Books are the compasses and telescopes and sextants and charts which other men have prepared to help us navigate the dangerous seas of human life.

Jesse Lee Bennett

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 21 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1618 / 1
Cập nhật: 2017-10-03 08:32:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18: Chương 18
ditor: Nana Trang
Lý Mẫn được nha hoàn ôm về, Tấn Vương Lý Hạo cũng vội vàng đi bồi người bên gối.
Hậu viện phủ Tấn Vương đã khôi phục lại bình yên, A Mộc vẫn luôn đi theo bên cạnh Lý Dục, trong tay còn cầm túi bánh ngọt kia.
Thấy rõ từ trong cung trở về, tâm trạng của Lý Dục không được tốt cho lắm, hắn vẫn chưa ăn cơm tối, Trường Lộ sai ngươi mang cơm tới, Ngưu Nhị bày ra ở trên bàn gian ngoài, hai nguội hai nóng còn có một bát canh, một bộ bát đũa.
A Mộc rửa tay, thả bánh ngọt trên bàn thấp bên giường. Nàng cũng đói bụng rồi, nhưng đây là ở trong nhà người ta, đương nhiên không thể đói thì ăn mệt thì ngủ, thế nào cũng phải tôn trọng người ta. Mở bọc giấy ra, bánh ngọt Dung nương cho nàng để lâu không ăn giờ đều đã tan ra, dinh dính, chỉ là nàng không để ý đến, cầm đũa trộn ăn. Vừa mới ăn một miếng, Lý Dục thay thường phục, đi ra gian ngoài.
Ngưu Nhị vội vàng nghênh đón: "Điện hạ ăn chút gì đi ạ."
Lý Dục ngồi xuống, nhưng lại không động đũa: "Ta sai ngươi đi tìm người sao rồi? Vẫn chưa tìm thấy?"
Ngưu Nhị cúi đầu: "Đã giam lại, hiện tại dẫn lên sao?"
Lý Dục ừ một tiếng, đợi sau khi Ngưu Nhị rời đi mới liếc nhìn A Mộc: "Không ăn gì sao? Đến đây đi."
A Mộc ước gì nghe thấy hắn nói câu này, thoáng chốc nhảy tới trước mặt hắn, chẳng quan tâm bát đũa trên bàn là của hắn, liền vươn tay ra cầm qua.
Không ăn cũng uổng, nàng qua loa cảm tạ một tiếng rồi bưng bát cơm lên.
Không thể không nói, đầu bếp phủ Tấn Vương không tồi chút nào, rượu cũng ngon nữa, A Mộc khẩu vị tốt, càng ăn tâm tình càng tốt.
Vui vẻ ngún nguẩy ăn chút cơm uống chút rượu, Ngưu Nhị đẩy một người cao gầy đi vào, sau đó đá một cước giẫm lên chân bắp chân người nọ để người đó quỳ xuống, người nọ có chút mụ mị, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Lý Dục thì phản ứng ngay, cuống quít dập đầu: "Thế tử Điện hạ, khấu kiến Thế tử Điện hạ."
A Mộc vẫn nên ăn thì ăn nên uống thì uống.
Lý Dục lại ừ một tiếng: "Khỏi cần dập đầu, nói chút xem, khối ngọc ngươi bán có lai lịch gì?"
Nam nhân cao gầy nào dám ngồi dậy, chỉ cúi phục người lên tiếng: "Điện hạ tha mạng, tôi cũng không biết đây là đồ của phủ Tấn Vương, nếu biết đánh chết cũng không dám để lại!"
A Mộc mân mê rượu, vẫn không phát hiện đã xảy ra chuyện gì, Lý Dục lấy từ trong ngực ra một sợi dây đỏ.
Bên trên sợi dây đỏ này có treo một khối ngọc, chạm trổ tinh xảo tuyệt luân, mặt trái phải đều có một chữ tối... Tấn, nam nhân lạnh lùng nói: "Ngẩng đầu nhìn cho kỹ, không biết khối ngọc này, vậy chữ trên khối ngọc này cũng không nhận ra? Hả?"
Vừa nghe nói ngọc, lúc này A Mộc mới dời ánh mắt qua, nhưng chỉ liếc mắt một cái, liền sặc rượu trong miệng!
Nàng ho mạnh mấy tiếng, nam nhân quỳ trên mặt đất cũng đang hô tha mạng.
Lý Dục quay đầu lại nhìn về phía A Mộc: "Ngươi nghĩ kỹ rồi hãy nói, khối ngọc này tại sao lại rơi vào trong tay hắn?"
Sáng sớm nam nhân này từng thuận miệng hỏi nàng, nàng cũng nói giống như lần trước nói với Phù Tô. Lúc ấy Lý Dục không nói gì, lúc này lại trực tiếp dẫn người tới, nói thật người này A Mộc không biết, từ trước đến nay đồ nàng vứt đi đều do Triệu di nương xử lý, Triệu di nương cũng có người dưới, bình thường không dễ gì tra được. Nhưng A Mộc cũng không dám thêu dệt vô cớ, một khi tra ra hậu quả có thể rất nghiêm trọng.
Nàng ấy à, thật ra nói dối không chớp mắt đấy.
Nhưng nói hưu nói vượn cũng chia đẳng cấp, nửa thật nửa giả mới có thể để cho người ta tin tưởng.
A Mộc cúi thấp đầu, ra vẻ có hơi khiếp đảm: "Điện hạ thứ tội, ta ta ta có lời muốn nói riêng với Điện hạ."
Lý Dục nhìn chằm chằm vào mặt nàng, vẫy tay để Ngưu Nhị dẫn người ra ngoài.
Không đến một lát, trong phòng chỉ còn hai hai người bọn họ, A Mộc đứng dậy đi đến trước mặt Lý Dục, nhìn trộm ánh mắt của hắn một cái: "Ta không biết khối ngọc này quan trọng như vậy, suy nghĩ bán kiếm chút bạc hiếu kính cha ta nên liền bán."
Lý Dục cười nhạo một tiếng: "Gọi Ngưu Nhị dẫn người vào!"
Đương nhiên, Ngưu Nhị ở ngoài cửa chờ lệnh.
A Mộc quýnh lên,
Giữa Chốn Phù Dung Giữa Chốn Phù Dung - Bán Tụ Yêu Yêu Giữa Chốn Phù Dung