Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Tác giả: Hạ Thanh Sam
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 377 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 480 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:41:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 352: Hôn Mê (1)
ợ cả của Mộc Vấn Sinh mất sớm, chỉ để lại một đứa con trai, con thứ cùng con út đều do vợ kế sinh ra, tuy rằng vợ kế sống không được mấy năm rồi qua đời, nhưng quan hệ ba đứa con trai của ông cực kì tốt, không có gì khác biệt với anh em ruột thịt, vài năm trở lại đây cũng rất hòa thuận, không có xuất hiện tình huống tranh giành tài sản.
Cho nên ông vẫn không thể lý giải vì sao tình huống Cảnh gia lại phức tạp như vậy.
Ông nghĩ nghĩ, gãi gãi đầu tóc hỗn độn của mình nói nói: “Tôi còn tưởng hai anh em là vì tranh giành tình cảm của cháu dâu ông mà làm ầm ĩ, hóa ra vẫn là vì tiền a!”
Cảnh Thiên Viễn trừng hai mắt: “Nói cái gì! Cháu dâu tôi là vợ của Dật Thần, cùng tên tiểu tử vô liêm sỉ kia không có chút quan hệ nào.”
Mộc Vấn Sinh không phục nói: “Như thế nào không có quan hệ, lần trước lúc tôi đi cứu mạng cháu dâu ông, tiểu tử Cảnh Dật Nhiên kia đi cùng mẹ ruột đã chết, làm cho tôi cũng không biết đó là vợ của ai! Sau đó tôi nghe cháu trai nói, là cháu dâu của ông nằm viện, nửa đêm bị Cảnh Dật Nhiên bắt cóc, muốn biến cô bé thành người của mình! Nếu không phải hắn hạ dược quá nhiều, cô bé đó sao có thể kém chút nữa mất mạng, hại tôi nửa đêm bị nhà ông dùng máy bay trực thăng đưa đến bệnh viện cứu người!”
Tuy rằng Mộc Vấn Sinh thoạt nhìn rất không đàng hoàng, nhưng ông chưa bao giờ nói dối, Cảnh Thiên Viễn biết lời ông nói khẳng định là sự thật, tức giận tới mức đầu tóc đều phải dựng thẳng lên!
“Còn có chuyện như vậy! Tôi vậy mà không biết gì, con trai cùng cháu trai tôi không thèm nói qua một tiếng, mạng của cháu dâu tôi cực kì quý giá, làm sao có thể để tên tiểu tử thúi đó làm bậy! Chuyện này nếu truyền ra đi, toàn bộ Cảnh gia đều mất hết mặt mũi!”
Ông ấy vừa nói xong, lập tức liền đứng lên: “Không được không được, tôi phải về nhà xem một chút, nếu không chờ tới khi tôi về nhà, ngay cả chỗ ở cũng bị mất, bà già kia nói không chừng đem tiền riêng của tôi cho tên nhóc vô liêm sỉ kia!”
Mộc Vấn Sinh cũng không giữ ông lại, chỉ nằm ở ghế thái sư nói: “Nếu nhà ông bị tiểu tử kia làm lụn bại, tôi còn một gian nhà ngói, ông lúc nào cũng có thể đến ở, đến lúc đó nhớ rõ phải trả tiền nhà là được.”
Mấy ngày nay Mộc Vấn Sinh cùng Cảnh Thiên Viễn đều ở trong một tiểu viện nhỏ độc lập, không có ở tại biệt thự Mộc gia, nơi này hoàn cảnh tốt, non xanh nước biếc, thích hợp dưỡng lão.
Cảnh Thiên Viễn vẫy vẫy tay, vội vã rời đi.
Trở lại Cảnh gia, ông liền kêu quản gia đến thư phòng, sau đó ông lấy ra sổ sách rất nhiều năm chưa đụng tới, bắt đầu thẩm tra đối chiếu tài sản của mình.
Trong tay ông có rất nhiều tài sản, đều do ông và Mạc Lan hai người cùng đứng tên, còn có một số bộ phận để cho tiện, liền trực tiếp đăng ký dưới danh nghĩa Mạc Lan, bà muốn sử dụng những tài sản đó như nào, căn bản không cần trải qua đồng ý của ông.
Cảnh Thiên Viễn trước nay đều không nghĩ phải kiểm tra sổ sách, bởi vì ông tin tưởng vợ mình, bà sẽ không tùy ý động vào tài sản của ông.
Nhưng mà có Cảnh Dật Nhiên hiện tại thật sự khó mà nói.
Kiểm tra sổ sách suốt bốn ngày, bởi vì sổ sách khá nhiều, thẩm tra đối chiếu còn liên hệ cùng chính phủ, bởi vậy tốn khá nhiều thời gian, thứ hai cũng là vì Cảnh Thiên Viễn đã lớn tuổi không thể làm việc quá lâu.
Chờ đến khi tất cả thẩm tra xong, Cảnh Thiên Viễn tức giận tới mức suýt ngất xỉu!
Tài sản trong tay ông, thiếu gần một phần tư!
Đây cũng không phải là con số nhỏ, số tài sản đó đủ để lại xây dựng một để quốc thương nghiệp to lớn!
Mà tài sản ông sở hữu, rất nhiều đều là Cảnh gia đời đời tích góp, truyền cho đời sau, về sau muốn toàn bộ giao cho Cảnh Dật Thần, để hắn tiếp tục truyền lại cho đời sau!
Hiện tại, thiếu một phần tư, làm sao ông có thể ăn nói với liệt tổ liệt tông Cảnh gia!
Cảnh Thiên Viễn tức giận tới mặt mũi trắng bệch, sợ tới mức quản gia lập tức kêu bác sĩ.
Cảnh Trung Tu không có ở nhà, cũng không biết lão gia tử xảy ra chuyện!
Bác sĩ nghe lão gia tử không thoải mái, lập tức liền chạy tới, nhanh chóng kiểm tra cho ông một phen, trên mặt biểu tình hơi hơi thả lỏng.
“Lão gia tử là quá mức nóng giận, làm cho nhịp tim có chút không đều, cần phải tĩnh dưỡng mấy ngày thật ra không có trở ngại gì.”
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Cảnh Thiên Viễn cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Thân thể ông luôn luôn không tồi, hơn nữa vẫn luôn đều ăn dược dưỡng sinh do Mộc Vấn Sinh tự chế, rất ít khi sinh bệnh.
Nhưng mà chờ đến buổi tối lúc Mạc Lan về nhà, lửa giận trong lòng Cảnh Thiên Viễn lại nổi lên.
“Mạc Lan, bà nói rõ ràng cho tôi, tài sản của Cảnh gia đều đi chỗ nào rồi! Vì sao những cái tôi để dưới danh nghĩa của bà đều không thấy! Thiếu nhiều như vậy, bà muốn tôi làm sao đi gặp ba tôi cùng ông nội!”
Cảnh Thiên Viễn sống cả đời người, đối với Mạc Lan vừa yêu lại vừa cưng chiều, lúc còn trẻ cũng là một đôi vợ chồng ân ái khiến cho người khác hâm mộ, đến già tuy rằng không còn dính nhau nữa, nhưng tình cảm vẫn luôn rất tốt, tuy rằng cũng sẽ ồn ào cãi vã, nhưng trước nay chưa từng tranh cãi quá lớn.
Vài năm trở lại đây, Cảnh Thiên Viễn chỉ tức giận với Mạc Lan có hai lần.
Một lần, là bà khăng khăng muốn giữ lại đứa bé trong bụng Chương Dung, làm cho Triệu Tình giận dỗi rời nhà trốn đi bị tai nạn xe cộ mà qua đời.
Còn có một lần, chính là hôm nay.
Những lúc còn lại kể cả Mạc Lan có đâm chọc, Cảnh Thiên Viễn cũng không một chút nhíu mày, càng sẽ không tức giận với bà.
Nhưng mà hai chuyện này không phải đối ngoại mà là đối nội —— này sẽ làm cho Cảnh gia sụp đổ, sẽ khiến Cảnh gia mấy trăm năm hưng thịnh bị lụn bài!
Việc này ông không thể nhịn.
Mạc Lan nghe Cảnh Thiên Viễn chất vấn, không khỏi có chút chột dạ, nhưng bà cả đời đều chiếm thế thượng phong, giờ phút này kể cả chột dạ, cũng không cho phép Cảnh Thiên Viễn quát bà như vậy.
“Thiếu thì thế nào! Là tôi lấy, thế nào!” Giọng bà luôn luôn có chút cao, giờ phút này tức giận hô to, giọng nói lập tức lấn át Cảnh Thiên Viễn.
“Tôi cũng không phải cho người ngoài, đều là cho A Nhiên, đó là cháu trai tôi, ta cho hắn thì có làm sao! Các người được phép cho A Thần này nọ, tôi không thể cho A Nhiên một chút hay sao?! A Thần cái gì cũng có, A Nhiên đâu? Hắn cái gì cũng không có! Tôi liền cho hắn một chút đồ vâth, về sau còn sẽ cho hắn càng nhiều, cổ phần của tôi tất cả đều cho hắn, hồi môn của tôi cũng cho hắn tất cả, hắn nếu là không có mấy thứ này hộ thân, đã sớm bị A Thần hại chết!”
Cảnh Thiên Viễn căn bản không nghĩ tới, vợ ông lại ngang ngược không nói lí tới mức đó! Trước giờ ở một số việc nhỏ bà vẫn ngang ngược vô cùng, nhưng ở các chuyện lớn vẫn sẽ nghe lời ông, sẽ không tự tiện chủ trương, hôm nay thế nhưng lại nói như vậy!
Số tài sản đó đều là đời đời Cảnh gia tích lũy lại rồi truyền cho đời sau, là căn cơ sinh tồn của Cảnh gia, cam đoan Cảnh gia dù có xuống dốc, dù có khó khăn, cũng có thể đợi thời cơ gầy dựng lại!
Thiếu một phần tư, Mạc Lan thế nhưng còn nói bà muốn cho Cảnh Dật Nhiên càng nhiều hơn nữa! Bà còn cho hắn cả của hồi môn của bà! Số tiền đó có thể mua một nửa Cảnh Thịnh!
Cảnh Thiên Viễn tức giận công tâm, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, trước mắt tối sầm, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Quản gia sợ hãi hô lên: “Lão thái gia!”
Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã - Hạ Thanh Sam