The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 96 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 801 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:03:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53: Sinh Tồn
i là người nhà Từ Phương Cường?” Có y tá gọi.
“Là chúng tôi.” Bàng Ngọc Phong vội vàng đáp: “Chúng tôi là đồng nghiệp cậu ta”.
“Người nhà không tới sao?”
“Chúng tôi đã báo, vẫn chưa tới, là chúng tôi đưa cậu ta tới đây, cậu ta tỉnh rồi sao?”
“Tỉnh rồi, mấy người có thể vào”.
Bàng Ngọc Phong nhanh chóng dẫn mấy người vào phòng bệnh, trên đầu Cường Tử quấn băng trắng, đang ngồi dựa vào thành giường.
“Bàng đội, tôi…” Cường Tử xấu hổ không biết phải nói gì.
“Không có chuyện gì, chỉ cần cậu không sao là tốt rồi, có phải lão già kia đánh lén cậu?”
“Không phải”.
Lời vừa nói ra khiến mọi người nhất thời sửng sốt.
“Là thế này, tôi đi tới cửa nhà lão ta, vốn định giả vờ là đi nhầm nhà để dò xét một chút, xem lão ta có nhà không, kết quả cửa vừa mở ra đã bị đánh hôn mê”.
“Làm sao cậu biết không phải là lão trộm đó”.
“Ánh đèn mờ quá, tôi không thấy rõ dung mạo người kia, nhưng không giống dáng người của lão ta, sau đó thì hôn mê”.
“Không phải lão trộm kia, thì là ai?”
“Là đồng bọn của lão sao?”
“Không phải là không có khả năng này”.
“Bọn họ từ đâu chạy tới đây? Có chắc tòa nhà kia không có đường nào khác không”.
“Nếu như không phải trốn từ cửa chính, có khi nào là từ cửa sổ?”
“Cửa sổ? Bảo Tử, người lúc nãy các cậu cứu ở đâu?”
“Hình như là mặt sau ngõ hẻm, Tiểu Mao phát hiện ra hắn”.
“Có thấy ai khác không?”
“Không có, trừ gã say rượu kia, chúng tôi không thấy ai nữa”.
“Dựa theo thời gian thì khoảng sai biệt không nhiều, nhưng Bảo Tử lại nói bọn họ không phát hiện người nào, nên giải thích thế nào?”
“Chẳng lẽ bọn chúng trốn trên lầu, căn bản không đi ra ngoài?” Bàng Ngọc Phong cả kinh.
“Không biết bọn Đại Cương có tới đó không”.
Bàng Ngọc Phong vội vã lấy điện thoại di động ra gọi cho bọn Đại Cương: “Đại Cương, các cậu đã tới chưa? Có phát hiện gì không? Không à? Đã tra xét nhà chưa? Được rồi, tôi biết rồi, các cậu tiếp tục tra xét, chúng tôi hoài nghi lão già kia có đồng bọn, rất có thể là hai người, cẩn thận một chút”.
“Bên Đại Cương không phát hiện gì sao?”
“Không có, chẳng lẽ bọn chúng tính toán chạy lúc Đại Cương tới?”
“Phía Đại Cương ở cách đó không xa, con đường kia lại là ngõ cụt, cho dù là không chặn ở trên lầu thì cũng không thể không thấy bọn chúng ra khỏi ngõ hẻm”.
“Đúng rồi, Bàng đội, anh có nhớ lúc chúng ta mới vừa chạy xe vào phía sau con đường kia không, ở giao lộ tôi thấy một tên ăn mày, đang ở dưới một cái lều, nếu có người đi qua, không chừng hắn có trông thấy” Mao Manh nói.
“Nha đầu này mắt tinh thật, Bảo Tử, đi, gọi điện thoại cho bên Đại Cương, qua chỗ người ta hỏi một chút”.
Đang nói, một cô gái trẻ tuổi đẩy cửa phòng đi vào, thấy phòng nhiều người, hơi có chút xấu hổ hỏi: “Xin hỏi, trong phòng này có bệnh nhân, có phải tên là Từ Phương Cường không ạ?”
“Đúng rồi, là chị dâu sao?” Mao Manh hỏi.
“Mọi người là?” Cô gái trẻ tuổi có chút nghi ngờ hỏi.
“Chúng tôi là đồng nghiệp anh Cường Tử, vị này là Bàng đội của chúng tôi, vừa rồi là anh ấy gọi điện cho chị”.
Lúc này mọi người mới biết cô gái đi vào là Kiều Lệ Na, hôn thê của Từ Phương Cường.
Kiều Lệ Na nhìn về phía giường bệnh, thấy đầu Từ Phương Cường quấn đầy vải trắng, nước mắt lập tức tuôn rơi, chạy đến bên giường hỏi: “Phương Cường, anh có làm sao không? Sao lại bị thương thành ra thế này?”
Cường Tử có chút ngượng ngùng nhìn đội trưởng và đồng nghiệp, hơi sẵng giọng nói: “Anh không sai, em nhìn em kìa, không chào đồng nghiệp của anh là thế nào”.
“Không sao không sao. Kiều tiểu thư đang lo lắng quá mà” Bàng đội cười nói.
Lúc này Kiều Lệ Na mới lau nước mắt hướng về phía mấy người Bàng đội: “Cảm ơn mọi người, mới vừa rồi nhận được điện thoại tôi rất sợ hãi, chúng tôi là người ngoại tỉnh, không có cha mẹ bên cạnh, gặp phải chuyện này tôi thật không biết làm thế nào” Vừa nói vừa khóc nức nở.
“Em nhìn em kìa, nói linh tinh gì đó?” Mặc dù là lời trách cứ nhưng nhìn ra được trong lời nói của Cường Tử mang theo sự an ủi, nhìn ra được Cường Tử đối xử rất trìu mến với vị hôn thê.
Bàng Ngọc Phong cảm thấy không nên ở lại làm phiền, liền nháy mắt với Đại Dũng, Đại Dũng nói: “Chỗ này đã có em dâu chiếu cố cậu, vậy chúng tôi đi trước nhé, có chuyện gì gọi điện thoại là được, mấy ngày tới cậu nghỉ ngơi đi, đơn xin nghỉ tôi sẽ giúp cho”.
“Tôi không sao, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi…”
“Vết thương nhỏ là làm sao, bị thương ở trên đầu thế kia mà còn bảo là bị thương nhẹ à? Anh định lúc liên quan đến mạng sống mới gọi là tổn thương nặng nề à?” Kiều Lệ Na không hài lòng nói.
Bàng Ngọc Phong vội nói: “Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi, chúng tôi đi trước”.
Mấy người vừa nói vừa rời khỏi phòng, Cường Tử nói với Kiều Lệ Na: “Nhanh đi tiễn mấy người Bàng đội, nếu không anh đi”.
Kiều Lệ Na vội vàng đứng lên, tiễn đám người Bàng Ngọc Phong tới tận cửa thang máy nói: “Thật xin lỗi, Bàng đội, vừa rồi tôi hơi kích động, Cường Tử bị thương nên tôi có chút lo lắng, không phải là tôi không muốn cho anh ấy hoàn thành nhiệm vụ, Bàng đội đừng trách tôi không hiểu chuyện”.
“Sao có thể trách được? Làm người nhà cảnh sát là như vậy, vợ tôi cũng thường xuyên nói như thế với tôi, không sao đâu, cô chiếu cố cậu ấy cho tốt, coi như là hỗ trợ chúng tôi, sau này tôi sẽ trông chừng cậu ấy giúp cô” Bàng Ngọc Phong cười nói.
Kiều Lệ Na cười gật đầu.
Đám người Bàng Ngọc Phong ra khỏi bệnh viện liền hướng nhà lão trộm tiến tới.
“Thế nào? Có phát hiện gì không?” Bàng Ngọc Phong hỏi Đại Cương.
“Không có gì, tôi đã hỏi lão ăn mày kia, lão nói thời điểm đó có thấy mấy chiếc xe hơi chạy qua, giống như xe tuần tra của chúng ta, không có những người khác”.
“Có phải bỏ sót không?” Bàng Ngọc Phong không tin tưởng hỏi.
“Lão này trước kia là kẻ trộm, có đôi mắt vô cùng sắc bén, ở nơi này bọn côn đồ gọi lão là lão Ngũ, đặc biệt cho lão trông chừng chỗ này, gió thổi cỏ lay gì đều dựa vào mật báo của lão ăn mày, sao lão ta có thể nhìn nhầm được, nếu lầm, sao được tin tưởng như thế”.
“Nếu như thế, tại sao lão ta còn ở nơi này?” Tiết Lan hỏi.
“Giống như người không có nơi nào để đi, không muốn lao động lại muốn ăn cơm, chỉ có thể ở nơi này tiếp tục làm người cặn bã”.
“Vậy tại sao cảnh sát chúng ta không bắt họ lại?” Mao Manh đĩnh đạc nói.
“Bọn họ có cách sinh tồn của bọn họ, có đôi khi cho dù bị đánh cũng không đi tố cáo, bởi vì bọn họ biết, nơi này là nơi duy nhất bọn họ có thể sinh tồn, thay vì phá hủy nơi này không bằng tiếp nhận nó, hơn nữa, cho dù là tố cáo rồi, cũng không thể truy tận hang ổ nơi này, một thời gian ngắn, người được thả ra, sẽ lại tiếp tục trở lại.
Thực tế ở nơi này, bọn họ tạo thành một vòng tròn cho chính mình, trong vòng tròn này, từng người được phân công địa vị rõ ràng, duy trì từng địa bàn riêng, cho dù người khác ra tiền, bọn họ cũng sẽ không bán cho người khác, bởi vì như vậy chỉ có bất lợi đối với mình, tất cả những người trong vòng trong sẽ nhằm vào hắn, chèn ép hắn, để cho hắn không chỗ an thân.
Dĩ nhiên tình huống như thế này đối với chúng ta mà nói có lợi cũng có hại, có thể khống chế những người này trong phạm vi nhất định, không để cho bọn họ gây hại nhiều hơn, hơn nữa ở nhiều mặt không liên quan đến lợi ích căn bản của họ, chúng ta còn có thể phát triển bộ phân tai mắt, dùng để phá rất nhiều án lớn” Bàng Ngọc Phong hướng hai cảnh sát mới giải thích.
Huyền Án Huyền Án - Đông Phương Ất