"Tell me what you read and I'll tell you who you are" is true enough, but I'd know you better if you told me what you reread.

François Mauriac

 
 
 
 
 
Tác giả: Hanny Ho
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 94 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:20:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 58: Vì Anh Yêu Em. (Phần 2)
âu nói ngây thơ của trẻ con làm Chi và Andrew đều phải mỉm cười. Nhất là Andrew, anh không giấu vẻ phấn khích, cười ngất xoa đầu cu Nhật lần nữa rồi nhìn về phía Nga. Sau đó, anh nghiêng người nói khẽ vào tai cu Nhật.
“Vậy con nói mạ Nga tối nay ngủ với ba nuôi nha? Ba nuôi mua máy bay đồ chơi cho con liền.”
Cu Nhật nghe máy bay đồ chơi, nhanh chóng đòi Chi thả xuống, vội vàng chạy đến bên Nga và Thảo đang đứng. Cu cậu nắm tay Nga kéo đi và nói lớn, giọng điệu vô cùng ngây thơ.
“Mạ nuôi ơi! Mạ nuôi lên ngủ với ba nuôi kìa…”
Thảo và mọi người nghe thấy đều cười ồ lên, mắt hướng về phía Nga và Andrew rồi buông lời trêu ghẹo làm Nga đỏ cả mặt, bồng cu Nhật lên rồi hỏi.
“Ai dạy con nói như vậy hả?”
“Ba nuôi kêu con nói với mạ nuôi như vậy. Ba nuôi sẽ mua cho con máy bay đồ chơi. Con thích máy bay đồ chơi lắm.”
Liếc đôi mắt sắc như dao qua nhìn Andrew, người đang nhàn hạ tựa lưng vào tủ lạnh dịu dàng nhìn phản ứng của cô. Cô muốn mắng anh hết sức nhưng vì mọi người đang có mặt trong phòng nên đành ghìm xuống, kêu cu nhật chạy đi chơi với lũ trẻ con. Sau đó, cô kéo tay anh đến một góc khuất, để lại những lời trêu ghẹo của mọi người ở phía sau.
“Anh hết chuyện rồi hay sao mà đi dạy con nít nói bậy hả? Lại còn nói trước mặt nhiều người nữa? Mỗi lần xuất hiện, anh không làm loạn, anh không chịu được hả?”
“Anh có dạy nó đâu. Tự nhiên, nó chạy lại nói với em như vậy chứ bộ. Mà Thiên Nga ơi, công nhận con nít bây giờ thông minh thật. Người lớn dạy gì thì nghe nấy. Anh đang nghi ngờ, người dạy nó chính là em. Em là người gần gũi nó, em không xúi giụt nó thì ai xúi.”
Cục tức dâng lên đến cổ họng khiến Nga không thể nói được tiếng nào. Vậy mà ngay sau đó, cô lại bị Andrew tiếp tục kiểu phủ đầu quen thuộc.
“Nay anh mới biết em mưu mô lắm nha. Lại còn dám lợi dụng con nít nữa. Thiên Nga! Thật ra, em muốn ngủ với anh thì cứ nói thẳng với anh. Anh sẽ
em liền. Em đâu cần phải sử dụng con nít thông qua anh như vậy hả?”
Thở mạnh một cái như muốn đưa cơn đại hỏa hoạn trong đầu ra ngoài, Nga lắc đầu, mặt tỏ vẻ bất mãn và bất lực trước kẻ
,
của Andrew. Cô hoàn toàn đầu hàng anh vô điều kiện.
“Cái tên bá đạo này! Em hết nói nổi anh rồi. Em thiệt sự chào thua anh rồi. Chuyện gì anh cũng lật ngược thế cờ được hết. Thật ra, nguyên cái chợ Bến Thành cãi tay đôi còn không lại anh thì huống chi là em. Nhưng em cảnh cáo anh trước, anh mà còn
ở đây nữa là em đuổi về, không cho ăn tiệc luôn đó.”
Thật ra, cái chiêu trò sử dụng cu Nhật để thỏa mãn mục đích của Andrew thì trong nhà này ai mà không biết. Nếu năm xưa, anh không dụ dỗ cu Nhật gọi anh bằng ba nuôi thì lúc đó không đời nào Nga đồng ý để cu Nhật gọi như vậy.
Biết Nga rất yêu thương và cưng chiều cu Nhật. Nên từ đầu, Andrew đã đặt ra mục tiêu chiêu dụ thằng bé đứng về phía mình. Thường xuyên bế bồng và chăm sóc cu Nhật rất tận tình mặc dù anh chúa ghét con nít. Không những thế, anh thường xuyên chơi đùa và mua đồ chơi cho cu Nhật nên nó mến anh lắm. Mỗi lần nghe tiếng anh trước cửa nhà là chạy ùa ra ôm chân anh ngay. Lâu ngày, anh cũng thật lòng yêu thương nó chứ không hề có ý định
như ban đầu. Sau nhiều lần khuyết phục Nga cho anh làm cha nuôi của Nhật mà cô không đồng ý. Anh thề với lòng ngay khi Nhật biết nói câu đầu tiên, anh sẽ bắt nó gọi tiếng ba nuôi. Mặc dù kết quả sau đó không như mong đợi khi Nhật gọi tiếng
đầu tiên. Nhưng anh không vì thế mà bất mãn, thường xuyên đến chuyện trò và dụ khị nó bằng những lời lẽ đường mật.
“Cu Nhật muốn có ba nuôi để chơi đua xe với con không nào?”
“Dạ muốn.”
“Vậy thì từ nay, con phải gọi chú là ba nuôi thì chú mới thường xuyên đến đây chơi đua xe với con. Lại còn được dẫn đi ra công viên chơi xích đu nữa. Ôi chao! Mới nghĩ đến xích đu thôi là thấy thích ghê nha. Không biết cu Nhật có thích không nhỉ?”
“Dạ! Con thích. Chú Việt là ba nuôi của con nha.”
Lúc đã thu phục và hoàn toàn lôi kéo Nhật về phía mình. Andrew biết chắc rằng, Nga sẽ không đành lòng để đứa cháu yêu quý của cô phải hụt hẫng nếu như cô ngăn cấm Nhật gọi anh là ba nuôi. Vì thế, anh chắc chắn phần thắng trong tay mà đưa mắt về phía Nga đang đứng cách đó không xa, nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn.
Phải nói rằng, thằng nhóc nhỏ này rất may mắn khi đã gắn liền và chứng kiến mối quan hệ càng lúc càng xích lại gần nhau hơn giữa Andrew và Nga. Mỗi khi, Nga từ chối hay hoàn toàn cự tuyệt lời mời từ Andrew trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Chỉ cần anh lôi kéo và dụ dỗ cu Nhật đi theo anh thì cô phải hoàn toàn đầu hàng vô điều kiện mà nghe theo lời đề nghị của anh. Vì lúc đó, cô không muốn để cu Nhật đi ra ngoài một mình với kẻ hư hỏng như anh.
Mỗi khi ra ngoài, ba người họ cứ giống như là một gia đình thật sự. Ai qua đường nhìn vào cũng tấm tắc khen gia đình họ sao mà đẹp đôi và hạnh phúc quá, làm cho Andrew rất là mát lòng mát dạ, cứ tủm tỉm cười khoái chí suốt cả dọc đường. Anh đã cùng cô bù đắp và chung tay chăm sóc cho Nhật có được một tuổi thơ yêm đềm và đẹp đẽ như những đứa trẻ khác, để Nhật có thể tự hào rằng mình cũng có cả cha lẫn mẹ. Chính anh cũng luôn là người ôm trọn Nga và Nhật vào lòng mỗi khi từ biệt Chi từ sân bay trở về.
Lần này về lại Việt Nam, Chi rất muốn được đưa Nhật sang Đài Loan để chăm sóc. Nhưng gia đình Nga đã tha thiết xin cô được giữ Nhật lại để gia đình chăm sóc. Dẫu sao, Chi cũng quá bận rộn với hai đứa con nhỏ và chuyện kinh doanh. Dù không nỡ lòng nào xa con, nhưng trước những lời cầu xin cùa gia đình Nga, Chi cuối cùng cũng đồng ý để Nhật cho phía gia đình Nga nuôi dưỡng. Về phần mình, Chi cũng có dự định sẽ cố gắng làm ăn, tích góp một số tiền nho nhỏ rồi vài năm nữa về Việt Nam làm một việc gì đó để có thể được ở gần và chăm sóc cho Nhật và mẹ cô. Chi đã bàn bạc với chồng cô về chuyện này. May mắn thay! Chồng cô cũng đã nhanh chóng đồng ý với dự định của cô. Vì từ lâu, anh cũng đã muốn sang Việt Nam sinh sống.
Bữa ăn thịnh soạn cuối cùng cũng được sắp xếp gọn gàng và ngon mắt trên hai chiếc bàn được đặt trước khuôn viên rợp bóng cây xanh. Thảo và Nga đang đứng sắp xếp chén đũa và ly tách để mọi người bắt đầu nhập tiệc.
“Mấy ngày nay, sao Nga thấy Thảo buồn quá vậy? Có tâm sự gì sao?”
Thảo thở dài liếc mắt nhìn Tiệp đang đứng trước cổng hút thuốc rồi nhẹ giọng nói. Trông cô có vẻ mệt mỏi và ủ dột, hoàn toàn khác với phong cách náo nhiệt thường ngày khiến cho Nga có chút lo lắng.
“Chắc Thảo với anh Tiệp chia tay quá.”
“Sao vậy? Hai người lại cãi nhau nữa hả?”
Nga không lấy làm sửng sốt vì điều Thảo vừa nói. Vì 5 năm qua, Thảo đã nói câu này không biết bao nhiêu lần rồi nhưng đều không thể làm được.
“Thảo nghĩ anh Tiệp đang quen người khác.”
Nga với chút ngạc nhiên, nhíu mày hỏi, ánh mắt chua xót nhìn Thảo.
“Thật vậy sao? Anh Tiệp nói thế với Thảo hả?”
Thảo lắc đầu, bỏ nắm đũa cây xuống bàn, tay chống lên gò má, nghiêng đầu nhìn về phía Tiệp. Tiệp cũng thỉnh thoảng nhìn về phía Thảo, nhưng khi gặp ánh nhìn của cô thì lại quay đi chỗ khác. Điều này càng khiến Thảo thêm phiền lòng.
“Không! Ảnh không có nói. Nhưng mà Thảo đoán là như vậy. Mấy ngày nay đi công tác, ảnh cũng không một lần gọi điện cho Thảo.”
Nga xót xa nhìn bạn, đặt tay lên vai Thảo xoa xoa nhẹ an ủi.
Chả bù với Andrew, một ngày gọi điện cho cô đến chục lần. Còn tin nhắn thì đọc không kịp.
“Có chuyện gì thì hai người nói chuyện thẳng thắng với nhau cho rõ ràng. Có khi nào Thảo nghi oan cho anh ấy không?”
“Không! Thảo nhìn thấy tin nhắn của một cô gái gửi cho Tiệp. Ảnh có vẻ quý trọng cô ta lắm, đến độ làm ngơ luôn cả Thảo.”
“Có khi nào chỉ là bạn bè thân thiết thôi không? Nga không nghĩ Tiệp có ai ngoài Thảo đâu.”
Đang trong lúc suy sụp, câu nói của Nga như chiếc phao cứu vớt lấy Thảo. Cô ngây thơ hỏi dù trong lòng đã biết được câu trả lời.
“Nga nghĩ vậy sao?”
“Ừm…”
“Nga à! Thảo nhờ Nga việc này nha. Nga hỏi dùm Andrew xem anh ấy có biết ai tên là Phi Phi không? Và nếu có thì quan hệ của họ là như thế nào? Giúp dùm Thảo nha…”
Nga không muốn xen vào hay tìm hiểu quá sâu về đời sống cá nhân của ai, nhưng Thảo là bạn thân cô và đang rất cần sự giúp đỡ nên cô không thể từ chối, liền gật đầu đồng ý.
Nhắc đến Andrew, Nga nhìn quanh quẩn chẳng thấy anh đâu. Mọi người cũng gần nhập tiệc nên cô vội đi tìm. Hỏi mọi người chẳng ai thấy anh đâu cả nên cô lên phòng ngủ của mình để tìm thì thấy Andrew đang nằm dài trên giường ngủ say sưa, nét mặt có vẻ mệt mỏi. Tiệp nói vừa xong cuộc họp cuối cùng ở Bangkok là anh lên máy bay về thẳng nhà cô.
Ngồi bên mép giường, Nga lặng lẽ nhìn Andrew. Lâu rồi, cô cũng không có nhìn anh kỹ như lúc này. Dạo này, anh trông hơi mệt mỏi nhưng lúc nào cũng vô cùng chu đáo chăm sóc cô. Chỉ cần cô gọi anh, dù ở nơi nào anh cũng chạy đến. Có lần, cô bị bệnh cảm mạo trong thời gian anh đang đi công tác ở Mỹ. Khi anh gọi điện về thì hay tin cô đang bị bệnh từ Nam. Và cho dù hàng đống công việc cần giải quyết, nhiều cuộc họp quan trọng cần có sự hiện diện của anh. Anh cũng không chần chừ từ bỏ tất cả, vượt qua đại dương xa thăm thẳm suốt một ngày một đêm để trở về bên cô. Lần đó, khi mắt nhắm mắt mở nhìn thấy anh ngồi bên cạnh trở khăn trên đầu cô. Cô đã vô cùng bất ngờ. Trước tấm chân tình của anh, bệnh tình trong cô bỗng dưng vơi đi hết, chỉ còn những giọt nước mắt xúc động lăn dài không dừng trên đôi gò má xanh xao.
Đưa bàn tay trắng mịn màng chạm nhẹ vào bờ vai Andrew, Nga dịu dàng gọi khẽ.
“Andrew à! Anh thức dậy đi. Mau xuống ăn tối cùng mọi người kìa.”
Andrew vẫn ngủ say sưa, mắt nhắm nghiền. Cô đoán có lẽ anh đang rất mệt. Tuy nhiên, cô vẫn lay người anh mạnh hơn để anh ăn chút gì đó vào bụng. Anh hay chê đồ ăn trên máy bay nên thường không ăn gì trên đó.
“Andrew! Trễ rồi, mau xuống ăn chút gì đi. Mau lên! Cả nhà đang chờ anh kìa…”
Lay mãi vẫn không thấy Andrew có giấu hiệu muốn thức dậy. Nga bất lực định đứng lên bỏ đi xuống nhà thì bất thình lình bị Andrew nắm lấy cánh tay, kéo nhanh một cái về phía anh. Cô ngã nhào xuống giường, chưa kịp la lên tiếng nào thì đã thấy người anh nằm phía trên người mình.
Lồng ngực cao vút của cô bị anh đè lên nhấp nhô, hơi thở càng lúc càng rất gần. Anh không cho cô cơ hội trách mắng, đã vội vàng cúi xuống gần mặt cô hơn, đôi môi lành lạnh của anh bao trùm đôi môi cô, trao cho cô nụ hôn say đắm dài bất tận.
Như bao lần, Nga phản đối kịch liệt, lấy tay đánh mạnh nhiều cái vào lồng ngực anh, bức bí phản đối trong vòm miệng bị anh quấn chặt nhưng đều vô hiệu.
Mấy ngày đi công tác, anh nhớ cô đến phát điên. Nếu như đây không phải là những cuộc họp và thương lượng quan trọng cần có mặt anh, thì anh đã để cho Tiệp đi giải quyết thay anh rồi. Không biết tự khi nào, ông không còn thích những chuyến công tác dài ngày. Tuy nhiên, khối lượng công việc của anh rất lớn. Mỗi tháng đều phải sang Thái, Nhật, Hồng Kông và Macau ít nhất một lần để giải quyết công việc.
Lần này, lẽ ra, Andrew sẽ phải ở Thái một tuần lễ theo như kế hoạch ban đầu. Nhưng vì quá nhớ cô, anh đã dồn tất cả các cuộc họp lại để rút ngắn thời gian ở Thái để về bên cô.
Nụ hôn đam mê sau những ngày xa cách không đủ làm Andrew thỏa mãn. Nhưng vì người bên dưới cứ kịch liệt phản đối khiến anh cuối cùng cũng phải buông tha. Cố hít chút không khí vào người, cô điên tiết đánh vào người anh, trách mắng anh không ngớt.
“Cái đồ bá đạo này! 5 năm rồi mà anh vẫn không thay đổi. Anh luôn dùng cách cưỡng hôn như thế này với những người phụ nữ của anh sao? Thật là ngang tàng hết chỗ nói mà.”
Nghe Nga trách mắng mà Andrew cứ nhoẻn miệng cười. Đưa ngón tay vuốt ve làn môi đã sưng lên của cô, anh dửng dưng nói.
“Thiên Nga! Em nên phân biệt rõ ràng giữa những người phụ nữ tình nguyện bị anh cưỡng hôn và những người bị anh ép buộc cưỡng hôn. Loại ép buộc thì chỉ mình em có tư cách được hưởng. Vì thế, thay vì kêu ca phàn nàn anh, thì em nên cảm thấy mang ơn và hưởng thụ đi nha.”
Mười lần như một, trong những cuộc đối thoại tay đôi như thế này với Andrew, Nga luôn chào thua bởi kiểu nói chuyện tự cao và phủ đầu không thể phản kháng của anh. Vì thế, cô luôn đành phải im lặng đầu hàng vô điều kiện. Bởi càng nói, cô sẽ chỉ là người điên tiết thôi. Tuy nhiên, sau những lần chiến thắng cô một cách hả hê như vậy, anh luôn rất lấp liếm lại bằng những câu nói rất dịu dàng mà bất cứ người con gái nào nghe xong cũng phải xuôi lòng mà tha thứ cho anh.
“Em thiệt hết nói nổi anh rồi. Nếu có cuộc bình chọn người đàn ông tự tin và kiêu ngạo nhất quả đất, anh chắc chắn sẽ là người chiến thắng. Em đảm bảo 100 năm sau cũng không ai có khả năng soán ngôi anh đâu. Mà sao anh không đi luôn một tháng cho em nhờ, để em khỏi phải lên huyết áp vì anh. Sao anh nói đi một tuần mà mới có 5 ngày đã về rồi.”
“Nghe có lộc ăn nên anh phải tức tốc bay về tham dự chứ”
Khẽ mỉm cười trước cách nói dí dỏm của Andrew, Nga bỗng nhiên nhẹ giọng nói.
“Em nghe Tiệp nói anh làm việc liên tục cả ngày lẫn đêm để về sớm bên em. Có phải như vậy không? Nếu thật là như vậy thì anh làm em lo lắng đó. Lỡ anh ngã bệnh thì sao?”
Nhìn cử chỉ quan tâm, ánh mắt lo lắng và lời nói dịu dàng Nga vừa dành ình, trong lòng Andrew hạnh phúc và vui sướng không thể tả. Tuy vậy, bề ngoài anh lại tỏ ra dửng dưng nói.
“Dạo này, Tiệp rất hay tọc mạch những chuyện không phải chuyên môn của anh ta.”
Vừa nói Andrew vừa mỉm cười nhẹ nhìn Nga. Trong lòng biết ơn Tiệp không thể tả. Thật ra, chính anh là người đã nhắc nhở Tiệp phải kể lể cho Nga nghe chuyện này để cô cảm động vì tấm chân tình của anh dành cho cô. Công nhận, chiêu nào anh xuất chưởng cũng thành công mỹ mãn và tuyệt đối.
Nhắc đến Tiệp, Nga lại nhớ đến lời nhờ vả của Thảo. Vẫn nằm dưới thân hình to lớn của Andrew, Nga chạm nhẹ vào lồng ngực anh. Bàn tay cô truyền hơi ấm áp vào da thịt anh, mùi hương chè xanh thơm nhẹ nhàng ve vãn xung quanh khướu giác anh, khiến anh mê đắm liên tục cúi đầu đưa làn môi chạm vào người cô, kéo dài từ chiếc cổ dài thanh tú lên đến làn tóc óng ả đã bung xõa ra như những sợi rong biển dưới đại dương. Bị anh quấy rầy, cô cứ liên tục đẩy anh ra, nhẹ giọng hỏi.
“Andrew! Anh có biết ai tên là Phi Phi không?”
Động tác đang âu yếm Nga của Andrew nhanh chóng dừng lại khi nghe cô nhắc đến cái tên này. Rời khỏi dáy tai trắng trẻo đã đỏ ửng lên của cô, anh hơi nhíu mày, mặt có vẻ nghiêm túc nhìn cô rồi hỏi.
“Em nghe ai nhắc đến cái tên này?”
“Ơ! Thật ra, là Thảo nhờ em hỏi anh xem Tiệp có quen ai tên Phi Phi không? Vì Thảo nghĩ anh và Tiệp thân nhau như vậy nên anh biết. Thảo...Cô ấy đang cảm thấy bất an vì cô gái có cái tên đẹp này. Anh! Chuyện này chỉ em và anh biết thôi nha. Tiệp mà biết em và Thảo hỏi anh thì kỳ lắm đó. Em thấy Thảo buồn nên em lo lắng lắm.”
Mặt Andrew hết vẻ nghiêm trọng, nở nụ cười nhìn Nga. Đưa tay vuốt ve mái tóc dài đen như gỗ mun của cô.
“Thiên Nga của anh nay định làm chuyên gia tư vấn tình cảm nữa hả? Chuyện của họ thì để cho họ giải quyết đi. Em lo lắng làm gì hả. Đừng bận tâm đến chuyện này nữa.”
“Mà anh có biết Tiệp quen ai tên Phi Phi không vậy?”
Andrew khẽ mỉm cười nhìn cô nói.
“Em cứ nói với Thảo rằng, cho dù có ai tên Phi Phi đi chăng nữa. Cũng không đến phiên Thảo phải lo lắng như vậy đâu. Em kêu cô ấy yên tâm đi.”
“Là sao? Anh nói gì em không hiểu.”
“Không có ai tên Phi Phi cả. Em nói Thảo đừng lo ha. Em cũng đừng lo lắng cho Thảo nữa. Anh không thích Thiên Nga của anh muộn phiền vì bất cứ điều gì đâu.”
Dũi dũi đầu mũi cao vút của mình vào sóng mũi cao thanh tú của Nga, Andrew quyến luyến cắn nhẹ vào chiếc môi đã đỏ hồng như trái dâu tươi của cô rồi nói.
“Em chắc đói bụng rồi, mau xuống ăn tối đi. Anh tắm xong rồi anh xuống với em. Em cứ bảo mọi người cứ ăn trước đi. Đừng chờ anh!”
“Anh chưa xuống chắc mạ cũng chưa ăn đâu. Nên anh đi tắm nhanh lên.”
“Vậy cũng được.”
Andrew luyến tiếc rời khỏi người Nga. Trước khi ngồi dậy còn dịu dàng hôn một cái thật sâu lên trán cô rồi mỉm cười nói.
“Anh thật đã rất nhớ em nên mới về. Em là người duy nhất khiến anh quyến luyến cái mảnh đất ô nhiễm khói bụi này.”
Bước vào phòng tắm cỡ trung màu trắng rất ngăn nắp và sạch sẽ mà hầu như Andrew đã quen thuộc hết mọi thứ xung quanh. Anh bước vào phòng kín nhỏ rồi trầm mình dưới vòi hoa sen đang phun lớp nước ấm áp. Những giọt nước trong suốt vẫn còn vương bọt trượt từng dòng dài xuống thân hình cao to của anh, khiến cho căn phòng này trở nên hơi nhỏ đối với anh. Đưa tay chạm vào chai sữa tắm dành cho nam có mùi hương gỗ tùng và hổ phách quen thuộc vẫn nằm trong góc phòng, anh cong nhẹ khóe môi trong làn nước ấm. Cảm giác mình đang tồn tại và gần gũi trong ngôi nhà này khiến tim anh ngập tràn hạnh phúc.
Andrew vẫn hay trải qua những sinh hoạt thường ngày như thế này ở nhà Nga. Mọi ngõ ngách trong ngôi nhà này dường như luôn có sự hiện diện của anh. 5 năm qua, tầm ảnh hưởng và vị trí của anh trong ngôi nhà này cũng như các thành viên trong gia đình rất lớn. Nhất là bà Nguyệt. sự tin tưởng tuyệt đối của bà dành cho anh được thể hiện qua sự cho phép mối quan hệ khá là thân mật giữa anh và con gái bà đã nói lên tất cả. Không những thế, bà còn khéo léo vun vén tình cảm cho anh và cô bằng tất cả những gì mình có thể.
Còn Nga thì dù không nhiệt tình như anh mong đợi, nhưng thái độ ngoan ngoãn và quan tâm đến anh đã đủ khiến anh hạnh phúc ngập tràn, không còn thiết đòi hỏi và cầu mong nhiều hơn thế.
Mở tủ trang phục âm tường màu trắng của Nga, Andrew đưa tay chọn bộ trang phục được treo gọn gàng bên một gốc tủ của cô. Anh hay ở lại nhà bà Nguyệt nên thỉnh thoảng có sinh hoạt cá nhân trong phòng Nga, trang phục của anh để lại càng lúc càng nhiều. Tất nhiên, chủ yếu là màu đen.
Tao nhã và vô cùng nam tính trong quần âu tây đen và áo sơ mi đậm tối màu, Andrew bước xuống cầu thang trong sự mong chờ của mọi người. Ai nhìn thấy anh cũng vui vẻ mỉm cười săn đón.
“Cháu rể à! Đi công tác mệt nên ngủ quên hả? Bé Nga mới kể cho O nghe.”
“Dạ! Con hơi mệt trong người nên ngủ quên lúc nào không hay.”
Quét mắt ra phía khuôn viên trước nhà, Andrew thấy Nga đang tụm năm tụm bảy trò chuyện với Thảo và mấy người anh chị em họ. Không biết đang kể chuyện gì mà cô mỉm cười rất tươi, khoe trọn hàm răng trắng đều thanh tú. Khi cô cười tươi, đôi mắt trở nên bớt buồn, khiến chúng xinh đẹp thêm bội phần.
Tiến đến chỗ ông Thiên đang ngồi nhậu với mấy người chú bác của Nga, Andrew lễ độ chào hỏi và bắt tay từng người.
“Con rể! Ngồi xuống uống với mấy chú con một ly nào.”
Cầm chai rượu vang đắt tiền mà Andrew biếu lần trước, ông Thiên rót vào chiếc ly đế cao khá là sang trọng đưa cho Andrew nói.
“Nghe Thiên Nga nó nói con mới đi Thái Lan về phải không?”
Miễn cưỡng ngồi xuống bàn với mấy cha nhà quê vô cùng ngu dốt. Andrew nở nụ cười giả tạo cố gắng hòa nhập vào nhóm dân đen này. Đón lấy ly rượu trong tay ông Thiên, anh lễ phép nói.
“Con cám ơn ba! Dạ! Con mới đi công tác về.”
Mấy người đàn ông đủ lứa tuổi đang tụ tập ở chiếc bàn tròn trải khăn đỏ này đều là chú bác anh chị em họ của Nga ở Huế. Lần này, nhân dịp Chi về nước nên bà Nguyệt mời gia đình vào Sài Gòn chơi ít ngày. Chi phí đi lại đều do bà chi trả. Tất nhiên, bà chỉ làm được điều này với sự chống lưng của Andrew. Vì thế, lúc chiều, khi anh đột ngột xuất hiện ở nhà. Bà là người duy nhất không hề ngạc nhiên. Anh đã căn dặn bà giữ bí mật ngày anh về, vì anh muốn dành sự bất ngờ cho Nga. Nào ngờ, cô chẳng ngạc nhiên mà chỉ chửi anh thôi.
Giấu vẻ bất mãn và chịu đựng khi ngồi chịu trận với đống câu hỏi muôn thuở về
nước Mỹ và cuộc sống của một người gốc Việt ở xứ sở cờ hoa của vài người chú chuộng hải ngoại của Nga, mà Andrew nghiến răng cành cạch trong miệng. Anh không thể nào hiểu nổi lý do vì sao những ông chú đầu tóc bắt đầu bạc phơ này lại thích nghe mấy chuyện tầm phào như thế này đến thế. Khổ anh hơn khi lần nào gặp mặt cũng chỉ quanh quẩn những câu tương tự như thế này.
“Chú nghe ba con bé Nga nói chiếc xe con đi mắc tiền lắm nha. Chắc xe con chạy bên Mỹ còn xịn hơn nữa phải không con?”
“Dạ. Cũng bình thường thôi ạ.”
Andrew đưa ly rược lên môi, miệng lẩm bẩm chửi không thành tiếng.
Mỗi lần gặp nhau có nhiêu đó cứ hỏi hoài là sao? Là sao?
“Chú nghe nói nhà con ở ngoại thành to và rộng lắm nha. Hôm nào, con mở tiệc mời họ hàng qua bên đó ăn một bữa cho biết đi. Sao giấu kỹ quá nha…”
“Dạ được ạ…”
Khóe môi đẹp đẽ và nam tính khẽ cong nhẹ, sắc lẻm, khuôn mặt vô cùng cam chịu. Khẽ quét qua nơi Nga đang ngồi, ánh mắt anh dịu lại, âu yếm nhìn cô.
Thực sự, nếu không phải vì em. Anh sẽ hất đổ nguyên cái bàn này ngay lập tức.
“Én-rù à! Chú….”
“Dạ! Tên con là And-rew ạ. Nếu chú thấy khó gọi thì cứ gọi con là Việt ạ…”
“Bậy bạ! Chú gọi được chứ sao không gọi được. Tại chú chưa quen đó thôi. Mà chú thích gọi tên tiếng Anh à. Như vậy nó mới sang! Người ta mới biết mình quen Việt Kiều, người ta mới nể mình chứ con. Nè! Chú nói cho con nghe. Cả dòng họ nhà này không có ai may mắn lấy được chồng Việt Kiều hết. Nên con Nga quen được người như con là quý hóa lắm nha, làm rạng danh cả dòng họ Trần. Con nhỏ này thiệt giỏi à. Tìm đâu ra được người tuấn tú thế này cơ chứ…”
Ly rượu trên tay Andrew rung rung nhẹ, dung dịch bên trong sóng sánh qua lại. Khóe môi anh cong nhẹ đáp trả lời ông chú sính ngoại. Vẻ ngoài trầm tĩnh và lễ độ này hoàn toàn khác với cơn hỏa hoạn đang chạy lên tới não, khi người cha vợ tương lai
tiếp tục vòi vĩnh.
“Con rể! Ba mới thấy có cái siêu thị mới mở gần đây. Con coi hôm nào rảnh dắt bà con dòng họ đi mua sắm một bữa nha con. Lâu lâu mọi người mới vào mà lại…Vậy ha!”
Ông Thiên vừa hỏi ý Andrew vừa tự mình quyết định luôn. Trong khi, anh chưa kịp trả lời câu nào thì ông chú kia lại tiếp tục
vô họng anh liền.
“Thôi! Thôi! Thôi đi anh Tư ơi! Để nhờ Én-rù nó mua đồ bên Mỹ gửi qua đi. Chứ mua đồ trong nước về đem biếu bà con hàng xóm người ta cười chết. Con Nga nó sắp lấy Việt Kiều. Bà con làng xóm ai mà không biết. Anh làm vậy mất mặt dòng họ nhà mình lắm. Đây này! tôi có viết sẵn
đồ, tính nhờ thằng Én-rù nó mua gửi qua Việt Nam nè…”
Ông chú khá nhỏ khó, da ngăm đen của Nga nhanh nhẩu cầm tờ giấy chìa về phía Tiệp như thường lệ. Sau đó, ông ta quay sang phía Andrew nói thêm.
“Con! Con coi gửi chỗ nào nhanh nhanh về bên này nha. Chứ chờ lâu quá cũng ngán. Bà con ai cũng chờ quà của con…”
“Dạ..”
Andrew nhanh chóng gật đầu lễ phép trả lời. Thấy Nga đang đứng gần đó ái ngại nhìn anh. Anh vội vàng bỏ ly rượu xuống, thân mật choàng tay qua vai ông chú đầy mùi khô mực khiến anh nhăn nhó cả buổi.
“Chú à! Chú đừng có lo ha. Con sẽ nói nhân viên của con gửi tốc hành trong ngày sang đây cho chú mang kịp về Huế.”
Sau đó, anh quay sang phía Tiệp hạ giọng nói.
“Tiệp! Cậu hỏi mọi người xem còn cần gì nữa không? Rồi gọi điện về Mỹ đặt gấp. Nhớ là tất cả mọi thứ phải được hoàn thành trước ngày cô chú của Thiên Nga về lại Huế.”
“Dạ! Tôi biết rồi thưa ông chủ.”
Tiệp cầm ly rượu lên uống, ánh mắt kín đáo nhìn về phía Andrew, đôi môi ít cười cũng phải cong lên sau ly rượu.
Lúc này, Nga cũng đã tiến đến chỗ Andrew. Cô đứng phía sau người chú cô kính yêu nhất, đưa bàn tay đặt lên vai chú nũng nịu nói bằng tiếng Huế vừa nhanh vừa dài ngoằn mà Andrew chỉ hiểu được một phần ba. Anh tủm tỉm cười nhìn cô rồi đặt tay thân mật sang lưng cô xoa xoa nhẹ.
“Chú út à! Chú út lại muốn Andrew mua thêm đồ gì ở Mỹ hả? Nếu chú có cần gì. Mai con chở chú ra siêu thị mua cũng được mà…”
“Con bé này! Chưa chi mà con đã lo nó tốn kém rồi hả? Đồ siêu thị thì lúc nào mua cũng được. Nói cho con biết, bà con hàng xóm ngoài đó ngày nào gặp chú cũng hỏi về con. Mong con mau chóng làm đám cưới để được mời đi dự. Họ nghe chú miêu tả về Én-rù mà họ tò mò lắm nha. Rất muốn thấy mặt cháu rể ưu tú của dòng họ Trần lắm. Con mau mau mà thu xếp công việc để tổ chức đám cưới đi nha.”
Andrew ngồi kế bên hớp nhẹ ngụm rượu, khóe môi nam tính cong hết cỡ. Lần đầu tiên, anh mới nghe một câu lọt lỗ tai từ người chú ham hàng ngoại này. Nhất định, một chút nữa đây, anh sẽ hỏi chú cầm thêm gì nữa không?
“Chú à! Sao chú lại nói chuyện này ở đây chứ? Con với anh ấy chưa nghĩ đến chuyện này đâu.”
Nụ cười trên môi Andrew đong lại, ánh mắt dưới ánh đèn tròn nhỏ được găng dây sơ sài trở nên khổ sở.
Đã 5 năm rồi! Mỗi lần, có ai nhắc đến vấn đề này, cô đều trả lời như vậy.
“Trời! Cái con nhỏ này! Chưa nghĩ đến là sao hả? Con nói chuyện giỡn chơi hả Nga.”
Người chú rất gầy và thấp người đứng phắt dậy, kéo cái ghế nhựa màu đỏ đặt kế bên cạnh Andrew, bắt Nga phải ngồi xuống kế bên anh. Ông chóng tay lên hông, khoe chiếc đồng hồ bằng vàng hiệu Guess lỏng lẻo trong ống tay ốm nhom mà lần trước Andrew nhờ người mua gửi về Huế cho ông rồi nói tiếp.
“Ngồi xuống! Ngồi xuống! Con ngồi xuống đây nói cho chú biết là sao chưa nghĩ tới hả? Trong khi thằng Én-rù này nói là chờ con đồng ý là sao?”
Bà Nguyệt từ dưới bếp lên, đặt thêm một dĩa Hến nóng hổi để mọi người ăn với bánh đa. Nghe Nga nói thế, bà véo nhẹ vào lưng cô, ánh mắt khẽ nhìn sắc mặt trầm buồn của Andrew mà không biết nói giúp lời nào.
Bao nhiêu năm đeo đuổi con gái bà, Andrew đã chịu đựng và làm rất nhiều việc cho Nga. Lần nào tiếp chuyện với bà, anh cũng đều khéo léo nhờ vả bà nói giúp với Nga một câu để cô đồng ý tổ chức đám cưới. Vậy mà, đến tận bây giờ, bà vẫn chưa làm được. Trong khi, gia đình bà cứ vô tư nhận của anh không biết bao nhiêu là vật chất giá trị.
Nga bị bà Nguyệt véo một cái thì giật mình quay ra phía sau nhìn bà, bắt gặp ánh mắt không hài lòng của bà thì gục mặt xuống, dáng vẻ khổ sở lắng nghe những lời trách cứ xen lẫn dạy bảo của ông chú đã bắt đầu thấm men rượu.
Andrew nhìn thấu được tất cả. Mặc dù, trong lòng anh thực sự cảm thấy rất buồn nhưng vẫn không kiềm lòng khi thấy cô khó xử, vội vàng lên tiếng khuyên can.
“Chú út à! Con thật lòng cám ơn chú vì đã tin tưởng con. Nhưng hiện tại, hai đứa con rất bận nên chuyện đám cưới có lẽ phải chờ thêm một thời gian nữa.”
Dưới gầm bàn, bàn tay Andrew tìm kiếm bàn tay đang đặt trên đùi của Nga rồi áp lên đó xoa xoa nhẹ như trấn an, khiến cô xúc động quay sang nhìn anh với ánh mắt biết ơn thầm kín, khóe mắt to tròn xinh đẹp khẽ long lanh.
Ông chú Nga nghe vậy thì cũng không tra khảo lý do với Nga nữa, đưa tay bẻ bánh tráng đa rồi xúc Hến bỏ vào miệng nhai nhóp nhép, gương mặt như đang suy nghĩ điều gì đó. Chắc là thất vọng vì không được ăn đám cưới sớm hơn…
Bữa tiệc nho nhỏ diễn ra trong không khí ấm cúng, tiếng cười nói vang lên văng vẳng cả một góc khu đô thị yên bình.
Nam đi đón Ngân cũng vừa kịp về đến nhà. Năm nay, Nam đã là học sinh cấp 3, còn Ngân hiện là sinh viên năm Hai của trường Khoa học xã hội và nhân văn, khoa ngoại ngữ.
Đám cháu của Nga vốn rất thích Andrew nên đua nhau chạy đến bên anh. Chúng hết nắm tay anh lại ôm lấy lưng anh hỏi những câu hết sức ngây ngơ, làm anh khẽ mỉm cười xoa đầu bọn chúng rồi nhìn về phía Chi đang đứng đút cơm cho đứa con gái nhỏ.
“Chị dâu! Mấy tuần nay về Sài Gòn. Chị đã đưa mấy đứa nhỏ đi đâu chơi chưa?”
“Mấy hôm nay bận bịu nên tôi cũng chưa có thời gian dẫn mấy đứa nhỏ đi nữa…”
“Vậy ngày mai cuối tuần, chị dẫn mấy đứa nhỏ đi Đầm Sen chơi đi. Tôi sẽ cho tài xế qua chở mọi người.”
Mấy ông chú của Nga đang ngồi xung quanh bàn tưởng đã say rồi. Ai ngờ vừa nghe đi chơi đã tỉnh ngay. Đồng loạt biểu tình phân công so bì.
“Én-rù! Nếu đi thì phải đi nguyên dòng họ mới vui chứ. Con chuẩn bị xe rộng rộng cho đủ dòng họ nhà mình nha con.”
“Dạ! Tất nhiên là con phải chuẩn bị cho
của mình chứ ạ…”
“Thế con có đi không?”
Andrew nghiến răng chỉ đủ mình nghe thấy.
Đi với cái dòng tộc thích
này, anh thà chết còn sướng hơn.
“Dạ! Con có việc bận nên mọi người cứ đi chơi vui vẻ đi ạ. Mọi thứ sẽ có nhân viên của con lo liệu. Mọi người không cần lo gì cả…”
“Ơ! Tưởng đi chung với Việt Kiểu để lấy
với thiên hạ nên mới khoái đi. Chứ đi với đám này cũng bình thường thôi…”
Người chú út của Nga lại tiếc rẻ sự thiếu vắng của Andrew. Sau đó, ông quay sang nhìn Nga hỏi.
“Chắc nó không đi thì con cũng không đi luôn chứ gì?”
“Dạ! Con phải đi chứ ạ. Lâu lâu, đại gia đình mình mới có dịp đoàn tụ như thế này, làm sao con bỏ lỡ dịp này được ạ.”
Andrew đang đưa ly rượu lên miệng, nghe Nga nói thế thì mém sặc, cười méo mặt. Anh định đưa cô đi biển thư giãn cuối tuần mà lại bị cái bọn hôi của này chặn họng, khiến anh điên tiết cung tay lại đấm vài đùi mình dưới bàn. Sau đó, anh lấy điện thoại ra bấm một nút vô định rồi trả lời.
“Sao? Phía đối tác đã hủy cuộc hẹn ngày mai à? Ok! Tôi biết rồi.”
Andrew trả lời điện thoại xong, Nga mới quay sang hỏi.
“Có chuyện gì hả anh?”
“À! Bên phía đối tác của công ty hủy cuộc hẹn ngày mai. Vậy là anh có thể đi cùng mọi người rồi….”
Nhìn nụ cười thoáng chút
của Andrew, Nga hơi nghi hoặc nhìn anh. Còn nhóm bà con đông đúc của cô thì vui cười ra mặt biểu lộ sự vui mừng.
Mấy đứa cháu Nga nghe đi Đầm Sen thì níu người cô và anh reo lên.
“O ơi! Cho con đi Đầm Sen với…”
“Con nữa…”
“Chú đẹp trai ơi! Cho con đi Đầm Sen đạp vịt với nha…”
“Cho con nữa…”
Cố gắng xoa đầu đám cháu đầy mùi mồ hôi, Andrew gượng cười nói.
“Tất nhiên, chú Ba phải dẫn mấy đứa đi Đầm Sen chứ. Đứa nào cũng được đi hết đừng lo.”
“Hoan hô chú Ba!”
Mấy đứa nhỏ nghe được đi chơi thì háo hức lắm. Trong khi Andrew thì khẽ liếc mắt qua nhìn Tiệp đang tủm tỉm cười với mình. Anh liền gửi một tin nhắn qua điện thoại đến Tiệp có nội dung như sau.
Bữa tiệc nhỏ với không khí gia đình thân mật trôi qua êm đềm. Những người chú của bà Nguyệt cuối cùng cũng buông tha cho Andrew để anh được chuyện trò cùng Nga. Ở bên cạnh cô, anh chẳng còn thiết mọi thứ xung quanh. Trong đáy mắt chỉ lưu hình ảnh cô đang cúi đầu e ấp khi bàn tay cô đang được anh khóa chặt hơn.
Cảm nhận những ngón tay to lớn của ai kia đang siết chặt, lòng Nga dâng lên sự cảm kích vô cùng to lớn đến độ không biết dùng câu từ nào để diễn tả lòng biết ơn. Anh đã trao cho cô mọi thứ mà anh có thể. Vì cô mà chiều lòng hết cả gia tộc đông đúc này, lễ phép nói cười với những người mà trước đây anh sẽ gọi là dân đen thuộc tầng lớp hạ lưu không xứng tầm để nói chuyện với anh. Cô hiểu hết tất cả. Cô nhìn thấu tất cả nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng để đi đến quyết định sẽ gắn kết nửa phần đời còn lại với anh. Đứng trước một tấm chân tình như anh, cô bỗng cảm thấy sợ hãi khi phải đón nhận. Chỉ sợ hạnh phúc quá lớn, nếu không may vuột khỏi tầm tay, đau thương cô phải nhận lấy sẽ không hề nhỏ. Vì thế, cô cần thời gian để đi đến quyết định lớn nhất đời người như thế này.
Trong bàn tay của anh, cô run rẩy thả lỏng không gượng ép, tình nguyện tạo khe hở giữa những ngón tay để bàn tay anh đan xen vào rồi siết thật chặt. Cả hai nhìn nhau trong thế giới riêng của hai người như quên hết mọi sự ồn ào xung quanh cho đến khi tiếng cu Nhật từ dưới gầm bàn reo lên làm cả dòng họ phải quay lại bật cười. Còn cô thì đỏ mặt xấu hổ nhìn anh đang nở nụ cười vô cùng âu yếm chỉ dành cho riêng cô.
“AH! Ba nuôi đang nắm tay mạ nuôi kìa mọi người ơi…”
Bữa tiệc kết thúc khá trễ, những người khách đến dự đều muốn nấn ná ở lâu hơn để chuyện trò cùng nhau. Nhóm phụ nữ tụm lại bàn chuyện chồng con, còn đàn ông thì vẫn dây dưa sát phạt hết chai rượu này đến chai rượu khác.
Dưới bếp, Nga và Chi đang vừa dọn dẹp bãi chiến trường vừa chuyện trò rôm rã. Sau ba tháng không gặp mặt, hai người phụ nữ tụm lại có biết bao nhiêu là chuyển để nói, để tâm sự. Và lúc nào chủ đề chính cũng là cu Nhật, cục cưng của hai người.
Mỗi lần gặp lại Nga, hay trong những lá thư, những cuộc điện thoại gọi về Việt Nam, Chi đều không quên tỏ lòng biết ơn sâu sắc dành cho Nga vì đã hy sinh tuổi thanh xuân của mình để thay cô chăm sóc và gánh vác mọi chuyện lớn nhỏ trong gia đình và đặc biệt là đã hết lòng thương yêu che chở cho cu Nhật.
Thật sự, đối với Chi mà nói, nếu năm đó không có Nga, cô cũng không biết mình sẽ phải làm gì? Trải qua bao nhiêu khổ hạnh, cô mới thực sự thấm thía câu nói của Phật pháp đã từng dạy: “Ông Trời thường không bao giờ cho chúng sanh những nỗi đau vượt quá giới hạn của họ. Nếu có, thì đây cũng là sự thử thách để chúng sanh có thể nhìn thấy và nhớ đến sự hiện diện của người khi chấp tay cầu nguyện.”
Ngoài ra, mỗi lần gặp lại Nga, Chi đều không ngớt khen ngợi và tỏ lòng cảm kích đối với Andrew. Thực sự, nếu Andrew không nhờ nhân viên cấp dưới của mình nhờ vả cô nói tốt về anh với Nga, cô cũng sẽ tình nguyện làm như vậy. Vì thực chất, anh là một người đàn ông quá tốt, quá ưu tú. Thật sự vô cùng xứng đôi vừa lứa và là người hoàn toàn xứng đáng đi bên đời Nga.
“Andrew lớn tuổi hơn chị mà xưng chị dâu ngọt xớt à…”
Chi vừa nói vừa cười. Sau bao nhiêu năm đau khổ vì sự ra đi của Nhân. Giờ Chi đã có thể tìm lại được một nụ cười không còn trộn lẫn của sự đau khổ và gượng ép.
“Chị đừng bị anh ấy đánh lừa. Ảnh chỉ được cái dẻo mồm mép hòng lấy lòng người. Về tài đó, thiên hạ không ai sánh bằng anh ta đâu.”
Nga mỉm cười vu vơ khi nghĩ đến cái tên bá đạo không giống ai đó. Từ ghét cái tính ngang tàng coi trời bằng vung, cô dần trở nên quen thuộc và bây giờ là chấp nhận. Theo thời gian, những hành động ngông cuồng và những lời nói theo bản năng vô cùng khó nghe đó lại vô tình làm cô mỉm cười, chứ không còn điên tiết hay chán ghét như năm xưa.
“Em cứ nói oan cho Andrew không à. Chị thấy Andrew là một người đàn ông rất chu toàn và tinh tế. Em không thấy vì em mà anh ta đã cố gắng lấy lòng và chăm lo cho tất cả họ hàng nhà mình sao. Nga! Chị nói thật. Thời nay, em không tìm đâu ra một người như vậy đâu. Thực sự, khi chị nhìn cách anh ta chăm sóc và cưng chiều em mà chị thấy mừng trong lòng lắm. Anh Nhân ở nơi chin suối biết em gái mình gặp được người tốt như vậy chắc cũng an lòng mà nhắm mắt.”
Nhắc đến Nhân, khuôn mặt Chi lại trở nên trầm buồn, còn Nga thì quay mặt đi nơi khác, mắt đã bắt đầu long lanh. Đã nhiều năm qua rồi, nhưng mỗi lần nhắc đến anh trai mình, cô đều không thể cầm lòng, nước mắt từ đâu cứ tuôn trào vô thức không ngăn được.
Thấy Nga như thế, Chi ngừng việc đang làm, đưa bàn tay áp lên vai Nga giọng chân thành, ánh mắt vô cùng quan tâm dành cho người đối diện.
“Nga! Vì thương em nên chị mới khuyên em như vậy. Đừng để người ta phải chờ đợi lâu mà tội nghiệp. Hai người cũng quen nhau lâu lắm rồi. 5 năm trôi qua, em không hiểu hết được lòng của Andrew dành cho em sao? Phụ nữ mình chỉ mong gặp được người đàn ông tốt, thương yêu, lo lắng ình. Em cũng đừng làm khó dễ Andrew nữa. Hãy lo mà kết hôn, sinh con. Năm nay, em 28 tuổi rồi chứ ít gì...”
Nga vẫn cúi đầu rửa chén, nhưng tâm tình thì hoàn toàn bị chi phối vì những lời Chi vừa nói. Cô quay sang nhìn Chi khẽ mỉm cười gượng rồi nói.
“Em cám ơn chị đã lo lắng và quan tâm đến em nha. Chuyện em và Andrew có lẽ em phải chờ thêm một thời gian nữa. Hiện tại, cả hai đứa đều rất bận rộn…”
Nga lấp liếm tâm trạng vẫn còn phân vân và hỗn tạp của mình bằng lý do xưa như thế kỷ mà ai nghe cũng đều có thể nhận ra.
Chi cũng không muốn thúc ép Nga vi sợ sẽ tạo thêm áp lực cho cô nên đành chuyển sang chủ đề khác. Câu chuyện đột ngột bị cắt ngang khi Andrew bước xuống bếp tạm biệt Nga ra về.
“Thiên Nga! Cũng trễ rồi, anh về đây.”
Chi tinh ý đến làm thay công việc của Nga để cô có thời gian chuyện trò với Andrew.
“Để chị làm cho, em nói chuyện với Andrew đi.”
“Không sao đâu chị dâu! Mạ tiễn tôi cũng được.”
Andrew hạ giọng nói, nhìn Chi đang say sưa làm công việc của mình thì vội vàng hôn nhanh lên gò má Nga. Cô hơi bất ngờ, trừng mắt nhìn anh nói khẽ, len lén nhìn về phía Chi vì sợ Chi nhìn thấy.
“Anh này…”
Nhẹ mỉm cười xoa đầu Nga, anh dịu giọng nói.
“Anh về nha. Khi nào về đến nhà, anh sẽ gọi điện cho em.”
“Anh về cẩn thận.”
“Anh biết rồi…”
Như thói quen suốt 5 năm qua, cứ hễ Nga bận việc gì đó không tiễn Andrew ra cổng thì bao giờ người thay thế cũng sẽ là bà Nguyệt. Đêm nay, sau khi chào tạm biệt và cố gắng mỉm cười
với dòng họ đông đúc này, anh chậm rãi tiến về phía cổng cùng bà Nguyệt.
Từ hành lang vẫn còn sáng đèn đến chiếc cổng khá cao lớn màu trắng, hai người sẽ đi ngang qua những luống chè xanh ngát điểm hoa trắng đang ủ mình đọng sương trong bóng đêm. Trong không trung tĩnh lặng, hương hoa nhẹ nhàng tràn ngập khuôn viên vừa vặn sạch đẹp này, khiến ỗi lần anh đi ngang qua đây đều luôn cảm thấy dễ chịu và bình yên. Giờ, anh mới hiểu được tại sao Nga lại yêu loài thực vật này nhiều đến như vậy.
Từ khi biết Nga thích hoa chè, Andrew đã cho người mang giống đến trồng và chăm sóc. Tuy nhiên, cô vẫn thích tự mình chăm sóc và hái tưới mỗi ngày. Mỗi lần anh tình cờ đến khi cô đang hái chè dưới nắng sớm, bóng dáng mảnh mai và thuần khiết trong bộ váy trắng dưới ánh mặt trời của cô luôn khiến anh ngẩn ngơ ra…
Đưa cánh tay rộng lớn khoát lên vai bà Nguyệt một cách vô cùng thân mật như con trai đang suông nịnh mẹ, Andrew tươi cười cất giọng nịnh nọt không hề giấu giếm, điệu bộ châm chọc hơi khó nghe dành cho người lớn tuổi nhưng lại làm bà cười ngất.
“Mạ à! Dạo này ba
mạ dữ lắm hay sao mà con thấy mạ ngày càng đẹp ra đó nha. Nhất định con phải chỉ ba thêm vài chiêu nữa mới được. Nhưng mà, ba mạ nhất định phải hứa là không được cho Thiên Nga biết nha. Cô ấy sẽ mắng con chết…”
“Cái thằng này! Lúc nào cũng nói đùa được. Ba mạ già rồi. Không còn mấy
mà con tốn công mách nước cho ba con làm chi ệt.”
Andrew mỉm cười, khoe trọn hàm răng trắng đều trong bóng tối. Sau đó, như nhớ ra điều gì đó, anh đột ngột dừng lại khi hai người gần tiến đến cổng. Bỏ tay vào túi áo lấy ra một phong bì trắng, anh dúi vào tay bà Nguyệt.
“Mạ giữ cái này để lo việc trong nhà.”
heart emoticon Các bạn đang xem tiểu thuyết “Em Còn Yêu Anh Không?” – Tác giả: Hanny Ho.
Em Còn Yêu Anh Không? Em Còn Yêu Anh Không? - Hanny Ho