Americans like fat books and thin women.

Russell Baker

 
 
 
 
 
Tác giả: Phan Hồn Nhiên
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: duc thang
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1065 / 8
Cập nhật: 2018-05-27 22:10:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
òa nhà lớn bằng gạch đỏ, với một nửa mặt ngoài ốp kính trong suốt. Những ổ bánh mỳ, bánh ga tô kem được phóng lớn, gò bằng mi ca, viền bằng đèn neon lấp lánh trên nóc tầng trên cùng. Như một biểu tượng của niềm vui và sự kiêu hãnh choán hết góc ngã tư khu trung tâm, hiệu bánh tươi tự chọn Soleil ngày đêm tỏa ra nguồn ánh sáng rực rỡ chói lòa cùng hương thơm nồng ngọt, khiến người ta khó lòng cưỡng lại niềm khao khát bước chân vào.
Nhưng đó là với những kẻ khác, xinh đẹp, thời trang và tiền bạc dư giả. Tôi thì không. Hết thảy các nơi chốn sành điệu sang trọng đều chẳng hề liên quan tới tôi mảy may. Chỉ có điều, xét ở khía cạnh một chỗ làm tốt, thì không nơi đâu sánh được với tiệm bánh Soleil khổng lồ. Khi nộp đơn tuyển dụng, tôi ghi rõ sở nguyện làm việc trong khu vực bếp. Chỗ đó phù hợp với tôi nhất. Tôi đang học chuyên ngành ẩm thực tại trường Du lịch. Tuy nhiên trong buổi phỏng vấn, chủ hiệu bánh, một người đàn ông cao lớn và nghiêm nghị, xếp tôi sang đội ngũ nhân viên lấy bánh và phục vụ khách hàng. Quên cả vị thế, tôi phản ứng quyết liệt:
- Không đời nào! Tôi không làm phục vụ được đâu!
- Lý do? – Ông chủ khựng lại. Có lẽ chưa từng có kẻ xin việc nào cư xử thô kệch như tôi lúc đó.
- Tôi rất vụng về – Tôi lúng túng – Tôi không quen giao tiếp!
- Để làm phục vụ, cậu sẽ được huấn luyện. Một thời gian nếu cậu làm tốt, tôi chuyển cậu sang bộ phận làm bánh, đúng chuyên môn. Trước khi trở thành thợ bánh, tốt nhất là nắm vững sở thích của khách hàng. Okay?
Không có lựa chọn khác. Tôi đành đồng ý, một cách yếu ớt. Lúc sắp quay đi, ông chủ gọi giật tôi lại:
- Tất cả những người đến đây tìm việc, đều muốn xin chân phục vụ. Đồng phục đẹp. Phòng máy lạnh mát mẻ. Tiền tip. Riêng cậu làm tôi ngạc nhiên, Mẫn ạ. Nói thật đi, sao cậu lại hứng thú cái chỗ nóng bức cạnh bên các lò nướng?
Tôi im lặng. Thật kinh khủng khi phải nói ra thành lời lý do chính xác. Tôi là một tên mập. Tôi to béo đến mức soi vào một tấm gương bình thường, tôi chỉ thấy từng phần của chính mình. Tất cả những bộ đồ tôi mặc, đều là ngoại cỡ. Mấy đôi giày vải tôi mang dưới chân, sau khoảng thời gian ngắn ngủi đều biến thành hình vuông méo mó. Mặc dù là kẻ nhanh nhẹn, cả trong ý nghĩ lẫn hành động, nhưng tôi chỉ dám đi chậm chạp. Một đôi lần, thử chuyển động nhanh tí chút, mấy đường chỉ trên quần áo tôi vỡ bục, nứt toác một cách nhục nhã. Đồ vật dọc theo lối đi thường xuyên bị tôi xô lệch. Tựa một cái bao to tướng, tôi hứng trọn đủ trò trêu chọc. Bánh Vòng, Khoai Mỡ, Gà Quay… Những tên gọi quái gở, tôi đều từng lãnh nhận. Chẳng sao, mọi thứ đều có thể quen được. Ngay cả chuyện tồi tệ nhất. Đó là thứ kinh nghiệm chẳng thú vị gì, nhưng hữu ích. Tôi không cứng rắn gì cho lắm. Có chuyện gì hơi mủi lòng, tôi thường rúc vào hốc kẹt nào đó khóc. Lớn lên, tôi biết cách trốn kỹ bên trong chính mình. Với một vài thú vui nho nhỏ như đọc sách, nghe nhạc jazz và làm bánh ngọt, tôi tự xếp đầy một thế giới bao quanh. Chỉ khi nào có ai nhắc nhở thân hình quá khổ xấu xí, tôi mới bị ném ngược trở lại thực tế tồi tệ. Như lúc này đây… Mất mấy giây lúng túng, tôi thành thật:
- Tôi không muốn trở thành trò cười cho người khác vì sự quá khổ của mình!
- Sự thật là tôi tuyển cậu, vì vẻ ngoài đặc biệt đó! – Ông chủ bỗng mỉm cười.
Đó là một lời ngợi khen hay một chế nhạo sâu cay? Nhưng, tôi bỗng chẳng quan tâm nữa. Trên vỉa hè, bên ngoài bức tường kính, thình lình xuất hiện một cô gái nhỏ. Không thể nhớ nổi cái ngày hôm đó Cát An mặc áo gì, đi giày gì. Chỉ hiện ra trước mắt tôi đôi vai mảnh khảnh với một khuôn mặt đều thanh tú tuyệt đẹp. Với bước đi như nhảy nhót, khá nhanh, cô gái nhỏ đang bước gần về phía cửa kính xoay. Bao quanh khuôn đầu ấy, một mái tóc bồng bềnh rối tung, tỏa sáng trong ánh nắng rực rỡ, như một vầng hào quang chói mắt. Mọi đường nét và màu sắc trên khuôn mặt cô gái đều bị xóa mờ đi bởi luồng sáng kỳ dị. Ngay cả khi cô gái ấy bước vào phòng, tiến thẳng về phía ông chủ hiệu bánh, luồng sáng đó cũng không phai nhạt. Mắt tôi mở to, tê cứng.
Chìa ra một món đồ chơi nhỏ xíu, cô gái cười rạng rỡ: “Tặng ba nè. Cuối cùng, công thức làm đèn cầy không khói đã bị con túm đuôi!”. Chưa bao giờ, tôi nghe một tiếng cười trong trẻo vui tai đến thế. Thay vì phải biến đi, tôi vẫn đứng ỳ đó, mắt trố ra. Ông chủ hiệu bánh chăm chú xem mẩu nến sáp trắng, hình đôi cánh thiên thần, lọt thỏm trong lòng bàn tay. Vẻ nghiêm khắc tan biến, gương mặt ông ta giãn ra với nụ cười dịu dàng: “Con muốn kinh doanh món này?”. Cái cằm nhọn hếch lên: “Chắc chắn!”. “Đại lý nào sẽ phân phối hàng của con?”. “Tất nhiên là ba rồi!”. “Ồ!”. “Ba cho con góc nhỏ cạnh quầy bánh sinh nhật, được không? Con sẽ bày một số mẫu nến!”. Bất chợt, ông chủ nhìn sang tôi: “Cậu tin thứ này bán được chứ, Mẫn?”. “Vâng, thưa ông!” – Tôi chưa thoát ra trạng thái ngơ ngẩn. “Cậu muốn là người giới thiệu hàng cho con gái tôi không?”. “Vâng, thưa ông!” – Tôi đáp, như một cái máy.
Chuyển động tựa cơn lốc xoáy, cô gái tỏa sáng đứng trước mặt tôi: “Cảm ơn Mẫn. Anh tốt bụng kinh khủng! Nếu không có anh, ba em sẽ không đồng ý cho em ký gửi sản phẩm đâu…”. Khi Cát An nói, thu hết can đảm, tôi nhìn sâu đôi mắt mật ong. Đã bao giờ bạn thấy vô số tia sáng nâu óng ấm áp tỏa ra từ đáy mắt chưa? Bạn có tưởng tượng, bạn sẽ vui sướng muốn khóc vì được nhìn vào đôi mắt như thế không? Vậy mà tôi đã trải qua tất cả những điều kỳ lạ ấy, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Một cách tự nhiên và vui tươi, con gái xinh xắn của ông chủ đã quen với tôi, đã trở thành người thân thiết, là niềm vui duy nhất của tôi trong cái tiệm bánh khổng lồ. Tất nhiên là tôi chẳng dám mơ mộng gì. Thỉnh thoảng, vẫn có anh chàng tóc dài, cao lớn và bụi bặm cưỡi chiếc mô tô thể thao đời mới đưa đón Cát An. Nhìn cô gái trắng muốt bé bỏng dựa vào vai chàng hoàng tử đẹp tuyệt ấy, có lẽ chẳng có sự sắp đặt nào hoàn hảo hơn.
Vãn khách, khi tiếng vo ve bất thần dịu xuống, nằm im như một bầy cừu, sẽ nghe rõ từng nốt nhạc trong bài ca bất hủ Mon Soleil dắt nhau êm ả bước đi. Mặt Trời của tôi. Mặt Trời bí mật cất riêng trong ngực tôi. Có gì tuyệt diệu hơn thế không?
Sau giờ học, tôi vội vã phóng xe đến tiệm cho kịp giờ làm thêm ca tối. Nhanh như chớp, tôi thay bộ đồng phục vàng chóe. Chốc chốc, tôi khệ nệ khuân ra một chồng khay nhôm lót giấy và những chiếc kẹp nhựa, phân phát cho các vị khách háu ăn, bị mê hoặc bởi hàng trăm loại bánh phủ ngập chocolate, kem sữa tươi hay nhân trái cây nhiệt đới thơm nồng. Quầy hàng bánh sinh nhật lúc nào cũng có khách đều đặn. Tôi lãnh việc bắt dòng chữ bằng kem trên mặt bánh. Thật kỳ quặc, khi viết những tên người xa lạ cùng các lời chúc thương yêu dịu dàng, tôi thường xúc động một cách khó hiểu. Thật may, cảm giác đó thoáng qua rất mau.
Để hoàn tất vẻ hoàn hảo của các ổ bánh, tôi gợi ý với khách về những cây đèn cầy đủ mọi hình thù độc đáo. Khi tôi mở ra cái hộp gỗ Cát An bày sẵn hàng chục mẫu nến bé xinh, khách hàng thích cuồng lên. Hàng bán chạy kinh khủng. Cuối tuần, cô gái tỏa sáng ghé qua hiệu bánh, giao thêm cho tôi những mẫu nến mới, do chính tay cô nấu sáp, pha màu, đo hương liệu, đổ khuôn. Thỉnh thoảng, trên trán, hoặc trên gò má cô, hiện ra mấy vết bầm tím. Cô bảo bị vấp ngã vào các hộp sáp thô. Tôi bày cho cô cách chữa, bằng lá trà, và một vài hạt muối rang. Thế những các vết tím hiện ra nhiều hơn, cả trên cánh tay và xương hàm. Khi tôi hỏi, mặt cô đỏ ửng, có lẽ bối rối vì sự vụng về của chính mình. Một lần, Cát An ở lại hiệu bánh cho đến khi tôi tan ca. Chúng tôi đi bộ lên bãi gửi xe. Cô bước bên tôi, mái tóc tung bay tỏa ra mùi vỏ táo mơ hồ.
Tôi gắng bước êm, không gây ra tiếng chân lạch bạch. Gió lạnh. Cát An và tôi nói đủ chuyện. Thật ra toàn cô nói. Tôi chỉ chăm chú lắng nghe, không những ngạc nhiên với những chi tiết lạ lẫm. Chẳng hạn mùa đông nên mua áo len mỏng mặc dưới chemise. Hoặc có đến hàng chục cách quấn dải khăn mềm quanh cổ. Tôi rụt rè: “Chà, một củ khoai mỡ cổ rụt như tôi thì chẳng có trận gió nào làm viêm họng được đâu!”. Cát An bật cười khe khẽ. Một thế giới khác, nơi An hiện diện, mọi thứ ở nơi cô đều tỏa ra vô số tia sáng lấp lánh, ấm áp như tiếng cười kia. Đứng ngoài ô kính, tôi chỉ là một tên mập xấu xí gí mũi nhìn vô. Nhìn vậy thôi, nhưng cũng đủ vui rồi.
Khi đến bãi giữ xe, Cát An sẽ đi thêm một chút lên ngã tư, đón taxi. Tôi tò mò: “Sao anh bạn tóc dài không đón An?”. Tích tắc lướt qua rất nhanh, một điều gì đó khiến tia sáng dưới đáy mắt tắt ngấm. Rồi An cười ngay: “Anh ấy bận chút việc!”. Chúng tôi chia tay. Khi cái xe cọc cạch của tôi rẽ vào đoạn đường nhỏ, bất chợt, dưới một ngọn đèn đường phía trước, hai người đang giằng co. Tấp vào sau một gốc cây cổ thụ, tôi chết lặng. Trong cái chuyển động không vẳng lại tiếng động đó, bất chợt bàn tay từ gã tóc dài vung lên, giáng mạnh xuống gương mặt vừa ngoảnh đi. Cô gái ngã dúi dụi, chống tay lên vỉa hè. Thêm một cú đạp. Mặt Trời bé bỏng khuỵu hẳn xuống. Trong một phản ứng rồ dại, từ trạng thái đờ đẫn tê liệt, tôi bỗng sợ hãi phát điên. Quay ngoắt mũi xe, tôi rồ máy lao thẳng về phía trước, trốn kỹ vào làn bóng tối dày đặc.
Còn hơn nửa tháng nữa đến Giáng Sinh. Mặt hàng bánh khúc cây bán rất chạy, đẩy lùi doanh số bánh choux kem mát lạnh, bánh xốp nhân dâu ngọt mềm hay bánh tart đào giòn tan tưới đẫm si rô. Luôn tay viết những lời chúc tụng trên mặt bánh, nhưng lòng tôi chẳng mảy may xúc cảm. Một lớp vỏ vô hình, dày và cứng, bao bọc quanh tôi, khiến tôi không thể nhận ra ngoài kia, cảnh vật đã khoác thêm màu lễ hội. Trong cái iPod, tôi cài bài jazz bất hủ Fabulous baker boy, nghe đi nghe lại hàng trăm lần. Những khay bánh mới lấy khỏi lò được tôi xếp đặt lên quầy gỗ theo thứ tự hoàn hảo. Nhìn bề ngoài, chẳng có gì bất thường. Nhưng sự thật là bên trong tôi đau ghê gớm. Đau vì Mặt Trời bé bỏng bị đau. Đau vì tôi chẳng làm được gì ra hồn cho cô. Thậm chí, tôi còn khiếp hoảng, bỏ trốn như một thằng điên hèn nhát.
Cát An đến Soleil thường xuyên. Cô giúp tôi xếp bánh vào hộp và thắt nơ các dải ruban lấp lánh trang kim. Những cây nến không khói đợt này bán rất chạy. Tiền thu vào khá nhiều. Cô vui vẻ với tất cả mọi người và vẫn nói dối tôi về các vết bầm. Chẳng biết nói sao nữa. Mấy lúc như thế, tôi quay đi, cố gắng không khóc.
Một buổi tối, thình lình bên ngoài bức tường kính xuất hiện chiếc mô tô đỏ. Gã tóc dài thản nhiên bước vào hiệu bánh, đứng ở góc quầy thu ngân, phóng mắt tìm kiếm. Từ tầng trên, các cô khách ăn bánh ngọt cúi nhìn chàng trai đẹp như bước ra từ bộ truyện manga, không che giấu sự trầm trồ thán phục. Chỉ có những cái khay trên tay tôi rung lên loảng xoảng. Vẫn ngồi im trên chiếc ghế chân cao, Cát An trắng bệch như thể máu dưới da thoáng chốc bị rút kiệt. Cô gọi giật, nhờ tôi đưa giùm gã tóc dài quyển sách. Tôi biết, giữa các trang sách, là một phong bì đầy tiền. Những đồng tiền bán nến dành dụm. Tôi cũng biết, dù đang khổ sở, nhưng vì một bí mật nào đó, Cát An vẫn phụ thuộc vào tên khốn ấy. Không buồn nhìn mặt tôi, gã tóc dài hờ hững cầm lấy quyển sách, quay lưng bước đi. Nhưng tôi đã kịp nhận ra phía dưới lớp quần áo bảnh bao, thân thể gã rất lòng khòng. Và gã là một kẻ thuận tay trái.
Gần lễ. Tất cả nhân viên tiệm bánh chuyển sang mặc đồng phục ông già Noel. Trừ các cô gái váy ngắn, nhân viên nam đều độn thêm cho to béo. Tôi thì không cần. Trong bộ đồ vải nỉ đỏ chói và bộ râu giả trắng xóa, tôi lẫn vào mọi người. Vừa gói bánh hay trả lời khách, tôi vừa để mắt nhìn ra ngoài cửa, căng thẳng. Cuối cùng, thì gã tóc dài cũng đến. Khi gã thong thả bước qua tam cấp, tiến về phía Cát An để lấy cái phong bì đầy tiền, tôi vội vã lách qua cửa sau, chạy thục mạng lên phía ngã tư. Trong lồng ngực, trái tim tôi như sắp vỡ bung. Căm giận và đau đớn. Sợ hãi và can đảm.
Giáng Sinh. Tiệm bánh Soleil sẽ đóng cửa sớm, lúc xế trưa. Ông chủ phát tiền thưởng cho các nhân viên. Thay cho một lời chúc tốt lành, cuối cùng thì tôi cũng được chuyển sang bộ phận làm bánh. Gấp trả bộ đồng phục cũ, tôi nhận bộ áo và mũ đầu bếp. Mới, trắng tinh như tuyết Giáng Sinh.
Ở trường, mọi người cũng nghỉ lễ sớm. Chiều, chỉ có tôi ở nhà một mình. Tôi ngồi im trước màn hình máy tính, nghe lan man mấy bài nhạc lễ. Rồi tôi xuống bếp, đeo tạp dề trước bụng, xếp ra bàn bột, đường, trứng và kem bơ… Bỏ qua các ống màu thực phẩm, tôi quyết định làm một chiếc bánh kem trắng toát. Đến chiều tối, chiếc bánh hình cánh thiên thần đã hoàn tất. Tôi ngồi im, lặng lẽ nhìn nó. Trong bóng tối dần buông xuống, đôi cánh như chấp chới bay lên. Qua ô cửa, gió lạnh cuối năm thôi vào phòng. Chưa bao giờ tôi thấy trống rỗng và cô độc đến thế.
Chuông điện thoại. Cát An gọi. Cô mới đi du lịch châu Âu cùng gia đình trở về. Cô muốn ghé qua nhà tôi. Nhưng tôi lại hỏi cô ở đâu, tôi đến gặp một chút cũng được. Giọng cô như vẳng đến từ rất xa: “Mẫn, anh nhớ đến gặp em nhé!”
Tôi ra khỏi nhà. Chẳng hiểu sao, tôi lại vòng vào trong, đặt ổ bánh mới làm vào hộp, mang đi theo. Cát An hẹn tôi ở một quán cà phê nhỏ. Khi tôi đến, trong góc bàn nhỏ, bạnh bên cây thông lấp lánh, cô đã ngồi chờ. Mái tóc cắt kiểu mới. Bộ áo khoác mới. Trông cô mới mẻ, xinh đẹp, khác hẳn một Cát An u ám ngày nào. Tôi và cô lại nói đủ thứ chuyện. Và tôi vẫn lắng nghe nhiều hơn. Cuối cùng thì gã tóc dài đã biến mất. Chuyến đi du lịch xóa nhòa những ký ức tồi tệ. Cô kể, nheo mắt cười luôn. Tự dưng tôi cũng vui lây.
Chuông thánh đường báo giờ lễ. Tôi lóng ngóng đứng dậy, đặt lên bàn hộp bánh: “Tôi làm, tặng riêng An này. Cầm về nhé!”. Bất giác, cô đặt một tay lên cánh tay tôi: “Có phải anh đã cho gã kia một trân, nện anh ta trẹo tay trái, buộc buông tha em không? Và cũng chính anh, đã nói với ba em, thu xếp đưa em đi nghỉ?”. Tôi im lặng, nhìn sâu vào mắt cô. Tia sáng ấm áp. Những Mặt Trời nằm vui trong đáy mắt.
Sau khi gọi taxi cho An, tôi đi bộ một mình về nhà. Cái khăn quàng ban nãy cô tặng cho tôi quấn quanh cổ. Nút thắt đơn giản nhất. Kiểu tình bạn. Tôi đi chậm, để gió hong khô mắt. Dù sao, thì An đã vui lại thật rồi. Phước lành của Giáng Sinh với tôi, chỉ cần vậy thôi.
Hiệu Bánh Mặt Trời Hiệu Bánh Mặt Trời - Phan Hồn Nhiên