Không phải tự dưng kim cương có thể sáng lấp lánh.

Mary Case

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 250-254
hương 250-251: Tay trong tay, bên người đến đầu bạc răng long
Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài của An Kỳ thì có bị đánh chết Lưu Khám cũng sẽ không tin y lại lớn hơn Trình Mạc đến hai tuổi.
Năm nay Trình Mạc cũng đã gần 60 tuổi.
Nhưng An Kỳ thì cho dù có nhìn như thế nào cũng chỉ thấy y dường như mới hơn 30 tuổi thôi.
Mặc dù trong thế kỷ hiện đại không hiếm hoi gì những chuyện như vậy, nhưng đại bộ phận đều là do kết quả nhào nặn của khoa học và mỹ phẩm. Còn trường hợp của An Kỳ thì hoàn toàn là do những biện pháp dưỡng sinh mới có được hình dáng như vậy. Theo cách nói của Trình Mạc, An Kỳ xuất thân từ một nhà Âm Dương học, thiếu thời đã theo học Thượng Công Phương Sĩ Hà danh tiếng, bản lĩnh đầy mình, từ lâu đã có thể xuất thần nhập hóa. Dùng hình ảnh lão yêu quái để diễn tả cũng chẳng có gì là quá đáng.
Phải biết rằng, An Kỳ đã cùng với Đường Lệ đi dọc hết nửa vùng Nam Tân Cương, chỉ e là đến ngay cả Đường Lệ cũng chẳng thể ngờ rằng tuổi của y có thể ngang với tuổi bố của mình.
An Kỳ và Trình Mạc gần mười mấy năm không gặp mặt.
Cố hữu trùng phùng đương nhiên có vô vàn tâm sự muốn nói. Lưu Khám không ở lại tiếp chuyện mà nhẹ nhàng rút lui để cho đôi bạn già bọn họ chút không gian… Hơn nữa hai người họ nói chuyện, Lưu Khám cũng chẳng tiện chen ngang thêm lời.
Nhưng sự viếng thăm của An Kỳ càng làm cho Lưu Khám thêm nhớ nhung người bạn đang chu du nơi xa – Đường Lệ. Lúc này chắc hẳn Đường Lệ đã đến vùng Xuyên rồi…
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái An Kỳ đến Lâu Thương đã được hơn 10 ngày rồi.
Trong vòng 10 ngày, An Kỳ một mặt khám bệnh xác định chính xác tình hình của Lưu Cự, mặt khác thì chuẩn bị bắt tay vào việc thử nghiệm Ma Phất Tán.
Dù sao thì đó cũng là một phương thuốc mới, trong suốt quá trình thử nghiệm, An Kỳ đều hết sức cẩn trọng.
Vốn dĩ chẳng cần phải rắc rối như thế, trong cuốn sách “Những đơn thuốc thần kỳ của Hoa Đà” do đời sau xuất bản cũng trình bày rõ tỉ lệ thành phần thuốc. Nhưng thời gian Lưu Khám đến với thế giới này đã quá lâu, hắn quên mất lượng dùng của các thảo dược, nhớ được tên của chúng cũng đã là quá giỏi rồi. Nếu như có thể nhớ được lượng dùng của từng loại thì e rằng bộ não của hắn không phải là não người nữa, nó sẽ chẳng khác gì một cái máy tính.
Sự thử nghiệm này phải lặp đi lặp lại diễn ra nhiều lần. Mới đầu thử nghiệm trên động vật, sau đó dần dần thử nghiệm trên người. Thời buổi lúc đó không có khái niệm về “thử nghiệm”, những tên tử tù đương nhiên trở thành những con chuột bạch làm thí nghiệm, hàng ngày uống thuốc dưới sự chỉ thị của An Kỳ. Hiệu quả của Ma Phất Tán dần dần được khẳng định.
Theo kế hoạch của An Kỳ giữa năm tiến hành phẫu thuật, đến cuối năm thì vết thương trên người Lưu Cự gần như khỏi hẳn. Khám phu nhân rất vui mừng, Vương Cơ cũng vô cùng hoan hỉ. Lưu Cự thì vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng gã cũng ít nhiều cảm nhận được rằng sắp có một cuộc sống tốt đẹp hơn ình.
Nhưng chính lúc đó, sứ giả của Tần Thanh vùng quận Ba đến Lâu Thương.
Bọn Lưu Khám vốn vẫn dự tính về chuyến đi đến quận Ba. Chỉ là không ngờ rằng Tần Thanh lại trả lời một cách dứt khoát như thế.
Muốn ta ra mặt trợ giúp?
Được thôi! Đến quận Ba... nói chuyện với ta. Nếu kết quả thương lượng khả quan thì mọi chuyện đều tốt đẹp; bằng không thì ta quyết không ra mặt.
Tuy trong thư Tần Thanh không nói rõ sự việc gì, nhưng Lưu Khám không phải là tên ngốc. Bên cạnh hắn lại có một đoàn sĩ tử tài trí có thừa. Lưu Khám hiểu rất rõ Tần Thanh muốn thương lượng với hắn chuyện gì. Dù gì cũng đã sinh sống trong thế giới này bảy tám năm rồi, nay Lưu Khám cũng được coi là quý tộc vùng Lâu Thương này, ý tứ của những danh gia vọng tộc hắn cũng biết được nắm được ít nhiều.
- Xem ra Thanh quả phụ muốn buộc Đô úy cùng lên một chiếc thuyền với Tần gia rồi.
Một câu nói của Trần Bình đã bóc tách được toàn bộ vấn đề:
- Như vậy cũng tốt, tuy bây giờ Đô úy đang được đại công tử giúp đỡ nhưng xét cho cùng lực lượng vẫn còn chưa vững chắc.
Chỉ nói riêng đến sức ảnh hưởng, nếu như đem ra so sánh thì sức ảnh hưởng của Thanh quả phụ còn vượt xa đại công tử. Nếu như Đô úy quả thật có thể kết thân được với Tần gia thì sẽ vô cùng hữu ích cho sự phát triển sau này. Chỉ có điều, Thanh quả phụ mưu cao khó lường, lần này đi quận Ba Đô úy phải cẩn thận.
Trong mật thất, Lưu Khám tập hợp một nhóm thân tín. Trần Bình đương nhiên nằm trong số đó, ngoài ra còn có bốn người bọn Khoái Triệt, Quán Anh, Chung Ly Muội và Lữ Thích Chi.
Khoái Triệt gật đầu thể hiện sự đồng tình cới ý kiến của Trần Bình. Nếu như có ai đó không vui thì e rằng đó chính là Lữ Thích Chi. Hắn sao lại không hiểu rõ ý nghĩa của cái gọi là “buộc cùng trên một chiếc thuyền”?
Lữ gia tuy không được coi là danh gia vọng tộc, nhưng cũng được xem là gia đình có chút tiếng tăm. Năm xưa, đại tỉ chẳng phải cũng vì muốn bảo vệ quyền lợi của gia tộc mà buộc phải gả cho Lưu Quý. Nay địa vị và gia tài của Lưu Khám mạnh hơn, lớn hơn gấp trăm lần Lữ gia. Nhưng gia nghiệp càng lớn thì càng thân bất do kỉ, càng không được tự quyết theo ý mình.
Lữ Thích Chi năm nay đã 18 tuổi, đối với thời đại này mà nói thì đã có thể được coi là người lớn rồi! Chỉ là cảm thấy chuyện này đối với nhị tỉ mà nói không hẳn là không công bằng. Dựa vào địa vị hiện nay của Tần gia, Tần Mạn sao có thể nhẫn nhịn chịu đứng dưới Lữ Tu? Gia thế của Lữ gia ra sao, địa vị của Tần gia như thế nào? Rút cục thì người phải chịu thiệt thòi vẫn là nhị tỉ, điều này khiến cho Lữ Thích Chi vô cùng không vui, nên trong lúc bàn bạc gã không nói một câu nào.
Kỳ thực cũng chẳng bàn bạc ra kết quả gì. Trần Bình và Khoái Triệt cũng chỉ phân tích lợi hại của sự việc, quyết định cuối cùng vẫn là ở Lưu Khám.
- Nhị tỷ, Khám ca chuẩn bị đi quận Ba rồi, sao tỷ lại không lo lắng gì thế?
Thương lượng cho đến phút chót cũng chẳng cho ra được một kết quả thiết thực nào. Lưu Khám giữ Trần Bình và Khoái Triệt ở lại, Lữ Thích Chi tâm trạng không vui bèn đi tìm Lữ Tu.
Lữ gia cũng đã gây dựng được điền trang ở Lâu Thương, Lữ Thích Chi vốn phải cùng chung sống với cha mẹ.
Nhưng trước đó không lâu, huynh trưởng của Lữ Thích Chi – Lữ Trạch đến Lâu Thương. Lữ Trạch những năm gần đây đều trông nom việc buôn bán của Lữ Văn, nhưng do Đại Tần khống chế việc buôn bán lương thực ngày càng chặt chẽ. Nếu cứ tiếp tục kinh doanh chỉ e sẽ có chuyện lớn xảy ra. Hơn nữa, ở Lâu Thương Lữ Văn đã mua nghìn khoảnh lương điền, căn cứ theo tình hình hiện tại thì việc kinh doanh mặt hàng đầy tính nguy hiểm ấy đã không còn cần thiết nữa.
Vậy nên Lữ Văn quyết định đóng cửa thương nghiệp của gia đình.
Lữ Trạch không có việc gì để làm, lưu lại huyện Bái cũng chẳng có ý nghĩa gì. Lúc đầu, y đi theo bọn Lưu Bang dạt hết chỗ này sang chỗ khác. Nhưng nay Lưu Bang bận rộn việc nhà quan... Đặc biệt là sau khi đón năm mới, liên tiếp tổ chức hai lần phục dịch thì chẳng thấy bóng dáng của hắn đâu, điều này khiến cho Lữ Trạch cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Lưu Bang bây giờ cũng không còn lông bông giống như trước. Không cờ bạc, rượu cũng uống ít đi; hắn không ở Tứ Thủy Đình làm việc thì là bị điều đi phục dịch. Những tên du côn lông bông ngày trước vẫn theo đuôi Lưu Bang giờ đây dưới sự lãnh đạo của hắn cũng không còn vô công rỗi nghề. Hạ Hầu Anh, Chu Hà hàng ngày bận rộn ra ra vào vào huyện nha.
Tiêu Hà thì lại càng chẳng nhìn thấy bóng dáng đâu, cẩn thận dè dặt, không dễ dàng gì khiến cho y lộ mặt. Còn Chu Bột, Lư Quán thì cả ngày đi theo Lưu Bang, chỉ còn lại có Phàn Khoái... Từ khi đánh trận ở Bắc Cương về thì thuận buồn xuôi gió, bước bước thăng tiến, nay đã là Huyện úy huyện Bái, nắm trong tay binh quyền.
Cũng chẳng ngạc nhiên gì, nay Phàn Khoái đã được hưởng tứ đẳng tước, trong huyện Bái này ngoài Lý Phóng ra thì chẳng có ai có tước vị cao hơn y. Hơn nữa chức Huyện úy của y còn là do Doanh Tráng đích thân chỉ định. Nói cho cùng quy mô của huyện Bái ngày nay cũng đã mở rộng, một người đảm nhận hai chức vụ Huyện lệnh và Huyện úy thì xem chừng có chút nặng nề. Doanh Tráng cũng không muốn cho Lý Phóng quá nhiều quyền chức. Vậy nên đầu năm khi mà Lưu Khám tới huyện Tương chúc Tết, Doanh Tráng đã có ý dò hỏi Lưu Khám: Ai thích hợp đảm nhận chức Huyện úy?
Lúc đó Lưu Khám đã tiến cử Phàn Khoái! Đây cũng là điều mà hắn và Trần Bình đã thương lượng từ trước. Cùng với đó là khoảng cách ngày càng lớn giữa Lưu Bang và Phàn Khoái, cho dù Phàn Khoái vẫn trung thành với Lưu Bang nhưng Lưu Bang còn có thể vẫn tin dùng Phàn Khoái như trước nữa không? Đây cũng là kế li gián mà Trần Bình hiến cho Lưu Khám.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Trần Bình...
Chương 252: Đốt sách ở Hàm Dương (1)
Ba ngày sau, Lưu Khám dời Lâu Thương lên đường trong sự quyến luyến của Khám phu nhân và mẹ con Lữ Tu.
Hắn vốn định lùi lại một thời gian nữa mới khởi hành. Vì Ma Phất Tán mà An Kỳ thử nghiệm đã có chiều hướng thành công, chỉ cần đợi thêm hơn chục ngày nữa là có thể tiến hành phẫu thuật cho Lưu Cự. Nhưng Khám phu nhân và Lữ Tu đều cho rằng, đây là lần thứ hai Tần Thanh phái người đến mời Lưu Khám, lần trước là do phụng mệnh ra trận nên không thể có mặt, còn lần này thì không nên để cho họ phải chờ thêm nữa. Dù gì trong thời gian Lưu Khám nhận lệnh chinh phạt Bắc Cương, Tần Mạn đã giúp đỡ mọi người ở Lâu Thương rất nhiều. Hơn nữa, Tần Thanh cũng được coi như là bậc tiền bối của Lưu Khám, để cho tiền bối phải chờ đợi là một việc không hay.
- Việc ở nhà con không phải lo.
Khám phu nhân nói với Lưu Khám:
- A Tu chăm sóc và quản lý gia đình rất tốt. Hơn nữa, nay còn có bao nhiêu người đang ở Lâu Thương này, cha mẹ A Tu cũng đang ở đây, có việc gì xảy ra họ cũng có thể giúp đỡ. Còn về việc của đại ca, con cũng chẳng giúp được gì.
Suy xét thấu đáo thì nhận thấy nếu Lưu Khám có ở lại Lâu Thương cũng chẳng giúp ích được gì nhiều.
Hắn không thể tham gia phẫu thuật cho Lưu Cự, việc ở Lò rèn sắt thì đã có Trình Mạc và Bàn Dã Lão. Hắn gần như chẳng cần phải hao tâm tổn trí quá nhiều.
Còn về quan vụ, quân vụ…
Tào Tham và Quán Anh thu xếp quản lý rất rành rọt gọn gàng, việc nhà thì đã có Lữ Tu và Khám phu nhân săn sóc, hắn ở lại cũng chỉ có an nhàn qua ngày.
Đằng nào thì chuyến đi quận Ba cũng hết sức gấp rút và cần thiết. Sau khi Lưu Khám bàn bạc cùng với đám quan sai của mình, cũng đã hiểu rõ một việc rằng,
Theo như tình hình trước mắt của Lâu Thương thì đây đã là cực hạn rồi!
Nếu như muốn có được nhiều lợi ích hơn nữa, đạt được nhiều quyền lực hơn nữa thì bắt buộc phải nhanh chóng đàm phán tốt đẹp với Tần gia.
Tình hình hiện tại rất bình ổn, chiến sự hai miền Bắc, Nam Tân Cương đã kết thúc, Trung Nguyên ngày càng được ổn định. Bọn tội phạm, phường trộm cắp tất nhiên vẫn còn tồn tại, đó là vấn đề xã hội mà bất cứ một thời đại nào đều không thể giải quyết triệt để được. Có một số vùng đôi lúc vẫn xảy ra thiên tai hỏa hoạn, một số nơi thi thoảng xảy ra bạo loạn, nhưng hầu như đều là do Đại Tần áp dụng chính sách pháp luật quá hà khắc và dữ dội tạo nên những phản ứng chống đối. Nói tóm lại, trong hai năm gần đây tình hình nói chung là yên bình.
Nhưng Trần Bình và Khoái Triệt lại phát hiện ra một số điều bất ổn.
Luật pháp Đại Tần hà khắc cũng không phải là chuyện không tốt… nhưng việc thi hành quá dữ dội quyết liệt. Cộng thêm với sự kỳ thị của Tần Thủy Hoàng với con dân sáu nước vùng Sơn Đông, đã tạo thành một mầm họa vô hình. Giang Nam trước kia vốn thuộc nước Sở, chưa khi nào được coi là yên ổn. Mặt khác, binh lực của Trung Nguyên bị thiếu hụt, lại càng là tử huyệt của Đại Tần.
Còn về một loạt các công trình…
Lăng Ly Sơn, Cung A Phòng, lại còn việc xây dựng trì đạo khắp nơi trên cả nước, việc phục dịch liên miên, nặng nhọc đối với bách tính sáu nước mà nói quả thật là có phần quá sức.
Nếu như Tần Thủy Hoàng không nhanh chóng ổn định thế cục hai miền Bắc, Nam Tân Cương, giảm bớt phục dịch, bình ổn đại cục thì rất có khả năng sẽ xảy ra đại loạn.
Đặc biệt là Tần Thủy Hoàng ngày càng ngoan cố bảo thủ, sự khiêm tốn ham học, dung nạp can gián dần dần biến mất, sẽ trở thành hiểm họa lớn nhất.
Theo như cách nói của Trần Bình và Khoái Triệt, Trung Nguyên… đặc biệt là vùng Giang Nam, trong đó chủ yếu có bốn vùng hiểm yếu: quận Trần, Cối Kê, quận Nãng, Tứ Thủy, tình hình như một thùng thuốc nổ chỉ cần một ngọn lửa nhỏ cũng đều có thể làm bùng phát một vụ hỏa hoạn vô cùng lớn.
Lưu Khám buộc phải có sự phòng bị chu đáo!
Tầm nhìn không thể chỉ giới hạn trong vùng quận Tứ Thủy này.
Đô úy Tứ Thủy nghe chừng có vẻ oai phong lẫm liệt nhưng vẫn còn chưa đủ. Trần Bình đặt ra cho Lưu Khám một mục tiêu: Trong vòng năm năm, phải thật sự trở thành chư hầu một vùng. Nếu không thể trở thành Quận thủ quận Tứ Thủy, thì lùi một bước cầu thứ, ít nhất cũng phải khống chế được quận Cửu Giang.
Còn Khoái Triệt thì có những dự đoán mang tính mạo hiểm hơn:
- Nếu như tiếp tục phát triển theo tình trạng như hiện nay, năm năm, nhiều nhất là năm năm… Hàm Dương nhất định sẽ ra tay quản lý Cối Kê. Đừng vội cho rằng hiện tại Hàm Dương đang bỏ mặc Giang Nam, nhưng từ tình hình hai lần Bệ hạ Đông tuần khi trước có thể thấy, ngài rất coi trọng Cối Kê…, có lẽ là rất lo lắng. Nếu không thì hai lần Đông tuần đều phải du tuần qua quận Cối Kê.
Trước kia, Trung Nguyên chưa ổn định, Hàm Dương không đủ năng lực để quản lý Giang Nam.
Còn hiện tại vì do chiến sự hai miền Bắc, Nam Tân Cương, càng không thể có tâm sức để thống nhất cai trị. Trước kia không hành động, hiện tại không hành động nhưng không có nghĩa là tương lai sau này không hành động. Nay Đại công tử đang ở Bắc Cương, danh nghĩa nói là luyện binh… Ha ha, nhưng theo ta thực tế thì là vì để khống chế binh mã.
Lưu Khám ngây người ngay lập tức!
- Khống chế binh mã?
Trần Bình nói:
- Lão Khoái nói có lý. Từ những trải nghiệm trận Bắc Cương, cộng với một số quan sát trong một năm nay, Đại công tử quả nhiên có phần điềm tĩnh, rất giống với tác phong của Bệ hạ năm xưa. Bệ hạ trước giờ vẫn luôn vô cùng yêu thương Đại công tử, sao đột nhiên lại phái người đi Bắc Cương?
Cũng có thể là vì muốn rèn luyện.
Nhưng ta và lão Khoái đều cho rằng, điều quan trọng hơn là vì đội quân tinh nhuệ của Đại Tần đang tập trung tại Bắc Cương. Bệ hạ mong muốn Đại công tử nhân cơ hội này có thể không chế được binh mã trong tay, đợi sau này khi Đại công tử quay trở lại Hàm Dương cũng là lúc chính thức bắt đầu thống nhất cai trị các quận miền Nam. Đại công tử tin tưởng cử ngài làm Đô úy, lý do xem chừng cũng từ đây mà ra. Một mặt là đó là sự thử thách của Đại công tử dành cho Đô úy, mặt khác cũng là vì mối quan hệ giữa ngài và Nhâm đại nhân đang ở vùng Nam Cương. Đô úy, ngài cứ chờ mà xem, nếu quả thật Hàm Dương muốn ra tay với miền Nam, chắc chắn sẽ lại có một trận chiến thảm khốc.
Những lý lẽ phân tích hết sức vững vàng, xác đáng của Trần Bình và Khoái Triệt khiến cho Lưu Khám thấy chột dạ lo lắng.
Suy ngẫm kỹ càng thì thấy hai người bọn họ nói rất có lý… Nhưng trong lịch sử, Hàm Dương có thật đã ra tay thống nhất cai trị miền Nam hay không?
Lưu Khám không hề có ấn tượng về chuyện này!
Hắn phát hiện ra rằng những hiểu biết của mình về thế kỷ này dường như có chút sai lệch. Vận mệnh của Đại Tần rồi sẽ ra sao?
Nhưng có một điều mà hắn rất tán thành.
Chính là như Trần Bình và Khoái Triệt đã nói: Hắn cần phải đạt được chức quyền lớn hơn, cho dù kết cục của Đại Tần có ra sao chăng nữa thì đây cũng không phải là một quyết định tồi. Hơn nữa theo như tình hình hiện nay, sự giúp đỡ của Đại công tử Doanh Phù Tô đối với hắn cũng sẽ không quá lớn, duy nhất chỉ có Thanh quả phụ vùng quận Ba mới có thể giúp sức cho hắn.
Vì thế, sau một hồi đắn đo cân nhắc, Lưu Khám quyết định khởi hành đến quận Ba.
Mọi sự ở Lâu Thương đã không cần hắn phải bận tâm. Lâu Thương hiện nay binh cường mã mạnh, ít nhất là trong vùng Tứ Thủy này đã không có ai địch nổi.
Về Lương đạo, chiến sự Nam Cương đã kết thúc, việc vận chuyển lương thực hàng hóa đã nhẹ nhàng đi rất nhiều, cơ bản không cần phải lo lắng.
Lưu Khám nay, văn đã có Trần Bình, Khoái Triệt, Tào Tham, Chu Xương. Võ đã có Quán Anh, Chung Ly Muội và Khổ Hành Giả. Ngoài ra còn có kỵ tướng Lâm Tô vùng Lâu Phiền và anh hùng trẻ tuổi đã có những trải nghiệm đánh trận, Lữ Thích Chi. Từng đấy thôi cũng đủ để ứng phó cho tất cả biến sự. Đó là còn chưa kể tới Đường Lệ đang đi du ngoạn và Nhâm Ngao đang ở huyện Bái phụng dưỡng mẹ già, cùng với bọn Thẩm Thực Kỳ, Tào Vô Thương đã ổn định phát triển tại vùng Giang Dương.
Tính cho kỹ thì thấy, mặc dù Lưu Khám tuy chưa được coi là “mưu sĩ tựa vũ, mãnh tướng tựa vân…” Nhưng cũng được coi là nhiều binh mạnh tướng, có thể dễ dàng ổn định vững mạnh ở vùng Tứ Thủy này.
Chương 253: Đốt sách ở Hàm Dương (2)
Thế là Lưu Khám thống lĩnh ba trăm kị binh Lâu Thương xuất phát. Cùng đi quận Ba với hắn còn có hai người là Khoái Triệt và Lâm Tô.
Lâm Tô này, người Lâu Phiền, tính tình hung dữ tàn bạo, có tài bắn tên thiện xạ. Binh khí gã thường dùng là một chiếc rìu bằng đồng, gã có sức mạnh vạn người không cản được. Gã vốn là một tên sơn tặc, sau khi bị quân Tần bắt được thì biến thành nô lệ của Mông Điềm. Tính cách tuy có phần khá là hung bạo, thô lỗ, nhưng gã rất giỏi lãnh binh đánh trận. Trong đại chiến Hoành Sơn, gã đã giết được ba mươi bảy giáp sĩ Hung Nô, do có thành tích đánh trận nên được thăng chức Lư trưởng. Đồng thời gã cũng là một người trung trực, thẳng tính. Lưu Khám thấy gã là một người giỏi võ, có thể giao đấu với Chung Ly Muội ba mươi chiêu mà không thua ngã, bèn nói với hắn:
- Ngươi làm đội trưởng hộ vệ cho ta được chứ.
Lâm Tô không do dự gì ngay lập tức nhận lời. Một phần vì Lưu Khám là cấp trên của gã, phần vì gã cũng vô cùng ngưỡng mộ danh tiếng Lão Bi này.
Ngoài hai người Khoái Triệt và Lâm Tô, Lưu Khám còn mang theo Vương Tín và Hàn Tín. Bọn chúng đều đã mười lăm tuổi rồi, nên được mở mang tầm mắt. Cổ nhân có câu cách ngôn rất hay: “Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường”. Chỉ lủi thủi ở Lâu Thương thì khó mà có được thành tích lớn.
Vương Tín thì không nói làm gì! Nhưng Hàn Tín thì là một nhân vật vĩ đại, khó lường.
Lưu Khám không rõ hắn có thể mang được những biến đổi gì cho Hàn Tín. Nhưng hắn chắc rằng việc mở rộng tầm nhìn đối với Hàn Tín mà nói không phải là việc xấu.
Đường đi từ Lâu Thương đến quận Ba xa xôi, khó khăn hiểm trở.
Đoàn người Lưu Khám lựa chọn đi theo lộ trình như sau: sau khi đi qua quận Trần, Nhữ Thủy và Dĩnh Thủy, sẽ từ quận Nam Dương chuyển đến quận Nam, cuối cùng vượt sông Di Lăng Tố mà tiến lên, đi theo đường thủy đến thẳng Giang Châu (trung tâm chính trị của quận Ba). Tần Thanh hiện đang chờ bọn hắn ở Giang Châu. Lưu Khám tính rồi, sau khi đàm phán xong với Tần Thanh, cho dù kết quả như thế nào, hắn cũng phải đi tới huyện Giang Dương một chuyến xem tình hình của bọn Thẩm Thực Kỳ, Tào Vô Thương hiện tại ra sao.
Vốn dĩ Lưu Khám muốn đưa Quán Anh cùng đi.
Nhưng không ngờ Quán Anh lại không muốn đi…
- Đội kị binh của ta ở Lâu Thương vừa mới được thành lập, tới nay mới có được một chút thành tích, lúc này sao ta có thể rời đi được? Quận Ba… ta không đi đâu. Nếu như huynh gặp mặt cha ta, xin hãy giúp ta thăm hỏi ông ấy. Đợi sau khi kết quả rèn luyện của ta có nhiều tiến bộ hơn, ta sẽ đích thân thống lĩnh đội kị binh của mình đi tới quận Ba gặp ông ấy. Có điều trước khi thực hiện được điều đó, ta quyết không đi đâu hết, xin huynh giúp ta giải thích với cha ta.
Quán Anh là tên cuồng tướng, y một lòng quyết tâm mong muốn rèn luyện được một đội kị binh dũng mãnh hơn cả đội kị binh của Lâu Phiền.
Vì mục đích này, từ sau khi đón năm mới xong y đã bắt đầu khổ luyện kinh thư. Đại tướng nước Yên, Tần Khai lưu lại cho hậu thế cuốn sách “Chiến thuật kị binh” đã được y đọc thuộc. Không chỉ có vậy, chỉ cần có thời giản rảnh rỗi, y lại đi tìm Khoái Triệt, Trần Bình để thỉnh giáo, thậm chí còn lấy trộm cả sách quý của Trình Mạc.
Sau khi Lý Thành cho người mang ngựa chiến tới, Quán Anh lại càng quên ăn quên ngủ.
Sau những trải nghiệm trong chiến trận Bắc Cương, Quán Anh đã trở nên mê mẩn với thuật pháp kị binh. Hơn nửa năm trôi qua quả thật cũng có được chút thành tích.
Quán Anh đã quyết định như vậy, Lưu Khám cũng chẳng có gì để nói.
Nếu như Quán Anh có thể huấn luyện được một đội kị binh thiện chiến tinh nhuệ hơn cả kị binh vùng Lâu Phiền, thì Lưu Khám cũng chẳng ngại ngần gì mà không tặng cho hắn một điều bất ngờ lớn hơn.
Lúc rời khỏi Lâu Thương đã là giữa thu, tiết trời mát mẻ trong lành.
Lưu Khám thống lĩnh quân lính trước tiên đi tới quận Tương để từ biệt Doanh Tráng. Nói gì đi chăng nữa, Doanh Tráng cũng là cấp trên của hắn, đối với Lưu Khám cũng có ân tình, nâng đỡ hắn trên quan trường.
Về tình về lí mà nói, trước khi đi xa gặp mặt Doanh Tráng từ biệt là điều nên làm.
Vì lần đi quận Ba này, đi đi về về cũng phải mất bốn năm tháng. Có nghĩa là khi Lưu Khám quay về Lâu Thương cũng là sang đến năm sau rồi. Thân là quan nắm quyền binh của vùng Tứ Thủy, cho dù đã được sự đồng ý của Phủ Thái úy, Lưu Khám cũng buộc phải chào hỏi Doanh Tráng một tiếng.
Doanh Tráng cũng chẳng có ý kiến gì, chỉ là dặn dò Lưu Khám một hồi, rồi lại nói cho hắn biết sở thích của Tần Thanh.
Lúc rời đi, Doanh Tráng còn nhờ Lưu Khám hỏi thăm Tần Thanh giúp mình. Từ đó có thể thấy, nhân vật Thanh quả phụ vùng quận Ba này có địa vị như thế nào ở Đại Tần.
Sau khi dừng chân một ngày ở huyện Tương, Lưu Khám lại bắt đầu lên đường.
Bọn họ ngày đêm vượt đường, suốt dọc đường đi không dám chậm chễ. Sau khi vào đông, lúc mà trận tuyết đầu tiên rơi xuống Hàm Dương, thì đội quân của Lưu Khám cũng đã vào đến quận Nam Dương.
- Chúng ta dừng chân ở huyện Uyển hai ngày, sau khi nghỉ ngơi thu xếp xong sẽ khởi hành tiếp.
Trong dịch quán của quận Uyển (trung tâm chính trị của quân Nam Dương), Lưu Khám cùng bàn bạc với sứ giả do Tần Thanh phái đến. Sứ giả tên là Ba Trường, là thổ dân vùng quận Ba này, từ nhỏ đã được Tần Thanh nhận nuôi, rất được Tần Thanh tín nhiệm. Đến quận Ba lần này, Lưu Khám là có việc muốn nhờ người giúp đỡ nên tất lẽ thái độ cũng trở nên khiêm tốn, nhã nhặn. Vì thế nên mặc dù Ba Trường chỉ là một tên gia nô của Tần gia, nhưng Lưu Khám cũng hết sức cẩn thận trong lễ tiết giao tiếp.
Nhưng Ba Trường cũng không lấy làm ngang ngược kiêu căng.
Lưu Khám lễ độ với y, y cũng hết sức khách khí.
- Đô úy không cần quá đa lễ. Những ngày qua đi đường tới đây, ắt hẳn người ngựa đều mệt rồi..., nghỉ ngơi thu xếp một chút cũng tốt. Nhưng có điều Ba Trường xin đi trước một bước, ta hộ giá lão phu nhân tới Di Lăng chuẩn bị thuyền bè. Đô úy mang theo nhiều binh mã như vậy, e là cần phải có thuyền lớn mới được.
Lưu Khám bèn đồng ý, tiễn Ba Trường rời khỏi dịch quán.
Về đến phòng, Lưu Khám cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, bèn thả mình lên phản nghỉ ngơi.
Bất giác ngủ quên đi, cũng chẳng biết đã ngủ bao lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Hàn Tín ở bên ngoài:
- Đô úy, Đô úy, xin Đô úy tỉnh dậy!
- Hàn Tín, xảy ra chuyện gì thế?
Lưu Khám giật mình tỉnh giấc, xoay người ngồi dậy. Nghe trong tiếng kêu của Hàn Tín có chút sợ hãi, Lưu Khám vội vã đứng dậy mở cửa.
Hàn Tín đứng trước cửa đang tính mở miệng nói thì thấy Khoái Triệt vội vã chạy đến.
- Đô úy, hỏng việc lớn rồi!
Lưu Khám ngạc nhiên nhìn Khoái Triệt và Hàn Tín, thắc mắc hỏi:
- Hai ngươi sao vậy? Có chuyện gì xảy ra, từ từ nói ta nghe.
Có Khoái Triệt ở đây chắc chắn là không đến lượt Hàn Tín nói chuyện.
Khoái Triệt đi như bay chạy đến, nắm chặt lấy cánh tay của Lưu Khám nói:
- Hàm Dương sáu trăm dặm cấp tốc thông báo đến các quận… Từ hôm nay trở đi tất cả sử thư của sáu nước, phàm không phải là Quốc sử thư của Đại Tần thì sẽ bị thiêu hủy toàn bộ. Sắc lệnh đã được gửi đến quận phủ quận Nam Dương rồi, do Quận thủ và Quận úy phối hợp thi hành.
Đốt sách… Kháng Nho?
Lưu Khám bất giác thở dài một cái, lúc trước vẫn còn mơ mơ màng màng, thoát một cái trở nên tỉnh táo!
Chương 254: Âm soa dương thác
Giữa nửa đêm, tí tách tí tách trút xuống một trận mưa đông lạnh lẽo.
Nước mưa trút xuống xối đến nhạt màu bậc thềm xám trước cửa, nước mưa bắn tung tóe tứ phương, mây đen vần vũ cả khoảng không trên cao. Tầng mây thấp đến nỗi dường như có thể sà ập xuống bất cứ lúc nào, tựa như một ngọn núi đen to lớn đè nặng lên cả vùng trời huyện Uyển. Ánh trăng sớm đã bị che lấp đi mất, khiến cho lòng người càng trở nên phiền muộn.
Lưu Khám khoác một chiếc áo choàng, ngồi cuộc tròn trên hành lang trước cửa, hai tay chắp hình chữ thập đặt trước ngực, trông như một vị lão tăng đang nhập thần, không có đến một cử động nhỏ.
Theo như những ký ức mơ hồ từ thế kỷ hiện đại trước của Lưu Khám, sự kiện Thiêu sách kháng Nho xảy ra vào cuối đời Tần Thủy Hoàng. Hình như sau đó không lâu thì Tần Thủy Hoàng qua đời, thiên hạ từ đó đại loạn. Nhưng theo như tính toán của hắn hiện tại phải là thời kỳ hưng thịnh nhất của Tần Thủy Hoàng. Tại sao lại xuất hiện sự kiện đốt sách này? Ồ, Hình như vẫn chưa kháng Nho… Nhưng đã xảy ra sự việc đốt sách rồi, ắt hẳn kháng Nho cũng chỉ là việc sắp tới thôi.
Xem ra dường như có sự tính toán sai lệch về thời gian! Nếu như căn cứ theo cách tính toán của Lưu Khám khi còn ở Bắc Cương, thì sự kiện đốt sách kháng Nho sẽ xảy ra trong bốn năm năm nữa. Bởi vì hiện tại Hồ Hợi mới chỉ có … tuổi mà thôi. Lúc này xuất hiện sự kiện đốt sách thì há chẳng phải Hồ Hợi đăng cơ khi chỉ vừa mới mười ba mười bốn tuổi hay sao? Điều này dường như có sự sai khác so với những gì mà Lưu Khám được biết ở thế kỷ hiện đại. Hoặc nói cách khác thì việc ghi chép trong sử sách của hậu thế đã có những nhầm lẫn.
Nếu như là vì lý do thứ hai thì Lưu Khám càng không thể nắm rõ được cái thế giới mà hắn vốn đã không hiểu biết gì nhiều về nó. Lưu Khám cẩn thận dè dặt tuân theo hướng đi của lịch sử. Vì hắn lo lắng nếu như có một ngày nào đó sự việc vượt ra khỏi phạm vi mà hắn hiểu biết, thì hắn sẽ để vuột mất cơ hội. Nhưng trong trường hợp như hiện nay những hiểu biết về lịch sử của hắn có thể tồn tại những sai lầm, vậy thì những sự tuân thủ của hắn trước kia bỗng chốc biến thành vô nghĩa. Nghĩ đến đây, Lưu Khám bất giác cảm thấy đau đầu, ngây người ngồi đó trầm tư.
- Đô úy!
Khoái Triệt bước đến ngồi bên ngưỡng cửa.
Lưu Khám ngẩng đầu nói:
- Thế nào rồi, đã đi hỏi thăm kỹ càng chưa?
Khoái Triệt gật đầu nói:
- Hỏi thăm kỹ càng rồi… Ngày mồng một tháng mười, Bệ hạ ời quần thần đến cung Hàm Dương dự tiệc mừng đại thắng chiến sự hai miền Bắc, Nam Tân Cương.
Bệ hạ mời hơn bảy mươi các vị Bác sĩ. Nhưng trong buổi tiệc, Bác sĩ Thuần Vu Việt và Bộc xạ Chu Thanh Thần đã xảy ra cãi vã, sau cùng còn lôi kéo cả Đình úy Lý Tư vào cuộc. Thuần Vu Việt kiên quyết thỉnh cầu Bệ hạ khôi phục lại hình thức phân phong như xưa, thậm chí còn nói bóng gió ám chỉ Lý Tư lộng quyền. Cuối cùng thì Lý Tư và đám Nho sĩ nước Tề nổ ra một cuộc tranh cãi kịch liệt.
Sự việc xảy ra được vài ngày thì Lý Tư dâng sớ tấu trình Bệ hạ, hắn cho rằng hiện nay chư hầu tranh đấu lẫn nhau, mỗi bên đều bảo vệ đất nước mình, chiêu hiền nạp sĩ, từ đó nảy sinh ra phong trào tự học và du học, sau này ắt hẳn sẽ ngày càng xuất hiện nhiều những phe phái học thuật khác nhau… Nhưng nay Đại Tần đã thống nhất thiên hạ, pháp lệnh thống nhất ban hành, vậy mà các sĩ tử của những học phái khác nhau lại vẫn cứ giữ khư khư lý luận của cổ thư đi tuyên truyền nghị luận, mê hoặc dân chúng, khiến cho bách tính nảy sinh những hoài nghi với pháp lệnh của Đại Tần. Mỗi lần ban hành pháp lệnh mới, thì bọn họ lại dùng những lý lẽ kinh điển của học thuật cổ phản bác chống đối. Thậm chí có những trường hợp cá biệt, lợi dụng thủ đoạn chống phá pháp lệnh để từ đó đạt được danh tiếng. Những chuyện đại loại như vậy thường xuyên diễn ra trên chợ, trên đường phố khiến cho rất nhiều pháp lệnh không thể tiến hành một cách thuận lợi.
Ngày mồng một tháng mười là ngày đầu tiên trong năm mới theo lịch của Đại Tần. Chiến sự hai miền Nam, Bắc Tân Cương đã được bình định, Tần Thủy Hoàng cho tổ chức tiệc mời Nho sĩ đến chỉ e là với mục đích để cho bọn họ tâng bốc ca ngợi công đức, chẳng thể ngờ rằng lại thành kết quả như vậy.
Thực ra thì chuyện kẻ sĩ dựa vào việc chống đối triều đình để đạt được danh tiếng, thể hiện khí tiết là việc tự cổ chí kim chưa bao giờ ngừng diễn ra.
Lưu Khám chẳng thấy có gì ngạc nhiên. Ngược lại hắn còn tán đồng với ý kiến của Lí Tư, nhưng việc đốt sách… thì có chút hơi quá! Biết bao nhiêu những tinh hoa bảo bối của Trung Hoa đã bị thất truyền bởi vụ hỏa hoạn này.
Lưu Khám đột nhiên nói:
- Lão Khoái, ngươi lập tức lệnh cho Vương Tín và Hàn Tín hai người bọn chúng nhanh chóng khởi hành, ngày đêm đi đường, nhất định phải về đến Lâu Thương trước khi sắc lệnh được truyền đến đó. Lệnh cho Vương Tín nói với Đạo Tử nhanh chóng thu xếp phối hợp với Quận thủ đại nhân thu thập sách tập của nhân gian.
- Hả?
Khoái Triệt không kìm được kêu lên một tiếng, kinh ngạc nhìn Lưu Khám.
Còn Lưu Khám dường như vô cảm, ánh mắt ngưng tụ trước bức rèm mưa đẹp lung linh trước cửa, được làm nên bởi những giọt nước mưa nối đuôi nhau từ mái hiên nhà chảy xuống. Chạy theo cảm xúc của mình hắn nói:
- Lệnh cho Đạo Tử thu xếp một cái hầm nhỏ trong điền trang, bí mật giấu kín toàn bộ sách tập thu thập được. Uhm, nhắn với Đạo Tử nói với Tráng Quận thủ rằng lần hành động thu thập sách tập lần này của vùng Tứ Hồng sẽ do Lâu Thương tiến hành. Còn về việc thiêu hủy, ta nghĩ rằng Đạo Tử biết nên làm thế nào, không cần phải lo lắng.
Trên gương mặt của Khoái Triệt thoáng nhiên lộ rõ vẻ vui mừng.
Gã nhanh chóng gật đầu nói:
- Hành động này của Đô úy mang lại lợi ích cho cả thiên hạ. Khoái ta không biết nên nói gì, xin được thay mặt cho kẻ sĩ trong thiên hạ cảm tạ Đô úy!
Lưu Khám hiểu rõ vì sao Khoái Triệt lại có hành động như vậy. Nếu như có thể cất giữ được những thư tập đó lại thì đó quả thật sẽ khiến cho kẻ sĩ trong khắp thiên hạ cảm tạ công đức. Nhưng Lưu Khám cũng hiểu rất rõ rằng, dựa vào sức lực của một mình hắn chỉ e là như muối bỏ bể, Tứ Hồng rộng lớn bao nhiêu? Bờ cõi Đại Tần rộng lớn nhường nào?
Có thể góp một phần sức lực, thì góp một phần sức lực mà thôi!
Lưu Khám suy nghĩ một hồi rồi quay người bước vào trong phòng. Hắn đốt đèn, lấy bút và giấy từ trong túi hành lý, trầm tư một lúc rồi toàn tâm phóng bút viết thư.
Chẳng mấy chốc, Khoái Triệt đã quay lại.
- Đô úy, Vương Tín và Hàn Tín đã lên đường rồi, đều sắp xếp ổn thỏa, mỗi người hai bộ xe ngựa, tính chừng trong vòng mười ngày là có thể về đến Lâu Thương rồi… Haizz hy vọng bọn họ có thể về kịp.
Lưu Khám dường như chẳng nghe thấy những lời mà Khoái Triệt vừa nói, sau khi thổi khô vết mực bèn cẩn thận gấp bức thư lại, lấy ra một cái phong thư cho nó vào, lấy một chút ấn xiniêm phong bì thư lại, rồi đưa cho Khoái Triệt.
- Lập tức sai người nhanh chóng đi đến Di Lăng, đuổi theo Ba Trường, nhắn với hắn rằng bức thư trong phong bì này vô cùng cấp bách, nhờ hắn ngay lập tức phái người dùng hình thức sáu trăm dặm cấp tốc chuyển phong thư này đến Giang Châu gửi cho Mạn tiểu thư, nhắn với Mạn tiểu thư rằng phiền cô ấy giúp ta chuyện này.
Tuy Lưu Khám không nói nội dung bức thư được gửi đi là gì, nhưng với sự thông minh của mình Khoái Triệt có thể đoán được vài phần. Mục đích của Lưu Khám là muốn dựa vào thế lực của Tần gia ở Ba Thục giúp hắn trong việc thu thập sách tập. Khoái Triệt không chần chừ do dự, ngay tức khắc nhận lấy phong thư, quay người bước ra ngoài. Còn Lưu Khám thì đứng dậy bước ra khỏi phòng, lại xuống hành lang trước cửa, ngắm nhìn màn trời đêm đang bị bao phủ bởi mưa gió mịt mùng, một lần nữa hắn lại chìm đắm suy tư.
Trường Thành vẫn còn chưa khởi công!
Sự kiện kháng Nho cũng chưa diễn ra…
Nhưng khoảng thời gian còn lại của ta còn được bao nhiêu? Hắn không còn cách nào có thể tính toán được nữa.
Có điều cái cảm giác lo sợ hồi hộp đè nén khiến cho người ta phải ngạt thở thì ngày càng trở nên rõ rệt. Lưu khám nhắm mắt lại, đầu óc trở thành một mớ hỗn loạn. Sắc lệnh đốt sách vừa được ban hành đã khiến cho người trong thiên hạ kinh ngạc và lo sợ. Lòng hận thù của dân chúng đối với Đại Tần chỉ qua một đêm đã trở nên sâu sắc hơn rất nhiều. Đặc biệt là những người đọc sách thánh hiền, thì hận thù Đại Tần đến tận xương tủy. Không bao lâu sau đó, Hàm Dương lại xảy ra một chuyện lớn. Một nhóm hơn hai mươi tiến sĩ do Thuần Vu Việt cầm đầu do bất mãn với sắc lệnh của Tần Thủy Hoàng nên đã trốn chạy khỏi Hàm Dương, hiện không rõ tung tích. Việc này khiến cho Tần Thủy Hoàng Doanh Chính vô cùng giận dữ.
Khi nghe được tin này thì đoàn người Lưu Khám đã vào đến vùng quận Nam. Sau khi bất ngờ biết tin, phản ứng đầu tiên của hắn là: Kháng Nho!
Nhưng suy ngẫm lại thì nhận thấy hình như sự việc kháng Nho mà hắn được biết không phải vì chuyện này. Vậy nên hắn quyết định đi dò hỏi một cách tỉ mỉ thì mới rõ tuy Tần Thủy Hoàng rất tức giận chuyện này nhưng cũng không có những hành động quá khích. Lúc bấy giờ trái tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của hắn mới có thể yên tâm ở đúng vị trí của nó.
Nếu như quả thật xảy ra sự việc kháng Nho thì thời gian còn lại của hắn lại càng bị ít đi!
Tuy không xác định được rút cục Tần Thủy Hoàng còn có thể sống được bao nhiêu lâu, nhưng Lưu Khám đã kết hợp hai sự việc kháng Nho và Trường Thành lại thành một mục tiêu. Ngoài ra cuối cùng hắn cũng xác định được một chuyện: Sự kiện đốt sách và kháng Nho không phải là một việc mà là hai chuyện hoàn toàn khác nhau…
Được thôi, bất kể là sự kiện đốt sách hay kháng Nho có xuất hiện hay không, việc tiếp theo cần làm là nhanh chóng gặp mặt Tần Thanh. Vậy nên Lưu Khám đốc thúc binh mã tăng tốc, chẳng mấy chốc đã đến được Di Lăng. Ba Trường đã chuẩn bị sẵn thuyền bè, bọn người Lưu Khám vừa đến là ngay lập tức lên thuyền khởi hành, ngược dòng thẳng tiến tới Giang Châu.
Ở thế kỷ hiện đại trước kia, Lưu Khám cũng từng đi du ngoạn Tam Hiệp. Nhưng cảnh vật hiện tại dường như đẹp hơn, làm say lòng người hơn những gì để lại cho hậu thế sau hai nghìn năm lịch sử.
Chỉ có điều tâm trạng mang nặng ưu tư khiến cho Lưu Khám chẳng thể có tâm trí để thưởng ngoạn cảnh đẹp. Sau hơn mười ngày đi thuyền, cuối cùng Lưu Khám cũng đến được cái đích cuối cùng trong chuyến hành trình này, Giang Châu.
Thời tiết Giang Châu (Trùng Khánh ngày nay) tuy đã bước vào mùa đông lạnh giá, nhưng tiết trời vẫn ấm áp lạ thường. Ít nhất là so với miền Nam Tân Cương thì ấm áp hơn rất nhiều. Khi Lưu Khám đến Giang Châu, ngoài trời đang mưa rơi tí tách tí tách. Cơn mưa làm se lạnh lòng người, tựa như một vùng sương mù phủ dày đặc lên bầu trời thành Giang Châu. Có câu thơ miêu tả rằng: “Ba Sơn dạ vũ trướng Thu trì” (Nước mưa ban đêm làm dâng mực nước hồ Thu vùng Ba Sơn). Dù cho là ban ngày cũng thể hiện được nét duyên dáng mềm mại.
Tần Mạn đem theo hộ vệ đã đến chờ ở bến thuyền từ sớm. Khi nhìn thấy bóng dáng vạm vỡ oai hùng của Lưu Khám trên đầu thuyền, trái tim của Tần Mạn đột nhiên cảm thấy vui mừng, nàng bước nhanh lên phía trước hai bước, giơ tay vẫy Lưu Khám.
Lưu Khám tất nhiên là cũng nhìn thấy Tần Mạn! Áo trắng mờ ảo, áo choàng khoác ngoài, tay cầm ô trúc, trong khung cảnh mưa gió mịt mùng, nàng lại càng thêm phần kiêu sa duyên dáng. Trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, Lưu Khám bước nhanh xuống thuyền, tiến đến trước mặt Tần Mạn. Hai người đều im lặng không nói câu nào, chỉ say sưa nhìn nhau. Trong giây phút này tất cả ngôn từ đều trở nên thừa thãi… Một hồi lâu sau, Tần Mạn mới mở lời:
- Khám… Đô úy, trên đường gặp nhiều vất vả rồi!
Xe ngựa đã đợi ở bến từ lâu.
Sau khi Lưu Khám và Tần Mạn lên xe, bèn tức khắc tiến vào thành Giang Châu trong vòng vây của dân chúng hiếu kỳ.
Trên xe Tần Mạn nói:
- A Khám, ta có chuyện cần nói với huynh. Lần này có lẽ huynh sẽ phải ở Giang Châu thêm một thời gian.
Lưu Khám ngạc nhiên:
- Lưu lại thêm một thời gian?
Tần Mạn gật đầu, nét mặt nghiêm túc nói:
- Sự tình có vài thay đổi… Tháng trước Gia tổ mẫu nhận lệnh đi yết kiến Bệ hạ, mười ngày trước đã khởi hành lên đường tới Hàm Dương. Trước khi đi, Gia tổ mẫucó yêu cầu ta gửi lời xin lỗi đến huynh, và mong huynh có thể lưu lại đây một thời gian, người sẽ nhanh chóng trở về Giang Châu… Ngoài ra, Gia tổ mẫu lần này đi Hàm Dương cũng mang theo món quà mà lần trước huynh biếu tặng người, nói rằng muốn tìm cơ hội dâng tặng Bệ hạ.
- Hả?
Không biết vì sao khi nghe xong tin này, Lưu Khám chợt thấy bồn chồn lo lắng. Không ngờ rằng nhanh chóng đi đường vượt sông để đến được đây, cuối cùng lại không gặp được Tần Thanh. Tuy nói rằng qua ít ngày nữa có thể gặp được, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an.
Lưu Khám không thể nói lý do vì sao, nhưng hắn lờ mờ cảm nhận thấy có cái gì đó không ổn.
- A Khám, huynh có phải là không vui chăng?
Thấy Lưu Khám im lặng hồi lâu, Tần Mạn không kìm được hỏi nhỏ một tiếng.
Lưu Khám lắc lắc đầu, đột nhiên hỏi:
- Mạn tiểu thư, cô có biết Bệ hạ đột nhiên triệu kiến Thanh lão đi Hàm Dươnglà vì chuyện gì không?
.
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân