Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1076 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 917 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 00:49:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 769: Tin Đồn
hắp nơi đều đang đưa tin?
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Trần Vũ Tường.
- Đúng rồi, bây giờ ở đâu cũng đều tung tin nói là Bí thư Thi bệnh nặng, đã không còn khả năng tiếp tục công tác, rất có thể sẽ bị điều đi khỏi thành Cừ Dương, Chủ tịch thành phố Trần từ Tỉnh uỷ đến đảm nhiệm Bí thư, Phó Bí thư Tần đảm nhiệm Chủ tịch thành phố.
Trần Vũ Tường cẩn thận nói.
Thư ký chính là như thế luôn luôn là tai mắt của lãnh đạo, trong phương diện này Trần Vũ Tường xứng đáng với chức vụ, thường xuyên đem những tin tức mình nghe được báo cáo cho Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào rất coi trọng một số tin đồn, rất nhiều sự việc chỉ cần được tung ra thì sẽ có lý lẽ riêng của nó, nhiều nhất mình cũng nên tiến hành phân tích chút thôi.
Sau một lúc gật gật đầu Trần Vũ Tường liền đi ra ngoài.
Hôm qua Thi Minh Cương mới vào bệnh viện, hôm nay đã được tung tin khắp nơi đều nói về chuyện Thi Minh Cương phải rời khỏi, đây là do một số người có dụng tâm làm nên!
Diệp Trạch Đào phát hiện chuyện này cũng không tầm thường.
Ngồi trên ghế từ từ kiểm tra lại suy nghĩ của mình, Diệp Trạch Đào cảm thấy dường như có người ở đằng sau ngấm ngầm mưu tính.
Chắc chắn Trần Đại Tường rất hi vọng tình huống này xảy ra, nhưng lần này Thi Minh Cương cũng không phải bệnh nặng mà nằm viện có kế hoạch trước, truyền ra lời đồn như thế sẽ làm cho Trần Đại Tường và Thi Minh Cương đối chọi với nhau, làm cho mâu thuẫn của hai người càng sâu!
Trần Đại Tường không thể như thế, nếu làm như vậy sẽ khiến cho cấp trên của Trần Đại Tường biết ông ta là một tên điên rồ.
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một hồi liền đứng dậy đi đến văn phòng của Trần Đại Tường.
Khi bước vào văn phòng của Trần Đại Tường thì thấy hình như Trần Đại Tường đang xem văn kiện, cảm giác được hình như Trần Đại Tường vẫn chưa biết tình hình.
- Trạch Đào, có chuyện gì sao?
Trần Đại Tường nhìn Diệp Trạch Đào với vẻ nghi hoặc.
Thi Minh Cương nhập viện rồi còn tâm trạng của Trần Đại Tường thật không tồi, bây giờ ông ta có thể tập hợp lực lượng lại với nhau coi như là rất mạnh rồi, vừa mới nói chuyện điện thoại với Phương Siêu minh, có thể hợp tác với Tần Lệ Quyên.
Cười cười Diệp Trạch Đào nói:
- Nghe được chút tin tức nên đến đây xem Chủ tịch thành phố Trần.
Hai người ở riêng có vẻ tự nhiên hơn rất nhiều, lúc Diệp Trạch Đào đi vào thư ký của Trần Đại Tường đã đóng cửa lại. Người ở ngoài cũng không nghe được cuộc nói chuyện bên trong.
Trần Đại Tường cười ha hả nói:
- Liên quan đến những người cấp trên thôi?
Lắc lắc đầu Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi nghe được tin đồn nói là Bí thư Thi bị bệnh nặng không thể chủ trì công tác, ngài sắp lên chức Bí thư nên liền đến xem, đến lúc đó xin được chiếu cố!
Những lời nói của Diệp Trạch Đào có chút đùa giỡn.
Trước tiên Trần Đại Tường sửng sốt sau đó sắc mặt biến đổi nói:
- Ai nói vậy?
- Tôi nghe người phía dưới nói. Khắp nơi trong cơ quan này đều nói thế, chắc rất nhanh anh cũng sẽ biết thôi?
Trần Đại Tường suy nghĩ, sáng hôm nay nhờ thư ký giúp đỡ tìm tư liệu gì đó, thư ký cũng chưa đi ra ngoài chẳng trách mình không biết tình hình.
Rất nhanh Trần Đại Tường đã nghe Diệp Trạch Đào kể tình hình cụ thể.
Sau khi nghe xong Trần Đại Tường vỗ bàn một cái nói:
- Chó má mà, ai ở sau lưng gây sự?
Diệp Trạch Đào thấy vẻ mặt này của Trần Đại Tường thì tin rằng chuyện này không phải do Trần Đại Tường gây nên.
- Trạch Đào, chuyện này có phải là do Phương Siêu Minh làm không?
Trần Đại Tường mất hứng nói.
Diệp Trạch Đào cũng trầm tư một chút sau đó lắc đầu nói:
- Phương Siêu Minh không có lý do để làm chuyện này!
- Nói rất đúng!
Rất nhanh Trần Đại Tường ngồi đó tự hỏi.
Qua một hồi Trần Đại Tường mới lên tiếng:
- Tần Lệ Quyên mới vừa lên vị trí Phó bí thư, cô ta muốn tiến thêm một tầng căn bản là không có khả năng, Phương Siêu Minh kia cũng không có cơ hội, nếu làm chuyện này đối với hai người họ cũng không có ý nghĩa.
Diệp Trạch Đào cười cười nói:
- Đối với tôi cũng không có ý nghĩa!
- Trạch Đào, chuyện này chắc chắn không phải do cậu làm, điểm đó tôi tin tưởng!
Trần Đại Tường vội vàng nói.
Theo tình hình bây giờ cho dù Diệp Trạch Đào muốn đấu với Thi Minh Cương thì hắn cũng không có cơ hội nào, chắc chắn chuyện này không liên quan đến Diệp Trạch Đào, ở điểm này Trần Đại Tường vẫn đủ tỉnh táo để phân tích rõ ràng.
Hiện nay nếu không phải mọi người nói chuyện này ra, rốt cuộc là ai đang gây sự đây?
Hai người ngồi đó bắt đầu nan giải.
Diệp Trạch Đào đến chỗ của Trần Đại Tường mục đích là muốn biết Trần Đại Tường cò làm chuyện này không, bây giờ khi thấy Trần Đại Tường cũng không rõ ràng lắm, Diệp Trạch Đào lại càng thêm không hiểu.
Sau khi hàn huyên vài câu Diệp Trạch Đào mới cáo từ ra về.
Trần Đại Tường đưa Diệp Trạch Đào đến cửa.
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một hồi liền dẫn theo Trần Vũ Tường đến bệnh viện.
Hôm qua Thi Minh Cương phải nhập viện, hôm nay Diệp Trạch Đào đến thăm Thi Minh Cương.
Khi vào bệnh viện và thấy rất nhiều cán bộ cũng ở trong bệnh viện.
Thấy Diệp Trạch Đào đến tất cả mọi người nhiệt tình chào hỏi với Diệp Trạch Đào.
Dù gì Thi Minh Cương cũng là nhân vật số một ở Thành uỷ, trước khi ông ta đi mọi người cũng sẽ không coi thường sự hiện hữu của ông ta, đoán chắc sau khi truyền ra một số lời đồn mọi người cũng muốn đến xem tình hình của Thi Minh Cương.
Lúc vào phòng bệnh Diệp Trạch Đào đã thấy một số người của Thi hệ đã ngồi trong phòng.
- Trạch Đào đến rồi! Cậu bận rộn công việc thì không cần đến!
Thi Minh Cương nằm trên giường, nhìn qua sắc mặt cũng không tệ.
Cầm tay Thi Minh Cương Diệp Trạch Đào hỏi:
- Hôm nay Bí thư Thi cảm thấy thế nào?
- Tốt hơn rồi, chính là chứng khí hư, ôi, người này a, tuổi tác lớn nên không thể ra chốn quan trường rồi!
- Bí thư Thi cũng mệt rồi!
Nước mắt của một nữ cán bộ lập tức chảy xuống.
Lúc Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua nữ cán bộ này thì phát hiện là một Phó Cục trưởng, trong lòng thầm nghĩ nữ đồng chí này có tiền đồ!
Đương nhiên Diệp Trạch Đào không có khả năng phủ nhận lời nói của nữ cán bộ nên nói:
- Nói không sai, Bí thư Thi a, tuy rằng công việc ở thành phố Cừ Dương càng lúc càng lớn, anh cũng phải bảo trọng a!
- Không sao, không có gì đâu, có mọi người cùng cố gắng, công tác ở thành phố Cừ Dương nhất định được làm tốt!
Thi Minh Cương mỉm cười.
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Thi Minh Cương nói:
- Gần đây sức khoẻ của vợ tôi cũng không được tốt, bệnh viện đề nghị cô ấy đến điều trị ở bệnh viện tốt hơn, cô nghe lời bọn nhỏ nói là muốn đến thành phố, tôi suy nghĩ rồi, bạn già theo tôi nhiều năm như thế nhưng chưa từng làm chuyện gì vì cô ấy, dự định lần này cùng cô ấy đi xem sao, ôi, đúng là bận a!
Nữ cán bộ nức nở rơi lệ nói:
- Bí thư Thi một lòng công tác ngay cả gia đình cũng không có thời gian quan tâm, đúng là một tấm gương đáng để chúng ta học tập, bất kể ra sao cũng muốn cùng chị dâu đến thành phố xem sao.
Tất cả mọi người khuyên Thi Minh Cương nói là nhất định phải bên cạnh vợ của ông ta.
Thi Minh Cương nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Nói là đến thành phố kiểm tra thật ra tôi cũng không quen thuộc thành phố, đến thành phố chính là một chuyện bí mật.
Thấy Thi Minh Cương như vậy Diệp Trạch Đào hiểu, Thi Minh Cương này còn đang nghĩ cách đến thành phố để gặp Hô Diên Ngạo Bác a.
- Bí thư Thi, vậy đi, vợ tôi rất quen thuộc thành phố, tôi nhờ cô ấy hỏi thăm một chút, đến lúc đó tôi đi cùng Bí thư Thi.
- Vậy đúng là hơi bất lịch sự, phiền cho Trạch Đào rồi!
- Không sao, nên vậy mà, nên mà!
Thi Minh Cương mỉm cười gật đầu nói:
- Vậy nghe theo Trạch Đào vậy.
Cáo từ đi ra, Diệp Trạch Đào vừa đi vừa nghĩ chuyện của Thi Minh Cương.
Thi Minh Cương có chút nóng vội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
Khi ngồi lên xe, Diệp Trạch Đào không ngờ nhận được cuộc điện thoại do Phương Mai Anh gọi tới.
Bởi vì trong xe còn thư ký, lái xe, Diệp Trạch Đào đành phải nói:
- Cô khoẻ chứ.
Phương Mai Anh biết bên người Diệp Trạch Đào có người nên nói:
- Anh tìm chỗ nào khác nói chuyện đi.
Diệp Trạch Đào liền nói với hai người:
- Tôi muốn nghe điện thoại chút.
Hai người biết Chủ tịch thành phố Diệp có cuộc gọi quan trọng nên rất nhanh hai liền xuống xe.
- Được rồi, bây giờ chỉ có một mình con.
Phương Mai Anh lúc này mới lên tiếng:
- Trạch Đào, có chuyện này, chuyện cầu gãy ở huyện các con rất nghiêm trọng, đã điều tra ra không ít vấn đề, chuyện này chắc các con cũng bị liên luỵ!
- Cái gì?
Diệp Trạch Đào giật mình, chuyện cầu gãy làm sao có thể liên luỵ đến Nguỵ Càn Sơn!
Đương nhiên Diệp Trạch Đào cũng hỏi tình huống cụ thể, Phương Mai Anh đánh cú điện thoại này xũng xem như là trái với kỷ luật rồi.
- Trạch Đào, lần này liên quan rất lớn, chắc những người ở tỉnh con đang có một hành động lớn!
- Con biết rồi!
Diệp Trạch Đào không nhiều lời nữa.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Trạch Đào mang một vài tình huống nối lại với nhau thì thông suốt, rất nhiều sự tình không hiểu cũng đã được mở ra.
Chính là do Thi Minh Cương làm!
Diệp Trạch Đào lắc đầu thật là không ngờ chuyện này do Thi Minh Cương tự biên tự diễn.
Nhất định Thi Minh Cương đã biết chuyện cầu gãy có liên luỵ đến ông ta, biết ở chỗ Nguỵ Càn Sơn cũng xảy ra chuyện cho nên nhân cơ hội này giả bộ nằm viện.
Tuy rằng việc Thi Minh Cương nằm viện sẽ khiến cho chỗ Nguỵ càn Sơn thất phân, nhưng đây là thời điểm mấu chốt nên Thi Minh Cương có nhu cầu tự bảo vệ mình, chính là muốn loại bỏ Nguỵ Càn Sơn.
Ở bệnh viện, đầu tiên chính là có thể thoát khỏi hai tổ công tác Uỷ ban Kỷ luật và Ban tuyên giáo, sau đó ra chủ ý lần này bất kể ra sao cũng phải dựa vào Hô Diên Ngạo Bác. Chỉ cần có thể dựa vào Hô Diên Ngạo Bác, cho dù bên phía Nguỵ Càn Sơn có phát sinh chuyện gì, thì ông ta vẫn có thể đứng vững, có khả năng chính là muốn thừa dịp lần này rời khỏi thành phố Cừ Dương.
Từ trước đến giờ Diệp Trạch Đào vốn rất kính nể Thi Minh Cương, bây giờ đột nhiên phát hiện hiểu biết của mình đối với Thi Minh Cương vẫn còn chưa đủ.
Không ngờ bản thân mình lại trở thành công cụ của Thi Minh Cương!
Tuy rằng trong chuyện này Thi Minh Cương không có làm gì tổn hại đến mình, nhưng cứ bị Thi Minh Cương lợi dụng như thế trong lòng Diệp Trạch Đào vẫn không vui.
Sau đó Diệp Trạch Đào lại nghĩ tới điểm quan trọng, sự việc cầu gãy có liên quan đến Thi Minh Cương không?
Còn có một vấn đề, Phùng Nghiệp Triển kia đã hoành hành ở thành Cừ Dương lâu như vậy chẳng lẽ Thi Minh Cương không rõ?
Hàng loạt các vấn đề chợt loé lên trong lòng Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào cảm thấy sự phức tạp trong thành phố Cừ Dương không như mình đã thấy.
Phải suy nghĩ kỹ càng một chút những chuyện này!
Hồng Sắc Sĩ Đồ Hồng Sắc Sĩ Đồ - Hồng Mông Thụ