I speak in hugs & kisses because true love never misses I will lead or follow to be with you tomorrow.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộc Tiểu Ô
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 361 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 888 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:47:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 198: Thật Ra Là Em Yêu Anh!!
nh không ở đây, còn có thể ở đâu?" Mộ Yến Thần thản nhiên nói ra một câu, ôm cô vào trong ngực để bảo vệ cô, chuyển hướng, mặc cho xe điện ngầm đang ầm ầm đi qua sau lưng anh, mặt cô chôn trong lồng ngực của anh không gió lạnh thổi đến.
Nhẹ nhàng vỗ lưng của cô: "Em muốn đi ra ngoài ngồi xe về với anh, hay là chúng ta cùng ngồi tàu điện ngầm về nhà?"
Giọng nói hơi trầm của anh tràn đầy từ tính, Lan Khê vẫn kinh ngạc nên không phản ứng kịp.
Mộ Yến Thần liếc nhìn cô một cái, vỗ vỗ gáy của cô, dắt tay của cô đi tới trạm xe điện ngầm ở phía đối diện, rồi cùng chờ xe.
Mí mắt Lan Khê đột nhiên giật mạnh.
Cô không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn biển hiệu của trạm dừng, lúc này mới phát hiện ra nếu như vừa rồi cô ngồi chuyến xe kia, vừa đúng là phương hướng ngược lại với nhà cô.
Trong nháy mắt, khuôn mặt liền đỏ bừng.
Nhưng mà cô vẫn cực kì tò mò, tại sao Mộ Yến Thần lại xuất hiện ở chỗ này, cô bấm bấm tay của anh, muốn anh ình đáp án.
Mộ Yến Thần hờ hững cụp mi, ôm lấy cổ của cô rồi hôn lên môi cô một nụ hơn như trừng phạt: "Anh có con mắt thứ ba, cho nên về sau đừng có tùy tùy tiện tiện làm trò mất tích với anh, em đi tới chỗ nào anh cũng có thể tìm được em, biết chưa?"
Lan Khê chỉ cảm thấy kinh tâm động phách, không biết anh nói thật hay giả.
Mộ Yến Thần khẽ cười yếu ớt, dịu dàng ôm cô, nhẹ nhàng hôn lên môi của cô một lần nữa.
......
Điều hòa không khí trong xe điện ngầm mở hơi thấp, không có chỗ ngồi, nên Mộ Yến Thần dùng áo khoác bọc lấy cô rồi đứng lên ôm cô ở trước ngực, một tay nắm chặt tay vịn.
Người ngồi chen chúc ở xung quanh đó rối rít quay sang nhìn hai người.
Lan Khê đỏ mặt, vùi sâu vào trong lồng ngực của anh, hỏi với giọng buồn bực: "Không náo loạn với anh, anh nói cho em biết anh làm thế nào mà anh có thể tìm được đến đây đi?"
Ánh mắt Mộ Yến Thần lạnh nhạt như nước, chậm rãi hỏi: "Em gặp Nhan Mục Nhiễm rồi hả?"
Lan Khê ngẩn ra, không nghĩ tới anh cũng nắm rõ chuyện này.
"Dạ." Cô rầu rĩ trả lời.
Cúi đầu, nhẹ nhàng dựa vào trán của cô, anh khàn khàn hỏi: "chịu uất ức à?"
Hàng lông mi thật dài của Lan Khê run lên, không hiểu sao lại khẩn trương, hỏi ngược lại: "Chịu uất ức gì? Em đi nói chuyện công việc, không phải nói chuyện riêng."
Khóe miệng Mộ Yến Thần thoáng gợi lên một nụ cười, cứ để cô cứng mồm cứng miệng cô: "Vậy có không có chuyện gì khác muốn hỏi anh à?"
Lan Khê cắn môi, một hồi lâu mới khàn giọng nói ra hai chữ: "Không có."
Mộ Yến Thần gật đầu một cái, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cô: "Em chỉ có duy nhất một cơ hội, là bản thân em buông tha không hỏi."
Cho nên hãy nhớ, lần sau anh cũng không có tốt như thế này, hăng hái trả lời đâu.
Trong lòng Lan Khê chợt nguội lạnh, trong ánh mắt tràn đầy nỗi oán hận nhìn chằm chằm vào anh, há hốc mồm rồi cũng không nói ra một câu nào.
Tủi thân...... Đương nhiên là cô tủi thân rồi.
Một tia chua xót ẩm ướt dâng lên trong mắt, bàn tay Lan Khê không an phận vươn ra từ trong áo vest của anh, ôm chặt hông của anh, độc ác nhéo vào mảng da thịt trên lưng anh.
Thế nhưng thịt trên người anh rát cứng, véo một lúc lâu vẫn không véo nổi, ngược lại còn làm cho tay mình đau.
Mộ Yến Thần đưa mắt nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng không đành lòng, cầm bàn tay nhỏ bé của cô rồi quấn chặt cô vào trong áo vest một lần nữa, rồi ôm cả người cô vào trong lòng, cách sợi tóc mềm mại hôn một cái lên trán của cô.
"Thế này đi, anh cũng không ép em...... Nhưng mà hãy nhớ, cô ấy có nói gì thì cũng đừng tin, nếu như em thật sự nghi ngờ thì có thể trực tiếp tới hỏi anh, cái gì anh cũng nói cho em biết, hoặc nếu em muốn anh nói hết tất cả tình cảm anh đã trải qua trong bốn năm qua cho em cũng không phải là không thể, nhưng mà đừng có giấu trong lòng, khiến bản thân chịu tủi thân, biết không?" Giọng nói của anh ám ách đang dịu dàng dụ dỗ cô.
Lông mày thanh mảnh của Lan Khê nhẹ nhàng nhíu lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy buồn bã, ngước mắt lên: "Bốn năm? Mộ Yến Thần, nợ nần bốn năm trước của anh với em còn chưa rõ ràng, cho tới bây giờ em vẫn không nhìn thấu anh, hiểu anh, huống chi là bốn năm này?"
Mắt Mộ Yến Thần lẳng lặng nhìn cô chăm chú, chậm rãi hỏi: "Bốn năm trước em có cái gì không hiểu?"
Nếu như cô hỏi, biết đâu lúc này anh sẽ trả lời.
Không cần kìm nén khổ sở, chịu đựng ở trong lòng như vậy.
Lan Khê đưa mắt nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng vẫn dằn cảm giác chua xót ở trong lòng xuống, khàn giọng khé nói: "Thôi, em với anh cũng chỉ ở cùng một chỗ không cần giao trái tim, anh là người đang ở bên cạnh em nên em không có gì hay để nói, tùy anh như thế nào cũng được."
Mộ Yến Thần không nhịn được, một nụ cười nhẹ thoáng hiện lên trên khóe miệng, lặng im không tiếng động, mị hoặc lan tràn.
Tiểu bảo bối của anh, thật là lợi hại.
Xe điện ngầm truyền âm thanh báo đã đến trạm, anh cũng không có ý định thảo luận chuyện này với cô ở nơi công cộng, ôm lấy cô nói nhỏ: "Đến trạm rồi. Chúng ta về nhà rồi bàn tiếp."
Về nhà.
Hai chữ này một lần nữa kích thích thần kinh yếu ớt của Lan Khê.
Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô