Thất bại lớn nhất là thất bại trong việc cố gắng.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 629 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:30:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 59: Bị Đâm
am Tịch Nguyệt lẳng lặng ngồi trong xe ngựa thờ ơ lạnh nhạt với chuyện bên ngoài. Duẫn Hữu Phàm bước ra, hướng người của Dạ Thánh môn đứng đối diện chắp tay nói: “Không biết các vị chặn xe ngựa của tại hạ ở nơi này là có ý gì?”
Một người cầm đầu ngẩng đầu lên nhàn nhạt nhìn xe ngựa một cái, sau đó nói: “Chúng ta chẳng qua là phụng mệnh đến đây đón người, hy vọng Duẫn tướng quân ngàn vạn lần không nên làm khó!” Nghe vậy, Duẫn Hữu Phàm ánh mắt rét lạnh, mặc dù còn chưa xác định, nhưng cũng ít nhiều dự cảm người bọn họ muốn đón là ai, hắn lần này tới Lâm Nguyệt quốc hành tung vô cùng bí ẩn, rất ít người biết. Nếu Dạ Thánh môn biết hành tung của hắn, hắn cũng không lấy làm quái lạ, nhưng đột nhiên bọn họ bây giờ nói là tới đón người, khiến hắn dị thường bất ngờ, nếu như không có gì bất thường xảy ra, người bọn họ nói tới hẳn là Lam Tịch Nguyệt, bọn họ tại sao muốn tìm nàng?
Nhưng bất kể thế nào, hắn cũng sẽ không để bọn họ đem Tịch nhi đi, trên người tản mát ra hàn khí lạnh lẽo bức nhân, mặt không đổi sắc nói: “Không biết người các ngươi muốn tìm là ai? Có thể cho biết tìm nàng có chuyện gì?” Người cầm đầu bên áo đen nhìn thoáng qua xe ngựa, lạnh giọng nói: “Chính là cô nương bên trong xe ngựa!” Duẫn Hữu Phàm trong mắt hàn quang hiện ra, hừ lạnh một tiếng nói: “Các vị làm như vậy tựa hồ có chút không phải, người đang bên cạnh ta sao có thể cho phép các ngươi nói mang đi là mang đi?”
“Không phải mang đi, mà là đón trở về!”
Bọn họ đứng tại chỗ, không có một người nào dám bảo là muốn đem Lam Tịch Nguyệt mang đi, ai dám đem phu nhân của bọn hắn mang đi chứ? Không phải là chán sống rồi sao!
Ngồi trong xe ngựa Lam Tịch Nguyệt không giải thích được nhíu hạ mi, xuyên thấu qua rèm cửa nhìn mấy người áo đen phía ngoài, nàng từ lúc nào quen biết người của Dạ Thánh môn? Bọn họ đối với nàng khách khí như vậy, còn nói muốn đón nàng trở về. Trở về?
Ánh mắt vẫn không giải thích được, cho dù nói là trở về cũng không phải từ miệng của người Dạ Thánh môn mà nói ra, chố nàng phải đi về cũng không phải là Dạ Thánh môn! Duẫn Hữu Phàm trong lòng cũng không giải thích được, chỉ là mấy chữ khác biệt, bọn họ vì sao phải tích cực sửa lại như thế? Khẽ dời mấy bước ngăn tầm mắt của bọn họ và Lam Tịch Nguyệt ra, không vui nói: “Lời này của ngươi không khỏi làm người khác khó chịu quá đi, chúng ta cũng không đắc tội với các ngươi, tại sao khăng khăng muốn gây sự?”
Hắc y nhân kia hừ lạnh một tiếng nói: “Người gây sự hẳn phải là ngươi mới đúng, Duẫn tướng quân! Không biết tại sao ngươi lại xuất hiện ở biên giới Lâm Nguyệt quốc? Vì sao phu nhân nhà ta ở trong xe ngựa của ngươi?” “Phu nhân nhà ngươi?” Duẫn Hữu Phàm khẽ nheo ánh mắt lại, lạnh lùng ngó chừng hắc y nhân kia, trầm giọng nói: “Chắc chắn ngươi nhất định nhận lầm người rồi? Người bên trong xe ngựa tuyệt đối không phải là phu nhân của các ngươi!” Hắn thủy chung cho rằng An Kỳ Lạc ngoài là Vương gia Lâm Nguyệt ra không còn là bất kỳ ai khác, lại càng không thể nào để người của Dạ Thánh môn gọi Tịch nhi hai tiếng phu nhân.
Lam Tịch Nguyệt ngồi trong xe ngựa cũng âm thầm kinh hãi một chút, phu nhân ư? Nếu như nhớ không lầm, cách xưng hô thế này nàng có nghe qua, hơn nữa cái thanh âm này… Khẽ cắn môi dưới, chẳng lẽ thật là tìm đến nàng? Phu nhân? Không nhịn được giật hạ khóe miệng, trong lòng toát ra một ý nghĩ làm cho nàng có chút đổ mồ hôi lạnh, An Kỳ Lạc không phải là Dạ Thánh môn môn chủ đấy chứ? Nàng nhớ ngày đó, người áo đen kia, cũng chính là Duệ gọi An Kỳ Lạc là chủ tử, cũng không biết nàng đoán có đúng hay không nữa.
Nàng bịt kín khăn che mặt lại, vén rèm cửa lên, từ trên xe ngựa bước xuống, đứng ở cạnh xe ngựa lẳng lặng nhìn hắc y nhân đứng đầu, chính xác hơn là nhìn ánh mắt lạnh như băng của hắn. Duẫn Hữu Phàm xoay người lại nhìn nàng có chút ngoài ý muốn, có chút khẩn trương nói: “Tịch nhi, làm sao nàng lại đi ra? Mau quay vào đi, chúng ta lập tức có thể lên đường!”
Nhưng không ngờ, Lam Tịch Nguyệt vẫn không trả lời, hắc y nhân kia cũng hừ lạnh nói: “Duẫn tướng quân hình như không để Dạ Thánh môn ta vào trong mắt, chuyện Dạ Thánh môn cần làm không ai có thể ngăn cản được!” Duẫn Hữu Phàm dù sao cũng là con cháu của thiên tử, nghe lời nói như vậy tâm tình tự nhiên không thể nào tốt, thần sắc lạnh như băng theo chân bọn họ giằng co nói: “Xem ra, Dạ Thánh môn các ngươi hình như cũng không đem ta để vào trong mắt!”
Hắc y nhân kia trong nháy mắt ngây người, nhưng ngay sau đó cười lạnh nói: “Duẫn tướng quân tựa hồ đã quên, ngươi một mình vào Lâm Nguyệt quốc, hơn nữa còn bắt đi nhân vật trọng yếu như vậy, chẳng lẽ Duẫn tướng quân không sợ sẽ gặp bất hạnh sao?”
Nghe vậy, Duẫn Hữu Phàm chần chờ một chút, hiện tại hắn còn đang ở địa bàn của Lâm Nguyệt quốc, hơn thế nữa hắn là tướng quân của Thanh Tố quốc, vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi này quả thật vô cùng khả nghi.
Nhưng chẳng lẽ cứ như vậy mà giao Tịch nhi sang tay bọn họ sao? Còn không biết bọn họ đối với Tịch nhi sẽ làm ra chuyện gì, mà hắn cũng đã rất vất vả mới dụ được An Kỳ Lạc đi chỗ khác sau đó đem Tịch nhi đi, làm sao có thể cứ như vậy buông xuôi? Lam Tịch Nguyệt vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, hờ hững nhìn hắc y nhân kia, mà hắc y nhân cũng đúng lúc đem tầm mắt chuyển đến trên người nàng, hướng nàng chắp tay hành lễ nói: “Thuộc hạ ra mắt phu nhân!”
Duẫn Hữu Phàm xoay người lại không giải thích được nhìn Lam Tịch Nguyệt, không rõ từ lúc nào Lam Tịch Nguyệt đã biến thành phu nhân của Dạ Thánh môn, nàng rõ ràng không phải gả cho An Kỳ Lạc sao? Chẳng lẽ ngoài An Kỳ Lạc ra còn có nam tử khác thích nàng, không để ý chuyện nàng đã thành gia thất vẫn thực sự muốn thành thân với nàng?
Lúc nghe một tiếng phu nhân, Lam Tịch Nguyệt đã xác định, thủ lĩnh của đám người áo đen trước mắt chính là người ngày đó nàng đã gặp ở Kỳ Vương phủ, cho dù không nhìn thấy khuôn mặt của hắn nàng cũng biết hắn chính là Duệ, nhưng thực ra ngày đó nàng cũng không có thấy mặt của hắn rõ ràng.
An Kỳ Lạc tới cứu nàng sao? Nghĩ vậy, Lam Tịch Nguyệt không nhịn được khóe miệng khẽ nhấc, may là có cái khăn che mặt che lại nên không ai thấy nàng đang mỉm cười. Nàng hướng Duệ nhẹ gật đầu một cái, nhàn nhạt nói: “Các ngươi làm sao xuất hiện ở chỗ này?”
“Chủ tử có lệnh, nhất định phải đem phu nhân hoàn toàn hoàn hảo, không tổn hại một chút nào đón trở về!”
“Tịch nhi, nàng biết bọn họ sao?”
Duẫn Hữu Phàm trong mắt nghi ngờ càng sâu, nhìn Lam Tịch Nguyệt hỏi. Khuôn mặt nàng hơi rung động nói: “Không nhận ra!” Thật sự là không nhận ra, nàng mới vừa nói ra câu nói kia chỉ là phỏng đoán, mặc dù cảm giác hẳn là không sai, nhưng bất cứ chuyện gì đều có thể đoán sai.
Hắc y nhân nghe vậy sửng sốt, nhưng ngay sau đó cung kính nói: “Phu nhân, ngài vừa ra mắt thuộc hạ, chủ tử đột nhiên không thấy ngài nên rất lo lắng!” Lam Tịch Nguyệt trong lòng xẹt qua một ý nghĩ không khỏi cảm thấy ngọt ngào, nhẹ gật đầu một cái, nhưng sau đó lại liếc trên người Duẫn Hữu Phàm nhàn nhạt nói: “Duẫn Hữu Phàm, xem ra ngươi không thể mang ta về Thanh Tố quốc”.
Nhìn thần sắc lạnh nhạt của Lam Tịch Nguyệt, Duẫn Hữu Phàm trong mắt hiện lên sự tuyệt vọng, run giọng nói: “Nàng cứ như vậy không muốn ở chung một chỗ với ta sao?” “Dĩ nhiên, chủ tử của chúng ta dung mạo tuấn mỹ bất phàm, trí khôn siêu quần, phu nhân nhà ta như thế nào làm sao ngươi có thể mơ ước?” Duệ lạnh lùng nhìn Duẫn Hữu Phàm, hắn có bất kỳ ý đồ gì gây sự cùng chủ tử cũng chẳng khác nào gây sự với hắn, huống hồ Duẫn Hữu Phàm bây giờ còn đang tranh đoạt phu nhân với chủ tử của hắn!
Vừa lúc này, Lam Tịch Nguyệt đột nhiên cảm giác được một luồng sát khí mãnh liệt đang từ phía sau lưng hướng nàng tập kích tới. Bản năng của một đặc công cao cấp khiến nàng cảnh giác né tránh sang bên cạnh.
Ánh mắt Duẫn Hữu Phàm cùng những hắc y nhân kia vô cùng kinh hoàng, hoảng sợ, một thanh lợi kiếm xẹt qua bên tai Lam Tịch Nguyệt, theo sát đó một người cũng từ phía sau nàng bay đến trước mặt, lợi kiếm trong tay chỉa về phía nàng, ngoan tuyệt nói: “Ta sẽ không để cho ngươi có cơ hội trở lại mê hoặc bên người chủ tử nữa!”
Lam Tịch Nguyệt nhìn cô nương trước mắt dung mạo kiều mỵ khuynh thành, so với nàng chỉ thua kém ba phần, nhưng thần sắc âm tàn trong mắt kia không hề thua kém nàng. Lam Tịch Nguyệt nhẹ hạ mi, nhàn nhạt nói: “Nếu như ta mạn phép muốn thì sao?”
“Vậy thì ngươi phải chết!”
Vừa nói xong, mọi người còn đang vang tiếng kinh hô, nàng ta đã cầm kiếm hướng Lam Tịch Nguyệt đâm tới. Lam Tịch Nguyệt thấp giọng nguyền rủa một tiếng, huyệt đạo của nàng đã bị chặn lại, bây giờ căn bản không thể sử dụng nội lực, đối mặt với lợi kiếm đang hung hăng xông tới, còn có sát khí ngập trời Lam Tịch Nguyệt lần đầu tiên cảm giác có chút luống cuống.
Mím môi thật chặt, nàng nhìn lợi kiếm càng ngày càng đến gần, tâm tình so với bất kỳ lúc nào vẫn tĩnh táo. Duệ lúc này liếc mặt, hướng Tập Nhã chạy vội tới, thanh âm bén nhọn quát: “Dừng tay, Tập Nhã, ngươi chẳng lẽ muốn chủ tử giết ngươi sao?”
Nhưng Tập Nhã căn bản không nghe được lời của hắn, mặt tràn đầy hận ý hướng Lam Tịch Nguyệt đâm tới, Duệ cách Tập Nhã một khoảng cách khá xa mà Tập Nhã lại quá gần Lam Tịch Nguyệt như vậy, tình huống này hắn không có khả năng theo kịp.
Huyết Sắc Yêu Đồng Huyết Sắc Yêu Đồng - Nặc Nặc Bảo Bối