Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 32 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 522 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 02:50:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 09-10
hương 9: Giúp bạn không tiếc cả mạng sống.
Triệu Tử Mặc không biết Tiêu Sở Diễn rốt cục là dùng biện pháp gì để giải quyết, nhưng nếu hắn đã đồng ý, rằng nếu lúc đó cô vẫn chưa hoàn thành được nhiệm vụ, liền có thể ở cuộc thi biện luận mà đặt câu hỏi, vì vậy cho nên, hiện giờ cô cực kỳ bình thản không chút gì lo lắng.
Dù sao thì, tình yêu trong bóng tối của Tiêu Sở Diễn hắn, cũng đã đến lúc phải đưa ra ngoài ánh sáng rồi.
Sau khi tan học, Thi Tiểu Phì như bao ngày phi thẳng luôn về nhà, Cố Thành Tây ở ký túc xá tiếp tục viết tiểu thuyết, còn Khương Khương thì kiên nhẫn đi tìm tung tích của Tề Lỗi, chỉ còn lại Triệu Tử Mặc đành một thân một mình lê xác đến thư viện.
Ở thư viện rất yên tĩnh, giờ này căn bản là không có người nào, Triệu Tử Mặc đi qua mấy giá sách tìm tư liệu liên quan đến Văn học, những ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn cứ thế mà lướt qua từng quyển sách.
Triệu Tử Mặc thật lòng rất muốn tìm kiếm bóng dáng của cực phẩm, thường xuyên không tự chủ được mà mở thật to đôi mắt, con ngươi long lanh như mặt gương dưới ánh mặt trời, khiến cho người ta một khi nhìn vào thì rất khó mà dứt ra được.
Đến gần hàng sách cuối, Triệu Tử Mặc rốt cục cũng tìm thấy cuốn cần tìm, hai bản in song song nằm cùng một chỗ, cô cẩn thận rút một cuốn ra, bất ngờ một cuốn sách dày cộp phía đối diện cùng lúc đó cũng được đưa khỏi giá, để lộ một khoảng không hình vuông khá rộng, khiến ột khuôn mặt thanh nhã phóng khoáng ngay lập tức hiện ra.
Không ngờ, lại chính là cực phẩm mỹ nam.
Trong lòng Triệu Tử Mặc không khỏi toát lên một tia vui vẻ.
Phảng phất như cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, Cố Thành Ca hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Triệu Tử Mặc lại không nhịn được mà để lộ ra một nụ cười thanh vũ, ngược lại anh chỉ nhè nhè gật đầu, sau đó đem cuốn sách đang cầm trong tay nhét trở lại giá sách, cắt đứt luôn tầm nhìn của cô.
Ai, vị cực phẩm này đối xử với người khác thật là lạnh lùng xa cách nha. Triệu Tử Mặc còn đang định hỏi chuyện của Lương Kính thế nào rồi, nhưng mới nhấc chân muốn vòng qua giá sách, chiếc điện thoại để trong túi xách bỗng nhiên điên cuồng vang lên.
“Tiêu Sở Diễn, em bây giờ đang ở thư viện, anh tìm em có chuyện gì không?” Cô xoay người thấp giọng nhận điện, khoảng cách với Cố Thành Ca cũng vì thế mà càng ngày càng xa.
Triệu Tử Mặc cùng Tiêu Sở Diễn mỗi lần gặp mặt, đều là Tiêu Sở Diễn gọi điện thoại rồi chỉ đường này nọ, chỗ hẹn lần này, chính là trong phòng ăn của trường.
Trời ạ, không ngờ lại là phòng ăn đất rộng người đông bát quái nhiều, truyền tin nhanh như chớp giật nha!
Triệu Tử Mặc cúp điện thoại, giữa tiếng ồn ào huyên náo trong phòng ăn, Tiêu Sở Diễn lại vô cùng nổi bật, thân hình cao lớn anh khí bức người nhẹ nhàng đứng dậy, hắn quay về phía cô ngoắc ngoắc: “A Mặc, ở đây.”
A Mặc A Mặc, thật ra người đầu tiên gọi cô bằng cái tên này, không phải là cha mẹ ruột thịt, mà chính là hắn – Tiêu Sở Diễn.
Từ đó đến giờ, Triệu Tử Mặc vẫn cực kỳ vui vẻ khi nghe thấy hắn gọi cô như vậy.
Nhưng là giờ phút này, Triệu Tử Mặc đột nhiên cảm thấy bị một tiếng gọi này làm cho sởn cả da gà, vốn là lúc cô bước vào đây đã thu hút không ít ánh mắt, giống như một diễn viên bị ánh đèn sân khấu chiếu thẳng vào người, muốn trốn cũng không được, muốn giấu cũng không xong.
Ba vị nam sinh ngồi cùng bàn với Tiêu Sở Diễn cũng đồng loạt nhìn sang, sau một hồi kinh ngạc ngắn ngủi, ba khuôn mặt ấy đã nhanh chóng chuyển sang hứng thú dào dạt.
Trong cái không khí bừng bừng khí thế và nhiệt huyết như thế, Triệu Tử Mặc rốt cục là nên bình thản mà đi tới, hay phải xoay người bỏ chạy đây?
Cô rất nhanh đã cân nhắc dứt khoát, hùng hổ lấy chiếc DV từ trong túi xách ra, mạnh mẽ đeo dây lên cổ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một khí thế bừng bừng, ngụ ý rõ ràng bắn ra bốn phía: ta chính là ký giả báo trường đi làm nhiệm vụ, các ngươi nhìn cái gì mà nhìn!
Quả nhiên, những ánh mắt đang chằm chằm đeo bám nơi cô, rốt cục cũng phải chuyển dời sang phía Tiêu Sở Diễn.
Tiêu Sở Diễn như cũ vẫn khí định thần nhàn đứng đó (~~> “khí định thần nhàn”: khí tức ổn định, thần sắc thư thái), phảng phất giống như con hạc xinh đẹp giữa bầy gà nhà quê, hắn đối với tiếng xôn xao rì rào xung quanh vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, khoé miệng chậm rãi nhếch lên làm thành một nụ cười dịu dàng mà quyến rũ, con ngươi đen thẳm thâm thuý nhìn chằm chằm vào tiểu nha đầu hiên ngang lẫm liệt, thấy chết không sờn trước mặt.
Ánh nhìn chăm chú đến cực độ đó khiến cho người ta không khỏi nghi ngờ, vì không muốn mình phải chịu cảnh bị mọi người hiểu lầm thêm nữa, Triệu Tử Mặc từng bước tiến lại gần mà không ngừng nháy mắt ra hiệu cho hắn, nhưng mấy cái nháy mắt này của cô, trong đầu của quần chúng vây xem, lại biến thành liếc mắt đưa tình…
Sau khi Triệu Tử Mặc bi tráng tới gần, Tiêu Sở Diễn lại thân mật nắm lấy tay cô, mà Triệu Tử Mặc vốn tập mãi đã thành quen, cũng không giật tay ra, chỉ thấp giọng nói: “Tiêu Sở Diễn, anh không phải là nói có chuyện rất quan trọng sao? Tại sao lại gọi em tới đây?”
Tiêu Sở Diễn khẽ cười: “Ừ, đúng là có chuyện muốn nói, nhưng trước tiên phải ăn cơm xong đã.”
Triệu Tử Mặc nháy mắt mấy cái, cái đồ phúc hắc âm hiểm này, tại sao từ nhỏ đến lớn, hắn luôn là người nắm quyền điều khiển cô hả?
Vốn là ba vị nam sinh cùng bàn đã tự giác ngồi xuống phía đối diện từ lúc nào, mấy đôi mắt không ngừng quét đi quét lại trên người Tiêu Sở Diễn cùng Triệu Tử Mặc, trong mắt toát ra ngụ ý rất rõ ràng: “□ a □!” (~~> A.T: □ là ký hiệu thường gặp trong tiểu thuyết, ý nghĩa thì là…ờm hớm…là… >>___________<Nam sinh ngồi giữa mở miệng trêu chọc: “Lão Tiêu, cậu bảo hôm nay giới thiệu một người rất đặc biệt cho chúng tôi làm quen, không ngờ lại là Triệu đại mỹ nữ nha.”
Nam sinh ngồi bên phải, người có khuôn mặt rất chi là baby cũng nhanh miệng hùa theo: “Tôi còn đang tự hỏi cậu gần đây tại sao lại vắng vẻ Tô mỹ nữ rồi, hoá ra là có nội tình a!”
Tiêu Sở Diễn không thèm đếm xỉa đến ánh mắt và giọng điệu trêu chọc của đám bạn, bình tĩnh ấn Triệu Tử Mặc ngồi xuống rồi chậm rãi giới thiệu: “Ngồi bên trái là Đại Hác, ở giữa là A Đỗ, bên phải là Dương Dương.”
Ách, vì cái gì không chịu giới thiệu bằng tên đầy đủ nha?
Triệu Tử Mặc cực kỳ nghi ngờ, nhưng Tiêu Sở Diễn rất nhanh đã xoay người đi lấy đồ ăn. Về sau cô mới được Cố Thành Tây nói cho biết, hoá ra tên của bọn họ, chính là độc nhất vô nhị, trên trời dưới đất không nơi nào có thể đỡ nổi.
Đại Hác tên đầy đủ là Hác Ngọ Mị (~~> có nghĩa là Hác ngủ trưa), giống như là giữa lúc mẹ hắn đang hứng chí ngủ trưa thì bỗng đùng một phát dãy dụa sinh ra hắn, cho nên lấy cái tên này rất chi là có ý nghĩa, nhưng mà Hác Ngọ Mị, cái tên dễ thương thế này…hắn lại là một chàng trai to lớn khí phách ngời ngời nha…
A Đỗ, tên thật là Đỗ Tử Đằng, nghe đâu cha mẹ hắn ban đầu vốn định đăt tên là Đỗ Tử Dự, nhưng chợt có một hôm mẹ hắn bỗng lên cơn đau dữ dội, cho nên đổi “Dự” thành “Đằng”, mà từ đó, Đỗ Tử Đằng, cái tên nghe thật là đau bụng à… (~~> Đỗ Tử Đằng có nghĩa là đau bụng phải không nhỉ?)
Dương Dương lại càng thú vị hơn, căn bản lúc còn mang thai hắn, cha mẹ hắn cực thích có một đứa con gái, mà hắn vừa ra đời lại nhìn như một cô bé cực kỳ dễ thương, vì muốn đền bù “khuyết điểm bên trong”, cho nên cuối cùng quyết định đặt tên cho hắn là Dương Oa Oa, vì thế, một đại nam sinh thân ét tám vô cùng tuấn tú đẹp trai, lại danh xưng là “cô bé”… (~~> Oa Oa: là cô bé, cũng có thể hiểu là ‘búp bê’.)
Lúc đó Triệu Tử Mặc vốn là không biết có những điển tích điển cố này, cho nên vô cùng hồ hởi mỉm cười chào hỏi: “Các vị biểu sư huynh mạnh khoẻ, em là Triệu Tử Mặc.”
Thấy mỹ nữ trước mặt, ba nam sinh kia chỉ mỉm cười châm chọc, đại Hác sau khi cười xong mấy tiếng mới kịp phản ứng: “Biểu sư huynh?”
Cách xưng hô này, quả thực là từ trước đến nay chưa có ai dùng đến nha…
Triệu Tử Mặc 囧 (~~> 囧: ký hiệu mặt mếu, cũng thường xuất hiện trong tiểu thuyết)
Nhưng mà, đây chính là quy định của ba vị mỹ nữ trong ký túc xá nha: cùng khoá thì kêu ‘sư huynh’, cùng khoa gọi ‘đường sư huynh’, còn khác khoa thì chỉ cần ba tiếng ‘biểu sư huynh’ là được. Triệu Tử Mặc cũng vì thế đã thành thói quen.
Tiểu Sở Diễn ân cần mang đống thức ăn đến, thấy Triệu Tử Mặc vẫn còn đổ mồ hôi hột ngơ ngơ ngác ngác ngồi nhìn, đối diện là ba đại nam sinh ánh mắt như hổ rình mồi, hắn nghiêm túc ngồi xuống, từ tốn mở miệng: “A Mặc là đứa em gái tôi quen biết nhiều năm, các cậu đừng bắt nạt em ấy nữa.”
Ba vị nam sinh ngồi đối diện lập tức trợn tròn mắt.
Thật oan uổng quá!
Tiêu Sở Diễn tiếp tục thong thả nói: “Còn nữa, tôi đã có bạn gái nhiều năm rồi, sau này đừng gán ghép tôi với Tô □ nữa.”
Ba vị nam sinh đang trợn mắt ngồi kia lập tức nở nụ cười vô cùng mập mờ: “Hiểu, đã hiểu!”
Đồng thời lúc này, xung quanh cũng nổi lên một bầu không khí đầy quỷ dị…
Nếu nghe thoáng qua thì hai câu nói của Tiêu Sở Diễn cũng không có liên quan gì đến nhau, nhưng mà, nếu đem hai câu nói đó ghép vào chung một chỗ, nhất định sẽ cực kỳ có vấn đề, hơn nữa còn có điểm chung là cái từ “nhiều năm” này nha…
Theo giác quan thứ sau của mình, Triệu Tử Mặc lập tức mãnh liệt nhận ra: Cô gặp nguy hiểm rồi a!
Quả nhiên không ngoài dự liệu, chỉ mấy ngày sau đã lập tức nghe được lời đồn đại “Bạn gái nhiều năm = em gái quen biết nhiều năm” kinh thiên động địa.
Triệu Tử Mặc nước mắt lưng tròng: tại sao kẻ đứng ra gánh tiếng xấu cho người khác, lại luôn là ta a???
Mà cô cũng biết, Tiêu Sở Diễn là cái đồ phúc hắc nam, nhất định mời cô bữa cơm hôm đó chính là để mua chuộc cô.
Mấy ngày sau, đương lúc Triệu Tử Mặc ở phòng ăn cùng ăn cơm với ba vị mỹ nữ, sau khi nghe được lời đồn thổi của đám bát quái, cô liền ngước mắt lên nhìn Khương Khương, Khương Khương lại im lặng không hề nói tiếng nào, cô nhìn sang Thi Tiểu Phì, nhỏ này lại chỉ hừ hừ mũi.
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, hai con nhỏ này thật ra rất là buồn bực, Triệu Tử Mặc đã quen biết nhiều năm với Tiêu Sở Diễn nhưng lại nhất mực giấu diếm, còn làm bộ đưa ra một lời thề son sắt vì ba vị mỹ nữ mà sẽ cố gắng tiếp cận Tiêu bản tôn, bây giờ lại truyền ra tin đồn nghiêm trọng thế này…
Như thế chẳng phải là hành vi lừa gạt trắng trợn sao, cần phải trừng trị nghiêm khắc!
Cuối cùng, Triệu Tử Mặc vừa vô tội vừa tội nghiệp đành phải đưa mắt nhìn sang Cố Thành Tây, tiểu nha đầu này đang cúi gằm mãnh liệt lùa lấy lùa để bát cơm vào miệng.
Hừ, còn biết chột dạ sao!
Thôi coi như là có chút lương tâm, làm thiện tích đức đi, Triệu Tử Mặc quyết định, sẽ giúp vị bằng hữu này mà không tiếc cả mạng sống.
Rất nhanh, hậu quả của việc giúp bạn không tiếc cả mạng sống chính là: Triệu Tử Mặc một lần nữa, lại bị cô lập.
Cơm nước xong xuôi ra khỏi phòng ăn, Khương Khương cùng Thi Tiểu Phì kéo Cố Thành Tây phăm phăm xông lên phía trước, vẻ mặt ai nấy đều như cùng chung một mối thâm thù đại hận, còn riêng Triệu Tử Mặc thì hệt như một con chó nhỏ đáng thương bị vứt lại đằng sau.
Haiz, Khương Khương cùng Thi Tiểu Phì khinh bỉ cô, cô cũng không có gì để nói, bởi vì đằng nào nói dối cũng là nói dối.
Nhưng mà, người dối trá nhất trong chuyện này,  không phải Triệu Tử Mặc, mà chính là Cố Thành Tây, tuyệt đối là nha đầu này! Cố Thành Tây không những đã quen biết Tiêu Sở Diễn nhiều năm, hơn nữa lại còn là… trong truyền thuyết của hắn. Vậy mà, nha đầu kia lại cực kỳ bất lương mà hùa theo người ta cô lập Triệu Tử Mặc!
Cái gì gọi là ngộ nhân bất thục, cái gì gọi là kết giao phỉ loại, lần này chính là ví dụ tốt nhất để chứng minh. (~~> “Ngộ nhân bất thục”, “Kết giao phỉ loại”: Có nghĩa là người tốt mà gặp phải kẻ xấu, kết bạn với kẻ xấu, trong các truyện kiếm hiệp, ở các chính phái khi thu nhận đệ tử thường răn dạy “Ngươi chớ nên kết giao phỉ loai”, chính là ý khuyên bảo đừng kết bạn với bọn tà ma ngoại đạo. Ở đây Triệu Tử Mặc ám chỉ Cố Thành Tây là đồ xấu bụng XD~)
Nhưng mà không sao cả, thực ra thì, cô cũng thích.
Chương 10: Truyền thuyết thần kỳ.
Khó có được lúc không có nhiệm vụ nào để làm, Triệu Tử Mặc cổ đeo DV một mình tản bộ lòng vòng trên sân trường, thanh nhàn mà tản mạn, thỉnh thoảng lại lắng tai nghe được người ta bàn tán về xì căng đan của cô với Tiêu Sở Diễn, khoé miệng không nhịn được cong lên làm thành một nụ cười nhàn nhạt mà mỉa mai.
Thì ra có một số chuyện, vẫn luôn là cam tâm tình nguyện.
Cam nguyện để hắn lợi dụng, cam nguyện bị hắn lôi vào trong cuộc.
Đột nhiên có người tiến lên đi sóng vai với cô, Triệu Tử Mặc khẽ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn sang.
Tô □? (~~> A.T: à, mình căm thù bà này)
“Chào, Triệu Tử Mặc.” Tô □ nở một nụ cười cực kỳ hào sảng sáng láng, đúng là khoái nhân khoái ngữ, trực lai trực khứ: “Bạn gái quen biết nhiều năm của Tiêu Sở Diễn, đích thực chính là cậu?” (~~> “Khoái nhân khoái ngữ”, “trực lai trực khứ”: chỉ những người hào sảng, thẳng tính bộc trực, luôn nói thẳng không thích vòng vo)
Triệu Tử Mặc trong lòng âm thầm gào thét, không phải, dĩ nhiên không phải!
Cuối cùng vẫn chỉ có thể để toàn bộ kháng nghị lại trong bụng, tình huống như hiện nay tất nhiên cô không thể lập tức phủ nhận, chỉ sợ sẽ gây hại đến bằng hữu tốt. Hơn nữa, có một số việc Triệu Tử Mặc vẫn luôn cảm thấy sợ, lo lắng nếu chính miệng mình nói ra, một ngày nào đó đến ngay cả giả cũng sẽ biến thành thật.
Cho nên, Triệu Tử Mặc quay sang nhìn Tô □, chỉ nở nụ cười mà duy trì trạng thái trầm mặc.
Trầm mặc, tức là cô đang cam chịu.
Tô □ rõ ràng thất bại, nhưng vẫn không cam lòng: “Triệu Tử Mặc, tôi tự nhận thấy so với cậu tôi không thua kém ở điểm nào hết, cậu nói thử xem, nếu không phải cậu quen biết anh ấy sớm hơn tôi, chưa chắc tôi đã bại dưới tay cậu, đúng không?”
Thất bại, hoàn toàn thất bại, cả hai người đều đã thua rồi!
Triệu Tử Mặc cảm thấy vô cùng bi thương, bởi vì mặc dù cô đã quen biết Tiêu Sở Diễn đến tận hơn mười tám năm, cuối cùng vẫn là bại dưới người khác. (~~> A.T: cực phẩm, iem thương cảm cho anh! =3=)
Nhìn thấy Triệu Tử Mặc không phủ nhận, ý chí chiến đấu của Tô □ lại bắt đầu trở nên sôi sục: “Triệu Tử Mặc, tôi mặc kệ cậu có phải là bạn gái của Tiêu Sở Diễn hay không, anh ấy, là người tôi đã xác định ngay từ đầu rồi! Mặc dù tôi không  bắt đầu cùng lúc với cậu, nhưng tôi nhất định sẽ không vì thế mà bỏ cuộc, tục ngữ có câu Có chí thì nên, đúng không?”
Nói xong Tô □ hếch cằm lên, nở nụ cười vô cùng sáng láng.
Triệu Tử Mặc trong thâm tâm bắt đầu gào thét: Ta xin ngươi a, Tô đại mỹ nữ, khuyên ngươi đừng có đâm đầu vào chỗ chết nữa được không? Trừ phi sáu năm trước ngươi hạ gục được Tiêu Sở Diễn, còn nếu không thì mặc kệ bây giờ ngươi dùng biện pháp gì, cho dù có đầu rơi máu chảy, cũng đừng mơ có được trái tim hắn! Nói cho ngươi biết, nếu chỉ cần dùng sắc đẹp để chinh phục, ta đây đảm bảo ngay từ năm ba tuổi đã khiến hắn phải thất điên bát đảo rồi!
Tô □ dũng khí mười phần sau khi rời đi, Triệu Tử Mặc trong thâm tâm có chút buồn bã, nếu như nói lòng tự ái của cô không bị đả kích, tuyệt đối là đang nói dối, nhưng mà Triệu Tử Mặc trước nay vẫn vậy, không thể buồn chán được lâu.
Cô đi lang thang lòng vòng một hồi, cuối cùng tới một con đường nhỏ ít người lui tới, Triệu Tử Mặc lúc này đây mới ngẩng đầu nhìn lên trời thầm hô: “Khí trời tốt thế này, cỏ cây hoa lá sum suê, A Mặc xinh đẹp, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ tìm được một người tốt hơn!!!”
Lầm bầm lầu bầu một mình xong, cô khẽ nở một nụ cười thanh vũ, cảm thấy tâm trạng cũng đã khá hơn ít nhiều. Triệu Tử Mặc thu hồi ánh mắt đang nhìn lên trời lại, để lộ ra một khuôn mặt tràn đầy đắc ý, bất chợt một dáng vẻ cao ngất, lạnh lùng mà đạm mạc quen thuộc lướt qua đôi mắt.
Cực phẩm mỹ nam!
Một lần nữa lại vô tình gặp được anh.
Triệu Tử Mặc đương nhiên cũng mang trong người dòng máu mê zdai, cộng thêm việc hai người cũng đã từng gặp nhau mấy lần, cô còn đang nở một nụ cười định tiến lại chào hỏi, không ngờ chưa kịp mở miệng nụ cười trên gương mặt đã đột ngột cứng ngắc.
Cực phẩm không coi ai ra gì, hờ hững thản nhiên đi lướt qua cô, dáng người cao ngất mà mạnh mẽ, ánh mắt thong dong bình thản, không thèm quay sang nhìn cô lấy một lần, chỉ như một cơn gió thoáng qua, chốc lát anh đã cách xa cô mấy mét.
Cực phẩm cứ như vậy mà coi cô như không khí, không thèm để ý đến…
Lòng tự ái cường đại của Triệu Tử Mặc một lần nữa lại bị đả kích nặng nề…
Chẳng lẽ là, mặc dù Triệu Tử Mặc bộ dáng khuynh quốc khuynh thành, nhưng không bao giờ lôi ra sử dụng làm vũ khí, cho nên bây giờ mất cả hiệu nghiệm luôn rồi?
Vị cực phẩm này tuy là lãnh khốc đạm mạc, nhưng ít nhất lần trước ở thư viện, hắn cũng là có gật đầu chào hỏi cô nha!
Triệu Tử Mặc bỗng nhiên phi thường hy vọng giờ phút này có Thi Tiểu Phì ở bên cạnh, tiểu bát quái này nhất định sẽ biết được cực phẩm rốt cục là thần thánh phương nào, thần thánh đến độ trong mắt không thèm coi ai ra gì!
Nhưng mà không cần vội, lần này nhất định cô phải chụp được hình chính diện của cực phẩm, ngày tháng còn dài, coi như là đem về cho ba vị mỹ nữ nghiên cứu một chút đi.
Trong đầu Triệu Tử Mặc lập tức hiện lên những ý định ngổn ngang, mà nói là làm, rất nhanh cô đã mở DV lên quay thẳng vào bóng lưng đang cách xa cô tận mấy mét, mở miệng gọi to: “Uy, cực phẩm, chờ một chút!”
Cố Thành Ca vốn không có ý định dừng bước, nhưng đôi chân anh lại phản ứng nhanh hơn cả bộ não, sớm đã dừng lại nhận mệnh, chậm rãi xoay người, ánh mắt trong trẻo mà đạm mạc lạnh lùng.
Trong chiếc DV của Triệu Tử Mặc, hiển nhiên đã ghi lại được toàn bộ thần thái đại thần ấy của anh.
Triệu Tử Mặc vẫn không mở miệng nói chuyện, chỉ chăm chú nhìn vào máy quay, đến khi đôi mày tinh xảo quyến rũ của người đối diện đã bắt đầu nhăn lại, cô mới đưa tầm mắt dời khỏi chiếc DV, nghịch ngợm cười một tiếng rồi nhìn anh phất tay: “Tốt lắm, cảm ơn đã hợp tác, anh có thể đi.”
Cô vừa dứt lời lại không thèm nhìn phản ứng của đối phương, cố nhịn cười xoay người bỏ chạy, không biết rằng nụ cười toe toét của mình đã sớm thu vào tầm mắt đối phương.
Cố Thành Ca nhất thời tức giận cũng không được, buồn cười cũng không xong, lần đầu tiên trong đời hắn bị một tiểu nha đầu dắt mũi, nói đi thì đi, bảo dừng phải dừng, cảm giác này…
…Thật quá xa xỉ.
***
Triệu Tử Mặc lúc trở lại ký túc xá liền mở vật báu là chiếc DV ra, khoe khoang với ba vị mỹ nữ: “Uy, ba người bọn mi mau tới đây, ta chộp được hình ảnh chính diện của cực phẩm rồi nha!”
Thi Tiểu Phì lập tức từ trên giường phóng tới như điên, vừa nhìn thấy bóng lưng của cực phẩm liền kinh hô: “Cái lưng này, hình như ta đã nhìn thấy qua ở đâu rồi nha! Thật là ngọc thụ lâm phong tuấn dật tiêu sái a!”
Khương Khương chán nản liếc mắt nhìn sang một cái, không thèm mở miệng, bộ dạng u sầu oán thán như sắp chết đến nơi: Tề Lỗi lại không có tin tức gì a!
Cố Thành Tây đang gục mặt xuống bàn phím máy tính, nghe thấy Thi Tiểu Phì nói vậy cũng bước qua liếc mắt nhìn một cái, bình tĩnh phán một câu: “Lần trước A Mặc chỉ chụp được lưng của một vị cực phẩm nào đó, chính là người này.”
Thi Tiểu Phì hai mắt lập tức sáng lên: “A Mặc, hắn là người nào? Tại sao nghiêng nước nghiêng thành như mi đến tận bây giờ vẫn chưa cấu kết với hắn nha?”
Triệu Tử Mặc yên lặng nuốt nước miếng, kỳ thực cô cũng muốn thông đồng lắm chứ, nhưng người ta lại đạm mạc xa cách như thế, mà thôi kệ, hai người gặp nhau được mấy lần rồi, cũng coi như là có chút quen biết đi!
“Bọn mi cứ coi như ta có chút cấu kết với hắn cũng được…”
Sáu con mắt đồng loạt bắn sang.
Triệu Tử Mặc sợ hãi giơ tay đầu hàng: “Ta chỉ biết hắn họ Cố…”
Ngay giờ phút này, trong DV đã chiếu đến đoạn quay chính diện cực phẩm, khuôn mặt đó, dáng vẻ đó, đúng là thanh dật tao nhã, cao ngạo lạnh lùng.
Người có phong tư trác tuyệt như thế, lại mang họ Cố…
Thi Tiểu Phì trong chớp mắt nhớ đến đại truyền thuyết trong lời đồn, lập tức kinh hô: “Là Cố Thành Ca! Mây trôi trên cả mây trôi!”
Triệu Tử Mặc không hiểu chút gì, ngơ ngơ ngẩn ngẩn hỏi lại: “Cái gì mà gọi là mây trôi trên cả mây trôi?”
Thi Tiểu Phì trưng ra một bộ mặt rất chi là hiểu biết: “Cái này, kỳ thực chính là bắt nguồn từ Kỷ An Thần – Kỷ đại tài tử khoa luật của chúng ta.”
Triệu Tử Mặc như cũ vẫn không hiểu mô tê gì: “Mây trôi thì có liên quan gì đến Kỷ tài tử chứ?”
Thi Tiểu Phì giọng điệu đầy khinh bỉ, nhướn mắt lên nhìn một hồi mới chậm rì rì mở miệng giải thích: “Kỷ An Thần tại cái chốn này được giang hồ xưng tụng là đệ nhất đại gia, A Mặc mi chớ có cười… Nếu nói hắn ta là một thiếu gia lắm tiền, thì chính là cố gắng chút may ra cũng có thể chạm tay tới được; mà như người xưa vẫn nói, đi kèm với giàu sang phú quý, chính là đám mây trôi trên bầu trời, mà nếu nói mây bay thì ngẩng đầu vẫn có thể nhìn thấy được, nhưng đưa tay chạm đến lại không có khả năng, nhưng nói Tiêu Sở Diễn là một ví dụ điển hình cho đám mây trôi, thì Cố Thành Ca lại chính là mây trôi trên cả mây trôi, xa đến nỗi muốn ngắm nhìn cũng lực bất tòng tâm…”
Cái gì? Còn có kiểu giải thích thế này nữa sao?
Thi Tiểu Phì như được chạm tới chỗ ngứa, lập tức bắt đầu thao thao bất tuyệt, cụ thể được tóm tắt lại như sau:
Cố Thành Ca, thiên tài khoa Luật, có thể nói là một truyền thuyết thần kỳ.
Hắn tuy là sinh viên khoa pháp luật, nhưng lại cực kỳ tinh thông phần mềm máy tính, năm nhất đại học đã bắt đầu mở công ty phần mềm của riêng mình, kinh doanh rất phát đạt, cũng có thể nói là một phú hào chính hiệu.
Đến năm thứ hai, hắn đã hoàn thành xuất sắc chương trình học cho cả mấy năm đại học, bắt đầu đi thực tập làm luật sư.
Năm thứ ba, hắn đem công ty phần mềm toàn bộ giao ột vị sư huynh đã tốt nghiệp nhiều năm xử lý, sau đó cùng với hai vị sư huynh khác cũng đã ra trường, mở chung một sở vụ luật, hiện giờ hắn mới học năm thứ tư, cũng đã là một luật sư có tiếng ở thành phố Anh Phong.
Trừ những thứ khiến cho bọn học sinh chỉ có thể đứng xa mà ngắm nghía bóng lưng thành tựu này của hắn ra, hắn còn khiến cho người ta phải thổ huyết khi cực kỳ am hiểu mỹ thuật cùng violin, nghe nói trong phòng triển lãm tranh thuộc dạng bậc nhất của thành phố Anh Phong vẫn còn trưng bày một bức tranh có tên là “Mẫu nhũ”, mà bức tranh này được để cạnh tác phẩm của “Song Thanh giới hội hoạ” là Thanh Trạc và Bắc Dã Thanh Vũ, lại trông không hề kém cạnh chút nào.
Nghe nói, bức tranh này từ nội dung cho tới cách vẽ, cách phối màu, đều được các vị đại thụ (~~> các bậc tiền bối ý mà) trong giới hội hoạ khen ngợi hết lời, hơn nữa từng đạt được giải thưởng cao nhất trong cuộc thi tranh, cũng chính là lúc hắn vừa kết thúc năm nhất đại học.
Có thể đạt được một thành tựu huy hoàng như thế, học việc Phong Đại tất nhiên cho phép hắn không cần phải đến trường nhiều, cho nên cực ít người có thể bắt gặp được hắn ở trong trường, cho dù có cơ hội ngàn năm vô tình đụng phải, trừ khi là học cùng lớp hoặc có hoạt động đặc biệt gì tham gia chung, nếu không cũng chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn, bởi vì hắn trên căn bản cũng chưa từng để bất cứ nữ sinh nào vào mắt.
Cực phẩm mặc dù bề ngoài tuấn nhã thanh dật, lại tao nhã thanh cao, nhưng nổi danh là cao ngạo lạnh lùng, đối với nam sinh thì thân thiện, đối với nữ sinh lại đạm mạc xa cách, nghe đồn từng có một vị hoa khôi tuyệt sắc nào đó suốt ngày bám lấy hắn gửi thư tình, ấy vậy mà hắn trước sau như một vẫn không thèm liếc mắt nhìn cô ta lấy một lần.
Về vị cực phẩm này, nếu như dùng ngôn từ hoa mỹ để miêu tả, thì chính là rồng giữa biển người, trên người hắn mang theo một loại khí chất thanh nhã sâu thẳm xa rời thế tục, như cây tùng ngông nghênh đón gió, như hoa cúc đạm mạc phồn hoa, như đoá sen chi thế độc lập, xa rời nơi trần tục, cáo biệt chốn hồng trần, hắn, thực giống như cực phẩm có một không hai trên thế gian này…
Em cười hay không đều khuynh thành Em cười hay không đều khuynh thành - Trương Oản Quân