Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 836: Đào Vong. (1)
ứa Tiên Chí
Tác giả: Thuyết Mộng Thần
Q.6 - Chương 836: Đào Vong. (1)
Kim Vạn Thành nhìn Kim Thánh Hào, ý bảo hắn không cần nhiều lời, nhưng lại không phát hiện trong mắt của Hứa Tiên có chút kinh ngạc và tức giận nào, ngược lại thấy một tia thoải mái, mỉm cười đáp:
- Lão gia tử làm gì nóng vội, nói không chừng thuyền lớn ít ngày nữa sẽ về tới điểm xuất phát đấy!
Tuy Hứa Tiên mấy ngày trước đã cứu thuyền lớn của Kim gia, nhưng tốc độ của chiếc thuyền không có khả năng nhanh như Hứa Tiên bay tới bay lui, trên đường còn phải dừng lại bổ sung nước ngọt và cấp dưỡng, ngược lại Hứa Tiên phát sau mà đến trước, Hứa Tiên tính tính toán toán thời gian, không sai biệt lắm hôm nay hoặc ngày mai sẽ trở về thôi.
Kim Vạn Thành cười khổ nói:
- Hiền chất không cần an ủi ta, trước kia phía nam có tin tức, về sau bỗng nhiên không còn tin tức, trên biển không bình tĩnh. Bị hải tặc hoặc là phong bạo cũng nói không chính xác. Hôm nay Kim gia gặp đại nạn, lần này đến đây, chính là có việc muốn nhờ, thỉnh hiền chất đồng ý!
Nói đến thế thôi, hai đầu gối khẽ cong, muốn hành đại lễ.
Hắn vốn muốn mở con đường hàng hải, họa hải đồ, chính là muốn đoạt tài lộ của người khác trước, nhưng không ngờ lại đi tới tử lộ.
Hứa Tiên làm sao cho lão nhân gia quỳ xuống trước mặt của mình chứ, cho nên tiến lên đỡ hắn, nói:
- Lão gia tử cớ gì nói ra lời ấy, có yêu cầu gì không ngại nói đi, tiểu tử tự nhiên hết sức nỗ lực!
Kim Vạn Thành đem sự cố nói ra, Hứa Tiên có chút khó xử, hắn không phải kỳ tài buôn bán, không hiểu chuyện ngân trang là thế nào, lại càng không phải chính trị gia, cũng không hiểu nên ép buộc ứng phó ra sao.
- Lão gia tử muốn ta làm cái gì?
Kim Vạn Thành nói:
- Kim gia sợ rằng khó qua cửa ải này, chỉ sợ đến lúc đó cừu gia bỏ đá xuống giếng, kính xin Hứa công tử bao che già trẻ trên dưới của Kim gia chúng ta, không bị tiểu nhân hãm hại, ta vô cùng cảm kích.
Kim Vạn Thành cũng không có trông cậy vào chuyện nhờ Hứa Tiên cứu giúp Kim gia, tuy Hứa Tiên thanh danh cực thịnh, càng nhận thức rất nhiều quyền quý, nhưng dù sao đó không phải lực lượng bản thân. Nhưng có thể mượn thanh danh của hắn, thỉnh hắn vào lúc mấu chốt bảo hộ người nhà, chuyện này không thành vấn đề. Đây cũng là hy vọng lưu lại con đường lui của Kim Vạn Thành, hắn tin tưởng tính tình của Hứa Tiên như vậy tuyệt đối không thấy chết mà không cứu.
Nhưng mà Hứa Tiên nhẹ nhàng lắc đầu, làm cho Kim Vạn Thành tâm chìm vào đáy cốc, lại nghe Hứa Tiên nói:
- Kim lão gia tử, nếu như ta nói ngày mai thuyền của Kim gia về tới bến cảng, nguy cơ của Kim gia có giải trừ được không?
Kim Vạn Thành kinh ngạc nói:
- Ngày mai?
Nhưng thấy bộ dáng tự tin của Hứa Tiên như thế, trầm ngâm nói:
- Nếu như ngày mai về tới đây, vậy thì Kim gia nhất định được cứu rồi.
Hứa Tiên nói:
- Vậy thì tốt, đừng nên trì hoãn thời gian nữa, xin ngài trở về chuẩn bị sớm đi, ta dám đảm bảo, ngày mai thuyền lớn nhất định trở về.
Kim Vạn Thành nhíu mày. Thuyền lớn biến mất một thời gian ngắn, hắn đã phái nhiều đội ngũ đi tìm kiếm, đều vô tung vô ảnh, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện chứ! Cẩn thận đánh giá Hứa Tiên, muốn tìm ra trên mặt của hắn cất dấu thứ gì đó.
Nhưng mà Hứa Tiên chỉ ra vẻ mặt "Tin tưởng ta", cũng không giải thích cái gì!
Kim Vạn Thành cắn răng nói:
- Nếu hiền chất đã tự tin như thế, ta sẽ trở về chuẩn bị, vẫn ở Nhật Thăng Lâu, đại yến khách mới, thỉnh hiền chất tới đó cổ động.
Nói xong liền cáo từ rời đi.
Lại một lần nữa đi qua đình viện đầy cỏ kia, đi ra bên ngoài cổng, Hứa Tiên mỉm cười tiễn chân bọn họ, "Két.." Một tiếng đóng cửa lại.
Kim Thánh Hào nói khẽ với Kim Vạn Thành:
- Phụ thân, tên Hứa Tiên ngôn ngữ hàm hồ, cực kỳ cổ quái, thuyền lớn thật sự trở về vào ngày mai sao? Hắn nói đoạn thời gian trước ra biển, nhưng bằng vào thanh danh của hắn, nếu đi ra biển tìm thuyền, sao chúng ta không có bất cứ tin tức nào thế?
Kim Vạn Thành khẽ lắc đầu, nói:
- Ít nhất hắn còn không có lừa gạt ta, hắn cũng không cần phải nói hắn ra biển làm cái gì. Nhanh chóng mang tin tức này thả ra, chuẩn bị sẵn sàng vào ngày mai.
Hắn như thế nào nhìn không ra Hứa Tiên cổ quái, không chỉ Hứa Tiên, ngay cả Hứa phủ cao thấp cũng có cổ quái! Đình viện hoang phế, phòng khách không nhiễm một hạt bụi, nữ tử thanh lệ tuyệt sắc, thậm chí nàng còn biểu hiện không hợp lẽ thường, đều rơi vào trong mắt hắn. Hơn nữa nghe nói Hứa Tiên còn có hai thê thiếp, đã đi nơi nào?
Nhưng những chuyện này không liên quan gì tới hắn, bởi vì vấn đề là người ta không có cự tuyệt mình ngoài cửa. Việc cấp bách bây giờ là nên giải quyết nguy cơ như thế nào trước đã.
Trèo lên xe rời đi, vén rèm nhìn qua, chỉ thấy trước tấm bảng vàng Hứa phủ, một đôi nhi sư tử bằng đá trợn mắt dương trảo, uy vũ đứng thẳng.
- Tại sao ngươi không dứt khoát nói ra chuyện trên biển cho họ biết, chẳng phải chúng ta đã nhìn thấy chiếc thuyền đó trên biển sao?
Tiểu Thanh nhảy ra hỏi Hứa Tiên liên tiếp.
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Vậy hắn ẽ hỏi tới, chúng ta tại sao có thể đi tới hai địa phương nhanh chóng như vậy chứ, làm sao cứu được thuyền? Ta cũng không thể nói cho hắn biết, đứng trước mặt của ngươi kỳ thật không phải là Hứa Tiên, mà là thần tiên a! Nếu như nói dối, càng có thêm trăm ngàn chỗ hở, làm cho người ta khả nghi, vì vậy vi phu mới dùng môn thần kỹ này.
Tiểu Thanh nghe hai chữ "Vi phu" liền bĩu môi, hiếu kỳ nói:
- Thần kỹ gì?
- Không giải thích!
- Dừng lại!
Hứa Tiên có chút trầm ngâm, Kim Vạn Thành là người hiểu rõ nhân tình, hắn không giải thích, Kim Vạn Thành cũng không hỏi nhiều, tối đa sẽ phỏng đoán trong bụng, nhưng đoán luôn đoán không ra kết quả. Đoán được cũng sẽ hoài nghi. Hắn rốt cục hiểu ra, vì sao những thần tiên kia luôn thích cố lộng huyền hư, chỉ vì hai chữ "Mê hoặc", chính là cách che dấu tốt nhất.
Hứa Tiên thấy da thịt của của Tiểu Thanh trong trắng lộ hồng, lộ ra nóng bức không kiên nhẫn, ân cần nói:
- Ngày mai chính là đoan ngọ, chúng ta nên đi vào trong nũi thôi.
Mặc dù không phải không ngây ngốc ở nhân gian được, nhưng không cần bảo nàng ở lại đây chịu khổ a.
- Ngươi muốn đi tìm các nàng thì đi, quản ta làm cái gì!
Thần sắc của Tiểu Thanh hiện ra vài phần mất tự nhiên.
- Nói cũng phải, Đoan Ngọ chú ý trừ bỏ ngũ độc, Thanh nhi nhà của ta cũng liệt kê trong ngũ độc, cho nên phải mang ra khỏi cửa mới được.
Hứa Tiên trêu chọc một phen, làm Tiểu Thanh giận dữ, nhưng hắn chỉ muốn làm chịu nàng đi mà thôi, nhưng sau khi làm dịu, nàng lại phát giác, mình trong bất tri bất giác đã nằm trong ngực của hắn.
Hứa Tiên thấy trên mặt nàng đổ mồ hôi, đây là "Đổ mồ hôi" chân chính, hương khí càng thêm nồng đậm, ngay cả những hương hoa trong hoa viên cũng không sánh bằng, dẫn phát rất nhiều ong bướm vây quanh. Kiếp trước từng nghe nói cái gọi là "Hương phi". Trong nội tâm cực kỳ hâm mộ, hôm nay xem ra, đã có Tiểu Thanh rồi.
Thò tay tay dùng ống tay áo, vừa lau vết mồ hôi của nàng, vừa nói:
- Chúng ta nên đi vào trong núi tìm một cái nhai cốc, có gió núi, bao bao bánh chưng, xem hoa ngắm trăng, chẳng phải khoái hoạt à. Nương tử nàng không thể chạy đến, chẳng lẽ ngươi cũng muốn vứt bỏ ta sao?
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần