Thất bại lớn nhất là thất bại trong việc cố gắng.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 586: Giác Tỉnh. (2)
uyển 6: Y Nhân Ỷ Hồng Trang.
Chương 586: Giác tỉnh. (2)
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm:
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Bỗng nhiên Hứa Tiên nhìn Hồ Tâm Nguyệt cười nói:
- Còn muốn tiếp tục không?
Thời điểm này, Minh Ngọc cùng Yên nhi có lẽ đã hồi phủ, mình cũng nên về mới được, nhưng tâm tư này đương nhiên không thể cho Hồ Tâm Nguyệt nhận ra được.
Hồ Tâm Nguyệt cũng khôi phục dáng vẻ vốn có, văn vê lọn tóc, nói:
- Tốt! Dù sao có ngươi đi cùng ta.
Nhưng trong nội tâm của nàng lại run lên, với tính tình của nàng, núi đao biển lửa còn không sợ, nhưng bảo nàng làm nữ tử si tình trong ảo cảnh, âm thanh ỏn ẻn nói ra những lời thoại buồn nôn, một khi rời khỏi nam nhân thì như không thiết sống nữa, làm cho nàng không chịu đựng nổi.
Hứa Tiên cười nói:
- Biết sợ rồi a.
Hồ Tâm Nguyệt cười lạnh nói:
- Ngươi vây ta ở chỗ này, chính ngươi cũng đừng mong rời đi, chúng ta càng ở lâu ngươi càng bất lợi, dù sao ta vô khiên vô quải (*không có gánh nặng trên người).
Hứa Tiên nói:
- Ít nhất thân thể của ta ở chỗ này, thân thể của ngươi đâu? Nếu không người chăm sóc, nói không chừng sẽ bị người ta lấy làm áo khoác lông chồn đấy. Hơn nữa ta ngây ngốc ở đây quá lâu, nương tử của ta nhất định sẽ đi tới tìm kiếm, đến lúc đó xem ngươi làm thế nào cho phải?
Sắc mặt Hồ Tâm Nguyệt càng lạnh xuống, nhưng không nói lời nào, muốn nàng cúi đầu với một nam nhân, là quyết định không có khả năng.
Hứa Tiên xoay chuyển lời nói. Mỉm cười nói:
- Nhưng mà, tuy đây là ảo cảnh, thời điểm chúng ta ở nơi này, một ngày phu thê trăm ngày ân ái. Nếu như ngươi thề, không tìm ta gây phiền toái, có lẽ ta sẽ buông tha ngươi.
Lưỡng bại câu thương với địch nhân là chuyện không có ý nghĩa, hắn kéo không nổi cũng không muốn kéo, biện pháp tốt nhất chính là giải quyết tai họa ngầm Hồ Tâm Nguyệt này. Thần tiên thề không giống như phàm nhân thề, nhẹ nhõm như ăn cháo trắng, vi phạm lời thề thường phải trả cái giá rất lớn.
Hồ Tâm Nguyệt cười nhạo nói:
- Một ngày phu thê trăm ngày ân ái? Ngươi sẽ không ngu xuẩn tới mức xem ảo cảnh là thật chứ!
Con mắt đen lúng liếng của nàng không ngừng xoay chuyển, lộ ra vẻ lo lắng lời của Hứa Tiên nói.
Hứa Tiên cười mà không đáp, câu này chỉ thuận miệng nói ra mà thôi. Bên trong mộng cảnh, tâm trí không thể tự chủ. Nếu bọn họ đều trầm mê vào bên trong không thể tự thoát ra được, tỉnh lại thật sự biến thành người yêu của nhau cũng không phải không được, nhưng hai người đều tỉnh táo lại, bởi vì mộng cảnh chỉ là mộng cảnh, tiêu tán vô tung.
Qua trong chốc lát, Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Tốt rồi, ta có thể thề, nhưng ngươi phải trả cái đuôi lại cho ta.
Hứa Tiên cự tuyệt nói:
- Không có khả năng, đó là ngươi tới trước khiêu khích trước a, là chiến lợi phẩm của ta.
Những ngày này hắn lai vãng với Bạch Tố Trinh, cáo tri chuyện này. Bạch Tố Trinh cũng nhắc tới trong thư tín. Đuôi của Cửu Vĩ Hồ là thứ khó có được, đeo vào có năng lực khám phá ảo giác, là lợi khí đối phó Hồ Tâm Nguyệt.
Hồ Tâm Nguyệt làm như xem thấu suy nghĩ của Hứa Tiên, nói:
- Là nữ nhân kia nói cho ngươi biết à!
Nói chính là Bạch Tố Trinh, người biết được bí mật này của mình không nhiều lắm.
Hứa Tiên nói:
- Chuyện này không cần ngươi quan tâm, ta chỉ hỏi ngươi có đồng ý hay không.
Hắn cũng không lo lắng Hồ Tâm Nguyệt không đáp ứng, người thông minh sẽ có lựa chọn thông minh.
Hồ Tâm Nguyệt nhắm mắt lại suy tư một hồi, nói:
- Có thể, nhưng không thể thề tùy tiện. Cái gọi là không tìm ngươi gây phiền toái, thời gian dài ngắn, phải nói trước.
Hứa Tiên khẽ mĩm cười nói:
- Không có vấn đề!
...
Trong Phù Dong Viên đã gấp thành một đoàn rồi. Sau kỳ thi hội chính là hội hoa xuân, mà nhân vật chính của hội hoa xuân là Thường Hi lại bất tỉnh nhân sự, thỉnh rất nhiều đại phu đến trị liệu, nhưng đều không có kết quả, sao không làm cho lòng người gấp chứ. Nếu đến lúc đó, Thường Hi không thể lên đài, sẽ kích thích rất nhiều người tức giận. Cho dù là ông chủ của Phù Dong Viên, cũng không muốn nhìn thấy kết quả như vậy.
Thường Hi bình yên nằm ở trên giường, đôi mắt khẽ nhắm, tiếng hít thở ngực phập phồng, giống như đang nằm ngủ như bình thường, trước giường bệnh có người đứng, đang dùng các loại biện pháp khiến nàng tỉnh lại, tuy nhiên cũng dùng thất bại mà chấm dứt.
Còn Thường Hi chân chính, đang co lại trong góc, nhìn qua người lui tới trước giường bệnh, trong lòng có chút lo lắng, ở chung một thời gian ngắn với Hồ Tâm Nguyệt, chung quy cũng có chút cảm tình. Trọng yếu nhất là, Hồ Tâm Nguyệt không trở về, chẳng phải nàng vĩnh viễn không thể biến trở về sao.
Đại phu chẩn đoán bệnh xong, nhìn nam nhân to béo đang ở trước giường, nói:
- Thân thể Thường Hi cô nương khỏe mạnh, không có bệnh gì.
Nam nhân ục ịch này cau mày nói:
- Không có bệnh thì sao lại như vậy?
Đại phu này chính là thái ý mời ra từ trong hoàng cung, hắn cũng không dám bất kính.
Đại phu nói:
- Quái bệnh trong thiên hạ nhiều vô số kẻ, lão hủ sao có thể biết rõ.
Đại phu cất bước đi, tú bà vội la lên:
- Lưu quản gia, chuyện này làm thế nào mới tốt, ông chủ cho ngươi đến đây, thì nên bàn giao như thế nào?
Nàng trước đó vài ngày đã uống thuốc rượu, trong vòng một đêm tiếp vô số khách, sau đó bệnh nặng một hồi, thời gian gần đây khôi phục lại, sắc mặt còn có chút tái nhợt. Sau đó quên mất chuyện xảy ra đêm đó với Thường Hi, chỉ cho rằng mình uống lầm thuốc.
Lưu quản gia trách cứ nói:
- Phù Dong Viên vẫn là ngươi trông nom, lại làm ra chuyện phiền toái thế này, nhìn ngươi làm sao bàn giao với ông chủ đây.
Tú bà kinh hoàng, giữ chặt tay của Lưu quản sự, nói:
- Chuyện này... Vậy phải làm sao bây giờ ah. Ngài nên cứu, cứu thiếp thân ah!
Lưu quản sự vuốt chòm râu ngoài miệng:
- Đã còn sống, có thể tiếp khách, chỉ cần giảm chút ít tiền, cũng có thể đền bù chút tổn thất.
Thường Hi trong mắt hắn cũng không phải là người, mà là một kiện thương phẩm có giá tốt mà thôi.
Đôi mắt tú bà sáng lên, rồi lại do dự nói:
- Nhưng phải làm sao?
Lưu quản sự nhìn sang Thường Hi đang ngủ say trên giường, dung nhan tinh xảo giống như điêu khắc từ ngọc ra, hắn không khỏi duỗi tay ra muốn sờ một cái, âm hiểm cười nói:
- Thời điểm này, làm cho lão tử phát cáu, không bằng trước cho ta chơi trước đi.
Bình thường không có được cơ hội như vậy.
Tú bà vội vàng ngăn cản, nói:
- Lưu quản sự...
Lưu quản sự nói:
- Vội cái gì, ta động tới thân thể của nàng, ai biết ta động lên người của nàng chứ, ngươi sẽ không đi ra nói lung tung chứ.
Trong mắt lộ có hàn quang bắn ra.
Tú bà vội vàng khoát tay nói:
- Thiếp thân biết điều, thiếp thân biết điều.
Lưu quản sự cũng không để ý tới nàng, thời điểm sắp chạm lên da thịt của Thường Hi, một con mèo trắng đã nhào lên, hung hăng cắn tay của hắn.
Lưu quản sự kêu lên đau đớn. Dốc sức liều mạng phất tay bỏ qua con mèo, thấy trên tay có vết thương, có máu chảy xuống, không khỏi giận dữ, quát:
- Làm thịt con súc sinh này cho ta.
Sau đó đuổi theo con mèo trắng, nhưng dáng người mập mạp của hắn, làm sao có thể đuổi theo con mèo linh hoạt chứ.
Tú bà vội vàng giúp đỡ đuổi bắt, trên mặt lại lại bị cao vài cái, có máu chảy ra, cho nên càng tức giận sôi người.
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần