The smallest bookstore still contains more ideas of worth than have been presented in the entire history of television.

Andrew Ross

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 206-211
hương 206: Thành bị phá (1)
Xích Kỳ trong ánh lửa vẽ ra một đường vòng cung đẹp tuyệt, hung hãn bổ vào một tên Bách Phu Trưởng.
Lưỡi đao sắc bén từ ngực của Bách Phu Trưởng kéo qua, đến nỗi phần trên của đối phương bay xuống lầu thành, còn nửa phần dưới vẫn còn ở trên thành. Máu tươi, pha cả nội tạng, bắn lên người Lưu Khám. Còn Lưu Khám dường như không có cảm giác, bước đi như bay, đạp chân bay lên không, sau khi giấu người phía sau khiên đồng, hạ xuống đất, khiến ột tên tốt khỏe mạnh Hung Nô vừa mới trèo lên lầu thành, đã bị đánh bay ra ngoài.
- Lão Tần oai hùng, cùng chịu quốc nạn... Huyết chiến đến cùng, đến chết không nghỉ!
Mỗi lần giết một tên, Lưu Khám lại hét lên. Sĩ tốt Lão Tần trong thành, bị ảnh hưởng bởi sự sát hại, nghe tiếng hô gào, ai nấy đều trở nên điên cuồng vô cùng.
Hai gã binh sĩ Hung Nô xông vào tường thành, chỉ thấy một Lão Tần nhân ngã vào vũng máu, bỗng nhiên từ dưới đất lại chồm lên, hét câu “Lão Tần oai hùng, cùng chịu quốc nạn”, ôm lấy một gã Hung Nô trong đó, cùng ngã xuống thành, cũng phải cao chừng bảy tám mét. Chân tường thành cắm toàn chông sắt, sau khi ngã xuống, cơ thể bị chông sắt xuyên thủng, kết quả không nói cũng có thể đoán được.
Lữ Thích Chi bị trượt chân, suýt chút nữa thì rơi xuống, được Đồ Đồ bắt được kéo lên, nghiêm nghị quát:
- Đứng thẳng vào, cầm chắc cho ta đại kỳ. Đại kỳ không đổ thì Lão Bi không chết!
Lữ Thích Chi giống như một người điên, trên mặt còn dính ít máu còn chưa lau, lớn tiếng đáp lại:
- Đại kỳ không đổ, Lão Bi không chết!
Kiếm sắt chém một tên Hung Nô ngã vào vũng máu. Đây là một trận chém giết bi thảm, không phải ngươi chết thì là ta sống. Người Hung Nô tấn công liên tục cả một đêm, đến tận lúc bình minh, cuối cùng mới dừng lại.
Bộ khúc của A Lợi ba lần đánh lên lầu thành Phú Bình, cũng lại ba lần bị đánh xuống. Sau khi hai bên đều phải trả giá vô cùng thê thảm, không thể không tạm thời dừng lại. Lúc tia sáng đầu tiên chiếu rọi trên bầu trời Phú Bình, cả huyện thành, bao phủ một mảng ánh sáng màu máu. Máu theo các kẽ hở chảy xuống dưới, bức tường màu tro đất, bây giờ cũng đã chuyển thành màu đỏ thẫm, vô cùng quái dị.
- Bốn trăm hai mươi ba người!
Sau khi Lý Thành và Trần Đạo Tử báo cáo số người thương vong xong, tất cả mọi người đều trở nên trầm mặc. Trong số đó, không bao gồm các binh sĩ rơi xuống thành. Nếu như cộng cả vào, số lượng thương vong sẽ phải hơn năm trăm, gần sáu trăm.
Hôm nay là ngày thứ bảy! Nhưng số thương vong của một buổi sáng, gần như đã vượt qua tổng số thương vong của sáu ngày cộng lại.
Vấn đề lớn nhất mà thành Phú Bình phải đối mặt, chính là sau khi hao hụt một lượng lớn cung tên, bây giờ còn lại không nhiều. Rất nhiều cung tiễn thủ, không thể không vứt bỏ cung tên, cầm đao thương lên mà giết gần. Không còn cách nào khác, ai bảo ngay từ lúc đầu tiên đã hao hụt nhiều cung tên như vậy?
Cũng không thể trách cung tiễn thủ được.
Rất nhiều người đây là lần đầu tiên cầm cung tên lên, thậm chí cũng là lần đầu tiên đối mặt với trận chiến như vậy, nên mũi tên hầu như được bắn ra một cách mù quáng.
Bây giờ, cung tiễn thủ đã thành thục rồi, nhưng cung tên thì...
- Người Hung Nô thương vong bao nhiêu?
- Ít nhất cũng một nghìn ba trăm tên trở lên... Thi thể trong thành cũng gần bốn trăm rồi, thêm cả ngoài thành nữa, con số này chắc vẫn chưa đủ.
Người Hung Nô bị chết trước khi tính toán, dưới thành Phú Bình này, ít nhất cũng chết sáu bảy nghìn người Hung Nô.
Lý Thành không nhịn được cười nói:
- Nếu như đây là dã chiến, Quân hầu có thể lên ít nhất là hai cấp... Ha ha, cứ coi như trận phòng ngự cũng đã là công trạng rồi. Ngoài thành vẫn còn mấy nghìn người Hung Nô, đợi đến lúc kết thúc, ta xem Quân hầu........
Câu nói trêu đùa này, thật sự có thể giảm bớt bầu không khí nặng nề ở đây.
Ai cũng biết, nếu như không có viện quân tới, chỉ sợ Phú Bình trụ không nổi ba ngày.
Mông Tật, Mông Khắc cúi đầu im lặng.
Nam Vinh Tú nói:
- Quân hầu, tính ngày tháng, viện quân chắc cũng đến rồi chứ!
Chỉ sợ không có viện quân thôi!
Trong lòng Lưu Khám nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt, vẫn phải giả bộ nhẹ nhàng thoải mái. Hắn là người chủ chốt của Phú Bình này, nếu đến cả hắn cũng nản lòng thất vọng, thì Phú Bình này đến một ngày cũng không giữ nổi. Ánh mắt quét qua từng người bên cạnh, Lưu Khám nói:
- Bình Hầu không thể bỏ mặc chúng ta, Thượng tướng quân nhất định sẽ phải viện quân đến ứng cứu chúng ta... Các ngươi xem, huynh đệ Mông Quân Hầu cũng ở đây, Thượng tướng quân có thể không để ý không?
Sở dĩ viện quân đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, chắc là Thượng tướng quân có dự định của ngài ấy. Chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt Phú Bình, những chuyện khác, không cần phải lo nghĩ... Theo ta thấy, nhiều nhất là ba ngày, viện binh nhất định sẽ xuất hiện.
Câu này nói ra, đến bản thân Lưu Khám cũng không thể tin.
Lúc hắn nhắc đến Thượng tướng quân, hai huynh đệ Mông gia Mông Khắc hơi hơi run lên.
Mông Tật tùy tiện nói:
- Quân hầu nói rất đúng, nếu như phụ thân ta không phát viện binh, mẫu thân ta nhất định không tha cho ông ấy.
Mọi người nghe xong tất cả đều bật cười.
Lưu Khám lặng lẽ ra khỏi quân trướng, đứng bên ngoài quân trướng, cố sức hít một hơi thật sâu. Chết tiệt, đến không khí hít vào thở ra cũng vương mùi tanh của máu.
- Lưu Quân Hầu!
Lưu Khám không quay đầu lại. Bây giờ trong thành Phú Bình tổng cộng có ba quân hầu. Trong đó Nam Vình Tú đã nhận hắn là chủ, chỉ gọi quân hầu, không thêm tên họ. Người gọi hắn là Lưu Quân Hầu, chỉ có một người, chính là Mông Khắc. Cho nên Lưu Khám không cần quay đầu lại, cũng biết là Mông Khắc đến bên cạnh.
Mông Khắc đã không còn khí chất nho nhã của ngày trước nữa, râu ria xồm xoàm, nhìn rất chán chường.
Y đến bên cạnh Lưu Khám, môi mấp máy, dường như muốn nói điều gì. Nhưng lời chưa kịp nói, cũng không biết nói thế nào.
- Không có viện binh, có đúng không?
Mông Khắc run run, không nói lên lời.
- Ta có thể nhìn ra, Thành Tư Mã cũng nhìn ra rồi, còn có Trần Đạo Tử cũng nhìn ra... Ca ca của ngươi là một người thẳng thắn, trong đầu sẽ không thay đổi. Còn ngươi, ta tin là ngươi sau khi đến Phú Bình mới phát hiện ra điều này. có đúng không? Đánh trận đến nước này, ngươi hiểu, ta cũng hiểu... Đạo lý “nhân từ không nắm binh”, ngươi và ta đều hiểu, nhưng muốn làm được, lại... rất khó!
Mông Khắc nói:
- Lưu Quân Hầu, ngươi đừng trách phụ thân ta, ông ấy..
Lưu Khám khoát tay, ra bộ không thèm để ý, cười nói:
- Ta không trách ông ấy, ta sao lại có thể trách ông ấy... Chết tiệt, ta không trách ông ấy, lẽ nào lại trách bản thân ta sao?
Hắn rất muốn biểu lộ ra phong độ, nhưng hỏa khí trong lòng lại không kiềm chế nổi.
Hắn xoay người, nắm chặt lấy cánh tay Mông Khắc, dằn từng chữ một nói:
- Ta có thể không để ý sống chết, nhưng những bách tính này thì sao?
Người làm quân, bảo vệ quốc gia, dù chết không tiếc. Lúc ta khoác thêm bộ áo da đen này, ta đã có chuẩn bị sẽ chết rồi. Nhưng những bách tính này, bọn họ nhìn sao, nhìn trăng chờ đợi viện quân. Bọn họ thà rằng ăn ít đi một miếng cơm, cũng phải để cho chúng ta ăn no. Để chúng ta giành được thắng lợi, bọn họ có thể đưa con lên lầu thành... Thế nhưng, bọn họ nhận lại được gì? Lúc trưng thu thuế má, nghĩ đến bọn họ; lúc chiêu mộ lao dịch, nghĩ đến bọn họ.
Nhưng bây giờ, lại một chân đá bay bọn họ...
Chương 207: Thành bị phá (2)
Ta mặc kệ thắng với lợi, ta chỉ muốn biết, sau khi ta chết, ta làm sao đối diện với chất vấn của bọn họ!
Nói xong câu cuối cùng, khuôn mặt Lưu Khám méo mó đến đáng sợ.
Đạo lý “nhất tướng công thành vạn cốt khô”, hắn hiểu rất rõ. Thế nhưng lúc hắn thật sự đối diện với tình cảnh này, lại không có cách nào tiếp nhận.
Huống hồ, hắn chỉ là một quân cờ bị vứt bỏ.
Mông Khắc bịt kín miệng Lưu Khám:
- Quân hầu, nói cẩn thận!
- Được rồi, ngươi buông tay ra, ta đã bình tĩnh rồi...
Lưu Khám cũng biết, những lời hắn vừa nói, có chút đại nghịch bất đạo. Thế nhưng những lời dồn nén ở trong lòng, nếu như không nói ra, sẽ bực bội chết mất. Hắn có thể coi thường quân địch đang từng tên từng tên tiến đến trước mặt hắn, nhưng lại không có cách nào coi thường từng người bên cạnh mình ngã xuống.
Mấy nghìn người...
Nếu như tính cả hai nghìn người Mông Tật dẫn đến và một nghìn người Mông Khắc dẫn đến, trong thành Phú Bình có gần vạn người.
Tính mạng của gần vạn người, một loáng đã trở thành quân cờ bị bỏ đi. Mặc dù đã sống ở thời đại này nhiều năm, nhưng Lưu Khám vẫn không cách nào tiếp nhận sự lãnh đạm này. Theo hắn thấy, hắn bị phản bội, bị Mông Điềm phản bội, bị đế quốc Đại Tần phản bội.
Lưu Khám dùng hai tay che mặt, xoa bóp thật mạnh.
Lát sau, hắn nhẹ nhàng nói:
- Không có viện quân, chúng ta bây giờ chỉ có dựa vào chính mình. Ta không có cách nào vứt bỏ bách tính trong thành, bọn họ không đáng chết... Ta ước tính, Phú Bình chống cự không được mấy ngày nữa. Vừa nãy Thành Tư Mã nói riêng với ta, đông thành có mấy chỗ tường đã bị lỏng lẻo. Ta ước tính, mấy chỗ tường thành khác đều có tình hình như vậy. Điều mà chúng ta cần làm bây giờ là làm thể nào yểm hộ cho bách tính trong thành rút lui?
- Vậy quân hầu có chủ ý gì không?
Lưu Khám vuốt vuốt mũi:
- Hai ngày nay ta luôn quan sát, Phú Bình bị bao vây bốn phía nhưng về tương đối mà nói, sở bộ vùng đồi núi phía nam chắc là mềm yếu nhất. Thành tây có sông Hoàng Hà ngăn cản, thành bắc lại phải đối diện với quân tinh nhuệ của A Lợi, khó mà xông ra ngoài.
Mông Khắc gật đầu:
- Do vậy Phú Bình phá vòng vây phía tây, chỉ cần có thể xông ra, ba mươi dặm ngoài là Tử Ngọ Lĩnh. Đi vào Tử Ngọ Lĩnh, chúng ta có thể có một cơ hội sống. Hai ngày nay ta quan sát, quân sĩ phía đông Phú Bình, chủ tướng tên là Nang Tri Nha Tư, vốn dĩ là thân tín của Đồ Kỳ, hình như cũng không ủng hộ A Lợi lắm, lực chiến đấu tương đối yếu, có lẽ có thể phá vòng vây.
Lưu Khám vỗ nhẹ trán.
- Trước tiên không vội vàng, việc này tốt nhất là thảo luận với mọi người... Như thế này đi, ngươi thống lĩnh bộ khúc lặng lẽ tổ chức bách tính, có thể dẫn đi thì dẫn toàn bộ đi. Chuyện này, ngươi thảo luận cùng Thành Tư Mã. Một khi chúng ta quyết định, hành động sẽ tương đối gấp rút.
Mông Khắc đồng ý một tiếng, không nói gì thêm.
Hai người sóng vai đứng một lúc, sau đó ai nấy tự rời đi.
Lưu Khám một mình leo lên lầu trên tường thành, nhìn Phàn Khoái và Đồ Đồ đang kiểm tra lại đường đi trong thành.
Lữ Thích Chi ở dưới thành, đang dắt ngựa Xích Thố đi dạo. Đáng tiếc con ngựa tốt này, trong trận chiến phòng ngự này, dường như không có cơ hội phát huy.
Lưu Khám thở dài, đứng dưới lỗ châu mai.
- Quân hầu!
Đồ Đồ đi đến bên Lưu Khám hành lễ.
- Người Hung Nô có động tĩnh gì không?
Đồ Đồ lắc đầu nói:
- Cũng thật là bất thường. Ban đêm đánh hung hăng như vậy, sau khi trời sáng, lại không có chút động tĩnh gì. Cũng không biết bọn Hồ mọi rợ đó có phải ăn nhầm cái gì rồi không. Cả một buổi trưa không hề có động tĩnh gì... Ha ha, có lẽ là mệt rồi.
- Mệt rồi?
Lưu Khám lại không cho rằng như thế.
Bảy ngày này, hắn đã thấy thủ đoạn của người Hung Nô. Những tên này cũng có năng lực học hỏi rất cao, hơn nữa tuyệt đối không mọi rợ như người hậu thế nói. Ngược lại, người Hung Nô rất hiểu chiến pháp, hơn nữa trong chiến tranh không ngừng điều chỉnh, tìm kiếm phương pháp giải quyết tốt nhất.
Nheo nheo mắt lại, Lưu Khám nhìn về đại doanh Hung Nô ở phía xa.
- Chú ý vào một điểm cho ta!
Lưu Khám dặn dò:
- Hồ mọi rợ đánh trận rất đồng bộ. Hai này trước đánh trận hung hãn như vậy, đột nhiên lại yên lặng, chắc chắn là có âm mưu... Đúng rồi, để mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, nói không chừng sẽ luân phiên ác chiến.
- Ty chức đã rõ!
Tên Đồ Đồ này, mặc dù rất lỗ mạng, thậm chí có chút khó gần, nhưng lại là người thẳng tính.
Ban đầu, y thật sự không phục Lưu Khám. Nhưng sau khi trải qua hàng chuỗi liên tiếp những trận ác chiến, Đồ Đồ đối với Lưu Khám đã hoàn toàn nể phục.
Loại người thế này một khi đã nể phục ai, sẽ một lòng một dạ.
Cho nên chuyện Lưu Khám dặn dò, y nhất định sẽ gắng hết sức mà làm theo.
Đi xuống lầu thành, Lữ Thích Chi đang dắt ngựa Xích Thố đến trước mặt Lưu Khám, cười hì hì nói:
- Khám ca, cưỡi ngựa đi dạo hai vòng đi. Hai ngày nay ngựa Xích Thố không được dùng đến, bực bội quá rồi... Huynh xem, nó vừa nhìn thấy huynh, kéo cũng không đi nữa, trực tiếp chạy tới đây.
Lưu Khám cười gật đầu, giơ tay ra nhẹ nhàng vuốt cái bờm mềm mượt.
- Xích Thố, hai ngày này uất ức cho ngươi rồi!
Ngựa Xích Thố rúc rúc cái đầu to đùng vào lòng Lưu Khám, sau khi làm nũng một hồi, không ngừng hí vang. Chân trước đạp lên mặt đất “cộc, cộc”, Lưu Khám hiểu ý của Xích Thố, đây là bảo hắn cưỡi lên... Xung quanh cũng chẳng còn việc gì, Lưu Khám bảo Lữ Thích Chi đem ngựa đến, giữ người ngựa, sau đó phủ thêm yên ngựa, thắt chặt dây đai, xoay người lên ngựa. Ngựa Xích Thố hí vang.
Thành Phú Bình không lớn, chỉ có thể chạy bộ quanh tường thành.
Lưu Khám cưỡi trên lưng ngựa Xích Thố, cười ha ha, mặc kệ cho nó nhẹ nhàng chạy. Ven đường, chốc chốc lại có bách tính chào hỏi hắn, Lưu Khám cũng gật đầu đáp lại.
Đúng chính ngọ, đúng lúc Lưu Khám cưỡi Xích Thố đến tây thành, đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ long trời lở đất.
Một đoạn tường thành đã đổ sụp ngoài dự tính, khiến cho tường thành phía tây bỗng nhiên xuất hiện một lỗ hổng to đùng. Khói bụi mù mịt, ngựa Xích Thố bị sặc hí vang, liên tục đạp chân lùi về phía sau. Lưu Khám ngẩn người, ngồi trên lưng ngựa nhìn thấy người Hung Nô xông vào, hồi lâu không có phản ứng.
- Địch tập kích, địch tập kích!
Lâu trên tường thành vọng lại tiếng hò hét ầm ĩ.
Lưu Khám lập tức hiểu rồi...
Đường hầm, những tên Hung Nô chết tiệt này, đã đào đường hầm!
Phú Bình biến thành chốn địa ngục trần gian.
Binh sĩ Hung Nô ùn ùn xông ra khỏi đường hầm, mặt mày dữ tợn nhào về phía bách tính trong thành. Sau khi bức tường thành tây sụp đổ không lâu, thành cũng đổ ngay sau đó... Binh sĩ Hung Nô nhiều không kể xiết, từ lỗ hổng tiến vào trong thành, thành Phú Bình nhỏ bé trong chớp mắt đã tăng thêm hàng nghìn người... Tiếng than khóc, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trên bầu trời Phú Bình.
Chương 208: Khí phách Đại Tần
Phú Bình biến thành chốn địa ngục trần gian.
Binh sĩ Hung Nô ùn ùn xông ra khỏi đường hầm, mặt mày dữ tợn nhào về phía bách tính trong thành. Sau khi bức tường thành tây sụp đổ không lâu, thành cũng đổ ngay sau đó... Binh sĩ Hung Nô nhiều không kể xiết, từ lỗ hổng tiến vào trong thành, thành Phú Bình nhỏ bé trong chớp mắt đã tăng thêm hàng nghìn người... Tiếng than khóc, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trên bầu trời Phú Bình.
“Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương”, kế này quả là vô cùng inh!
Mặc dù thành ngữ này bây giờ vẫn chưa xuất hiện, nhưng kế sách mà A Lợi sử dụng, hoàn toàn phù hợp với sự tinh túy của kế sách này.
Không tiếc mấy nghìn sinh mạng để thu hút sự chú ý của đám người Lưu Khám.
Đồng thời đào hầm thông qua Phú Bình, khiến cho tường thành vốn đã không kiên cố, trong chớp mắt đã trở thành một đống gạch ngói hoang tàn.
Không những là thủ đoạn độc ác mà còn máu lạnh vô tình?
Lưu Khám lúc này đã không còn rảnh để nghĩ về tính cách của A Lợi.
Xích Kỳ phất phới chao liệng, Lưu Khám phóng ngựa bay như tên, vừa chém giết binh sĩ Hung Nô vừa hét to.
Hắn hi vọng có thể tụ tập quân sĩ trong thành, thế nhưng trong chiến trận hỗn loạn, toàn bộ Phú Bình đã thành một đống hỗn loạn. Binh sĩ Lão Tần không tìm thấy tướng lĩnh, vội vàng ứng chiến. Mặc dù là trung quân tinh nhuệ, nhưng đối diện với binh sĩ Hung Nô điên cuồng, dũng mãnh không sợ chết này, không tránh khỏi hoang mang. Càng không cần nói đến những người già phụ nữ trẻ nhỏ sức trói gà không chặt đang kêu gào...
- Khám ca cứu đệ!
Một giọng nói quen thuộc vang lên. Lưu Khám quay đầu lại nhìn, không xa, Lữ Thích Chi đang bị bốn năm tên binh sĩ Hung Nô bao vây, vô cùng nguy hiểm.
- Tiểu Trư đừng sợ, ta tới đây!
Ngựa Xích Thố hí vang một tiếng, bỗng nhiên giơ chân đứng thẳng lên. Sau khi tránh sự tấn công của một tên binh sĩ Hung Nô, móng sắt hung hãn đạp vào đầu đối phương, khiến tên binh sĩ Hung Nô vỡ toang đầu, xoay người ngã xuống đất. Lưu Khám thuận thế phủ phục trên lưng ngựa, hai chân treo vào trong bàn đạp, Xích Kỳ giơ ra quét sạch nghìn quân, một tia máu phun ra. Ba tên binh sĩ Hung Nô đầu rơi xuống đất.
Giống như một tia lửa mãnh liệt, xông lên.
Xích Kỳ ra một chiêu chặt bốn bên, chém ngã những tên Hung Nô bao vây Lữ Thích Chi. Xích Thố đã đến trước mặt Lữ Thích Chi.
- Tiểu Trư, lên ngựa... Theo ta!
Đã không còn thời gian hỏi Lữ Thích Chi có bị thương hay không, Lưu Khám lấy giọng điệu của mệnh lệnh nghiêm nghị quát.
Lữ Thích Chi không nói thêm lời nào, xoay người bám vào con chiến mã vô chủ, sau khi lên ngựa, thuận tay cầm lên một thanh trường mâu, đi theo phía sau Lưu Khám.
- Ta là Lưu Khám, mau mau tập hợp cùng ta, đẩy lùi quân Hung Nô mọi rợ!
Tiếng hét như tiếng sấm, rất nhanh bị tiếng hô “giết” che lấp.
Nhưng, Trần Đạo Tử đang bảo vệ Lý Thành, đem theo mấy chục tên thân binh đến phía trước Lưu Khám.
- Quân hầu, Phú Bình không trụ được nữa rồi. Rút lui thôi.
Rút lui, nói sao mà dễ như vậy?
Không nói đến ngoảnh mặt nhìn, toàn bộ đều là hình bóng quân Hung Nô, muốn ra khỏi đám quân hỗn loạn này, rõ ràng vô cùng khó khăn. Lưu Khám không trả lời, chỉ phóng ngựa chạy như bay trong loạn quân. Hắn nhìn trân trân một người phụ nữ bị binh sĩ Hung Nô chặt đầu, đứa trẻ sơ sinh trong lòng rơi xuống cát bụi. Trong chớp mắt bị đám ngựa loạn giẫm lên thành đống thịt nát vụn.... Mà tất cả những điều này, hắn căn bản không có cách nào đi ngăn cản, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Cơn thịnh nộ trong lồng ngực bùng cháy, giây phút này Lưu Khám phát điên rồi, sụp đổ rồi!
Chưa bao giờ cảnh tượng của kiếp trước vốn chỉ có thể nhìn thấy trong phim ảnh, bây giờ lại hiện ra sờ sờ trước mắt hắn.
Giờ phút này, ý nghĩ bất lực và nuối tiếc trào lên, khiến Lưu Khám áy náy vô cùng. Hắn xoay Xích Kỳ, điên cuồng lao đến bắt giết quân sĩ Hung Nô.
Trần Đạo Tử ở phía sau hắn kêu to:
- Quân hầu, giữ cờ!
Bỗng dưng tỉnh lại, Lưu Khám lập tức hiểu được ý của Trần Đạo Tử.
Hắn thúc ngựa lao đến chính giữa quân doanh, một tay nhấc cán cờ to bằng miệng bát lên, hai chân dùng lực xuống bàn đạp, dồn khí xuống dưới rốn, hét to một tiếng.
- Lên!
Cột cờ treo chiến cờ của Lão Bi Doanh đã bị Lưu Khám nhấc lên.
Một tay cầm cán cờ, một tay vung Xích Kỳ, Lưu Khám hô to:
- Lão Tần quân, áp sát vào ta!
Tướng là gan của binh, cờ là hồn của quân...
Trong khoảnh khắc lá cờ của Lão Bi Doanh bay phấp phới trong không trung, các binh sĩ như ruồi không đầu, một loáng đã tìm được chỗ dựa.
Rất nhanh, Phàn Khoái và Nhâm Ngao dẫn hơn trăm người đến hội tụ cùng Lưu Khám.
- Quân hầu, giết ra ngoài, giết ra ngoài đi!
Quán Anh cả người là máu, trên áo giáp sắt còn dính cả nội tạng. Y một tay múa kích, một tay kiếm ngắn, dưới hông chiến mã cũng là vết thương loang lổ.
Lý Thành cũng bắt được dây cương của Lưu Khám, hét lên giận dữ:
- Quân hầu, ngươi không phải thần, cũng không cứu được tất cả mọi người... Tình cảnh hiện giờ, phải mau chóng rút lui khỏi thành Phú Bình, vạn lần không thể tiếp tục quyết chiến. Rút lui thôi, những người chết rồi còn trông cậy vào ngươi báo thủ rửa hận cho bọn họ.
Lúc này, Lưu Khám ít nhiều cũng đã bình tĩnh lại một chút.
Sau khi hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn lại tinh thần của mình, hắn cũng hiểu, cục diện này đã không phải là một mình hắn có thể thay đổi được.
- Rút!
Lưu Khám quay đầu ngựa, hướng về thành phía nam.
- Quân hầu, thành nam đã bị phá!
Lưu Khám nói:
- Ta biết, Khâu Phù Vưu là tên thất phu, nếu như dám cản ta, ta sẽ lấy đầu hắn
Lúc này mọi người mới nhớ ra, Khâu Phù Vưu đó lúc trước là bại tướng dưới tay Lưu Khám. Lúc trước Đồ Kỳ dẫn quân đến, chính là Khâu Phù Vưu là tiên phong. Kết quả là bị Lưu Khám đánh cho thảm hại. Vốn dĩ tên Khâu Phù Vưu này đã bị Đồ Kỳ giáng làm Bách Phu Trưởng rồi, nhưng khi A Lợi đến, Khâu Phù Vưu lại được đề lên làm Thiên Phu Trưởng, hơn nữa còn được ủy nhiệm là chủ tướng một phương. Trong đó, tất nhiên có thủ đoạn mua chuộc lòng người của A Lợi, nhưng không thể phủ nhận, Khâu Phù Vưu mặc dù nhát gan, nhưng cũng không phải là bất tài... Dù sao thành Nam cũng đã bị phá.
- Đánh ra ngoài, đánh ra ngoài!
Lưu Khám dẫn binh xông về phía thành nam, trên đường lại hội tụ được hàng trăm binh sĩ Lão Tần.
Thế nhưng, người Hung Nô trong thành ngày càng nhiều, theo lỗ thùng trên tường đông thành, càng có nhiều người Hung Nô xông vào, giết chóc tàn sát.
Còn Lưu Khám cưỡi ngựa dẫn đầu, Lữ Thích Chi và Trần Đạo Tử theo hai bên, Lý Thành trấn giữ trung quân ở đằng sau.
Hai người Quán Anh và Phàn Khoái áp trận, trên đường đi xung phong liều chết như một đợt sóng mạnh mẽ. Nhìn thấy sắp tiến gần đến thành Nam, từ trong hẻm bỗng nhiên xông ra một đội binh mã. Người dẫn đầu, chính là Nam Vinh Tú. Ông dẫn theo hơn trăm binh sĩ, nghênh đón Lưu Khám chạy tới.
- Quân hầu, rút lui thôi!
Thanh trường đao trong tay Nam Vinh Tú dính đầy máu tươi.
Ông ngồi trên lưng ngựa, sắc mặt trang trọng, nói:
- Nam Vinh nguyện vì hậu quân, xin quân hầu mau đi.
- Đồ Đồ, Phàn Khoái bọn họ đâu?
Nam Vinh Tú nói:
- Lúc trước ta thấy hai bọn họ với hai vị công tử Mông gia tụ hợp, nghĩ cũng đã phá vòng vây ra rồi... Quân hầu, đừng có do dự nữa, Phú Bình đã hoàn toàn không còn hi vọng nữa rồi, nếu như ở lại đó chờ chết, chi bằng chạy ra ngoài. Sau này báo thù rửa hận giúp mọi người là được rồi.
- Cũng nên như vậy!
Lưu Khám gật đầu, thống lĩnh bộ khúc tiến về thành nam.
Chỉ thấy tường nam sụp xuống, nứt ra một lỗ hổng bằng ba người. Quân Hung Nô nhiều không kể xiết, đang từ lỗ hổng đó chui vào trong. Lưu Khám ngồi ngựa đi đầu, vác cờ vung binh khí, Xích Kỳ vừa khua, máu thịt bắn tung tóe. Lưu Khám người ngựa hợp nhất, giống như là mãnh hổ xuống núi, cương quyết mở một con đường huyết mạch từ lỗ hổng. Ngựa Xích Thố nhảy lên hí vang, từ lỗ hổng nhảy ra ngoài thành, vừa lúc nhìn thấy hai tên Bách Phu Trưởng xông vào.
Ngựa không ngừng tung vó, cán cờ bỗng nhiên vung lên, giống như một cơn gió lướt qua, làm ột tên Bách Phu Trưởng bay ra ngoài. Xích Kỳ thuận tay vung một cái, máu tươi phun tung tóe...
- Lưu Khám Tần Dương ở đây, tên nào qua đây tìm cái chết?
Chỉ một tiếng này, giống như tiếng sét đánh, nổ vang.
Binh sĩ Hung Nô không khỏi dừng chân, nhìn Lưu Khám, bỗng nhiên đồng thanh hét lên, quay đầu bỏ chạy.
Trong những ngày tháng vừa qua, binh sĩ Hung Nô chết trong tay Lưu Khám nhiều vô số kể. Rất nhiều người đã ghi nhớ tên của hắn vào trong lòng. Nghe thấy Lưu Khám xuất hiện, đã sợ đến nỗi chân tay rụng rời. Nhân lúc này, mọi người dưới sự thống lĩnh của Lưu Khám xông ra khỏi Phú Bình.
- Quân Hầu, Tú Quân Hầu vẫn chưa đuổi kịp.
Có người hét lên rất to, Lưu Khám quay đầu ngựa nhìn lại, nhìn thấy không những Nam Vinh Tú chưa ra, mà hơn trăm binh sĩ Lão Tần còn bị mắc kẹt ở chỗ lỗ hổng. Quân Hung Nô trong thành giống như thủy triều xông lên tấn công, còn Lão Tần đối diện với sự tấn công điên cuồng của người Hung Nô, lại không ai chịu lùi bước.
- Quân hầu, mau đi!
Nam Vinh Tú hét to:
- Mỗ là quân hầu của Phú Bình, thành còn người còn, thành vỡ người chết... Mong quân hầu bảo trọng, ngày sau ngựa đạp Hung Nô, báo thù cho huynh đệ chúng tôi... Mau đi đi!
- Tú quân hầu!
Mắt của Lưu Khám hoe đỏ, quay ngựa muốn xông vào đó.
Thế nhưng Trần Đạo Tử đã nắm lấy dây cương, nghiêm nghị nói:
- Quân hầu, không phải ngươi muốn Tú quân hầu chết không nhắm mắt đấy chứ?
- Ta?
- Tú Quân Hầu là người cầm đầu Phú Bình, bây giờ chết trận ở đây, dù chết cũng quang vinh. Ngựa của hắn đạp quân Hung Nô, báo thù rửa hận. nếu như ngươi đến đó, ai sẽ dẫn bọn ta đi dẹp Hung Nô đây? Hơn nữa, ở đây vẫn còn gần nghìn người, đợi ngươi dẫn bọn họ ra khỏi vòng vây đã. Chẳng lẽ hữu dũng vô mưu, tạm thời rút lui đã.... Ngày khác chúng ta quay lại chỗ này, báo thù cho Tú Quân Hầu!
- Quân Hầu, Trần Tá Sử nói rất đúng!
Lão Tần quân ở chỗ lỗ hổng càng ngày càng ít.
Nam Vinh Tú cũng đã thương tích đầy mình, thở hổn hển như trâu. Khi ông nhìn thấy Lưu Khám dẫn theo người, mở một con đường huyết mạch để trốn chạy trong đám loạn quân, trên mặt đã hiện lên nụ cười vô cùng khuây khỏa. Lưu Khám đi rồi, ngày khác nhất định sẽ quay lại báo thù rửa hận cho những người đã chết hôm nay, dù chết cũng không tiếc.
“Khởi viết vô y? Dữ tử đồng bào.
Vương vu hưng su, tu ngã qua mâu.
Dữ tử đồng thù...”
Từ trong miệng Nam Vinh Tú vọng ra bài quân ca Lão Tần truyền lại từ hai trăm năm. Ông vừa ngẩng đầu, Lão Tần nhân bên cạnh lập tức đáp lại.
“Khởi viết vô y? Dữ tử đồng trạch.
Vương vu hưng sư, tu ngã mâu kích.
Dữ tử giai tác!”
Trong tiếng hát đó, tràn đấy ý chí quyết tử không oán không hận. Tuy chỉ có trăm người, nhưng lại mang theo một khí thế dù có nghìn quân vạn mã, cũng không cách nào ngăn cản. Lúc đó, đám binh sĩ thương tích đầy mình đã ngăn cản được quân Hung Nô nhiều gấp mấy chục lần bọn họ. Trong khoảnh khắc tiếng hát vang lên, trong thành Phú Bình, không ngừng vang vọng lại bài quân ca của Lão Tần nhân. Lão Tần nhân mệt mỏi rã rời, mang theo thương tích đầy người, giơ binh khí đã sứt mẻ, hung hãn nhào về phía đối phương. Giống như... Người Hung Nô ở trước mắt, chẳng qua chỉ là một đám gà nặn bằng đất, chó làm bằng ngói vậy!
Tê...
A Lợi như hít phải ngụm khí lạnh.
- Đại vương hà cớ gì phải như vậy?
A Lợi nhìn tử thi trên khắp mặt đất, chỗ hoang tàn đổ nát kia, những thi thể bị moi gan mổ bụng, nhẹ nhàng nói:
- Nếu như người Trung Nguyên đều như thế này, hi vọng ngựa Hung Nô ta đạp bằng trung nguyên, mãi mãi không thể trở thành hiện thực... Đám Tần mọi rợ này, thật sự là dũng sĩ, đáng được kính phục.
Những người bên cạnh đều im lặng không nói!
“Khởi viết vô y? Dữ tử đồng thường.
Vương vu hưng sư, tu ngã giáp binh.
Dữ tử giai hành!|
Lúc mà những đồng đội bên cạnh, ai nấy đều ngã xuống, Nam Vinh Tú vừa buồn, vừa thoải mái...
- Hồ mọi rợ, hãy chờ xem khí phách Lão Tần ta? Hãy chờ xem khí phách Lão Tần ta!
A Lợi mặt biến sắc, trầm giọng hô:
- Lấy cung tiễn cho ta!
Tự có binh Nô đem một cây cung phôi sắt Bát Thạch, A Lợi giương cung cài tên, nhắm trúng vào Nam Vinh Tú đang ra sức chém giết trong đám loạn quân, y cắn chặt răng, mở cung như trăng đầy tháng. Mũi tên sắc bén, rít thành tiếng trong không trung, đâm trúng ngực Nam Vinh Tú.
Chỉ thấy Nam Vinh Tú dường như đã mất cảm giác, ông giơ tay lấy kiếm chặt đứt mũi tên, thuận thế bỗng nhiên khua trường mâu, khiến một tên binh sĩ Hung Nô không nhảy qua được. Mũi tên này đương nhiên cũng có ảnh hưởng.
Động tác của Nam Vinh Tú rõ ràng đã có chút chậm chạp, trường mâu bảy tám chi hung hãn đâm xuyên qua người ông.
- Hồ mọi rợ, có thể thấy khí phách Lão Tần quân của ta!
Nam Vinh Tú bỗng gào lên một tiếng, dọa cho binh sĩ Hung Nô xung quanh sợ lui về phía sau, tay ông giữ trường mâu, đứng thẳng dưới thành, trên mặt vẫn nở một nụ cười.
Một gã người Hung Nô nhấc mâu lên đâm, Nam Vinh Tú đứng hiên ngang trong vũng máu.
Những tên Hung Nô còn lại ùa lên, lúc đang định dùng đao phanh thây Nam Vinh Tú, chợt nghe tiếng A Lợi hét lên:
- Tất cả dừng tay!
Y dẫn bộ khúc đến gần thi thể, nhìn thi thể Nam Vinh Tú.
Sau một hồi trầm tư, y nhẹ nhàng nói:
- Đây là một dũng sĩ tài giỏi, các ngươi không được phá hủy thân thể hắn, theo lý nên hậu táng mới phải.
Lúc này, tiếng hò hét bên trong thành Phú Bình đã dần dần dừng lại...
Ánh trời chiều như máu, chiếu lên đống hoang tàn trong thành Phú Bình, hiện ra ánh sáng vô cùng quái dị.
Chương 209: Quyết chiến sắp bắt đầu
Choang!
Bình rượu rơi ra khỏi tay của Mông Điềm, vỡ thành từng mảnh...
- Phú Bình, thật sự bị phá rồi ư?
Thám báo quỳ ở trước sân, hồi báo:
- Khởi bẩm Thượng tướng quân, tin tức vô cùng chính xác. Năm ngày trước, quân Hung Nô đào thông hầm, tạo thành ba lỗ thủng trên tường thành Phú Bình. Nhân mã trong thành ra sức chống lại, nhưng không biết làm thế nào khi binh mã Hung Nô số lượng quá lớn, cuối cùng chỉ có thể thoát vòng vây mà ra ngoài. Quân Hầu Lưu Khám của Lão Bi Doanh, thống lĩnh nhân mã bản bộ từ thành nam phá vòng vây ra ngoài. Hai vị công tử dẫn bộ quân từ thành đông xông ra, sau đó không còn tin tức gì nữa...
Quân Hầu Phú Bình Nam Vinh Tú chết trận...
Cả thành hơn sáu nghìn bách tính, tất cả đều bị giết. Bây giờ, Tả Hiền Vương Hung Nô A Lợi đã chỉnh đốn binh mã, đột nhập Bắc Địa, tiến về phía Nghĩa Cừ.
Trong lòng trống rỗng, Mông Điềm ngồi ngẩn người, hồi lâu sau mới nói ra ba từ:
- Thăm dò tiếp!
Thám báo đi ra khỏi đại đường, còn Mông Điềm vẫn ngồi ngay ngắn ở phía xa. Từ chiến lược mà nói, thành Phú Bình bị phá, cũng có nghĩa là kế sách của lão hoàn thành một nửa rồi.
Tiếp theo, phải xem Triệu Bình hành động như thế nào.
Nếu như hành động bên Triệu Bình đủ nhanh, sự sắp xếp của Mông Điềm cũng hoàn toàn thành công. Đối với năng lực của Triệu Bình, Mông Điềm không hề có chút nghi ngờ. Thế nhưng, nhìn thấy đại thắng đến gần, trong lòng Mông Điềm lại không hề có chút vui vẻ. Ngược lại, lão cảm thấy vô cùng nặng nề.
Phú Bình bị phá rồi!
Mấy nghìn tính mạng, sau khi khổ sở chống lại gần ba mươi ngày đêm, cuối cùng vẫn không thể giữ được.
Thật ra, bọn họ căn bản không cần chết. Nếu như Mông Điềm và Triệu Bình có thể phối hợp hành động, dành cho Phú Bình một chút, cho dù là một chút ủng hộ, bách tính Phú Bình sẽ không chết. Lần này trận chiến chống quân Hung Nô cứ coi như là thắng, Mông Điềm cũng không cảm thấy vui vẻ.
Bởi vì thắng lợi lần này được xây dựng trên tính mạng của mấy nghìn người..
Chiến tranh mà, sao có thể không chết người? Mông Điềm cũng là người thân chinh trăm trận, người chết đã gặp qua nhiều không đếm nổi. Nhưng không có một lần nào, lại khiến lão ngỡ ngàng và phiền não như lần này. Lão hình như hiểu được, năm đó lúc Vương Tiễn làm chủ soái, tại sao trước mỗi lần quyết định đều phải suy tính trước sau. Là bản tính cẩn thận sao? E rằng không phải chỉ là như vậy... Vương Tiễn biết rõ hơn Mông Điềm cái giá phải trả sau mỗi quyết sách.
Có lẽ, sau này ta sẽ không được chết tử tế!
Mông Điềm khe khẽ thở dài, nhắm nghiền mắt lại, ngồi thơ thẩn ở chỗ cũ, không hề nhúc nhích. Phù Tô từ trong đường bước đến ngồi xuống bên cạnh, nhìn Mông Điềm, dường như đã hiểu tâm tình lúc này của lão, nên cũng không hỏi thêm câu nào.
- Đại công tử, người đều biết rồi đúng không?
Phù Tô gật đầu, hít sâu một hơi:
- Bình Hầu phái người đi tăng cường báo tin trong vòng sáu trăm dặm, nói binh mã A Lợi đã qua Chiêu Vương Thành, nhanh chóng tiến về phía núi Kê Đầu. Bình Hầu đã sắp xếp xong rồi, hai ngày tới, sẽ đánh quân Hung Nô ở núi Kê Đầu, xin bên Thượng tướng quân chuẩn bị sẵn sàng.
Chiêu Vương Thành mà Phù Tô vừa nói, cũng chính là Trường Thành thời hậu thế.
Là Trường Thành được khởi công xây dựng thời Tần Chiêu Vương từ Vân Trung Quận mãi đến tận Lũng Tây. Thời Tần Chiêu Vương, Đại Tần vẫn phải đối mặt với các loại Hồ họa.
Vì vậy khởi công xây dựng Trường Thành để phòng ngự người Hồ tấn công.
Nếu như A Lợi thắng lợi núi Kê Đầu, thì có thể men theo đường sông Kinh Thủy đến gần Nội Sử Quận. Nói cách khác, núi Kê Đầu này, cũng chính là phòng tuyến cuối cùng của phía bắc Nội Sử Quận. Triệu Bình chuẩn bị nghênh địch ở núi Kê Đầu, cũng là chiến lược mà sau này Mông Điềm vạch ra.
Hơn nữa thông báo cho Phủ Thái Úy Hàm Dương, nhận được sự ủng hộ của Thủy Hoàng Đế.
Mông Điềm gật gật đầu:
- A Lợi tiến đánh núi Kê Đầu, cũng phù hợp với dự tính của ta. Trận này đã không cần phải quan tâm nữa, với khả năng của Bình Hầu, đối phó với A Lợi nhỏ nhoi không có gì đáng nói. Ta vừa mới nhận được chiến báo, đại quân Đầu Man đã di chuyển về hướng Tử Ngưu Lĩnh, dự tính mười ngày sau bọn họ sẽ phát động tấn công. Bây giờ ta vẫn tỏ ra yếu kém trước Đầu Man, đợi hắn mắc câu.
Nhắc tới quân vụ, tâm trạng của Mông Điềm cũng đã có chuyển biến tốt hơn nhiều.
Sau khi trầm tư hồi lâu, lão đứng dậy đi ra Đại Đường. Phù Tô đi ngay phía sau Mông Điềm. Hai người đến sân, liền nhìn thấy trên mặt sân, bày và chất ra một đống to bản đồ. Đây cũng là bàn cát cổ xưa nhất thời Chiến Quốc, dựa theo địa hình của Tử Ngọ Lĩnh mà làm thành. Mông Điềm đi đến phía trước một cái mô hình cổng thành thì dừng chân lại, cúi đầu lặng lẽ quan sát sa bàn dưới chân.
- Lần này, Đầu Man tác chiến cách xa Đình Thiền Vu, rõ ràng là muốn một trận thắng lợi.
Phù Nô không trả lời, chỉ cúi đầu lặng lẽ quan sát.
- Đại công tử, ta sẽ quyết trận với Đầu Man ở giữa Tử Ngọ Lĩnh và Hoàng Sơn. Đánh bại hắn không hề khó khăn, cái khó là làm thế nào để tiêu diệt hoàn toàn. Ta có suy nghĩ thế này, cần có người lách qua Hoàng Sơn, vượt qua Tử Ngọ Lĩnh, từ Chiêu Sơn Thành tấn công phía sau... Đội binh mã này, toàn bộ đều là kỵ quân. Ta nghĩ mời đại công tử thống lĩnh đội binh mã này xuất kích, chỉ là không biết Đại công tử có bằng lòng không?
Phù Tô sao có thể không bằng lòng?
Thủy Hoàng Đế phái y đến đây, chính là để y lập được công trạng.
Y tỉ mỉ quan sát địa hình giữa Tử Ngọ Lĩnh và Hoàng Sơn, nếu như theo kế sách của Mông Điềm, lần này sẽ thu được toàn thắng.
Còn binh mã xuất kích từ phía sau, sẽ là công đầu.
Lần hành động này, vấn đề lớn nhất chính là, làm thế nào qua được Hoàng Sơn mà thần không biết quỷ không hay. Nhưng Mông Điềm đã đưa ra sách lược, nhất định nghĩ đến cách giải quyết. Cho nên Phù Tô cũng không cần lo lắng vì chuyện này. Điều y cần làm, chính là xuất kích đúng thời gian, phối hợp với Mông Điềm lúc đánh nhau trực tiếp với Đầu Man... Sau một hồi trầm ngâm, Phù Tô gật đầu đồng ý.
Mông Điềm lập tức tìm ra người dẫn đường, lại đem tất cả các việc cần chú ý nói cho Phù Tô.
Ngày hôm sau, Phù Tô thống lĩnh binh mã xuất phát.
Mông Điềm đứng trên lầu thành, nhìn theo Phù Tô rời đi, trong lòng lại đang nghĩ về một chuyện khác: bọn người Lưu Khám bây giờ ra sao? Lưu Khám sau khi phá tan vòng vây ở thành nam, kiểm kê lại người ngựa, phát hiện ra quân Tần theo hắn phá vòng vây, nhân số không đủ tám trăm.
Người Hung Nô rất nhanh đã đuổi đến.
Khâu Phù Vưu mặc dù không chịu giao chiến trực tiếp với Lưu Khám, nhưng cố làm ra vẻ hết sức cam tâm tình nguyện.
Y thống lĩnh mấy nghìn binh mã, gấp rút bám theo sau đám người Lưu Khám. Lưu Khám nhanh, bọn chúng cũng nhanh. Lưu Khám chậm, bọn chúng cũng giảm tốc độ lại.
Người này rất có mưu tính, chuẩn bị có một màn kịch mèo vờn chuột, không ngừng buông thả đám người Lưu Khám, sau đó nhất cử tiêu diệt.
- Quân Hầu, cứ bỏ chạy như vậy cũng không phải là cách!
Lý Thành không nhịn được nói:
- Cứ chạy như thế này, chúng ta không suy sụp không được... Quân Hung Nô đuổi như thế kia, rõ ràng là muốn làm kiệt quệ lực lượng của ta. Bọn chúng đều là một người hai xe, lại còn có cả lương khô bên mình. Còn chúng ta đi quá vội vàng, không mang theo cái gì.
Nếu như cứ tiếp tục như vậy, không đợi đến trời sáng, chúng ta chỉ có thể khoanh tay chịu chết.
Trần Đạo Tử không ngừng gật đầu:
- Đúng vậy, đoạn đường về Nam, đất đai bằng phẳng, thích hợp nhất với kỵ trận Hung Nô. Theo ta thấy, chi bằng chúng ta chuyển hướng Đông Bắc. Thiết nghĩ đi vào vùng núi non Tử Ngọ Lĩnh, chỉ cần đi vào, ưu thế kỵ trận của quân Hung Nô cũng sẽ biến mất hoàn toàn.
Trong núi, ai giết chết ai vẫn còn chưa biết.
Thật ra, Lưu Khám cũng có ý định như vậy.
Lúc trước hắn và Mông Khắc bàn bạc, nghĩ đến rút lui về phía núi Tử Ngọ Lĩnh. Chỉ là vội vàng đột phá vòng vây, cho nên không phân biệt phương hướng. Bây giờ nghe Trần Đạo Tử và Lý Thành nói như vậy, hắn cũng biết không thể do dự được nữa. Truyền lệnh xuống dưới, hai người Quán Anh, Nhâm Ngao làm tiên phong, Lý Thành dẫn trung quân rút lui về hướng Tử Ngọ Lĩnh. Hắn và Trần Đạo Tử, Lữ Thích Chi, ba người dẫn bộ quân ngăn cản địch phía sau.
Quân kỳ của Lão Bi Doanh đã rơi trên người Lữ Thích Chi.
Y khiêng đại kỳ, thúc ngựa bám sát phía sau Lưu Khám. Ba người dẫn theo một trăm kỵ binh, dần dần lùi về phía sau. Khâu Phù Vưu hình như nhận ra Lưu Khám, cũng không dám lại gần phía trước, chỉ chầm chậm bám theo, đợi cơ hội, sau đó ra đòn chí mạng.
Lúc binh mã vượt qua bờ sông Sơn Thủy, từ gò đồi phía sau bờ sông, bỗng nhiên xuất hiện một chi binh mã, lao về phía Khâu Phù Vưu, số người cũng không nhiều lắm, khoảng sáu bảy trăm người.
Dẫn đầu là một vị đại tướng, thống lĩnh một trăm kỵ quân lao thẳng vào trung quân của Khâu Phù Vưu.
Hai người bước xuống, mỗi tướng thống lĩnh một trăm người, ở phía sau kỵ quân giữ chân địch, ba trăm người bắn nỏ khác, bắn điên cuồng về phía quân Hung Nô.
Mặc dù trời đã tối, nhưng Lưu Khám vẫn nhìn ra lai lịch của đám nhân mã này.
Mông Tật!
Cố nhiên là huynh đệ Mông Tật...
Còn có hai người Phàn Khoái và Đồ Đồ!
Lưu Khám trong lòng không khỏi mừng rỡ, nhìn thấy người Hung Nô trận tuyến hỗn loạn, lập tức quất hông ngựa Xích Thố, ngựa Xích Thố tung vó hí vang. Người dựa vào phía sau ngựa, hai chân đạp vào bàn đạp, ngựa như rồng, người như hổ, giống như một đám lửa cháy mạnh, dán vào mặt đất mà xông lên.
Hai người Trần Đạo Tử và Lữ Thích Chi vội vàng theo sau, một trăm kỵ quân bắt đầu tấn công.
Tốc độ của ngựa Xích Thố nhanh như tia chớp, trong chớp mắt đã đến phía trước quân Hung Nô.
Xích Kỳ dao động, giống như đám lửa cháy rừng rực. Chỗ mà Lưu Khám đến, chỉ thấy máu thịt phun ra, chân tay rụng ra rơi đầy mặt đất. Tiếng khóc thét thê lương vang vọng cả bầu trời. Khâu Phù Vưu đang chỉ huy binh mã phòng ngự đội quân Mông Tật, không ngờ lúc này Lưu Khám lại bắt đầu tấn công.
Lúc y phản ứng lại, Lưu Khám đã đến trước mặt y.
- A!
Khâu Phù Vưu không nén nổi hét lên một tiếng kinh hãi, nhấc thanh trường đao đang định phản kích, Lưu Khám đã tới trước mặt y. Xích Kỳ giương cao lên, một chiêu tung lửa lên trời. Lưu Khám dồn lực toàn thân, bỗng dưng bật mạnh dậy trên lưng ngựa. Xích Kỳ thuận thế rơi xuống, xé gió rít lên một tiếng, đâm về phía Khâu Phù Vưu. Khâu Phù Vưu giơ trường mâu lên đỡ, chỉ nghe thấy “keng” một tiếng, Xích Kỳ sắc bén khiến trường đao đứt đôi, theo quán tính cực lớn bổ xuống, “bụp” một tiếng, máu tươi phun ra... Khâu Phù Vưu đáng thương đã bị Lưu Khám một chiêu chẻ ra làm hai.
Lúc này, Lý Thành chỉ huy trung quân đánh lén ngược trở lại.
Quán Anh và Phàn Khoái giống như hai con hổ tấn công từ một phía khác, giết cho quân Hung Nô máu chảy thành sông, nhếch nhác chạy.
- Hồ mọi rợ rất nhanh sẽ đuổi đến, chúng ta vào núi trước đã... Sau khi vào núi, chúng ta nghĩ cách khác.
Mông Khắc vô cùng tỉnh táo, to tiếng nhắc nhở Lưu Khám.
Lưu Khám cũng biết, hiện giờ không phải lúc để nói. Thế nên hắn gật gật đầu với mọi người, hội tụ lại, chạy về phía Tử Ngọ Lĩnh.
Lần này tốc độ hành quân đã tăng lên đáng kể.
Cũng phải cảm ơn Khâu Phu Vưu đã đem tới đây rất nhiều ngựa, khiến cho rất nhiều người không cần chạy bộ nữa. Mặc dù không đủ mỗi người một ngựa, nhưng một ngựa hai người ngồi thì có thừa. Trước giờ tý, đám người Lưu Khám đã trốn vào trong Tử Ngọ Lĩnh.
A Lợi sau khi biết tin Khâu Phù Vưu đã bị giết chết liền huy động binh lính đuổi tới, nhưng đám người Lưu Khám đã dẫn bình mã chạy trốn, không còn dấu vết nào.
Chương 210: Trận quyết chiến Hà Nam Địa (1)
- Phú Bình đã bị phá!
Trong thành Cù Diễn, Mạo Đốn nghe xong trinh thám báo cáo, nhấc một sừng rượu mạnh lên, hung hãn uống cạn một hơi. Y không nói gì, nhưng trong lòng có chút ngập ngừng. Tên trinh thám quỳ trên mặt đất cũng không dám nói thêm gì, chỉ lặng lẽ đợi Mạo Đốn dặn dò.
Tên thám báo trưởng này là thân tín của Mạo Đốn, tên là Tô Lặc.
Gã đi theo Yên Thị của Mạo Đốn - Hô Diễn Châu đến, tính tình trầm ổn, được Mạo Đốn vô cùng tín nhiệm.
Gã không chỉ là thám báo trưởng của Mạo Đốn, mà còn là thân vệ trưởng của Mạo Đốn. Lúc này, Tô Lặc không biết chủ nhân của mình rốt cuộc đang nghĩ gì, nhưng có thể nhìn ra, Mạo Đốn vô cùng do dự. Hình như gặp phải chuyện gì khó giải quyết, khiến y khó xử.
Mỗi lần như thế này, Tô Lặc nhất định sẽ im lặng không nói.
Sau một lát, Mạo Đốn mở miệng nói:
- Tô Lặc, ngươi ngay lập tức đi tới Lâm Hà Độ Khẩu mời Tả Cốc Lễ Vương đến đây, cứ nói là ta có chuyện cần bàn bạc với ông ấy.
Tả Cốc Lễ Vương tên là Hô Diễn Đề, chính là nhạc phụ của Mạo Đốn.
Trong rất nhiều bộ tộc Hung Nô, số người trong bộ tộc của Hô Diễn Đề không phải là nhiều lắm, nhưng ai nấy đều cực kỳ hung hãn. Lúc này Đầu Man Thiền Vu đang ở Tử Ngọ Lĩnh tập kết binh mã, điều động tổng cộng hai mươi ba vạn quân tinh nhuệ. Trong đó còn có huy động tất cả lực lượng của cả thúc thúc của Mạo Đốn, Hữu Hiền Vương Y Nha Tư, Tả Đại Tướng Độc Long Kỳ ra trận. Nhưng nếu như luận về dũng mãnh thiện chiến, vẫn là binh mã của bộ lạc Hô Diễn Đề mạnh nhất. Cho nên, lúc Đầu Man Thiền Vu điều động binh mã, cũng để ột vạn người của bộ lạc Hô Diễn Đề làm quân tiên phong, do con trai của Hô Diễn Đề là Thanh Cách Nhĩ chỉ huy.
Hà Nam Địa tổng cộng có khoảng tám mươi vạn quân Hung Nô.
Lần này huy động hai mươi ba vạn quân, lại thêm cả binh mã dưới trướng A Lợi và binh mã còn giữ lại trong tay Mạo Đốn, hầu như tất cả trai tráng Hung Nô ở Hà Nam Địa, những người có thể đi đều điều động đi. Những người Hung Nô còn ở lại trong các bộ lạc, chủ yếu là nữ nhân trẻ em và người già. Nếu như thua trận ở Hà Nam Địa, người Hung Nô sẽ tổn thương nguyên khí cực kỳ nghiêm trọng. Đến lúc đó, không những không giữ được Hà Nam Địa, cứ coi như chạy tới Hà Bắc, cũng đều nguy hiểm như nhau.
Phía Bắc Hoàng Hà, địa hạt vạn dặm.
Nơi này nhìn có vẻ như rất rộng lớn, đa số đều là đất nghèo nàn, còn xa mới so được với sự giàu có và phì nhiêu ở Hà Nam Địa này.
Phía tây có Nguyệt Thị lớn mạnh chiếm cứ cả một vùng hành lang (dải đất hẹp) Hà Tây. Phía nam giáp Kỳ Liên Sơn. Phía tây là Đôn Hoàng, là một đất nước nửa du mục, nửa nông canh. Không chỉ là địa vực rộng lớn, hơn nữa vị trí cũng vô cùng quan trọng, là con đường nối giữa các quốc gia Tây Vực, có bán kính hai mươi vạn.
Nghe nói, binh lực của Nguyệt Thị thưa thớt hơn Hung Nô, nhưng trên thực tế, trong nước Nguyệt Thị, binh lực tiềm ẩn khó mà tính toán. Mạo Đốn từng đi qua Nguyệt Thị, cũng đã ước lượng sơ qua, nếu như Nguyệt Thị cả nước đánh một trận, binh lực đạt đến hơn ba mươi vạn trở lên. Càng không nói đến quan hệ của bọn họ với các quốc gia Đại Uyên, Khâu Từ, Ô Tôn... của Tây Vực rất mật thiết. Một khi giao chiến, các quốc gia Tây Vực nhất định sẽ ủng hộ Nguyệt Thị. Luận về sức chiến đấu, Hung Nô có thể có ưu thế, nhưng...
Nếu như hai bên thật sự đánh nhau, cứ coi như Hung Nô thắng, cũng chỉ là thảm thắng.
Thắng lợi như vậy, không hề có lợi gì đối với Hung Nô... Được rồi, còn có người Đông Hồ ở phía đông nhìn chằm chằm như hổ đói, có thể tránh được đánh nhau thì tránh đánh nhau. Tin rằng trước kia Nguyệt Thị cũng có ý nghĩ như vậy. Nhưng nếu như người Hung Nô tổn thương sinh khí ở Hà Nam, người Nguyệt Thị sẽ nghĩ như thế nào?
Chuyện như thế này, cứ coi như dùng mông cũng có thể nghĩ ra đáp án.
Trên thảo nguyên ỷ mạnh hiếp yếu, làm gì có cái gì gọi là tín nghĩa? Muốn tiếp túc sinh tồn, chỉ có một cách, khiến cho bản thân trở nên lớn mạnh.
Cả ngày nay, Mạo Đốn tỏ ra tâm trạng bất an.
Ngăn cản Đầu Man Thiền Vu?
Tin rằng Mạo Đốn không có bản lĩnh này. Rất rõ ràng, Đầu Man đã hạ quyết tâm, hơn nữa dưới sự cổ vũ của những người Y Nha Tư và Độc Long Kỳ, Đầu Man sớm đã rất tự tin. A Lợi... e rằng chỉ là một quân cờ mà Đầu Man sử dụng, Mạo Đốn sớm đã nhìn ra sự kiêng dè của Đầu Man đối với hai huynh đệ y. Cho nên y hành sự càng ngày càng thận trọng, hơn nữa cứ coi như A Lợi chết đi, đối với Mạo Đốn mà nói, chỉ có lợi.
Nhưng lần này là A Lợi, lần sau sẽ là ai? Đầu Man còn sống một ngày, Mạo Đốn còn cảm thấy bất an. Nếu như lần này Đầu Man thua, thậm chí chết đi...
Trong khoảnh khắc suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, Mạo Đốn lại càng hoảng sợ. Y vội vàng bỏ cái ý nghĩ này đi. Ý nghĩ này giống như là hạt giống vậy, chỉ cần một ngày trồng xuống, nhất định sẽ nảy mầm. Mặc cho Mạo Đốn tìm mọi cách tránh nghĩ đến chuyện này, nhưng ý nghĩ đó càng ngày càng rõ ràng. Đầu Man già rồi, lão đã không còn phù hợp với ngôi vị Thiền Vu, người Hung Nô dưới sự cai trị của lão, sớm muộn cũng đi đến diệt vong. Chỉ có ta, chỉ có thể là ta... Hung Nô chỉ có nằm trong bàn tay ta, mới có thể trở nên vững mạnh.
- Đại Vương Tử, Tả Cốc Lễ Vương đến!
Giọng của Tô Lặc truyền vào trong tai Mạo Đốn, khiến cho y ngay lập tức tỉnh lại.
Không biết tự khi nào, trời đã sáng rồi!
Mạo Đốn vội vã đứng lên chỉnh quần áo:
- Nhanh mời Tả Cốc Lễ Vương vào!
Chưa dứt lời, chỉ thấy rèm trướng khẽ động, một lão nhân cao lớn sải bước tiến vào.
Tả Cốc Lễ Vương Hô Diễn Đề khoảng năm mươi tuổi, tóc muối tiêu, cơ thể cường tráng. Mặc dù thân là Tả Cốc Lễ Vương, nhưng vóc người của Hô Diễn Đề vẫn rất đẹp, nhìn qua, không có gì khác so với người hai mươi, ba mươi tuổi. Sống lưng thẳng tắp, trên người khoác áo gai đen, đầu đội mũ da chồn, eo thắt dây cương có đính đầu sư tử bằng vàng.
Phía sau lão còn có một nữ nhân lanh lợi đáng yêu.
Khoảng chừng mười bảy tuổi, xinh đẹp như hoa, trong nét ngây thơ lại toát ra khí chất nhu mì.
Nữ nhân này, chính là Yên Thị của Mạo Đốn – Hô Diễn Châu.
- Hô Diễn Đề tham kiến Đại Vương Tử!
Trong Tứ Giác Hung Nô, Hô Diễn Đề là người chịu ảnh hưởng của văn hóa Trung Nguyên sâu sắc nhất. Hồi còn trẻ, lão đã ngao du Sơn Đông Lục Quốc, có giao tình với Thái Tử nước Yến – Cơ Đan, thậm chí gọi Cơ Đan là huynh trưởng. Cho nên trong cử chỉ hành động, Hô Diễn Đề có chút phong thái Trung Nguyên. Mặc dù thân là nhạc phụ của Mạo Đốn, nhưng trước mặt Mạo Đốn, Hô Diễn Đề vẫn tỏ ra kính nể như cũ.
Theo như Hô Diễn Đề nhìn thấy, Mạo Đốn mới là thích hợp kế thừa Thiền Vu nhất. Trong đây không hề có chút thân tình nào, mà đơn thuần là dựa vào năng lực của Mạo Đốn mà nói.
- Tả Cốc Lễ Vương chớ đa lễ.
Mạo Đốn dìu Hô Diễn Đề dây, sau đó chau mày, nhìn thấy Hô Diễn Châu, hình như có chút không vui.
- Châu nhi, sao nàng cũng tới?
- Phu quân, chàng ở đây ngày đêm vất vả, thiếp một mình sống ở ven sông, làm sao mà có thể yên tâm.
- Đại Vương Tử, ngài đừng trách Châu Nhi. Nó cũng là nhớ người quá... Ta thấy nó không ăn uống ngày đêm nhớ ngài, nên mới dẫn nó đến thăm ngài.
Hô Diễn Đề vội vàng giải thích.
Lúc này sắc mặt Mạo Đốn mới dịu đi một chút.
Y vươn tay, Hô Diễn Châu rất nghe lời đến ngồi bên cạnh y, nằm rạp xuống đầu gối của y.
Mạo Đốn vuốt ve mái tóc đen nhánh của Hô Diễn Châu, thở dài:
- Châu Nhi, ta cũng nhớ nàng... Thế nhưng nàng thật sự không nên đến đây. Bây giờ đại chiến bắt đầu, thắng bại có mà dự đoán. Ta thật sự lo lắng, nếu như xảy ra loạn lạc, sẽ không có cách nào chăm sóc cho nàng.
- Thiếp không cần phu quân chăm sóc!
Hô Diễn Châu vừa nói, vừa rút ra từ trong lòng một thanh kiếm ngắn, cười hì hì nói:
- Tần mọi rợ nếu như dám đến sinh sự, thiếp sẽ giết bọn chúng!
- Liều lĩnh!
Mạo Đột cười khổ nói:
- Nàng cho rằng Tần mọi rợ là một đống phế thải sao? Trong bảy nước trung nguyên, Tần mọi rợ là hung hãn nhất. Lần này Tả Hiền Vương hao binh tổn tướng, chết hơn vạn người, mới công phá nổi huyện Phú Bình... Nếu như nói trước kia Đồ Kỳ vô dụng, nhưng A Lợi thì sao? Tổn thất cả năm sau nghìn người, còn phải dựa vào đào hầm mới có thể phá thành. Bọn Tần mọi rợ đó, tuyệt đối không phải hạng người tầm thường.
Hô Diễn Đề tỏ ra tán thành với cách nói của Mạo Đốn, liên tục gật đầu.
- Nhưng Đại Vương Tử, Tần mọi rợ ở Phú Bình đó chỉ là trường hợp đặc biệt. Sau khi A Lợi công phá Phú Bình, bây giờ đã tiến quân thần tốc, đã vượt qua Chiêu Vương Thành, sắp đánh đến núi Kê Đầu rồi. Đến lúc đó Đại Thiền Vu phát binh tiến đến, vua Tần mọi rợ nhất định sẽ rất hoảng sợ... Nhưng ta nghe ý của ngài, hình như không phải như vậy. Lẽ nào nói, Tần mọi rợ sẽ có quỷ kế? Ngài tìm ta đến, là vì sao?
- Châu Nhi, nàng ra ngoài nói với Tô Lặc, nói rằng không có sự đồng ý của ta, bất kì người nào cũng không được quanh quẩn ở Khung Lư trăm bước... kể cả nàng.
Hô Diễn Châu ngẩn người một lát, biết Mạo Đốn có chuyện cần nói với Hô Diễn Đề, nên ngoan ngoãn gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
- Tả Cốc Lễ Vương. Ta rất bất an!
Chương 211: Trận quyết chiến Hà Nam Địa (2)
Đợi Hô Diễn Châu ra ngoài, Mạo Đốn đi thẳng vào vấn đề:
- Mọi người đều cảm thấy, Phú Bình chỉ là một trường hợp đặc biệt. Thậm chí đến người cũng cho rằng như vậy. Nhưng ta cho rằng, Tần mọi rợ hung hãn từ lúc sinh ra đã như vậy rồi. Từ khi bọn họ lập quốc đến nay, trải qua vô số khó khăn, cho dù là sáu nước Sơn Đông tiến hành phong tỏa bọn họ, bọn họ vẫn có thể phá vòng vây, thống nhất thiên hạ. Đây không chỉ là công lao của một người, mà là sự nỗ lực của toàn bộ sáu trăm vạn Lão Tần nhân. Theo ta thấy, Phú Bình... chẳng qua chỉ là một trong số đó.
A Lợi tuy rằng thắng, nhưng ta lại cho rằng, đệ ấy vô cùng nguy hiểm.
Hơn nữa, chủ lực của Tần mọi rợ rốt cuộc ở đâu? Không ai biết rõ...
Chỉ nghe một nhà lái buôn nói mà phán đoán chủ lực của Tần mọi rợ ở Vân Trung Quận, hai vùng Bắc Địa, Thượng Quận trống rỗng, có phần hơi vội vàng.
Nếu như, ta nói là nếu như!
Đại Thiền Vu chỉ dùng A Lợi làm mồi nhử, người nghĩ sao?
- Mồi nhử?
Hô Diễn Đề ngẩn người, lộ ra vẻ kinh hãi:
- Sao có thể... Lẽ nào Đại Thiền Vu không sợ sự uy hiếp của phía Đông Hồ sao?
Mạo Đột cười khẩy:
- Chỉ e rằng chính là vì Đông Hồ, mời thúc đẩy Đại Thiền Vu làm như vậy.
Đối với sự thay đổi của Đầu Man hai năm nay, Hô Diễn Đề không phải không biết.
Nhưng việc này chẳng qua chỉ là suy đoán mà thôi, bây giờ Mạo Đốn nói trắng ra như vậy, Hô Diễn Đề nhất thời cũng khó mà chấp nhận.
- Đại Thiền Vu tự cho rằng mưu thành, nhưng Tần mọi rợ cũng không phải lũ ngốc.
Mạo Đốn nhẹ nhàng nói:
- Bây giờ Tần mọi rợ không còn là thời đại sáu trăm vạn người Lão Tần nhân năm đó nữa, quét sạch sáu nước, bọn họ có thể trong một thời gian ngắn ngủi, có thể điều động ra trăm vạn đại quân. Ai có thể biết được, Tần mọi rợ đang nghĩ cái gì? Nếu như, vẫn chỉ là nếu như, Tần mọi rợ cố ý từ bỏ Phú Bình, dụ đại quân chủ lực ta tập kết, sau đó quyết chiến chính diện, Hung Nô ta có bao nhiêu phần thắng?
- Cái này...
Hô Diễn Đề dường như đã nghe ra một ít manh mối, do dự một lát, lặng lẽ nhìn Mạo Đốn.
- Đại Vương Tử, ngươi nghĩ gì?
- Nếu như Đại Thiền Vu thua, tám mươi vạn quân Tần ta ở Hà Nam Địa sẽ tử thương vô cùng nghiêm trọng!
Hô Diễn Đề gật đầu:
- Điều này là chắc chắn... Đại Thiền Vu điều động tất cả binh mã các bộ, nếu như thua, chúng ta chỉ còn lại một đám nữ nhân trẻ em và người già yếu. Tần mọi rợ thừa cơ tấn công, bộ ta chỉ còn có khoanh tay chờ chết... Nhưng thật sự là như thế sao?
Mạo Đốn không trả lời.
- Đại Vương Tử có dự định gì, nói ra xem.
Mạo Đốn trầm ngâm một lát:
- Tả Cốc Lễ Vương, trong tay người bây giờ còn bao nhiêu binh mã?
Hô Diễn Đề đếm đếm ngón tay, nhẹ giọng nói:
- Thanh Cách Nhĩ mang đi một vạn người. Ta ở Lâm Hà Độ Khẩu, ước chừng còn khoảng tám nghìn đến một vạn rưỡi binh mã. Nhưng rất phân tán, nếu như muốn tập kết lại, ít nhất cũng cần thời gian hai ngày mới có thể tập kết được.
Đại Vương Tử, người chuẩn bị cứu viện Đại Thiền Vu sao?
Lúc lời vừa nói ra, Hô Diễn Đề không nghĩ sẽ nghe thấy đáp án khắng định.
Mạo Đốn trầm giọng nói:
- Không, ta không định ứng cứu Đại Thiền Vu!
Tuy rằng sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng Hô Diễn Đề vẫn không khỏi run rẩy. Lão lặng lẽ nhìn Mạo Đốn, Mạo Đốn cũng không lảng tránh ánh mắt của lão, trầm tư nhìn lão. Hai người nhìn nhau hồi lâu. Hô Diễn Đề nói:
- Người chuẩn bị hành động thế nào?
Chỉ câu nói này, Mạo Đốn nhất thời có cảm giác nhẹ nhõm.
Y sợ nhất là không được Hô Diễn Đề ủng hộ. Hô Diễn Đề đã nói ra lời như vậy, đã đủ thấy lập trường của lão.
- Tả Cốc Lễ Vương, ta nghĩ mời người lập tức phái binh mã, tụ tập những nữ nhân trẻ em các bộ ở Hà Nam Địa lại, đặc biệt là những người đang mang thai, đưa từ Lâm Hà Độ Khẩu đến Hà Bắc. Còn về người già yếu, không cần phải quan tâm, chỉ cần bảo vệ nữ nhân, người Hung Nô sẽ có cơ hội phục hưng.
Bảo vệ nữ nhân và trẻ em!
Đây cũng là quan điểm của người Hung Nô.
Nữ nhân và trẻ con là gốc rễ của người Hung Nô...
Hô Diễn Đề gật đầu, tỏ ý đồng tình với hành động của Mạo Đốn. Nhưng lão vẫn còn do dự một lát, hỏi một câu:
- Nếu như Đại Thiền Vu thua thì sao?
Mạo Đốn cũng ngây người!
Nói thật, trận chiến giữa Đầu Man và quân Tần sẽ có kết quả thế nào?
Y cũng không nói rõ được... Chỉ là cảm giác bản năng. Đầu Man sẽ thua, hơn nữa còn thua rất thảm.
Thế nhưng nếu như Đầu Man thắng, biết được y làm như vậy, nhất định sẽ không bỏ qua cho y. Vốn đã cảnh giác với Mạo Đốn, bây giờ một khi thực hiện hành động này, càng bộc lộ hoàn toàn dã tâm của Mạo Đốn. Như thế, cứ coi như là con trai trưởng của Đầu Man, cũng sẽ có kết cục thê thảm.
Không hành động?
Nghĩ cách cứu viện Đầu Man?
Vết xe đổ của A Lợi ngay trước mặt, Mạo Đốn không muốn giẫm lên. Tình thân của người Hung Nô rất mờ nhạt, cái mà bọn họ xem trọng là thực lực. Nếu như phụ thân của y không phải là Đầu Man, nói không chừng sẽ sống rất tốt. Nhưng y lại là con trai của Đầu Man. Với khát vọng quyền lực bây giờ của Đầu Man, bản thân y sớm muộn sẽ trở thành đinh trong mắt lão... Hoặc là, bây giờ cũng đã là đinh trong mắt lão rồi.
Đối với nghi vấn ngày của Hô Diễn Đề, Mạo Đốn không biết trả lời như thế nào.
Hai người ngồi ngẩn ra hồi lâu, Hô Diễn Đề đột nhiên đứng dậy:
- Đại Vương Tử, nếu như Đại Thiền Vu thắng... Ta hi vọng người có thể nhớ rõ, chuyện này không hề có liên quan gì đến ngài. Bộ tộc của ta có thể giao phó cho ngài trông nom rồi. Hô Diễn Đề ở Hà Nam Địa, không quá năm vạn người, nhưng ở Hà Bắc, còn có hơn mười vạn. Chỉ hi vọng, đến lúc đó ngài có thể chăm sóc tốt cho bọn họ, đối xử tốt với Châu Nhi, vậy là đủ rồi.
- Tả Cốc Lễ Vương...
Hô Diễn Đề nói ra những lời này, cũng có nghĩa là hoàn toàn ủng hộ Mạo Đốn.
Mạo Đốn gật đầu, trịnh trọng nói:
- Tả Cốc Lễ Vương, ta tin vào trực giác của ta. Nếu như lần này ta thắng, người chính là Tả Hiền Vương của người Hung Nô; nếu như lần này ta thua, ta nhất định sẽ đối xử tốt với mọi người bộ tộc Hô Diễn. Vì Hung Nô ta, Mạo Đốn cầu xin người.
Hô Diễn Đề không nói gì thêm, quay người sải bước ra khỏi Khung Lư.
Mạo Đốn cũng biết, từ khoảnh khắc này trở đi, vận mệnh của y, sẽ có sự thay đổi long trời lở đất...
Là tốt hay là xấu?
Ngay cả Mạo Đốn cũng không biết rõ... Hai ngày này, tâm trạng của Mạo Đốn vô cùng phức tạp.
Hô Diễn Đề làm việc nhanh chóng nghiêm túc, lập tức triển khai hành động. Lão dựa theo lời Mạo Đốn nói, phái binh mã đi điều động nữ nhân các bộ lạc lại.
Tinh nhuệ các bộ đều nhận lệnh tập kết, trong các bộ lạc chỉ còn lại một đám người già yếu coi giữ.
Nhân mã của Hô Diễn Đề, có thể nói là không hề tốn chút sức lực nào đã có thể cướp nữ nhân đi. Còn đối với những người già yếu... Ai mà đi quản bọn họ?
Thời gian hai ngày ngắn ngủi, Hô Diễn Đề đã tập hợp được gần vạn nữ nhân, hơn nữa còn sắp xếp lui về phía Hà Bắc.
Đồng thời, bộ tộc Hô Diễn ở Hà Bắc cũng bắt đầu hành động. Nhân mã tinh nhuệ ùn ùn kéo về Hà Bắc tập hợp, phòng ngựa bất trắc.
Mạo Đốn trong hai ngày này như kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên.
Ngày hôm nay, y đang ở trong Khung Lư bàn việc với Hô Diễn Đề vừa từ Lâm hà về, Tô Lặc đột nhiên xông vào, sợ hãi nói:
- Đại Vương Tử, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi!
Tim Mạo Đột đập mạnh.
- Tô Lặc, đứng dậy nói chuyện... Cứ từ từ mà nói, xảy ra chuyện gì rồi? Đừng vội vàng...
- Nhị Vương Tử, Nhị Vương Tử bị Tần mọi rợ phục kích ở núi Kê Đầu, nhân mã sở bộ đã bị Tần mọi rợ đánh tan tác, không thấy tung tích Nhị Vương Tử.
- Hả?
Hô Diễn Đề không kìm nổi hét lên một tiếng kinh hãi.
Nhưng Mạo Đốn lại không cảm thấy có gì kì lạ, hình như A Lợi nếu như thắng lợi, y mới cảm thấy kì lạ.
Sau một hồi trầm tư, y hỏi một câu:
- Tô Lặc, ngươi có biết bọn Tần mọi rợ đó dùng bao nhiêu binh mã để đánh bại A Lợi không?
- Theo thám báo hồi báo, Tần mọi rợ số lượng nhiều, hơn nữa toàn bộ đều là quân tinh nhuệ đã quen chiến đấu. Còn nhân số, ít nhất là hai mươi vạn.
- Thế Đại Thiền Vu đâu?
Hô Diễn Đề khẽ hỏi một câu.
- Đại Thiền Vu tập kết ở giữa Tử Ngọ Lĩnh và Hoàng Sơn, không có bất kỳ động tĩnh nào.
Quả nhiên là như vậy... Hô Diễn Đề nhìn Mạo Đốn một cái, hình như đã hiểu Mạo Đốn tại sao lại đưa ra quyết định như vậy. Mượn đao giết người, đây đúng là điển hình của mượn đao giết người mà. Lần này là A Lợi, lần sau sẽ là ai? Nói không chừng sẽ là Mạo Đốn... Đại Thiền Vu rõ ràng là muốn nắm giữ quyền lực. Thế nhưng lão lẽ nào không hiểu, A Lợi cũng được mà Mạo Đốn cũng được, đây là tương lai của Hung Nô.
Thế nhưng trong lòng lại có cảm giác sợ hãi.
Theo Mạo Đốn nói, nếu như A Lợi chỉ là một mồi nhử thì hướng chủ công của Đầu Man không phải là Bắc Địa Quận.
Bắc Địa Quận, bây giờ có hai mươi vạn quân Tần mọi rợ tinh nhuệ.
Vậy thì Thượng Quận thì sao? Binh lực ở Thượng Quận không phải là trống rỗng sao? Đầu Man chỉ cần chiếm được Thượng Quận, cứ coi như thu được toàn thắng, lúc đó...
- Đại Vương Tử!
Hô Diễn Đề khẽ gọi Mạo Đốn.
Mạo Đốn đang trầm tư tỉnh táo lại, ngửa mặt lên trời cười không ngừng.
Tô Lặc nhìn Mạo Đốn không hiểu có chuyện gì, không biết y vì sao lại cười. Còn Hô Diễn Đề lại tỏ ý bảo gã ra ngoài, sau đó hỏi:
- Đại Vương Tử, vì sao lại cười.
- Tả Cốc Lễ Vương, tăng tốc hành động, tăng tốc hành động...
- Hả?
- Đại Thiền Vu tấn công Bắc Địa là giả, đánh Thượng Quận mới là thật. Kế sách sơ hở như thế này, đến ta cũng có thể nhìn ra, chủ soái của Tần mọi rợ nghe nói là Mông Điềm thân chinh trăm trận, làm sao có thể không nhìn ra? Ta dám khẳng định, đám Tần mọi rợ phục kích A Lợi ở núi Kê Đầu, tuyệt đối không phải quân chủ lực. E là binh mã Biên quân Thú Vệ điều động từ Nội Sử Quận đến... Người đã từng nói với ta, Tần mọi rợ ngoài Biên Quân Thú Vệ ra, còn có hai nhánh nhân mã Hiệu Quân và Trung Hiệu Quân. Chủ lực của Tần mọi rợ đã quyết chiến cũng chúng ta, sao có thể bận tâm những cái này?
Hai mươi vạn...
Hừm...
Ta thấy binh mã phục kích A Lợi không thể quá mười vạn. Nói là hai mươi vạn, chẳng qua là Tần mọi rợ khuếch trương thanh thế mà thôi.
Đại Thiền Vu chắc chắn thất bại, ta và người phải hành động nhanh hơn, dùng hết khả năng bảo vệ nguyên khí của người Hung Nô. Tả Cốc Lễ Vương, tương lai của người Hung Nô đều nằm trong tay người.
Việc đến nước này, Hô Diễn Đề cũng không còn đường lui, lập tức đứng dậy chắp tay:
- Hô Diễn Đề nhất định không phụ sự phó thác của Mạo Đốn Đại Thiền Vu.
Mặc dù Đầu Man vẫn còn sống, nhưng trong mắt Hô Diễn Đề, Mạo Đốn đã thành Đại Thiền Vu chân chính. Lần đánh cược này, thắng bại... Ha, chỉ có trời mới biết.
.
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân