A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Tác giả: Linda Nguyễn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 28 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 451 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
hap 23:
Nó hơi ngớ người trước câu hỏi của Quỳnh Anh. Nó thích Tuấn Phong? Sự thật là nó cũng chẳng biết nữa. Trước tới nay nó có hiểu… thích một người … là thế nào đâu? Nó chỉ biết khi gần Phong nó không còn thấy cô đơn nữa, nó hay cười (cười nhẹ) nói hơn…. Nhưng đôi lúc nó cảm thấy cậu ta thật rắc rối… có lẽ nó đã quen một mình… và dường như bắt đầu từ lúc cậu ta bước vào cuộc sống của nó thì cuộc sống của nó đã bị đảo lộn một chút. Nó không chắc tình cảm của nó là gì… nhưng ít nhất lúc này… nó không muốn nói nó thích cậu ta… nó không muốn mình ngộ nhận rằng nó thích cậu ta…. Mặc dù nó chẳng biết có phải hay không … đó có thể là do cậu ta là người con trai đầu tiên ngoài anh trai tiếp xúc và ở bên nó, nên nó mới thấy biết ơn cậu ta. Vậy nên… lúc này nó cần thêm thời gian để xác định rõ ràng tình cảm của mình.
Nó đang không biết nói sao cho Quỳnh Anh hiểu thì anh và Phong xuất hiện. Thật may!
-Đi thôi! – 2 người con trai lên tiếng và kéo nó với Quỳnh Anh đi. (Phong kéo nó, Ân kéo Quỳnh Anh)
Quỳnh Anh vẫn nhìn nó với ánh mắt nghi hoặc, có lẽ cô nàng muốn biết câu trả lời của nó… Ít nhất cô cũng là người có lí lẽ. Cô muốn biết nó có tình cảm với Tuấn Phong ko. Nếu có cô chắc chắn không tha cho nó vì dám cướp đi người em cô yêu… nếu câu trả lời là ko vậy thì nó ko có lỗi và cô cũng chẳng thèm tính toán với nó. Cô không phải người nhỏ mọn. Cho đến bây giờ hình như cô chẳng còn ghét nó như lúc đầu. Và cô cũng đang dần bỏ ý nghĩ sẽ làm nó bẽ mặt trong cuộc thi này. Nhưng cho dù vậy, nếu nó thật sự bị bẽ mặt như ý nghĩ lúc đầu của cô thì…cứ cho đó là cái giá nó phải trả vì lúc đầu dám thân mật với Hoàng Ân của cô.
Nó biết Quỳnh Anh nhìn mình, nhưng nó lơ đi. Khi tất cả đã yên vị trên chỗ ngồi của mình (chỗ ngồi sao mọi người chắc cũng đã biết), chiếc đu quay bắt đầu chuyển bánh. Chầm chậm… rồi nhanh dần…. tiếng hét của mọi người bắt đầu vag lên, và trong đó có cả Quỳnh Anh nhà ta… nhưng cô nàng hét vì…. Vui:
-AAAAAAAAAAAAA, ĐÃ QUÁ ĐI!
Nhìn gương mặt cô bây giờ yêu cực í, cứ như đứa trẻ con được cho quà vậy. Cô bất chọt quay qua Hoàng Ân:
-Thích nhỉ, lần sau anh dẫn em đi tiếp nhé?
-Ừm, miễn là em thích, anh sẽ làm! – Hoàng Ân cười. Quỳnh Anh cười đáp lại làm tim anh xuyến xao. Anh không tự chủ được nắm chặt lấy tay cô, những ngón tay đan chặt vào nhau. Quỳnh Anh cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của anh, cô mỉm cười tiếp tục tận hưởng giây phút hạnh phúc hiếm có này.Ngồi đằng sau, nó thầm nghĩ sao 2 người đó lại sến súa như vậy nhỉ, chẳng khác gì xem phim Hàn Quốc. Vậy mà nó cứ nghĩ những canh này chỉ có trên phim… ai dè… Nó dám chắc sau này nó chắc chắn không thèm yêu ai mà có cũng không bao giờ ướt át như 2 con người ấy đâu(ai biết được chuyện sau này *cười gian*)…. Eo ghê quá đi, đúng là làm vấy bẩn tâm hồn trong sáng trẻ thơ mà(-_-!)
-Tớ-thích-cậu!
Đang suy nghĩ chợt có ai đó ghé sát tai nó nói. Nó cảm nhận được hơi ấm của ai đó… rất gần. Bất ngờ, nó quay qua nhìn Phong với ánh mắt khó hiểu nhưng gương mặt bình thản hết sức. Cũng phải, lần đầu có người nói với nó 3 từ đó mà. Thấy nó nhìn, Phong cười, nụ cười vẫn luôn hiện diện trên khuôn mặt anh khi gặp nó. Nó thấy ấm áp. Nâng môi nhẹ, nó đáp lại nụ cười của Phong rồi quay mặt sang chỗ khác ngay lập tức. Nó nào biết điều đó khiến tim Phong nhói lên, anh cảm thấy hụt hẫng. Nhưng rồi anh lại vui với suy nghĩ chắc 1 người lạnh lùng như nó cần thời gian để chấp nhận chuyện này. Anh bất giác mỉm cười. Nhưng ngay sau đó anh lắc đầu, đôi mày kiếm nhăn lại:
“Phong à, tỉnh lại đi! Trên đời này làm gì có tồn tại thứ gọi là tình yêu. Những cái con người ngu ngốc tự nhận mình là người yêu của nhau rồi cũng hối hận vì phải gánh chịu những hậu quả do cái gọi là tình yêu mang lại thôi. Dù có tồn tại cái thứ tình cảm rác rưởi, ngu xuẩn đó cũng không thể sánh bằng quyền lực được. Phải, chính là vậy! Sớm thôi, NGUYỄN NGỌC YẾN, tôi sẽ khiến cậu yêu tôi và lúc đó…. Số tài sản của cậu trong gia đình cũng chính là CỦA TÔI.” – nghĩ tới đây, Phong mỉm cười 1 nụ cười đầy nham hiểm. Cũng may anh kịp thời thu hồi nó trước khi có ai nhìn thấy đặc biệt là nó.
*Lời tác giả: Mặc dù mình biết chap này rất chi là có sao nhưng tác giả đang bí ý tưởng với lại lâu rồi ko viết nên có xuống tay. Mong mọi người đừng ném gạch đá nhưng ném nhận xét, ý kiến tác giả xin nhận ^_^! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện mình.
Giá Băng Giá Băng - Linda Nguyễn