Chuyên nghiệp là biết cách làm, khi nào làm, và làm điều đó.

Frank Tyger

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộc Tiểu Ô
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 361 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 888 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:47:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 201: Bồi Thường Cho Em Cả Cuộc Đời Này
[HĐ] Từng cái tin nhắn và cuộc gọi nhỡ hiện lên, Lan Khê cắn môi, khi nhìn thấy ba chữ Mộ Yến Thần, trong lòng bỗng đau đớn.
Trên màn hình, mấy chữ đó hiện lên, sáng lấp lánh, ấm áp như vậy, nhưng mà......
Thôi đi, Lan Khê.
Không có người đàn ông nào có thể dễ dàng tha thứ cho quá khứ của mày, mày buông tay đi thôi.
Cô nghĩ lại, ánh mắt u ám, trong nháy mắt Branda lại gọi điện thoại đến, sau khi nghe xong điện thoại, cô trở nên vội vội vàng vàng.
"Cậu làm gì thế......" Kỷ Diêu mơ mơ màng màng tỉnh lại nhìn cô, "Đi đầu thai à......"
Lan Khê chau mày che bụng, bị cơn đau bụng kinh giằng co suốt đêm nên không thoải mái, khẽ nói: "Tổ trưởng của bọn mình gọi điện thoại bảo hôm nay đến sớm một chút, đáng lẽ tối hôm qua chị ấy đã gọi điện thoại bảo mình đi làm sớm để bàn về hạng mục bờ biển, nhưng tối hôm qua mình tắt máy nên không nhận được!"
Nói xong cô liền xỏ dép chạy vào phòng tắm rửa mặt.
Kỷ Diêu lại mơ mơ màng màng ngủ mất, chôn mặt trong gối đầu thoải mái muốn chết, mặc dù hôm nay cô ấy phải đến trường đại học dự tọạ đàm nhưng cũng không cần sớm như vậy...... Một lúc lâu sau, Kỷ Diêu lại nâng mặt lên, lông mày xoắn thành một đoàn: "Không đúng, vậy cậu đang trốn điện thoại của ai hả? Còn tắt máy?"
Trong phòng tắm, Lan Khê đang soi gương, mặt cứng đờ, một chút lúng túng cùng khó chịu chợt lóe lên, lấy son nước ra tô: "Không ai cả."
Kỷ Diêu ngây ngô ở trên giường cũng chán, lập tức nhảy xuống chạy vào trong phòng tắm, thấy Lan Khê vừa mới rửa mặt xong, hứng thú nổi lên: "Aiz, Mộ Lan Khê, cậu qua đây cậu qua đây, mình vừa mới học trang điểm, mình giúp cậu trang điểm......"
Lan Khê liền sợ hãi, quay người lại muốn rửa tay sau đó muốn lui ra ngoài: "Thôi, bình thường mình cũng không trang điểm....."
"Cậu còn nói không muốn trang điểm?" Kỷ Diêu thay đổi ngữ điệu, ôm lấy cô, "Cậu tắt cae điện thoại để tránh người, có ai không nhìn ra là cậu với bạn trai đang cãi nhau? Đến đây, cậu đi qua đây, mình trang điểm cho cậu thành một cô gái xinh đẹp, bảo đảm anh ta vừa nhìn thấy cậu liền thần hồn điên đảo, còn lăn tăn cái gì nữa, anh ta sẽ lập tức ngã quỵ nói xin lỗi với cậu, cầu xin cậu trở về......"
Lan Khê đỏ mặt, lui về phía sau tránh né: "Cậu lầm rồi, mình không trang điểm đâu, mình cũng không yêu đương gì hết!"
"Cậu cứng miệng làm gì vậy hả?" Kỷ Diêu cười híp mắt, móc chì vẽ mắt ra quơ quơ, "Qua đây nhanh lên, nói inh xem rốt cuộc là ai câu mất trái tim của cậu rồi, có thể khiến cậu mất khống chế như vậy......"
Sáng sớm, trong phòng tắm, hai cô bé náo loạn thành một đoàn.
Kết quả cuối cùng là Kỷ Diêu dùng son nước nhạt màu thoa lên môi giúp cô, rồi búng tay một cái: "Perfect!"
"Cậu nhanh quay người lại soi gương đi, mau lên!" Kỷ Diêu đá cô, "Nhìn xem mấy năm nay công phu của lão nương có hơn chút nào không!"
Lan Khê quay đầu lại nhìn một chút, bị gương mặt quyến rũ phong tình của mình ở trong gương dọa sợ hết hồn, ánh mắt hơi mất hồn, một lúc sau nhẹ giọng nói: "Diêu Diêu, mình đi làm chứ có đi dự dạ hội đâu, như thế này sao được?"
"Nói xem công việc như thế nào? Mình không tin trong tổ của cậu không có phụ nữ, mình bảo đảm cậu đến đó sẽ diễm áp quần phương!" Kỷ Diêu xoay người chụp lên bả vai của cô, trong tròng mắt thoáng qua một tia giảo hoạt, "Bạn trai cậu cao bao nhiêu? Có đẹp trai hay không?"
Lan Khê lại đỏ mặt.
Trong mắt thoáng hiện lên vẻ yếu ớt, cô cười khổ một tiếng: "Rất cao. Cũng rất đẹp trai."
Mặt Kỷ Diêu liền biến sắc, bám vào eo của cô: "Mẹ kiếp cậu thật là đáng ghét, vừa rồi mình hỏi cậu cậu còn nói là không có......" Một lúc lâu sau, một chút cảm xúc buồn bực xẹt qua trên mặt Kỷ Diêu, nói với giọng khàn khàn: "Cậu nói người kia, không phải là anh trai mình?"
Lan Khê bị đau nên phải ngồi chồm hổm trên mặt đất tránh móng vuốt của cô ấy, trong mắt cười ra một giọt nước mắt, cứng đờ, nhẹ nhàng lắc đầu.
Ánh mắt Kỷ Diêu lóe lên hai cái, nhếch môi cười cười: "Vậy coi như xong, dù sao không chọn anh trai mình, là tổn thất của cậu!"
Nụ cười của Lan Khê chưa tiêu tan, càng cảm thấy khổ sở.[Cập nhật chương mới nhất tại✧DĐⓛQĐ]
Đúng vậy, cô cũng cảm thấy không chọn Kỷ Hằng, có lẽ là sự tổn thất của cô.
"Được rồi, không làm loạn nữa, cậu ở đây đến ngày mai nhé, tối nay mình làm xong việc sẽ đến tìm cậu đi ăn cơm, " Lan Khê đứng dậy, ôm cô ấy từ phía sau, "Chờ mình nhé."
Kỷ Diêu đang soi gương liếc mắt xem thường: "Cậu còn không tính toán làm lành với bạn trai? Buổi tối tới tìm mình ăn cơm làm gì?"
Lan Khê nhìn bản thân trong gương, vẻ mặt càng trở nên cô đơn.
"Mình đi đây!" Cô nói một tiếng thanh thúy, lấy túi xách rồi chạy ra cửa đổi giày.
Kỷ Diêu chậm rãi đi ra ngoài, tranh thủ lúc cô đổi giày thì cầm điện thoại di động của cô lên, mở nhật ký cuộc gọi của cô ra xem một chút, xem ra cũng không có gì đặc biệt, có mấy cuộc điện thoại gọi cho Kỷ Hằng, còn lại là những người cô không biết, ngoài ra trong đó còn có số điện thoại của Mộ Yến Thần, thậm chí còn có...... Nhan Mục Nhiễm???
***
"Hôm nay, hình như tinh thần của cô không có ở đây?" Nhan Mục Nhiễm ngước mắt lên, dịu dàng hỏi.
Lan Khê ngẩn ra, một hồi lâu sau vội vàng khẽ nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, vừa rồi tôi hơi mất hồn, nhưng mà bây giờ sẽ không như vậy nữa."
Nhan Mục Nhiễm nhìn cô một cách quỷ dị, gật đầu một cái.
Vốn định tiếp tục bàn bạc với nhân viên kỹ thuật, lại không nghĩ rằng đột nhiên cả tầng lầu lại truyền đến mấy tiếng tiếng kinh hô, có chút hỗn loạn, Nhan Mục Nhiễm khẽ chau mày, không biết đã xảy ra chuyện gì chỉ muốn bọn họ im lặng một chút, nhưng xuyên qua cửa sổ thủy tinh bỗng thấy được một bóng dáng vô cùng quen thuộc, mặt cô ta nhất thời trắng như tờ giấy!
Đúng lúc vị trí của Lan Khê lại đưa lưng về phía cửa, trong lòng Nhan Mục Nhiễm căng thẳng, tái mặt nói: "Tôi có khách, mọi người ngồi chờ một lát."
Cô vừa nói liền đứng dậy đi ra cửa.
...Tại sao anh lại...... Sao mới sáng sớm anh đã xuất hiện ở đây?!!
Nhan Mục Nhiễm giẫm lên giày cao gót tạo nên âm thanh vang dội đi thẳng ra ngoài, trong tầng lầu trống trải mới xây tràn đầy hơi thở áp suất thấp do người kia mang tới, cô lấy hết dũng khí mới có thể bước lên trước, đến trước mặt anh thì đứng lại: "Yến Thần."
Mộ Yến Thần dừng bước chân lại, ngước đôi mắt thâm sâu lên nhìn vào người phụ nữ ở trước mặt.
Gật đầu một cái, anh muốn lướt qua.
Nhan Mục Nhiễm căng thẳng trong lòng, vội vàng lùi về phía sau hai bước, ngăn bước chân của anh lại: "Yến Thần anh chờ một chút!"
Hít sâu một hơi, khuôn mặt xinh đẹp của ta như mềm lại, dịu dàng nói: "Về chuyện này em vô cùng xin lỗi, em vốn không có dự định tự mình về nước trước thời hạn, em biết rõ vì vậy mà bộ phận nhân sự bên kia đã có một chút phức tạp, nhưng mà em vẫn không liên lạc được với anh, anh đổi số điện thoại, em hỏi William bao nhiêu lần, anh ta vẫn không nói cho em biết......"
"Chẳng lẽ cô không biết đường gửi e-mail?" Mộ Yến Thần lạnh nhạt quét mắt một cái rồi hỏi.
Mặt Nhan Mục Nhiễm đỏ bừng, giải thích: "Gửi e-mail...... Mỗi ngày anh phải xử lý nhiều e-mail như vậy, sao anh có thể để ý đến em?!"
"Chẳng phải có thể đánh dấu mức độ sao? Cô cảm thấy sự việc quá gấp gáp, quan trọng thì có thể gửi thẳng lên, chuyện quan trọng có thể đính ở trên cùng, chẳng lẽ cô không biết?" Anh dùng chút nhẫn nại còn xót lại chất vấn cô ta.
Khuôn mặt của Nhan Mục Nhiễm sắp đỏ đến nổ tung. Cô làm sao có thể không hiểu ý tứ của Mộ Yến Thần vào giờ phút này?!
Thực ra điều anh muốn nói đến chính là..., chuyện của cô vốn không quan trọng, vốn không được coi là công việc anh cần xử lí hàng ngày, thuộc phạm vi anh cần quan tâm!
Cố gắng đè nến cảm giác chua xót trong lòng, Nhan Mục Nhiễm nói: "Yến Thần......"
"Mộ Yến Thần." Anh nhẹ giọng sửa chữa, ánh mắt thâm sâu thản nhiên lướt qua người cô, "Trước kia, ở Mĩ tôi lười phải so đo, không có nghĩa là ở đây cũng giống như vậy, thu hồi sự vô lý của cô lại đi, nếu như cô vẫn muốn tiếp tục ở lại đây."
Trên mặt Nhan Mục Nhiễm lúc đỏ lúc trắng.
Nhưng một lát sau cô ta lại tiếp tục ngẩng mặt: "Đương nhiên em vẫn muốn tiếp tục làm việc ở đây! Không phải bởi vì ai khác mà chỉ vì có anh ở đây, cho nên được thôi, anh muốn em xưng hô như thế nào em sẽ làm theo là được, Mộ tổng, hôm nay ngài có chuyện gì không?"
Cô ta xoay chuyển tương đối nhanh.
Ánh mắt Mộ Yến Thần thoáng lóe lên, nhìn ra sự kiên quyết của cô ta, thậm chí cả sự kiên quyết ngu xuẩn.
Anh lạnh lùng vòng qua cô ta rồi đi về phía phòng họp.
Trong lòng Nhan Mục Nhiễm hoảng hốt, theo bản năng cô phát hiện mục đích hôm nay anh tới đây không phải muốn cùng cô so đo những chuyện nhỏ nhặt này, cho tới bây giờ đây không phải là phong cách và thói quen của anh, vậy anh vì....
Trong lòng cô ta quýnh lên, vội vàng theo sau.
Bên trong phòng họp, Lan Khê đang tiếp tục bàn bạc với nhân viên kỹ thuật, đột nhiên có một bóng người xuất hiện, cô nghi ngờ ngước mắt, vậy mà lại nhìn thấy mặt của Mộ Yến Thần.
"Anh......" Cô có phần khiếp sợ, suýt nữa không nói ra lời.
Ngược lại, nhân viên kỹ thuật ở bên cạnh lại sợ tới mức vội vàng đứng dậy: "Tổng giám đốc!"
Mộ Yến Thần lại ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt thâm thúy quét tới, hơi thở lạnh nhạt và cường thế bao phủ lên cô gái đang ngồi bên cạnh cái bàn tròn bằng thủy tinh, cô trang điểm nền nã, khóe mắt vẽ lên vẻ quyến rũ động lòng người, vẻ mặt dường như rất kinh ngạc.
"Nói xong rồi sao?" Hai cánh tay anh chống bên người cô, dịu dàng hỏi.
Lan Khê gần như ngạt thở.
Đầu óc cô vang lên ong ong, không biết tại sao lúc này anh lại xuất hiện ở đây, rõ ràng cô đã thu thập xong tất cả đồ đạc để anh mang đi, anh đột nhiên làm như thế này là vì cái gì? Hơn nữa...... Đây là công ty của anh, chẳng lẽ đối mặt với ánh mắt tò mò đáng sợ của nhân viên anh cũng không kiêng nể gì sao?!
Mặt đỏ lên, càng lộ ra vẻ xinh đẹp động lòng người, đôi môi đỏ tươi khó khăn lắm mới thốt mấy chữ: "Xong ngay đây."
Còn mấy vấn đề chưa được bàn bạc tốt.
Mộ Yến Thần gật đầu một cái, đóng bản kế hoạch đang mở ở trên bàn lại, đứng dậy ôm lấy cô, lạnh lùng quay về phía nhân viên bộ phận kỹ thuật, nói: "Đi nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa cần bạc bạc thì tôi sẽ gọi anh vào."
Mọi người xung quanh thấy vậy đều sửng sốt, Nhan Mục Nhiễm dựa vào cửa, bị một màn trước mắt làm cho sợ hãi đến mức không nói lên lời.
Nhân viên bộ phận kỹ thuật nhìn Nhan Mục Nhiễm như nhờ cô ta giúp đỡ.
Lan Khê muốn giãy giụa, đột nhiên cảm thấy càng giãy dụa càng khó khăn, cô bị dọa đến mức không dám động đậy, đứng dậy theo anh, mặc cho anh nắm tay cô đi ra bên ngoài, khi lướt qua Nhan Mục Nhiễm ngay cả nét amwjt của cô ta cô cũng không dám nhìn!
Căng thẳng như vậy, hơn nữa mới vừa rồi cô ngồi trên ghế lạnh như băng ngồi một hồi lâu, bụng lại bắt đầu quặn đau.
Chờ bọn họ đi được một lúc lâu, sắc mặt tái nhợt của Nhan Mục Nhiễm mới trở lại bình thường.
Cô biết, chuyện ngày hôm nay, có lẽ sẽ trở thành tin tức làm nổ tung cả công ty.
......trong thời gian ròng rã bốn năm, dù Mộ Yến Thần đối xử với cô lạnh nhạt như thế nào, bản thân cô vẫn có thể bịa đặt giả tạo thanh thế, bởi vì vốn dĩ Mộ Yến Thần thật sự không gần gũi với người phụ nữ nào, cô không cần lo lắng chút nào! Nhưng giờ phút này, cô gần như có thể tưởng tượng được tất cả nhân viên sẽ lấy ánh mắt gì để nhìn cô!!
Trong lúc sa sút tinh thần, đột nhiên Nhan Mục Nhiễm bắt được một cây cỏ cứu mạng, một lý do để cứu vớt bản thân.... Lan Khê là em gái của anh.
Đúng vậy.
Bọn họ là anh em.
Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô