Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 483 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 620 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:02:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 423: Sẽ Không Khóc
ách quân, vị vừa rồi là?" Thu Nguyệt Gia đương chủ Thu Nguyệt Xung Trường nhìn về phía Sở Vân Thăng, người mới cùng bọn họ gặp thoáng qua, trong mắt nổi lên nghi ngờ, giang hai tay, giữ chặt lấy Hách Húc, lại sử dụng tiếng Hán trôi chảy hỏi.
"Là bằng hữu mới của chúng ta, đến Giang Đông làm chút việc riêng." Hách Húc bất động thanh sắc, dùng lời nói lập lờ nước đôi, mơ hồ không rõ, xảo diệu che giấu, vừa không thể hiện rõ quan hệ giữa Sở Vân Thăng và bọn hắn, nhằm tránh lòi đuôi, vừa cường điệu nhấn mạnh hai chữ "bằng hữu", nhằm thể hiện rõ phương hướng trận doanh, khiến cho người Nhật Bản trong lòng có sợ hãi. Mà trọng tâm càng là về khu vực, nhìn như chỉ lướt qua, giống như diễn tả bình thường.
"Nguyên lai là như vậy, không biết còn Hách quân?" Ánh mắt Thu Nguyệt Xung Trường khẽ động, một tia sáng yếu ớt không thể nhận thấy lóe lên trong nháy mắt, bộ dạng giật mình nói.
"Là như thế này, địa bàn Giang Đông hiện này cơ bản đều là người nước ngoài, ngôn ngữ không thông, sợ làm việc không tiện, cho nên ta đặc biệt xuống cùng Thu Nguyệt tiên sinh chào hỏi." Hách Húc như hữu ý vô ý nhìn về phía phương hướng Tinh Dã Gia, nhàn nhạt nói.
Hắn sở dĩ muốn bắt chuyện với Thu Nguyệt Gia, chính là vì chỉ có Thu Nguyệt Gia mới có thể để cho hắn yên tâm, bỗng nhiên xuất hiện một tuyệt đỉnh cao thủ như Sở Vân Thăng, ngoại trừ thể hiện sự hữu hảo ra, tây Phổ Giang không thể không nắm được nhất cử nhất động của Sở Vân Thăng, bởi vì trong mắt Hách Húc, Sở Vân Thăng đã trở thành nhân vật mấu chốt quyết định trận tranh đấu ở Thân Thành, tránh xảy ra sự tình vạn nhất, cho dù là có xác suất nhỏ nhất đi nữa, Sở Vân Thăng về phe Giang Đông, nên trước hết bọn hắn phải làm tốt chuẩn bị (dịch đoạn này ta cảm giác như tây Phổ Giang ở đây là ám chỉ Giang Tây tranh đấu với bên Giang Đông vậy, hơi mù địa lý chút, lão nào biết thì vào góp ý cái, chứ để tây Phổ Giang mãi nghe chuối chuối:p - DG)
Đương nhiên Hách Húc cảm giác phần thắng của mình rất lớn, bỏ đi hết thảy, ít nhất đối phương vẫn là người Trung Quốc.
"Đã minh bạch, mời Hách quân yên tâm, ta sẽ an bài." Thu Nguyệt Xung Trường bái một cái, đồng thời nhìn về phương hướng Tinh Dã Gia, tiếp tục nói: "Hách quân, mấy ngày trước đây ta vừa thuyết phục gia chủ hai nhà, nhưng mong rằng sự tình đổ máu như hôm nay sẽ không phát sinh thêm nữa, nếu không bọn hắn sẽ bởi vì lo lắng sinh tồn mà toàn bộ chuyển sang phái cứng rắn do Lập Hoa Gia lãnh đạo hết, kính nhờ!"
Lông mày Hách Húc thoáng nhíu lại, chợt buông ra, nói: "Thu Nguyệt tiên sinh yên tâm, ta sẽ đem ý kiến của ngươi truyền đạt lại hai vị ca ca."
Loại chuyện này hắn không làm chủ được, hai vị đại ca mặc dù cùng một chiến tuyến, nhưng ý kiến lại có phần đối lập. Nhị ca cho rằng chỉ có càng không ngừng dùng vũ lực bức hiếp, giết gà dọa khỉ, thì người Nhật Bản mới trung thực quy thuận. Trong khi đó thì đại ca lại lo lắng nếu làm quá sẽ dẫn tới phản kháng càng lớn, gia tăng thương vong tại tây Phổ Giang.
"Vậy thì xin nhờ ngài " Thu Nguyệt Xung Trường lại cung kính mà bái, cái lễ nghi này của bọn hắn đã hình thành thì không dễ thay đổi.
...
Sở Vân Thăng dù hiểu rõ tiểu tâm tư của Hách Húc, cũng không có cự tuyệt loại an bài này, nhưng hắn đến Giang Đông có vài việc thì trong đó có một việc tất phải tiếp xúc người Nhật Bản, đó chính là muốn hỏi rõ bọn hắn đã vượt biển như thế nào?
Trên thực tế, hắn mặc dù không có nghĩ kỹ phải vượt biển như thế nào, nhưng trong nội tâm cũng rõ ràng, muốn vượt qua Thái Bình Dương, đơn giản chỉ có hai biện pháp là dùng thuyền vượt biển hoặc là đạp lên Minh đi đường không. Mà đường không thì hắn không hề nghĩ ngợi liền bác bỏ, cái cự trảo xuất hiện trong mây kia tại Cảng thành lúc trước, đến nay vẫn còn khiến hắn sợ hãi. cái loại quái vật ẩn thân tại trong mây này căn bản không phải thưc lực của hắn và Minh bây giờ có thể chống cự được.
Chẳng qua con quái vật ẩn thân không rõ kia, cùng những hải quái bất đồng, tựa hồ như lúc đó ra tay tiêu diệt, đánh đuổi chỉ nhằm đối phó sự xâm lấn của côn trùng cũng như khủng bố chi tử, đối với nhân loại Cảng thành chạy trốn đến trên hải đảo làm như không thấy, thậm chí khi truy kích đến ven biển thì cũng dừng lại, quay người từ không trung chìm vào biển rộng, tới lui tuần tra vực sâu.
Bởi vậy, Sở Vân Thăng không dám mạo hiểm dùng Minh đi đường không mà vượt biển. Một khi rời xa bờ mà mùi côn trùng của Minh bị phát hiện dẫn tới lọt vào tập kích thì chết là việc không thể nghi ngờ. Cái phong hiểm này đổi lại chẳng được gì, cho nên hắn quyết định bác bỏ ngay lập tức.
Cho nên, chỉ còn lại một con đường đó là dùng thuyền vượt biển, người Nhật Bản có thể vượt qua gần tám trăm km mặt biển để đến Thân thành thì nhất định phải có điểm huyền bí, tối thiểu nếu con quái vật ẩn thân trong mây kia xuất hiện thì bằng vào năng lực của nó thì không ai có thể còn sống sót.
Nhưng trước khi lên tiếng hỏi việc này thì Sở Vân Thăng vẫn còn một việc trọng yếu muốn đi làm, đó chính là đi thăm mộ phụ thân cùng mẫu thân của hắn, không biết đã bao năm rồi? Từ khi rời khỏi Thân thành thì hắn không có cơ hội để trở về. Nhiều lần sinh sinh tử tử, rất nhiều lần hắn đều cho rằng mình sẽ không thể trở về được, thậm chí ngay cả di vật của bọn họ đều bị bản thân ném đến không còn một mảnh, chỉ còn lại có một quyển sách cổ mà tổ tông lưu lại.
Không biết vì sao, hắn vừa bước lên đất Giang Đông thì liền có một loại tâm lý cấp bách, một loại cảm giác sợ đến lúc chết cũng không thể làm được, muốn đến nơi đó, muốn cùng họ nói rất nhiều chuyện
Nhưng mà, khi hắn một đường chạy vội đến khu nghĩa trang quen thuộc ở ngoại ô Giang Đông, dưới bầu trời hôn ám, tìm thấy mộ vị hợp táng của cha mẹ hắn bên trong một mảnh hoang vu, rách nát, với những mộ bia nứt gãy, nhìn tấm ảnh đen trắng quen thuộc, thân thiết, hắn lại chỉ biết đúng đó, yên lặng, không nói nên lời!
Sở Vân Thăng cho là hắn còn có thể khóc lớn một hồi, khóc đến hôn thiên ám địa, tê tâm liệt phế, đem tất cả đau xót, ủy khuất, khổ sở... Hết thảy hết thảy, hướng người thân yêu nhất của hắn mà từng cái thổ lộ hết. Ở bên trong tối tăm, hắn hồi tưởng lại cái vuốt ve ôn nhu của mẫu thân cùng ánh mắt hiền từ của phụ thân. Tất cả đều lại để cho hắn tìm được một chút an bình.
Nhưng mà, hắn lại không khóc!
Mẫu thân vất vả rốt cuộc cũng không nghe được lời hắn gọi, phụ thân nghiêm khắc rốt cuộc cũng không nhìn thấy tóc đen của hắn, chỉ còn lại một ngôi mộ giữa băng tuyết, chỉ có vô tận tưởng niệm.
Sau một hồi, hắn quỳ xuống, thò tay nhẹ nhàng lau đi băng tuyết bám trên tấm ảnh, vẻn vẹn chỉ nói một câu: "Cha, mẹ, ta vô dụng..."
Gió lạnh xoáy lên những bông tuyết tán loạn, bám vào quần áo hắn, đáp lên chòm râu lộn xộn cùng với mái tóc bờm xờm của hắn, khoác lên mình hắn một lớp áo trắng xóa, từ xa nhìn lại, hắn như thể một người tuyết, lẻ loi, trơ trọi, mờ mịt đung đưa ở đó.
Bên tai của hắn cứ vang lên những lời của phụ thân trước khi chết, không ngừng nắm chặt lấy tay của hắn, trong ánh mắt hiện ra sự thương yêu, lo lắng, tiếc nuối và có một phần kiên định, kiệt lực khàn khàn mà đứt đoạn: "Vân Thăng, ngươi đã trưởng thành, phải học được..."
Là học tự chiếu cố mình, học kiên cường hay vẫn là cái gì khác, người cũng không thể nói xong, mang theo tiếc nuối, vĩnh viễn ra đi, Sở Vân Thăng cũng vĩnh viễn không cách nào biết rõ nửa câu sau là gì, hắn đã từng suy đoán cực kỳ lâu, mà tới hôm nay, rút cuộc cũng đã có chút minh bạch, nửa câu sau kia là cái gì cũng không quan trọng...
"Cha, mẹ, ta muốn đi nước Mỹ, đi đem bác gái, đem tiểu Điềm, tiểu Dật trở về..."
Những bông tuyết trắng mịn như nhung không ngừng rơi xuống, trong thế giới chỉ thuần một màu trắng, cái thân ảnh lúc đến vội vàng kia, lúc đi chỉ còn lại một hình bóng lẻ loi, cô độc bước đi giữa mênh mông tuyết trắng.
*****
Một ngày sau, Thân thành Giang Đông, danh đô hoa uyển.
Sở Vân Thăng dựa vào kiếm Thiên Ích mới rèn ra, ngồi ở lầu tám của tòa nhà, một bộ chiến giáp lóng lánh hàn quang dựng ở phía sau hắn, gió lạnh gào thét mang theo băng tuyết thổi qua lầu gác, kéo theo vô số tàn thuốc lả tả rơi xuống.
Đột nhiên, hắn vương tay, cầm lấy một bình rượu đế do Thu Nguyệt Gia đưa tới, ngẩng đầu, uống một hơi cạn sạch.
Ầm!
Ném bình rượu trống không xuống, hắn cầm lấy Thiên Ích Kiếm, kiếm thức theo gió mà lên, lẫm nhiên bay múa, từng đạo kiếm quang lâm ly bất tận, đâm tuyết trảm không, nhân ảnh như bay, múa kiếm giữa trời.
Một kiếm đâm ra, hắn dường như nhìn thấy dưới lầu số tám tiếng kêu kì quái của con Xích Giáp Trùng đầu tiên.
Hai kiếm đâm ra, hắn dường như gặp lại tình cảnh hầu như bỏ mạng trong miệng quái vật xúc tu tại bệnh viện.
...
Bảy kiếm đâm ra, hắn nhìn thấy Dư Tiểu Hải bị côn trùng bắt đi.
Tám kiếm đâm ra, hắn thấy chính mình bị Hỏa Diễm Huyễn Điểu đuổi không còn lối thoát!
Chín kiếm đâm ra, hắn giãy giụa leo ra từ núi thây biển máu.
...
Mười lăm kiếm đâm ra, hắn gặp một tiểu cô nương hỏi hắn cháo ăn ngon không?
Mười sáu kiếm đâm ra, hắn chứng kiến lão Thôi muốn đâm chết cháu mình.
...
Ba mươi ba kiếm đâm ra, hắn từ bên trong một đám cự phần, liều chết bay qua sông Trường Giang!
Ba mươi bốn kiếm đâm ra, thành Kim Lăng biến mất trước mắt hắn.
...
Năm mươi bảy kiếm đâm ra, hắn toàn thân là máu, thề chết không khuất phục!
Năm mươi tám kiếm đâm ra, bọn Lão Tử chết ngay trước mắt hắn. (Gợi ý cho những ai đã quên, Lão Tử đây không phải là người;) - DG)
...
Chín mươi chín kiếm đâm ra, hắn nhìn thấy chính mình xích lõa thoát ra khỏi miệng hải quái.
Một trăm kiếm đâm ra, hắn lại nhìn thấy lúc trước được hắn cứu, tình si Trương Hằng cùng cô bé kia, còn sống...
Thân hình hắn giữa muôn trùng kiếm khí bay múa khắp trời, thác loạn vô hình, có lẽ, chẳng qua là có lẽ, lúc trước hắn không nên đi ra khỏi tòa cao ốc này, cũng không nên rời khỏi Thân thành, như vậy hết thảy đếu sẽ không phát sinh, chẳng qua chỉ là có lẽ lại làm cho hắn si mê một cái nếu như.
Nhưng mà ________
Thương!
Vô số kiếm khí trong chốc lát ngưng làm một thể, dưới ánh mắt lạnh như băng của Sở Vân Thăng, không khí xung quanh như biến hàn, mũi kiếm chém qua, cái đầu của pho chiến giáp lăn xuống một bên.
"Ngươi làm được kiếm này!"
Sở Vân Thăng kiệt lực ngã xuống, cơn say dâng lên, nằm trên mái nhà vỡ tán loạn, đầy băng tuyết, ngửa mặt lên trời cười to châm chọc.
*****
Thiên Diệp Tầm khóc thật lâu, khi nàng dừng khóc, mặc kệ mẫu thân cùng các đại thẩm tắm rửa thân thể mình, xoa lên người từng làn hương thơm ngát, mặc lên người bộ quần áo tốt nhất, trang sức đẹp nhất mà Thu Nguyệt Gia có thể tìm được...Hết thảy đều là tốt nhất nhưng lòng của nàng lại lạnh như băng.
Sau đó, nàng cùng hai nữ hài bị chọn trúng khác, quỳ tại thính đường của Thu Nguyệt Gia nghe người lớn nghị sự, các nàng chỉ có quyền được nghe mà không có quyền lên tiếng.
Tại lúc mà cha và anh các nàng tuyên thệ, vận mệnh của các nàng đã được quyết định rồi.
Thời điểm khi gia chủ Thu Nguyệt Gia suất lĩnh một đám gia thần, hướng các nàng quỳ lạy, khi câu nói kia vang lên "Vận mệnh Thu Nguyệt Gia đều giao cho các ngươi, kính nhờ!" là lúc Thiên Diệp Tầm hướng vận mệnh khuất phục, nàng phải vì sinh tồn của Thu Nguyệt Gia, đi hầu hạ kẻ chính tay giết chết người thiếu niên mà nàng hết lòng ngưỡng mộ.
Thống khổ, lại phải nở nụ cười; thống hận, lại muốn nhiệt tình dâng ra thân thể của mình cho hắn...
Có lẽ chỉ có linh hồn mới là của mình, mới có thể giữ được trong sạch.
Tiếp theo, các nam nhân lui ra, các đại thẩm có kinh nghiệm bắt đầu truyền thụ cho các nàng các cách lấy lòng nam nhân, những cái động tác và tư thế khó coi kia, cùng những âm thanh khiến cho người ta mặt đỏ tai hồng rồi lại lạnh lẽo trong lòng kia.
Nhưng nếu các nàng học sai một điểm, sẽ bị nghiêm khắc trách phạt, bởi vì thời gian không còn nhiều, các nàng phải như cha và anh đám bọn họ đã vì sinh tồn mà chiến đẫm máu, dùng quan niệm như vậy mà học tập, cho dù là tư thế khuất nhục hơn nữa, âm thanh đê tiện hơn nữa thì cũng phải xem như đại sự sinh tử tồn vong mà đối đãi.
Nhưng nàng sẽ không khóc, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể cùng với đám cha, anh bọn họ giúp cho Thu Nguyệt Gia sinh tồn được!
Hắc Ám Huyết Thời Đại Hắc Ám Huyết Thời Đại - Thiên Hạ Phiêu Hỏa