Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1076 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 917 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 00:49:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 553: Không Ngờ Tới.
rở về nhà, hai cô tiểu Cầm đã đón rồi.
- Các cô còn không nghỉ ngơi đi?
Nhìn thấy hai cô còn chưa ngủ, Diệp Trạch Đào nhìn đồng hồ đã là mười hai giờ, cuộc họp lần này có vẻ hơi lâu!
- Bí thư Diệp, tôi nấu ít mỳ cho anh ăn.
Ngô Diễm Diễm cẩn thận hỏi.
- Nghỉ ngơi sớm đi, không cần ăn gì cả.
Diệp Trạch Đào liền đi lên tầng hai.
- Bí thư Diệp, tôi mở nước cho anh tắm, ngâm mình một chút toàn thân đều thoải mái.
Biểu hiện của tiểu Cầm vô cùng nhiệt tình.
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy toàn thân mệt mỏi, gật đầu nói:
- Thôi cũng được.
Tiểu Cầm liền vui vẻ đi giúp Diệp Trạch Đào nấu nước tắm.
Ngâm mình trong một bồn tắm thật lớn, thần kinh toàn thân Diệp Trạch Đào đều như được thả lỏng. Từ sau khi đến huyện, tình thế phức tạp khiến cho Diệp Trạch Đào có chút suy nghĩ.
Tình hình hiện tại thế lực của người họ Cảnh quá mạnh, nếu người của Liễu Khâm Trí ngã xuống, Cảnh Quốc Ninh sẽ không tranh đoạt thì có ai có tư cách đi tranh đoạt đâu?
Trong suy nghĩ rất nhanh liền hiện lên những tư liệu về nhân lực mà Trần Hỷ Toàn sai người đưa tới, Diệp Trạch Đào cũng cân nhắc từng người một.
Liễu Khâm Trí là Phó bí thư, bộ máy bên trong đã sắp xếp là nhân vật thứ hai. Cảnh Quốc Ninh là Phó chủ tịch thường trực của huyện, ông ta nhất định là muốn xếp cao một chút. Thường vụ thay đổi Phó bí thư, việc này thay đổi cũng không lớn. Có điều nếu như lại có thêm một người của họ Cảnh ngồi vào vị trí Phó chủ tịch thường trực huyện, lực lượng của nhà họ Cảnh càng trở nên lớn hơn.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Khúc Lập Toàn, Trưởng ban tổ chức cán bộ Thượng Bảo Vệ, Ủy viên thường vụ phó chủ tịch huyện Vệ Lâm, ba người đều là người của họ Cảnh. Khúc Lập Quyền là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật cũng không có khả năng hành động gì, theo sau có thể là Thượng Bảo Vệ và Vệ Lâm!
Nghĩ đến ba người này, Diệp Trạch Đào đột nhiên có một ý tưởng mới.
Ở huyện xảy ra chuyện như vậy, mình và Lôi Diên Tùng khẳng định là không có trách nhiệm. Dù sao mới đến huyện, cấp trên cũng không thể đánh lung tung được, những người khác chẳng lẽ không có trách nhiệm ư?
Cán bộ xảy ra vấn đề, đầu tiên chính là vấn đề của Ban tổ chức phân công cán bộ, Trưởng ban tổ chức cán bộ chẳng lẽ không có trách nhiệm? Ủy ban kỷ luật chẳng lẽ không có trách nhiệm?
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Diệp Trạch Đào cũng sống lại, nếu như làm lớn chuyện hơn một chút, hai người này đều sẽ không có khả năng tiến thêm một bước. Cho dù là không làm náo loạn sự tình, bọn họ cũng phải có trách nhiệm. Có thể thấy được Trần Đại Tường ở Thành ủy có tác dụng trong chuyện này. Chỉ cần trong cuộc họp đề xuất vấn đề trách nhiệm, thì sẽ chặn đường con đường tiến thêm một bức của hai người bọn họ.
Hiện tại chỉ còn lại Phó chủ tịch huyện Vệ Lâm!
Nhân tài này là đích thực có khả năng tiến vào thường vụ.
Nghĩ đến Vệ Lâm, Diệp Trạch Đào lại nhíu mày, Vệ Lâm này mỗi lần nhìn thấy đều mang mặt cười, không nhìn ra được đặc điểm đặc biệt. Chỉ biểu hiện một bộ dạng hiền lành, người này rốt cuộc là tình hình như thế nào?
Theo tư liệu của Trần Hỷ Toàn thấy, Vệ Lâm là người xã Đại Thạch, cũng là người một tay Cảnh Quốc Ninh đề bạt, đối với Cảnh Quốc Ninh khẳng định trung thành không hai lòng, trước nay vẫn là thủ hạ đáng tin cậy.
Xã Đại Thạch!
Xã Đại Thạch!
Ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, đột nhiên nghĩ tới tiểu Cầm cũng là người xã Đại Thạch, cùng một thôn trong xã Đại Thạch với Vệ Lâm.
Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào lớn tiếng nói:
- Tiểu Cầm, tiểu Cầm.
Ý của Diệp Trạch Đào là muốn hỏi tình hình Vệ Lâm một chút, chỉ có ý hỏi trực tiếp một chút.
Điều khiến Diệp Trạch Đào thật không ngờ tới là Lệ Cầm đang ở ngoài cửa phòng hắn.
Nghe thấy Diệp Trạch Đào gọi một tiếng, tiểu Cầm cho rằng xảy ra chuyện gì, vừa đáp lại bèn nhanh tay kéo cánh cửa nhà tắm của Diệp Trạch Đào.
Động tác rất mạnh, cửa lập tức được mở ra.
Tiểu Cầm cũng rất nhanh xông vào, nói to:
- Bí thư Diệp, bí thư Diệp, xảy ra chuyện gì vậy?
Thật không ngờ tiểu Cầm nhanh như vậy đã xông vào, mình còn đang ngâm mình trong nước, Diệp Trạch Đào ngạc nhiên nhìn về phía tiểu Cầm.
Tiểu Cầm sau khi xông vào nghĩ mình trong lúc gấp gáp cũng ngây người ra như vậy.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào không nhìn thấy gì, nhưng khi Diệp Trạch Đào rơi vào ánh mắt của tiểu Cầm, một thiếu nữ thấy được thân thể cường tráng của chàng trai trẻ tuổi. Điều này khiến cho trong đầu tiểu Cầm toàn bộ là thân thể của Diệp Trạch Đào, trên mặt sớm đã đỏ ửng lên một vùng.
Nghĩ đến Diệp Trạch Đào không có chuyện gì, mặt tiểu Cầm càng đỏ lên, vội vàng lui ra ngoài.
Đóng cửa lại, Diệp Trạch Đào vẫn đang ngơ ngẩn, lần đầu tiên hắn bị một cô gái nhìn trong khi đang tắm, chuyện này thật sự không còn gì mà nói.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng không có tâm trạng hỏi chuyện của Vệ Lâm, nhanh chóng lau khô người, mặc quần áo ngủ mới đi ra ngoài.
Khi mở cửa nhìn thấy tiểu Cầm đang đứng đó, mặt đỏ bừng biểu hiện bất an.
- Bí thư Diệp, tôi, tôi không cố ý!
Nói lời này mặt tiểu Cầm càng đỏ thêm.
Vốn dĩ Diệp Trạch Đào tức giận, nhìn thấy thái độ này của tiểu Cầm cũng hết giận, xua tay nói:
- Thôi đi, lần sau làm việc cẩn thận một chút!
Tiểu Cầm đôi mắt lên, nước mắt liền chảy xuống:
- Bí thư Diệp, tôi thật sự không cố ý.
Diệp Trạch Đào thật sự không nhìn được cảnh con gái khóc, nhìn thấy tiểu Cầm dáng điệu động lòng, nước mắt không ngừng chảy ra, vội hỏi:
- Không trách cô, không trách cô, đừng khóc nữa.
Hắn càng nói như thế, nước mắt tiểu Cầm chảy càng nhiều, khóc tới mất tiếng.
Nghe thấy tiếng động trên tầng, Ngô Diễm Diễm liền nhanh chóng xông lên, nhìn thấy bộ dạng tiểu Cầm khóc thương tâm.
Nhìn tiểu Cầm, lại nhìn Diệp Trạch Đào, Ngô Diễm Diễm trong lòng tỏ ra hâm mộ đối với tiểu Cầm, trong lòng suy nghĩ, lẽ nào bí thư Diệp với tiểu Cầm đã cái đó?
Lại nhìn phía dưới Diệp Trạch Đào, Ngô Diễm Diễm trong khoảng thời gian ngắn thật không biết nên lui xuống hay đứng đó.
Suy nghĩ một hồi, Ngô Diễm Diễm lúc này mới hạ giọng nói:
- Bí thư Diệp, mọi người muốn ăn trứng gà hay là uống sữa?
Diệp Trạch Đào xua tay, nói với Ngô Diễm Diễm:
- Không ăn gì cả.
Ngô Diễm Diễm lúc này lại nhìn tiểu Cầm ngưỡng mộ, cẩn thận đi xuống dưới.
Nhìn thấy tiểu Cầm đã ngừng khóc, Diệp Trạch Đào nói:
- Đừng làm căng thẳng như vậy, tôi chỉ là muốn hỏi cô một chút chuyện.
Nghe thấy Diệp Trạch Đào muốn hỏi chuyện mình, nước mắt tiểu Cầm liền không rơi nữa, lau mặt một chút nói:
- Bí thư Diệp, anh hỏi đi.
Lúc nói ánh mắt bèn hướng về phía Diệp Trạch Đào.
Lúc này tuy rằng Diệp Trạch Đào mặc áo ngủ nhưng trong ánh mắt tiểu Cầm, thân thể trống không của Diệp Trạch Đào, bộ dạng đó bất kể thế nào cũng không thể quên được.
Thân thể thật cường tráng!
Đây không ngờ là suy nghĩ trong đầu tiểu Cầm.
- Thôi bỏ đi, để hôm khác!
Diệp Trạch Đào nhận ra nếu hôm nay mà buông lời hỏi thăm thì sẽ lộ ra đó là ý tưởng của mình, đây không phải là một cơ hội hỏi thăm.
- Bí thư Diệp, có một việc tôi nghĩ nên sớm nói với anh.
Chần chừ một chút, tiểu Cầm nhỏ giọng nói.
Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía tiểu Cầm.
Nhìn vào mắt Diệp Trạch Đào, tiểu Cầm nói:
- Bí thư Diệp, Giám đốc đã gắn một máy giám sát trong phòng ngủ của anh.
Câu này dọa Diệp Trạch Đào không nhẹ, hắn căn bản không ngờ có người to gan như vậy, loại chuyện này cũng có thể làm ra được.
Nhìn thấy tiểu Cầm nhìn trộm về hướng phòng ngủ, lại nghe thấy những lời tận tai tiểu Cầm, Diệp Trạch Đào trấn tĩnh lại, ánh mắt khen ngợi nhìn thoáng qua tiểu Cầm nói:
- Tốt lắm!
Tiểu Cầm nói:
- Nói chuyện bên kia thì không có vấn đề.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy tiểu Cầm chỉ ra ban công, liền đi tới.
Cũng không biết tiểu Cầm rốt cuộc có ý tưởng gì, Diệp Trạch Đào ngồi xuống phía sau tiểu Cầm.
- Bí thư Diệp, giám đốc bảo hai chúng tôi cám dỗ anh, sau đó chụp lại chuyện của chúng ta, tôi không muốn hại anh.
Diệp Trạch Đào căn bản không nghĩ tiểu Cầm vì bị mình hấp dẫn mà thay đổi chủ ý. Nhìn thấy bộ dạng có vẻ ngây thơ của tiểu Cầm, chỉ ra ghế dựa đối diện nói:
- Cô ngồi xuống nói chuyện.
Tiểu Cầm chần chừ một chút, lúc này mới đỏ mặt nói:
- Bí thư Diệp, anh là người tốt, tôi thật sự không muốn hại anh.
Tâm tư của các cô gái Diệp Trạch Đào cũng không hiểu lắm, cũng không suy nghĩ lại. Đương nhiên đối với tiểu Cầm, Diệp Trạch Đào cũng không hoàn toàn yên tâm. Ai cũng nói rõ ràng tiểu Cầm có thể lựa chọn dùng cách lấy được sự tin tưởng của mình.
- Bí thư Diệp, tôi nghe được một chuyện, nghe nói mấy vị lãnh đạo trước là bởi vô ý bị bọn họ ghi hình lại nên mới xảy ra chuyện. Anh là người tốt, cũng không thể gặp chuyện không may. À đúng rồi, anh nên đề phòng Ngô Diễm Diễm một chút.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Tiểu Cầm, cô có thể nói với tôi chuyện này là rất tốt. Nếu cô tin tưởng tôi, sau này trong nhà có chuyện gì liền nói với tôi.
Trên mặt tiểu Cầm lộ ra tươi cười nói:
- Không có chuyện gì, tôi đã hiểu hết rồi, bọn họ muốn chúng tôi đến hại anh, tôi quyết không làm chuyện hại người.
Diệp Trạch Đào nghĩ thầm rằng, đối phương nói như vậy, mình cũng có thể dùng chuyện của Vệ Lâm đã thăm dò ý nghĩ của cô ta, lại hỏi:
- Vừa rồi tôi đột nhiên nghĩ tới phó chủ tịch Vệ, là người xã các cô, liền muốn hỏi cô một chút.
Sắc mặt tiểu Cầm thay đổi một chút bèn nói:
- Vệ Lâm là người thôn chúng tôi, tôi còn là do bác tôi tìm tới ông ta, thông qua ông ta mới đến được nơi này.
Trong lòng Diệp Trạch Đào nghĩ, Vệ Lâm là người quan trọng của nhà họ Cảnh, nếu như muốn giúp tiểu Cầm sẽ sắp xếp làm việc này, xem ra quan hệ của nhà tiểu Cầm và nhà Vệ Lâm cũng không tốt lắm.
Diệp Trạch Đào cũng không nói, tiểu Cầm nói:
- Bí thư Diệp, phó chủ tịch Vệ là người nghe lời phó bí thư Cảnh. Ông ta là do Phó chủ tịch huyện đề bạt lên.
Những lời này Diệp Trạch Đào biết rằng đều là những lời nói ra từ trong lòng tiểu Cầm, khẽ gật đầu nói:
- Phó chủ tịch huyện Vệ làm lãnh đạo như vậy xem ra cũng là vinh quang của cả thôn!
Hừ một tiếng, tiểu Cầm nói:
- Bí thư Diệp, nói thật trong thôn Vệ Lâm mắng người khá nhiều. Người nhà họ Vệ chính là một phách, ức hiếp con trai con gái việc gì cũng làm.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào khựng lại, không thể ngờ được, nếu thật sự như thế thì còn làm nên cái gì.
- Tiểu Cầm, cô cũng mệt mỏi rồi, về nghỉ đi.
Nhìn tiểu Cầm đi xuống, Diệp Trạch Đào lại trầm tư.
Hồng Sắc Sĩ Đồ Hồng Sắc Sĩ Đồ - Hồng Mông Thụ