A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1076 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 917 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 00:49:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 528: Lại Có Kẻ Muốn Gây Chuyện!
hỗ này người vừa mới giải tán thì Diệp Trạch Đào nhận được cuộc điện thoại của Triệu Diệc Hiền gọi tới.
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, đồng chí làm gì vậy, sao Thảo Hải lại xảy ra chuyện mang tính chất quần chúng thế?
- Bí thư Triệu, sự việc không lớn, hiện giờ đã giải quyết ổn thỏa rồi, quần chúng cũng vừa mới giải tán!
Lúc này thành phố Hắc Lan cũng đã trải qua tiến trình điều chỉnh nhân sự, Triệu Diệc Hiền giờ đã là Bí thư Thành ủy. Khi nhận được điện thoại của Lý Vĩnh Vệ, ông ta lo huyện Thảo Hải sẽ xảy ra chuyện lớn, nếu như theo đúng như những gì Lý Vĩnh Vệ nói thì đây đúng là một chuyện lớn, bản thân ông ta là một Bí thư, những chuyện như thế này chắc chắn không thể xem thường được.
Triệu Diệc Hiền sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, Lý Vĩnh Vệ gọi điện thoại đến nói rằng có lắm người tụ tập lắm mà, đã bao vây cả Huyện ủy, bản thân mình cũng đã cố ý đợi một lúc rồi mới gọi điện thoại qua đó, vậy mà sao lại giải tán nhanh đến thế nhỉ? Diệp Trạch Đào không phải đang che giấu chứ!
Đối với thái độ của Diệp Trạch Đào, Triệu Diệc Hiền cảm thấy cũng không phải dễ xử lý. Tạ gia đã thu binh rồi, mình cũng không phải chường cái mặt ra nữa.
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, các cấp lãnh đạo đều rất quan tâm đến sự phát triển của Thảo Hải, bất kể ra sao cũng không được để xảy ra chuyện gì. Nếu như xảy ra chuyện thì Huyện ủy các cậu phải chịu trách nhiệm đấy!
- Xin Chủ tịch thành phố Triệu yên tâm, Thảo Hải sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Gọi điện thoại xong, Triệu Diệc Hiền ngồi đó trầm ngâm suy nghĩ, thằng ranh Diệp Trạch Đào này sắp phải đi rồi, chắc chắn là hắn cũng sẽ không muốn để xảy ra chuyện gì, hơn nữa Tạ Dật hiện nay cũng không muốn đấu đá tranh giành gì với Diệp Trạch Đào cả, mà xem ra Tạ Dật còn đang muốn kết mối giao hảo với Điền hệ nữa kìa. Không chừng một lúc nào đó Điền hệ và Tạ hệ lại đi đến cùng nhau cũng khó nói.
Nghĩ đến đây, Triệu Diệc Hiền cũng không còn ý định để gây thêm phiền toái cho Diệp Trạch Đào nữa. Ông ta gọi một cuộc điện thoại cho Bí thư Đảng ủy công an Lưu Đại Giang, hỏi thăm về tình hình của Thảo Hải.
Một lát sau, Lưu Đại Giang liền tường thuật lại toàn bộ tình hình của Thảo Hải cho Triệu Diệc Hiền nghe.
Khi nghe thấy nói quần chúng nhân dân do muốn níu giữ Diệp Trạch Đào ở lại Thảo Hải mới gây nên sự kiện lớn đó, Triệu Diệc Hiền có chút giật mình, trong lòng không khỏi khâm phục thằng ranh Diệp Trạch Đào này. Để có được trình độ như thế thì cũng coi như thằng ranh này có bản lĩnh, ông ta liền cảm thấy chuyện này nên báo cáo lại một chút với Tạ Dật mới phải.
Cầm lấy điện thoại lên gọi thông sang điện thoại của Tạ Dật, Triệu Diệc Hiền liền đem những hiểu biết về tình hình của Thảo Hải báo cáo lại cho Tạ Dật.
Một hồi lâu sau Tạ Dật mới nói:
- Diệc Hiền, chuyện này cứ để thuận theo tự nhiên thôi, nếu đồng chí Diệp Trạch Đào đã dàn xếp ổn thỏa rồi thì cũng không nên truy cứu thêm nữa.
Lão đại của Tạ gia đã như thế, bà cụ xem ra cũng chẳng được mấy ngày, trong lòng Tạ Dật đương nhiên là bất an, không hề muốn có chuyện gì xảy ra vào lúc này cả, đặc biệt là những chuyện liên quan đến Diệp Trạch Đào thì ông ta lại càng không muốn nhúng tay vào.
Triệu Diệc Hiền vừa nghe thấy thế liền hiểu ngay, quả nhiên là tư tưởng của Tạ Dật hiện nay đã có sự chuyển biến rất lớn.
Triệu Diệc Hiền cũng không nhắm vào chuyện đó mà truy cứu gì nữa, tuy nhiên ông ta vẫn muốn giao lưu ý tưởng một chút với tân Chủ tịch thành phố mới tới Tôn Duy Chính. Vì thế ông ta gọi điện thoại cho Tôn Duy Chính, nói lại tình hình một lần nữa.
Tôn Duy Chính là người của Dương Thăng Hải, đương nhiên sẽ là người của Trịnh hệ. Trước khi đến Dương Thăng Hải đã ngầm ám thị ông ta phải chiếu cố nhiều hơn đến Diệp Trạch Đào, sau khi nghe nói là chuyện của Diệp Trạch Đào, Tôn Duy Chính liền nói:
- Sao chuyện này huyện ủy Thảo Hải không báo cáo gì nhỉ, tôi không nhận được thông tin gì cả!
Triệu Diệc Hiền nói:
- Tôi cũng mới được biết chuyện do đồng chí Lý Vĩnh Vệ gọi điện thoại đến, cũng may Thảo Hải đã dàn xếp ổn thỏa ngay rồi.
Tôn Duy Chính sửng sốt, bản thân mình là một Chủ tịch thành phố, là một người khôn khéo, trong lòng thầm nhủ, lẽ nào Lý Vĩnh Vệ và Diệp Trạch Đào có chuyện gì với nhau sao? Cái tay Lý Vĩnh Vệ áy đúng là nhạy bén về chính trị, ngay trong lúc xảy ra chuyện đã tiến hành báo cáo lên trên rồi?
Chuyện này trong lúc này Tôn Duy Chính không thể nào phán đoán được chính xác.
Sau khi trao đổi vài ý kiến với Triệu Diệc Hiền, Tôn Duy Chính liền nhớ đến sự ám thị của Dương Thăng Hải, cảm thấy việc này phải báo cáo với Dương Thăng Hải mới được.
Tôn Duy Chính liên tiếp gọi liền mấy cuộc điện thoại, tỉ mỉ tường thuật lại toàn bộ sự việc của Thảo Hải. Sau khi đã nắm rõ một số vấn đề trong tay rồi, lúc đó ông ta mới gọi điện thoại cho Dương Thăng Hải. Mãi một lúc sau mới thấy Dương Thăng Hải gọi lại:
- Có chuyện gì?
Tôn Duy Chính lại tường thuật một cách tỉ mỉ toàn bộ tình hình cho Dương Thăng Hải nghe.
Dương Thăng Hải rất đắc ý với sự báo cáo kịp thời của Lý Vĩnh Vệ, đồng thời cũng hỏi han về tình hình xử lý của Thảo Hải.
Sau khi nghe xong, Dương Thăng Hải nói:
- Duy Chính, đây không phải là chuyện nhỏ, ít nhất thì ban ngành chính trị pháp luật của Thảo Hải phải chịu trách nhiệm về chuyện này. Theo tôi thấy thì đồng chí nên giao lưu với Diệp Trạch Đào một chút, điều chỉnh lại một số đồng chí trong cơ cấu. Ngoài ra, đồng chí Lý Vĩnh Vệ rất sắc bén trong chính trị, có thể điều đồng chí đó đến ban chính pháp để công tác.
Nghe thấy Dương Thăng Hải nói vậy, Tôn Duy Chính liền nói:
- Chỉ thị của Bí thư Dương rất quan trọng, tôi sẽ lập tức nghiên cứu việc này.
Gọi điện thoại xong, Tôn Duy Chính liền ngồi phân tích những ý tưởng của Dương Thăng Hải. Xem ra thái độ của Dương Thăng Hải đối với cái tay Lý Vĩnh Vệ kia cũng không có mấy hảo ý, nói là trọng dụng nhưng không nói cụ thể là chức vụ gì, hay là như vậy là điều gã vào lãnh cung?
Còn về phần các đồng chí phải chịu trách nhiệm trong chuyện này, đích thực là đã không làm tốt công tác nên mới để xảy ra như thế. Nếu như chuyện này mà lan rộng ra thì đúng là đối với cấp trên và cả bên dưới cũng đều là chuyện không hay ho gì. Phải có ai đó đứng ra nhận trách nhiệm mới được, chỉ có điều không biết Dương Thăng Hải coi trọng Diệp Trạch Đào đến mức nào thôi!
Khi Diệp Trạch Đào nhận được điện thoại của Tôn Duy Chính cũng là lúc lại chuẩn bị cuộc họp tiếp, sau khi hắn nhấn mạnh vào công tác tiến hành sự ổn định mới tiếp nhận cuộc điện thoại.
Sớm biết Tôn Duy Chính là người của Dương Thăng Hải, nhưng Diệp Trạch Đào cũng không có mối qua lại thân thiết với gã, chính vì thế mà hắn cũng hiểu Tôn Duy Chính chắc chắn không hề hiểu mối quan hệ của mình và Trịnh gia. Hắn biểu hiện một sự thành thật nói cùng với Tôn Duy Chính:
- Chủ tịch thành phố Tôn, chuyện ở Thảo Hải đã dàn xếp ổn thỏa rồi, quần chúng đã không còn ý tưởng khác rồi ạ.
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, cậu phải biết, chuyện này nếu như giải quyết không thấu đáo rất dễ bị những kẻ có dã tâm xúi bẩy quần chúng làm nên sự kiện lớn, ở phương diện này các cậu đã công tác chưa đến nơi đến chốn!
Lúc này Diệp Trạch Đào vô cùng căm tức cái tay Đinh Minh Tiến, cái tay này đúng là không có tính nhạy bén chính trị gì cả, biết được chuyện này rồi mà không kịp thời báo cáo ngay cho mình, suýt chút nữa thì đã không dàn xếp được. Từ chuyện này có thể thấy sự ích kỷ của những người như Đinh Minh Tiến, bọn họ sợ rằng sau khi mình đi rồi sẽ không ai làm hậu thuẫn cho họ nên đã đương nhiên không thèm báo cáo chuyện này cho mình, nhưng kết cục thì lại khiến cho tai mắt của họ mất đi sự minh mẫn!
Nghe thấy những lời của Tôn Duy Chính, Diệp Trạch Đào đã hiểu, trên thành phố đã có cái nhìn đối với chuyện này rồi, liền nói:
- Chủ tịch thành phố Tôn, chuyện này tôi sẽ chịu trách nhiệm, tôi nguyện chịu trách nhiệm.
Tôn Duy Chính nói:
- Trách nhiệm thuộc về ai phải rõ ràng, đừng có cái gì cũng quàng cả vào người. Các vị lãnh đạo tỉnh ủy cũng rất xem trọng chuyện này, nên đã có sự điều chỉnh nhân sự đối với huyện của các cậu. Đồng chí Đinh Minh Tiến và Lý Vĩnh Vệ sẽ điều đến thành phố công tác.
Diệp Trạch Đào liền hiểu ngay, đó chính là một thủ đoạn hóa giải ảnh hưởng của chuyện này của Thảo Hải của Dương Thăng Hải, liền nói:
- Huyện ủy Thảo Hải xin được phục tùng theo sự sắp xếp của thành phố.
Tuy việc này đáng lẽ là Triệu Diệc Hiền sẽ phải đến nói chuyện với mình, nhưng hiện tại lại là Tôn Duy Chính đang nói, Diệp Trạch Đào hiểu rồi, Tôn Duy Chính đã kết nối được với ủy viên thường vụ khác, điều đó nói rằng vận mệnh của thành ủy vô tình đang ở trong tình trạng Tôn gia mạnh, Triệu gia nhược.
Diệp Trạch Đào cũng không nghĩ nhiều đến sự thay đổi của Thành ủy, dù sao thì mình cũng đã sắp rời đi rồi. Chuyện ở Thảo Hải giao cho người khác giải quyết, mình cũng không thể cả đời này đi che chở cho những người bên dưới được, cũng phải cho bọn họ trưởng thành lên mới phải.
Nói chuyện xong, Diệp Trạch Đào lúc này mới rời khỏi văn phòng.
Trần Tỏa Nguyên đi đến bên cạnh nói:
- Bí thư Diệp, chuyện này tôi đã đi tìm hiểu một chút, có một vài người đã biết trước khi mọi chuyện xảy ra, mọi người cũng không có ác ý gì, không ngờ lại đẩy sự việc trở thành như vậy.
Diệp Trạch Đào nói:
- Rất nhiều việc đều từ những sự việc nhỏ nhặt mà phát sinh thành, sau này cậu chủ trì chỉ đạo công tác của toàn huyện, nhất định không được bỏ qua từng việc nhỏ. Cậu thử nghĩ xem, sự việc ngày hôm nay nếu như làm không tốt sẽ trở thành một chuyện lớn đến thế nào? Chỉ cần bên trong sự việc này có một vài mục đích khác đi, hoặc trong số đó có kẻ cố ý đốt xe, đánh người trọng thương… như vậy thì giới truyền thông sẽ nói đến chuyện này như thế nào?
Trên trán Trần Tỏa Nguyên lấm tấm mồ hôi, ngẫm nghĩ chuyện xảy ra ngày hôm nay quả thật có chút gì đó mơ hồ, nếu như không có Diệp Trạch Đào ra tay xử lý kịp thời, thì không chừng sẽ có kẻ kích động, và đích thực sẽ dẫn đến một chuyện động trời rồi.
Khi mọi người đang nói chuyện ở đây thì Lý Vĩnh Vệ cũng đang vừa mới thông điện thoại với Phương Siêu Minh.
Nghe xong những lời nói của Lý Vĩnh Vệ, Phương Siêu Minh hồi lâu không nói năng gì, mãi một lúc sau mới nói:
- Thao tác của cậu thật không kịp thời! Thôi đủ rồi, lần này coi như chỉ được như vậy!
Khi Phương Siêu Minh được biết Diệp Trạch Đào sẽ đến một huyện khác để nhận công tác, lại nghĩ tới Diệp Trạch Đào đã một tay kéo một huyện đi lên, nếu như lần này hắn lại kéo thêm được một huyện nữa, tạo nên thành tích, như vậy quả là sẽ tạo một sự uy hiến mạnh mẽ đến cho mình.
Trong chuyện này không thể nói Phương Siêu Minh có sự nhạy cảm đối với tình huống, vì có ông bố là Bí thư Thành ủy thành phố Hải Đông, lại là con nhà thế tộc, đương nhiên gã có một ý tưởng Thiên hạ đệ nhất, muốn mình sau này trở thành nhân vật trung tâm. Khi từng bước từng bước tìm hiểu tình hình của Diệp Trạch Đào, gã liền có ý tưởng đánh bại Diệp Trạch Đào. Lần này sau khi Lý Vĩnh Vệ cho biết quần chúng nhân dân Thảo Hải đã có những hành động tự phát, không hiểu sao trong lòng gã lại nảy sinh một sự ghen tị, liền chỉ thị cho Lý Vĩnh Vệ âm thầm hành động một chút, chỉ cần tìm người đốt một chiếc xe, hoặc là đả thương một vài người thì coi như là đã thành công rồi. Vì thế, thông qua mối quan hệ, gã thậm chí đã chỉ thị một số phóng viên, ký giả âm thầm đến Thảo Hải, chỉ cần sự việc phát sinh thì người đầu tiên châm ngòi chính là đám phóng viên ký giả đó.
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng kết cục lại không như mong đợi, điều đó khiến cho Phương Siêu Minh cực kỳ khó chịu.
Ai cũng không ngờ ở một nơi xa xôi tận thủ đô, Trịnh Thành Trung cũng đang ngồi trầm tư suy nghĩ. Giây phút đầu tiên sau khi được Dương Thăng Hải báo cáo tình hình của huyện Thảo Hải, ông ta cảm thấy vui mừng vì Diệp Trạch Đào đã nhận được sự tín nhiệm sâu sắc của quần chúng nhân dân Thảo Hải, đồng thời, ông ta cũng là người khôn khéo, liền hiểu ngay trong đó có vấn đề, không cần phải mất nhiều công sức, Trịnh Thành Trung cũng hiểu mối quan hệ của Lý Vĩnh Vệ và Bí thư Thành ủy thành phố Hải Đông Phương như thế nào.
Trịnh Thành Trung tin Bí thư Thành ủy Phương sẽ không làm những chuyện tẹp nhẹp, nhưng khi nghĩ đến con trai của lão ta, trong lòng Trịnh Thành Trung liền nghĩ, nếu đã như vậy thì hãy kiếm vài chuyện cho con trai lão ta vậy!
Một cuộc điện thoại gọi đến chỗ tỉnh của Phương Siêu Minh.
Hồng Sắc Sĩ Đồ Hồng Sắc Sĩ Đồ - Hồng Mông Thụ