Within you, I lose myself. Without you,

I find myself wanting to be lost again.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 261 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 488 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 00:48:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 64: Chương 18.1: Tiễn Đình Vũ Đi Tìm Chết!
ditor: Hoàng Dung.
"Kết quả suy nghĩ ra cái gì rồi?" Vẻ mặt mỗ nữ càng thêm nguy hiểm.
Hiên Viên Lạc Thần cũng bị dọa đến không dám lên tiếng, sợ nói nhiều thêm một câu, người bị đánh thành như vậy chính là mình. Tuy nói võ công của hắn cao cường, có thể chạy trốn, nhưng phụ vương ở chỗ này, sợ rằng còn chưa bay ra ngoài liền bị hút trở về rồi! Đồng tình nhìn đệ đệ che mông ở cửa, rướn cổ lên nuốt một ngụm nước miếng.
Hiên Viên Sở Cuồng thút tha thút thít cái mũi nhỏ một chút, làm bộ đáng thương mở miệng: "Sau này con không bao giờ say rượu nữa, mẫu thân không thích đứa bé say rượu!"
Cái mũi nhỏ hồng hồng, như củ cà rốt nho nhỏ, vô cùng dễ thương, cũng cực kỳ đáng thương!
Khóe miệng mỗ nữ không thể ức chế giật giật. Lại nói, nàng đánh nó là bởi vì nó say rượu sao? Là bởi vì nó không có say lại giả bộ say có được hay không?
Thấy mình nói xong rồi, sắc mặt mẫu thân nhìn nó vẫn không tốt, nhìn vẻ mặt của phụ thân mình cũng không phải là rất thân thiện. Che cái mông, từ từ di chuyến đến bên cạnh Hiên Viên Lạc Thần, rồi sau đó thân thể nho nhỏ giấu ở sau lưng ca ca mình, chỉ lộ ra nửa cái đầu liếc trộm......
Bộ dáng này khiến Vũ Văn Tiểu Tam dở khóc dở cười, quặm mặt lại nhìn đứa con trai lừa bịp kia một chút: "Tiểu tử thúi, còn dám làm ầm ĩ không?"
"Không dám!" Rất thức thời lắc đầu, tần số lắc thật nhanh, cổ cũng sắp đứt luôn rồi! Trong cặp mắt to ngập nước kia tràn ngập khủng hoảng, ánh mắt nhìn Vũ Văn Tiểu Tam giống như đang nhìn thú dữ.
"Tới đây!" Đôi mày thanh tú của mỗ nữ nhíu lại thật chặt, nhưng đáy mắt đã không nhịn được xuất hiện chút ý cười.
"Không tới!" Hiên Viên Sở Cuồng che cái mông nhỏ của mình, lòng vẫn còn chút sợ hãi, lo lắng lại chọc cho thú tính của mẫu thân đại phát, lại đánh hắn một trận!
Sắc mặt lúc này có chút trở nên khó coi: "Ngươi có tới hay không?" Tiểu tử thúi, lão nương còn không trị được ngươi sao!
Cảnh tượng quen thuộc này khiến Hiên Viên Lạc Thần nhớ lại tình hình ngày Vũ Văn Tiểu Tam tỉnh lại, muốn tắm cho đệ đệ. Không giống là lần trước là che ở phía trước, lần này là che ở phía sau.
Hiên Viên Sở Cuồng sợ sệt nhìn nàng, di chuyển từng bước một về phía nàng. Chân ngắn nhỏ đi được vài bước, liền không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng. Khi khuôn mặt treo nước mắt nước mũi của hắn co rúm lại đứng ở trước mặt Vũ Văn Tiểu Tam, ngọt ngào mềm mại mở miệng: "Mẫu thân......"
Vũ Văn Tiểu Tam lập tức ôm hắn lên, không nói gì, xoay thân thể rồi cởi quần hắn ra......
Hiên Viên Sở Cuồng bị dọa đến oa oa kêu to: "Ca ca, cứu mạng! Mẫu thân giết người rồi! Ca ca......"
Một tiếng lại một tiếng kêu thê thảm khiến Hiên Viên Lạc Thần cũng lộ vẻ chút xúc động, do dự có nên đi lên cứu hắn ta không?
Không biết Vũ Văn Tiểu Tam chỉ là cởi quần của hắn xem bản thân có xuống tay quá nặng hay không thôi? Vừa nhìn cái mông nhỏ hồng hồng giống như mông khỉ này, nàng càng thêm hối hận mình xuống tay quá nặng!
Đang lúc nàng hối hận, mỗ nam chợt tiến khuôn mặt đen như mực của mình lại gần, một tay kéo quần của tên ranh con chết bầm kia lên, rồi sau đó rất không vui nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút. Tiếp, xách thân thể của tên tiểu thử thúi kia lên, ném về phía Hiên Viên Lạc Thần ở một bên......
Tiểu Lạc Thần điểm mủi chân một cái, liền bay lên trời, cánh tay nho nhỏ duỗi một cái, liền tiếp nhận đệ đệ, hai chân rơi xuống đất, rồi sau đó thả Hiên Viên Sở Cuồng xuống đất. Ở đáy lòng mím mím môi, cái đồ vô dụng này thật nên học một chút công phu, mỗi lần đều muốn hắn tới cứu!
Đúng lúc này, Liên Hoa tiến vào, nhìn bọn họ một chút, mở miệng với Hiên Viên Vô Thương: "Vương gia, Đình Vũ tỉnh!"
Vũ Văn Tiểu Tam nhíu nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu! Tỉnh thì tỉnh, tại sao phải tới thông báo cho hắn?
Lại thấy mày kiếm của Hiên Viên Vô Thương nhíu một cái, rồi sau đó mở miệng về phía Vũ Văn Tiểu Tam: "Tam nhi, ta đi ra ngoài một lát." Chuyến đi này, dĩ nhiên chính là vì hỏi nàng ta tại sao phải trở lại.
"Ừ." Nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, không nhìn ra tâm tư.
Hắn nhìn bộ dáng rõ ràng không thích hợp này của nàng, cười khẽ một tiếng: "Nếu Tam nhi không thích, người ta không đi cũng được." Sở dĩ muốn tự mình đi hỏi, là bởi vì tự mình đi, nàng ta có thể sẽ nói thật. Nhưng nếu Tam nhi không thích, không hỏi cũng không sao.
"Chàng đi đi." Nàng cũng nhìn ra được hắn có chuyện phải tìm Đình Vũ.
"Không đi." Biết trong lòng nàng khó chịu cho nên quyết định không đi.
"Cho chàng đi thì chàng phải đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!" Liếc mắt, có chút không nhịn được nhìn hắn. Đáy mắt lại cất giấu chút ý cười, nhẹ giọng mở miệng, "Ta tin chàng."
Nghe vậy, môi mỏng như hoa anh đào của nam tử nâng lên một nụ cười nhạt, sờ sờ tóc của nàng, rồi vững vàng đi ra ngoài.
Vẻ mặt Hiên Viên Lạc Thần không ủng hộ nhìn nàng, mẫu thân đây không phải là đẩy phụ vương sang người đó sao? Nghĩ tới có chút không vui mím mím môi, tiếp thân thể nho nhỏ liền chạy ra ngoài.
Hiên Viên Sở Cuồng nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút, lại nhìn phương hướng ca ca rời khỏi một chút. Bỉu môi chạy theo Hiên Viên Lạc Thần ra ngoài, lúc chạy tới cửa, không cẩn thận ngã một cái, vừa đúng lúc Tiểu Nguyệt đi tới cửa nên đỡ được hắn.
"Tiểu công tử, nhìn người một chút đi, chạy cũng không chú ý nữa!" Tiểu Nguyệt cười, nâng hắn lên. Mới vừa rồi nàng vội vàng bỏ chạy, sợ tiểu thư hỏi nàng chuyện đó, núp ở trong phòng của mình không dám ra ngoài. Nhưng mới vừa ra khỏi cửa, liền nghe bọn hạ nhân nói hoàng thượng và công chúa tới, cho nên vội vàng chạy tới đây.
Nhìn bên trong nhà một chút, xem ra là đã đi rồi. Trong lòng có chút thất vọng, quan hệ của nàng và Hiên Viên Ly không tệ. Cửu công chúa đối với nàng rất tốt, nàng cũng thích tính tình Cửu công chúa.
Sau khi Hiên Viên Sở Cuồng đứng ngay ngắn, che cái mông, bỉu môi nhìn cửa một chút. Không thấy bóng dáng của ca ca mình đâu, cũng không biết là đi đâu rồi. "Tiểu Nguyệt a di, ta biết rồi! Lần sau sẽ cẩn thận!" Nói qua loa xong liền che cái mông nhỏ chạy ra ngoài, tuy nói không đuổi kịp ca ca, nhưng ở lại chỗ này lỡ mẫu thân lại đánh hắn thì sao?
Hắn tự mình tùy tiện đi dạo trong vương phủ còn tốt hơn.
Tiểu Nguyệt nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút, do dự có nên vào nhà hay không? Nếu tiểu thư lại ép hỏi, nàng phải làm thế nào mới đúng? Nghĩ tới liền bày ra bộ dáng hết sức khổ sở. Vũ Văn Tiểu Tam nhìn nàng ta, bất đắc dĩ cười cười, thở dài một hơi: "Vào đi, ta không ép muội nói là được."
Tiểu Nguyệt nghe vậy như nhặt được đại xá, cười hì hì vững vàng đi vào. Chỉ là vẻ mặt cũng không khác lúc nãy là mấy, đáy lòng cũng có chút uất ức. Gạt tiểu thư, không biết là tốt hay không tốt đây.
......
Sau khi Hiên Viên Lạc Thần ra cửa, liền trở lại phòng mình cầm một thanh kiếm đi luyện công. Cho dù luyện công, cũng là biểu đạt tức giận tích tụ trong lòng!
Mà Hiên Viên Sở Cuồng không có đuổi theo ca ca, cũng đoán được đại khái hắn ta ở trong phòng làm gì. Khẳng định lại đang luyện kiếm, thật không biết tại sao ca ca luôn thích luyện kiếm như vậy, nhàm chán muốn chết!
Hắn vẫn là tự mình đi dạo thì tốt hơn. Nhìn chung quanh một lần, không biết phải đi đâu, vương phủ này đã sớm bị mình đi dạo hết mấy lần rồi! Trong lúc nhất thời, tâm chơi đùa nổi lên, nhắm mắt lại đi về phía trước, đi tới chỗ nào thì chơi ở đó! Ngờ đâu, còn chưa đi mấy bước, chỉ nghe thấy giọng nói của phụ thân mình truyền đến, mở mắt ra, rồi sau đó mở to mắt ngập nước, vẻ mặt đầy tò mò quay đầu nhìn sang bên kia. Hắc hắc...... nghe lén phụ thân và Đình Vũ đang nói gì cũng tốt!
Giọng nói bên trong nhà rõ ràng truyền đến bên ngoài.
"Đình Vũ......" Giọng nói vô cùng từ tính của nam tử vang lên, nhưng chỉ gọi tên, rồi sau đó liền yên tĩnh lại, hình như không biết nói thêm gì nữa cho tốt.
"Vương...... vương gia!" Giọng nói Đình Vũ vẫn còn có chút suy yếu, ngay cả nói chuyện cũng là thở không ra hơi.
"Không phải bổn vương cho ngươi đi Hiên Viên đế quốc sao?" Giọng nói nhàn nhạt truyền đến, nghe không ra tâm tình.
Sắc mặt Đình Vũ lập tức cứng đờ, mở miệng: "Vương gia, thuộc hạ thật sự theo phân phó của ngài đi Hiên Viên đế quốc, nhưng bởi vì thuộc hạ mang theo thuộc hạ đi được một nửa đường thì bị một người áo đen thần bí đánh chặn đường. Đám thuộc hạ đều chết hết, mà thuộc hạ cũng đánh không lại, thật vất vả mới trốn về được. Xin vương gia thứ tội!"
Những lời này nửa thật nửa giả, thủ hạ của nàng đúng là đã bị chết ở trên tay một hắc y nhân.
Nghe nàng ta nói xong, hắn chỉ là lẳng lặng nhìn nàng ta, cũng không nói gì.
Cái nhìn có vẻ bình tĩnh như vậy, nhưng Đình Vũ nhìn thấy lại có chút hoảng hốt, ánh mắt kia cũng nhịn không được mà có chút né tránh.
"Vương gia, ngài nhìn...... nhìn thuộc hạ như vậy làm cái gì?" Trong lòng có chút dự cảm chẳng lành, chẳng lẽ vương gia đã nhìn ra? Nhưng vẫn mạnh mẽ giả bộ trấn định nhìn thẳng hắn.
Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi - Mê Loạn Giang Sơn