This nice and subtle happiness of reading, this joy not chilled by age, this polite and unpunished vice, this selfish, serene life-long intoxication.

Logan Pearsall Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: BMW
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 117 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 422 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:59:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 70
goài trời bắt đầu đổ mưa. Tôi cảm thấy lo lắng vô cùng. Bây giờ em thật sự mong manh và dễ vỡ. Nếu xảy ra chuyện gì em hoàn toàn có thể mất mạng. Ý tôi là những chuyện như tai nạn giao thông hay gặp phải kẻ xấu.
Trời càng lúc càng mưa to hơn. Bất chấp cơn mưa xối xả và cả sự tức giận trong lòng, tôi lao ra ngoài tìm em. Lúc này tôi chỉ biết tôi rất lo cho em. Tôi đến trường học nhưng em không có ở đó. Các sinh viên cũng đã ra về. Tôi tìm đến nhà em nhưng chỉ thấy mẹ em và một người đàn ông. Em đã đi đâu?
Theo như tôi được biết thì em không có một người bạn nào cả và em cũng không có thói quen lui tới một nơi nào đó. Không lẽ… Olia đã đưa em đi? Không phải chứ? Làm ơn! Đừng để điều đó xảy ra.
Tôi lao mình trong mưa và không ngừng gào tên em. Mọi người thì đang tìm chỗ chú mưa trong khi tôi lại lao ra ngoài trời, điều này khiến tôi nghiễm nhiên trở thành “sinh vật lạ”. Mặc kệ! Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì về tôi, tôi cần phải tìm được em.
Cuộc tìm kiếm dần trở nên vô vọng. Tôi không cảm nhận được sự tồn tại của em quanh đây. Cả mùi máu và mùi hương của em đều không tồn tại trong không khí. Tệ hơn là khi trời mưa thì các giác quan của tôi không nhạy bén nhưng khi trời khô ráo.
“Tử Đinh Hương, em đang ở đâu” – Tôi gào thật lớn dù biết chẳng có ích gì.
Thất thểu trở về nhà trong tình trạng ướt sũng và trời vẫn đang tiếp tục sối nước vào tôi. Nhà em tối quá! Em đã không về nhà. Em đi rồi sao?
Tôi ngao ngán nhìn vào ngôi nhà mình. Nó cũng tối đen. Nếu không có phép màu nào mang em về bên tôi thì xin hãy ột phép màu làm tôi tan biết khỏi thế giới này. Qua ngày mai tôi biết phải sống ra sao khi không còn giọng nói, tiếng cười của em? Không còn được thấy em bước ra từ phòng tắm với mái tóc ướt. Không còn được luồn tay vào tóc em. Không còn được ôm em trong lòng. Ngày mai, xin đừng đến!
Tôi chẳng còn muốn bay lên nữa. Chán nản! Tôi đưa tay mở cánh cổng nhà mình.
Một giây sau, tôi như muốn gào lên trong vui mừng. Em đang ở ngay đây, trong sân nhà tôi. Nhưng tại sao em lại nằm bất động dưới đất thế này?
Tôi chạy đến đỡ em dậy. Hai mắt em nhắm nghiền và cơ thể nóng như lửa. Gương mặt em còn lem luốc những vết có mùi tanh dù nước mưa đã gột rửa đi phần nào.
“Tử Đinh Hương” – Tôi lay nhẹ người em nhưng không thấy em trả lời. Tôi vội vã bế em vào nhà và đặt em nằm trên giường. Em đang sốt rất cao còn mặt thì dính đầy máu.
Không thể để em tiếp tục mặc bộ đồ ướt này được nhưng ai sẽ thay đồ cho em đây? Ngoài tôi ra thì còn ai vào đây nữa đâu. Nhưng làm vậy có được không?
“L…ạ…n…h q…u…á…!!!” – Tiếng em thều thào. Nghe giọng nói dường như em đang rất mệt và còn rất đau. Do dự và ngại ngùng lập tức biến mất, tôi nhanh chóng cởi bỏ bộ đồ ướt ra khỏi người em rồi lấy bộ pijama của mình mặc vào cho em.
Rất lâu về trước tôi đã tốt nghiệp trường y nhưng tôi đã không làm bác sỹ. Nếu tôi nhớ không nhầm thì sau đó tôi lại chuyển qua học thiết kế. Đây là lần đầu tiên tôi thực hành chăm sóc bệnh nhân. Theo như những gì tôi còn nhớ thì lúc này em cần chườm đá và cặp nhiệt kế.
Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng - BMW