When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: BMW
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 117 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 422 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:59:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 64
ón gì anh cũng biết nấu hết” – Tôi tự hào trả lời.
“Ba hoa quá đấy” – Em bĩu môi nhưng ngay sau đó lại bật cười.
“Em không tin anh à?” – Tôi xịu mặt xuống.
“Em tin” – Em nói nhưng môi vẫn chưa tắt nụ cười.
“Này, không tin anh đúng không?” – Rõ ràng là em không tin tôi mà. Em đâu biết rằng tôi đã sống đủ lâu để có thể làm bất cứ điều gì mà con người làm được. Tôi đã học đủ ngành, làm đủ thứ và khi không còn gì để học nữa thì tôi nhận ra tôi đang chạy trốn sự chán nản. Và cuối cùng tôi buông xuôi và chào thua số phận. Tôi để mặc sự chán nản xâm chiếm hồn mình và gặm nhấm tâm hồn tôi. Tôi đã sống như thế rất rất lâu cho đến khi tôi gặp được em. Em đã đánh thức tâm hồn tôi sau một giấc ngủ dài hàng tỉ năm và thổi vào đó sự sống. Tử Đinh Hương, em không biết em có ý nghĩa thế nào với tôi đâu.
Tôi nhìn em bằng đôi mắt thật âu yếm và em đã phát hiện ra điều đó.
“Sao lại nhìn em như thế?” – Em nghiêng đầu nhìn tôi.
“Cám ơn em!” – Tôi thì thào vào tai em.
“Cám ơn em?” – Em ngạc nhiên.
Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười rồi cụng đầu vào đầu em.
“Về chuyện gì?” – Em nhìn tôi ngây ngô.
“Về tất cả” – Tôi lại thủ thỉ vào tai em.
Gương mặt em đột nhiên trùng xuống nhưng rồi em lại cười ngay lập tức. Tôi không biết có phải mình nhìn lầm hay không nhưng điều đó diễn ra quá nhanh làm tôi không chắc chắn lắm.
Tôi đang băn khoan thì em đứng bật dậy rồi kéo tôi xuống khỏi xe dù đây không phải là trạm chúng tôi cần xuống.
“Sao lại xuống ở đây?” – Tôi hỏi em.
“Không phải nói muốn cùng nấu bữa tối sao?”
“Phải” – Tôi vẫn không hiểu gì.
“Vậy thì phải mua nguyên liệu chứ anh định bỏ không khí vào nấu à?”
“Hai chạm nữa mới tớ siêu thị mà”
“Đồ ngốc! Hôm nay đi chợ, không đi siêu thị” – Em nói rồi kéo tay tôi đi.
Tôi lững thững đi theo em. Cố tình thả lỏng người để em kéo đi vào thích thú ngắm nhìn em từ phía sau. Chúng tôi đi bộ chưa bao lâu thì tôi thấy một khu chợ xuất hiện trước mắt mình. Em kéo tôi đi vào trong.
Ngôi chợ bé tẹo nhưng bán đầy đủ các loại hoa quả, thực phẩm và gia vị. Chúng tôi phải đi ba vòng chợ mới đưa ra được quyết định tối nay sẽ nấu món cà ri gà ăn kèm với bánh mì và sẽ làm một chút salad rau củ.
Thế là em lôi tôi đi chọn gà (sống) và nói về cắt tiết mới ngon. Rồi chúng tôi mua cà rốt, nấm, hành tây, và những gia vị cần thiết khác. Sau đó còn mua thêm một số củ quả để làm salad. Tiếp theo là món tráng miệng. Em nói muốn ăn dâu tây đá bào nên đã mua một túi dâu tương đối to. Và tất nhiên người xách đồ là tôi rồi. Dù nó chẳng nặng nhọc gì nhưng tôi vẫn cố tình lững thững đi phía sau em. Tự nhiên tôi muốn tỏ ra “con người”.
Nhìn cái cách em chọn đồ rồi cách em trả giá, tôi không thể nào nén nổi một nụ cười. Sao em lại đáng yêu thế nhỉ? Làm cái gì cũng thấy đáng yêu.
“Này, sao em lại đáng yêu thế hả?” – Tôi hỏi em khi chúng tôi đã mua xong mọi thứ và đang ngồi trên xe bus để về nhà.
“Bớt nhiều rồi đấy” – Em hất mặt điệu bộ tự cao nhưng mắt thì liếc nhìn tôi.
Tôi bật cười thành tiếng vì vẻ lém lỉnh của em.
Chúng tôi quyết định sẽ nấu ăn ở nhà tôi, em sẽ tắm sau khi chúng tôi nấu xong mọi thứ.
“Đầu tiên là cắt tiết gà” – Tôi nói rồi xách cổ con gà đang kêu quang quác đi vào trong bếp.
Con gà kêu thé lên khi tôi nhổ một túm lông trên cổ nó và kề dao vào đó. Đường dao đi khá ngọt và máu bắt đầu chảy ra. Tôi vẫn dữ con gà trong tay và để máu chảy vào bồn rửa chén.
“Em nấu nước sôi đi!” – Tôi nói và quay ra nhìn em.
Ôi trời! Tôi thật sơ ý quá! Em bây giờ đang gồng người lên, hai mắt đỏ kè và hai răng nanh chồi ra ngoài.
“Em ổn chứ?” – Tôi hỏi nhưng không đến gần em vì trên tay tôi có dính máu gà.
“Em nghĩ là mình cần về nhà một chút” – Em nói rồi chạy vụt đi.
Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng - BMW