Những nỗ lực của bạn chỉ có thể đơm hoa kết trái nếu bạn quyết không bỏ cuộc.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộc Tiểu Ô
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 361 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 888 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:47:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 150: Mất Khống Chế Dịu Dàng (1)
ditor:✤MạnNhi✤DĐLQĐ
Khuôn mặt Lộ Dao biến sắc, đấm bạn cùng lớp thêm một phát nữa, kéo chặt dây đeo cặp sách nhích tới gần.
"Cậu về nhà à?" Cậu nhẹ giọng hỏi, giống như chỉ lo dọa cô sợ.
Đôi mắt Lan Khê phát ra ánh sáng trong suốt, nhìn cậu không biết cậu muốn làm gì, chỉ cảm thấy cậu ấy quá đột ngột.
Hô hấp của Lộ Dao cũng hơi tắc nghẽn, nhìn cô không nói lời nào nên hơi sốt ruột, vội vàng nói: "Mình mua hai vé xe để trở về, vừa khéo chuyến xe năm rưỡi tối có thể về nhà, cậu có trở về cùng với mình không?”๖ۣۜDiễn❀đàn❀๖ۣۜLê❀Quý❀Đôn
Có bạn cùng lớp ở sau lưng bọn họ, huýt gió vang dội, cười đến mức mập mờ không rõ.
Lộ Dao cau mày rất chặt, ngón tay chỉ chỉ đến nơi cách cổng trường không xa: "Đứng chờ ở đó nhé, mình đã nói qua với tài xế để bác ấy giữ chỗ ngồi, bảo đảm sẽ có chỗ ngồi, nên không cần chen, cậu có trở về hay không?"
Vẻ lạnh lùng lạnh nhạt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê hơi hòa tan, lông mi thật dài rũ xuống, mắt nhìn lướt qua hướng kia.๖ۣۜDiễn❀đàn❀๖ۣۜLê❀Quý❀Đôn
Thật ra thì rất đúng lúc.
Từ khi đến thành phố Z tới nay cô vẫn chưa trở về nhà, cũng không biết nên đi xe như thế nào.
Lộ Dao nhìn ánh mắt của cô khẽ buông lỏng, ngay lập tức cúi người nhận lấy rương hành lý trong tay cô, nụ cười treo trên khóe miệng: "Đồng ý rồi đúng không? Vậy cùng đi đi."
Lan Khê càng cảm thấy cậu ta quá đột ngột, đôi mắt trong veo liếc cậu, cuối cùng không nói gì nữa sóng vai đi cùng cậu ta.
Xung quanh tiếng huýt sáo, tiếng bàn luận, dần dần vang lên.
Lộ Dao nghiêng đầu làm vẻ mặt lạnh lùng trách móc bạn cùng lớp, vẻ mặt xanh đen rất đáng sợ!
Tuy nhiên với Lan Khê những thứ này cũng đã trở thành thói quen rồi.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống mặt đất, ánh sáng vàng rực rơi vãi lên trên tất cả, trên cánh tay mềm mại mảnh khảnh của cô buộc qua loa một chiếc khăn tay màu trắng xanh, đơn giản che đi một vết sẹo đáng sợ kéo dài từ cổ tay đến tận khuỷu tay, vết sẹo có màu da nhàn nhạt, vẻ dữ tợn đã bị che đậy hơn một nửa.๖ۣۜDiễn❀đàn❀๖ۣۜLê❀Quý❀Đôn
Còn ở chỗ xương quai xanh—— phía trên cổ áo T-shirt tròn trịa lộ ra mấy dấu vết, làm cho người ta suy nghĩ viển vông.
Sau khi lên xe rồi vào chỗ ngồi, Lan Khê yên tĩnh nhìn phong cảnh đang không ngừng hiện lên ngoài cửa sổ.๖ۣۜDiễn❀đàn❀๖ۣۜLê❀Quý❀Đôn
Lộ Dao nghiêng mặt quay sang nhìn cô, sau một lúc lâu thì nghiêng người sáp đến, nhẹ giọng nói: "Mộ Lan Khê cậu nói với mình một câu được không?"
Tính cách ồn ào của cậu ta không chịu nổi sự trầm mặc này.
Lan Khê quay khuôn mặt nhỏ nhắn sang, ánh mắt trong trẻo như nước: "Nói gì?"
Lộ Dao liếm liếm môi, lướt nhanh qua vết thương dữ tợn trên thân thể cô: "Nói về vết thương của cậu, là bị làm sao vậy?"
Ở dưới lông mi thật dài đôi mắt trong veo chớp cũng không chớp, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô cúi xuống, sau đó đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Mình gặp phải một kẻ khốn kiếp, bị lừa, sau đó thì có những vết thương này."๖ۣۜDiễn❀đàn❀๖ۣۜLê❀Quý❀Đôn
"......" Lộ Dao nhìn chằm chằm vào mắt của cô, rồi im lặng một hồi lâu.
Cậu cảm thấy, giao tiếp với mỹ nữ, thật sự là có chướng ngại.
Ngoắc ngoắc khóe miệng giả vờ nở nụ cười, cậu ngoan ngoãn ngồi xuống một câu cũng không nói nữa.
Lông mi thật dài của Lan Khê cũng chậm rãi rũ xuống, không nói gì nữa, tiếp tục ngắn nhìn phong cảnh.Chúcbạnđọctruyệnvuivẻtại♡diendan
—— ai cũng không thể nghĩ đến, khi xe đến thành phố C, lại gặp chuyện không tốt.
Xe dừng lại ở một địa điểm trong nội thành, cách bến xe rất gần, sắc trời đã dần dần tối, ở khoảng cách mười mấy mét cũng không nhìn thấy người, ánh đèn rực rỡ chiếu xuống cả thành phố, ấm áp giữa mùa hè khô nóng.
"Tiền vé xe." Lan Khê móc tiền lẻ ra, xuống dưới xe thì đưa cho cậu ấy.
Lộ Dao nhìn tiền cô đang cầm một chút, khóe miệng nâng lên nụ cười nhẹ: "Là mình chủ động muốn cùng về nhà với cậu, cậu không cần đưa tiền ình đâu, là mình tự nguyện. Hơn nữa cũng không đáng bao nhiêu tiền."
Ánh mắt Lan Khê không muốn tranh cãi, đã nắm cổ tay của cậu ấy rồi nhét tiền vào, lùi lại một bước cầm lấy tay cầm của va li hành lí nhỏ của mình, xoay người bỏ đi.
Lộ Dao giật mình!Chúcbạnđọctruyệnvuivẻtại♡diendan
Cậu đuổi theo muốn trả lại cho cô, nhưng không hề nghĩ tới trong mờ tối có một bóng dáng đầy mong đợi chạy về phía cậu, khi cậu muốn đuổi theo hướng đi của Lan Khê thì sượt qua bả vai của Lan Khê, nhào vào ngực của cậu!!
"......" bước chân của Lộ Dao bị đụng phải, suýt nữa thì đứng không vững.
Đợi đến khi cậu đứng vững anh mới thấy rõ ràng khuôn mặt đáng yêu trong ngực, chính là Y Đóa đã lâu rồi không gặp.
"Làm sao bây giờ cậu mới đến?" Y Đóa ở trong lòng anh, gương mặt đỏ bừng, lòng tràn đầy oán trách, "Mình chờ cậu hai giờ rồi, bình thường cậu cũng không ngồi chuyến xe này mà!"
Lộ Dao không để ý tới cô, nhíu mày kéo thân thể của cô ra, chạy lên kéo bả vai của Lan Khê: "Aiz, mình nói thật tiền này cậu không cần phải trả ình đâu, cậu cứng rắn muốn phân chia rõ ràng như vậy thì thật là khó nhìn, có biết không?"Chúcbạnđọctruyệnvuivẻtại♡diendan
"Lộ Dao!!" Trong nháy mắt sắc mặt Y Đóa xanh mét, ở sau lưng gọi cậu ấy.
Chạy đến nơi, ở dưới đèn đường cô liếc mắt nhìn gương mặt của cô gái này, thoáng chốc càng khiếp sợ hơn: "Mộ Lan Khê?"
Lan Khê nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy hôm nay không nên vô cớ tiếp nhận ý tốt của người khác, chỉ biết lại rước họa vào thân rồi, cô vung tay khỏi Lộ Dao, khuốn mặt nhỏ nhắn mềm mại hiện ra vẻ xa cách: "Về sau sẽ không có cơ hội cùng nhau về nhà đâu, cứ phân rõ ràng thì tốt hơn."Chúcbạnđọctruyệnvuivẻtại♡diendan
Lộ Dao nghe thấy những lời này thì trong lòng có chút đau nhói, mà Y Đóa nghe lại càng thêm khó chịu!
"Cùng nhau về nhà?" Trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nét trào phúng đỏ bừng, Y Đóa nhìn chằm chằm vào cậu, "Hai người các cậu cùng nhau về nhà? Lộ Dao, là cậu hẹn cô ta hả?"
Mắt nhìn thấy thuốc súng.Chúcbạnđọctruyệnvuivẻtại♡diendan
Mùi thuốc súng lại nổi lên rồi, Lộ Dao hít sâu một hơi, hơi sa sút tinh thần nhận tiền rồi quay người bỏ đi.
Trong nháy mắt lửa giận và ghen tỵ của Y Đóa lại chuyển sang người Lan Khê, con mắt nổi lên hơi nước cứng đờ nhìn chằm chằm cô: "Cậu được lắm Mộ Lan Khê à, ở trường học dám tranh cãi với tôi, ra trường thì quyến rũ bạn trai tôi rồi hả? Cậu quá đê tiện rồi......"
Ánh mắt Lan Khê bình tĩnh, thản nhiên liếc nhìn cô ấy, rồi quay người rời đi.
Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - Mộc Tiểu Ô