Những người vĩ đại không những phải biết chớp lấy cơ hội mà còn phải biết tạo ra cơ hội.

C.C. Colton

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiếu Nguyệt
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 111 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 458 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:51:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 7: Chương 2.3
uyết Ninh lấy ra một tờ giấy rồi bắt đầu vẽ. Trong lòng Tuyết Ninh thầm nghĩ: Tất cả các kĩ viện của Nguyệt Lạc Quốc đều là kiểu mẫu này đi, nàng tự tin cười một tiếng, đợi qua ngày mai, nàng phải hảo hảo nghỉ ngơi rồi phát triển Di Hồng Viện này, đem nơi này trở thành chỗ dựa vững chắc của mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Di Hồng Viện chật ních khách nhân nghe được tin tức mà đến, vừa có rượu miễn phí, vừa có cô nương xinh đẹp, cho dù so sánh vẫn kém hơn Mai Hoa Các nhưng lợi ích cho không ai lại không lấy chứ.
Lúc Tuyết Ninh ra ngoài, Hồng Hoàng Lam Lục bốn vị hồng bài đã chờ ở trên vũ đài. Chỉ thấy Tuyết Ninh vẫn mặc một bộ bạch y như cũ, mang theo khăn che mặt đi ra.
Phía dưới tân khách một trận ồn ào, la hét đòi Tuyết Ninh phải gỡ khăn che mặt xuống ọi người nhìn một chút, thậm chí có người nói có phải dáng dấp quá xấu xí nên không dám gặp người.
Tuyết Ninh không thèm để ý mà đi thẳng lên vũ đài.
Hồng Di cười nói:” Các vị đại gia gấp gì chứ, nửa chặn nửa che không phải càng thú vị, càng thêm hấp dẫn hay sao?”
Một tên nam tử béo mập cười bỉ ổi nói:” Đúng vậy, mọi người chúng ta cùng nhìn xem Hồng ma ma lại ra chiêu mới gì”. Nó xong, tất cả mọi người cùng cười ầm lên
Ở một bàn khác, một vị công tử tuấn nhã trên tay cầm một chiết xạ ( chắc là quạt a),cười nói:” Vậy liền bắt đầu đi”.
Hồng Di liếc mắt nhìn Tuyết Ninh, Tuyết Ninh gật đầu một cái, chỉ thấy Hồng Di cao giọng hô:” Ta đây nói một chút, trận khiêu chiến này chia ra làm bốn vòng. Vị cô nương mới tới này sẽ lần lượt tỉ thí với Lục Ngạc, Hoàng Oanh, Lam Tình, cùng với Hồng Thường. Mọi người ở đây cùng nhau làm chứng, xem thử vị cô nương mới tới này có thể vào Di Hồng Viện hay không. Hiện tại liền bắt đầu đi”
Chỉ thấy lục y nữ tử đi lên vũ đài, nhẹ nhàng cúi đầu, hướng về phía mọi người nói:” Lục Ngạc hôm nay là tiền bối, muội muội mới tới, muốn thi cái gì, muội hãy tự mình chọn đi, đến lúc đó đừng nói là ta là tiền bối mà lại bắt nạt người mới”. Nói xong cười nhìn Tuyết Ninh.
Ngữ khí nàng ta mang đầy châm chọc, trong lòng lại thầm nghĩ: Không biết nữ tử này trong lòng nghĩ cái gì, không hảo hảo làm một lão bản, lại đi làm việc này, người ta cũng không biết xấu hổ, mình cần gì phải nể mặt nàng, lão bản cái gì chứ, mình cũng không có thừa nhận, gọi nàng ta là muội muội mình còn thấy ủy khuất.
Tuyết Ninh cũng không tức giận, chỉ nghe thanh âm thanh thúy dễ nghe vang lên:” Muội muội mới đến, cái gì cũng không hiểu, tỉ tỉ làm chủ là được”. Lục Ngạc thật sự không ngờ nữ nhân này lại thật sự gọi mình là tỉ tỉ, cũng khiến mình lộ vẻ hẹp hòi.
“ Được rồi, vậy trước hết chúng ta so tài đánh đàn, sau đó là kì nghệ.” Lục Ngạc nhìn Tuyết Ninh cất cao giọng nói, Tuyết Ninh mỉm cười gật đầu:” Tất cả đều do tỉ tỉ làm chủ”.
Người ở dưới đài náo nhiệt ồn ào vỗ tay.
Chỉ thấy Lục Ngạc đi tới giữa vũ đài, đàn đã được chuẩn bị sẵn, nàng ta hướng về phía mọi người nhẹ nhàng cúi đầu một cái rồi ngồi xuống, đàn một khúc Phượng cầu hoàng. Nàng ta đàn rất hay, mọi người đều nồng nhiệt vỗ tay hoan hô.
Đến phiên Tuyết Ninh, không ai coi trọng, ở Dung Thành, ngoại trừ lão bản nương của Mai Hoa Các, Tắc Bắc cô nương cầm kĩ không người nào bằng thì chính là đến Lục Ngạc cô nương.
Tuyết Ninh cũng không để ý tiếng nghị luận của mọi người mà chỉ ngồi xuống. Đều là một cây cầm cũng là một khúc Phượng Cầu Hoàng, nhưng mà nàng lại vừa đàn vừa hát:
“ Hữu mĩ nhân hề, kiến chi bất vong.
Nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng.
Phượng phi cao tường hề, tứ hải cầu hoàng.
Vô tại giai nhân hề, bất tại đông tường.
Tương cầm đại ngữ hề, liêu tả trung tràng.
Hà nhật kiến hứa hề, úy ngã bàng hoàng.
Nguyện ngôn phối đức hề, huề thủ tương tương.
Bất đắc vu phi hề, sử ngã luân vong.”
Tiếng đàn tuyệt vời có thể so với âm thanh của thiên nhiên cùng với tiếng hát khiến người ta như si như say. Khúc nhạc kết thúc, toàn trường im lặng không một tiếng động, tất cả mọi người đắm chìm trong thanh âm tuyệt vời đó, không thể tự kiềm chế.
Lục Ngạc không thể tin nhìn Tuyết Ninh, Tuyết Ninh không kiêu ngạo cũng không khinh thị mà chỉ bình tĩnh nói:” Tỉ tỉ, kế tiếp phải so tài kì nghệ”.
Mọi người lúc này mới hồi phục tinh thần, nhao nhao nói:” Tài đánh đàn của cô nương thật tuyệt, thật đúng là một tiếng hát tuyệt vời, xin hỏi tôn tính đại danh của cô nương”.
Hồng Di chỉ có thể cười nói:” Các vị đại gia hãy an tâm chớ nóng vội”. Bàn cờ rất nhanh được bày lên.
Tuyết Ninh cầm cờ trắng, Lục Ngạc cầm cờ đen, Lục Ngạc tự xưng là tiền bối nên để Tuyết Ninh đi trước, Tuyết Ninh chỉ cười, cũng không từ chối.
Chưa quá thời gian một chung trà, chỉ nghe thanh âm không thể tin của Lục Ngạc truyền đến:” Không thể nào, không thể nào”. Mọi người không hiểu, rối rít cùng đi qua quan sát, chỉ thấy Lục Ngạc đã sớm thất bại thảm hại.
Mọi người đối với Tuyết Ninh càng ngày càng bội phục, càng ngày càng hiếu kì. Lục Ngạc không thể tin nhìn Tuyết Ninh, che mặt chạy xuống vũ đài.
Hồng Nhan Say Yêu Hậu Tóc Trắng Của Lãnh Hoàng Hồng Nhan Say Yêu Hậu Tóc Trắng Của Lãnh Hoàng - Tiếu Nguyệt