cục luôn nữa kìa...
- Biết sai rồi hả? – Vẫn là giọng nói ấy, Lăng Lăng hất mặt. – Biết sai sao còn làm. Nhìn qua thì có vè khỏe rồi đấy nhưng em đã khỏi hẳn đâu.
Trông thâm tâm, Lam Lam biết anh đang lo ình nhưng từ bé đến lớn, chẳng có ai ngoài mẹ dám đối xử với cô như thế cả. Đã lên tiếng đe nạt lại còn đánh vào đâu cô nữa…
Bực tức, Lam Lam trừng mắt:
- Anh thì biết cái quái gì chứ. Tự nhận em là em trai mình, vậy mà đến tính cách của em anh còn chẳng thèm để ý thì em trai cái nỗi gì. Bắt một đứa như em ở mãi trong phòng một mình, anh nghĩ em chịu được à?
- Em không thích ở trong phòng một mình? – Lăng Lăng hỏi lại.
- Đúng vậy.
Nhìn tên nhóc bướng bỉnh trên giường, Lăng Lăng không đừng được mà thở dài. Anh thật sự quan tâm mà Lam Lam lại thế kia… Đã vậy thì…
- Vậy thì đi cùng anh. – Nói rồi, Thất Lăng kéo tay Lam Lam tiến nhanh ra khỏi cửa phòng, mặc cho hai chữ ngơ ngác đang hiện rõ trên khuôn mặt của cô….
BÙM…. BÙM…. Chéo….
GAME OVER
- AAAAAAAA…. Ai cho anh đánh thắng em hả?????
- Trình độ kém thì chấp nhận đi….
Khu vui chơi vốn náo nhiệt giờ còn thêm nhiệt náo hơn vì có sự xuất hiện của hai nhân vật này, đó chính là Hạ Thất Lăng và Tạ Ngọc Lam. Sau khi kéo Lam Lam ra khỏi phòng, Lăng Lăng “bắt cóc” cô lên con moto phân khối lớn của mình rồi đưa cô đi khắp nơi. Còn hiện tại họ đang đóng đô ở đâu thì rõ rồi đấy.
- Không. Chơi lại…. Lại ván nữa. – Lam Lam gào ầm lên, gõ bồm bộp vào cái máy trò chơi.
Thở dài ngao ngán nhìn cô, Lăng Lăng khẽ nhăn mặt:
- Thử lại bao nhiêu lần rồi đại thiếu gia? Em có thắng nổi anh ván nào đâu. Thử làm gì ất công.
- Không được khinh thường em. – Lam Lam chỉ chỉ vào mặt anh.
Bỗng… Ọc…. ọc….
Ừ thì… Đừng có nhìn Lam Lam như thế chứ. Cô dùng hết năng lượng vào những trò chơi ở đây từ nãy đến giờ mà. Cũng đến lúc phải nạp lại rồi còn gì…
Ấp úng vài giây, Lam Lam lấy đó làm lời bào chữa:
- Chẳng… Chẳng qua là em đói thôi. Không thì anh đừng hòng mà thắng nổi em nhá…. – Ngập ngừng vài giây nhìn, cô cau có. – Này, anh cười cái gì thế hả?
Lăng Lăng không trả lời. Có muốn cũng chẳng được. Anh còn bận che đi cái miệng đang cố nhịn cười của mình mà không nổi kia kìa.
- KHÔNG ĐƯỢC CƯỜI…. – “Sức nóng” bùng nổ, Lam Lam không chịu được nữa mà phải hạ nhiệt thông qua cái volum to ngang loa thùng của mình.
Cô… hình như là vừa ăn phải thứ gì đó giống cái bánh của thằng tiểu quỷ hồi trước hay sao ấy. Mặt thì đỏ chót, nhăn nhó,… Đói mà còn nhiều sức gớm.
- Rồi… rồi. - Thất Lăng bỗng khoác lấy vai Lam Lam rồi kéo cô đi. – Đi đánh chén. Xong xem liệu em có thắng được anh không nhá.
- Bỏ ra. Bỏ cái tay ra
Lam Lam vùng vẫy... Có vẫy thế vùng nữa cũng vậy thôi. Làm sao mà cô đủ sức thoát khỏi "đại ca" của mình.
....
Quá trưa, trời vẫn vậy, vẫn bị những đám mây mang đầy hơi hơi nước che kín, hai con người ngồi moto, đèo nhau đi trên con đường ngập tràn bóng cây. Người ngồi sau liên mồm liên miệng, khua tay múa chân loạn xa. Người ngồi trước, lái xe, không nói nhiều được như người đằng sau, nhưng nụ cười thì luôn ở trên môi, thậm chí còn tươi (toe toét) hơn cả hoa.
Rẽ vào một ngõ nhỏ, dừng lại trước một quán bên đường, Lăng Lăng ra hiệu, miệng nói:
- Xuống. Nhanh.
- Hở? – Lam Lam ngơ ngác. – Xuống gì?
- Thì xuống ăn cơm chứ làm gì? Sao em ngố thế?
- Ơ. À vầng.
Nghe theo lời anh, Lam Lam vẫn xuống xe dù cho chưa hiểu gì? Cô đưa đôi mắt quan xát lại xung quanh. Tấm biển với dòng chữ “Cơm bình dân” lạc vào tầm nhìn, khiến cô ngạc nhiên. Ăn cơm? Chẳng lẽ Lăng Lăng cho cô ăn cơm ở đây sao?
Thấy thằng nhóc kia cứ đứng ngệt ra, Lăng Lăng thúc:
- Này. Em có định vào không?
Nhìn anh chỉ chỉ, Lam Lam “Thỏ thẻ”:
- Ăn ở đây ạ…
- Thế em nghĩ anh đưa em đến đây làm gì? Không vào thì nhịn đói nhé.
- Nhịn đói... Ơ không không.
Nghe Thất Lăng nói vậy, Lam Lam chạy vội vào trong cái quán mà cô nghi ngờ kia rồi ngoan ngoãn ngồi tại bàn số 3.
Lần này Lam Lam xử lí thông tin nhanh lắm, chỉ mất có một phần trăm giây thôi. Đúng là liên quan đến vấn đề ăn uống thì khác hẳn. Bái phục cái tài trong ẩm thực của cô luôn… Bảo sao tên “em trai” kia cũng vậy.
Cười nhẹ khi thấy phản ứng không ngờ của tên nhóc vô tư kia, Lăng Lăng cũng theo đó mà vào trong.
Bữa ăn của họ thì diễn ra sôi-nổi-vô-cùng. Có quá nhiều thứ “kinh dị không tiện nói ra” ở đây, nhưng đại loại là… Mặc dù đã gọi thêm rất nhiều suất cơm nhưng Lam Lam nhà ta vẫn luôn cảm thấy không đủ. Vì đồ ăn ở đây lạ mà hợp khẩu vị quá nên để tranh cơm với Lăng Lăng, cô còn dùng được cả chân luôn cơ mà. Ấy thế mà lúc mới ngồi vào bàn, Lam Lam cứ soi lên soi xuống đồ ăn chỉ cho đến khi Thất Lăng nhét nguyên miếng thịt vào miệng cô, cô mới chịu dùng bữa… rồi từ đó cứ nghiện dần.
- Phì….. – Lam Lam đang làm hành động phun mưa của mấy đứa trẻ con. – A. Cái này dính nước miếng của em rồi. Em ăn nhé.
Nói rồi, cô ngây thơ vô (tội) gắp mất miếng thịt trên đĩa của Hạ Thất Lăng rồi “nhẹ nhàng” cho vào mồm… Một miêng… hai miếng…
- Cái thằng này. – Lăng Lăng ấn đầu cô. – Sao em ăn tham thế. Để người khác ăn với chứ.
- Ơ. Đây. – thấy anh vậy, cô gắp một vài miếng vào bát anh. – Của anh. Còn lại là của em nhá.
- Đừng có hòng. – Lăng Lăng giật lấy đĩa thịt.
Và từ đây, màn dành ăn lại bắt đầu….
Cuộc chiến giữa hai người này chỉ kết thức cho đến khi đồ đạc văng tứ tung, hai cái bụng căng tròn. Ngồi xoa xoa bụng mình, Lam Lam cũng như Thất Lăng, cả hai đều chống tay lên tường rồi thở phì phò.
Xong xuôi rồi thì thanh toán thôi nh? Ý nghĩ vừa mới len lói trong đầu, Lam Lam đã thấy một bà lão tầm tuổi 70 đến gần hai “thượng đế” này và hỏi:
- Sao? Cậu đã ăn no chưa Lăng Lăng?
Lăng Lăng? Bà lão chủ quán này biết anh ư? Lam Lam ngạc nhiên đến nỗi mồm há hốc, hết chỉ Lăng Lăng rồi lại chỉ lên bà lão.
Chẳng thèm quan tâm đến cái hành động khó hiểu của cô, Lăng Lăng chỉ cười, rồi lễ phép trả lời:
- Vâng. Cháu ăn đủ rồi. – Anh nhìn xung quanh chỗ ngồi của mình. – Hơi bừa một chút, bà dọn hộ cháu luôn nha.
Ố là lá, cơ hội hiếm có khó tìm là đây. Lam Lam lại thêm lần nữa được chứng kiến một con người hoàn toàn mới lạ của Thất Lăng kìa. Lễ phép và nhẹ nhàng? Có phải anh không đấy?
Bà lão cười đôn hậu:
- Ừ. Cậu vẫn chẳng khác xưa mấy nhỉ? Cũng hơn hai năm rồi cậu chưa đến quán này với lão đấy nhé.
- À, vâng. – Lăng Lăng cười trừ.
Khi Con Gái Giả Trai Khi Con Gái Giả Trai - babyxink_kute