"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hanny Ho
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 94 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:20:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 50: Hãy Về Bên Anh! (Phần 4)
ồ biến thái! Anh nghĩ ai cũng như anh hả?” Nga gào lên.
“Thôi được rồi!”
Andrew xua tay, bước chân dài tiến đến gần trước mặt Nga hơn, hai tay thân mặt đặt lên vai cô vô cùng tự nhiên cười cười nói. Vẻ mặt bình thãn như chưa bao giờ có những chuyện đau lòng xảy ra trong quá khứ. Có phải người ta nói, thời gian có thể hàn gắn vết thương lòng là đúng?
“Em không cần phải phủ nhận vị sợ anh nghĩ em
. Anh biết là em rất nhớ anh, nhưng mà đâu cần em phài tỏ ra vồ vập mất kiên nhẫn đến như vậy. Vừa gặp lại đã đưa mặt vào đó mà hôn hít là sao? Mà nói thiệt, anh thích lắm nha. Làm một phát nữa được không? Lần này là anh tình nguyện hiếng dâng.”
Nga tức đến độ cắn đến bật máu ở môi, cong chân đá vào nơi nhạy cảm của Andrew một cái làm anh đau điếng, vội vàng ôm lấy nơi đó la hét lên om sòm như muốn chấn động cả Paradise.
AHHHH…
“Thiên Nga, em có cần ác như vậy không hả? Em biết là đau lắm không?”
Nga bị chọc sôi máu. Nhất thời, tự nhiên quên đi nỗi đau đớn trước đây. Cô cong môi hất mặt mắng anh in ỏi.
“Cho anh chừa cái tật nói bậy. Cái tính biến thái của anh vẫn như cũ, chẳng giảm đi được chút nào mà càng ngày càng nặng hơn đó. Đánh cho anh chừa, kẻo anh lại đi làm khổ thiên hạ như làm khổ tôi đây này.”
Mặt Andrew vẫn còn đỏ rần vì la hét, vậy mà vẫn đôi co trêu ghẹo Nga.
“Thiên Nga! Em quên là anh đã thề sẽ chỉ biến thái với mình em sao? Em thấy anh vậy chứ giữ gìn cho em lắm đó nha.”
“Anh nói hay quá nhỉ? Con người của anh thay lòng đổi dạ như thay áo. Giữ gìn cho tôi à? Nếu tôi được diễm phúc đúng như anh nói. Thì anh giải thích thế nào về chuyện vừa xảy ra trong phòng khách kia đi.”
Những lời Nga nói không những không khiến anh bối rối mà còn tỏ ra vui mừng trong đáy mắt. Miệng nở nụ cười tuyệt đẹp ra sức trêu chọc cô.
“Em lén nhìn?”
“Làm gì có chuyện đó hả?” Nga cao giọng cãi. Rõ ràng cô chỉ nhìn có ba lần à.
“Ghiền lắm phải không?” Andrew nháy mắt.
“Ghiền cái đầu heo của anh.” Nga nghiến răng, hận không bẻ hàm răng trắng tinh kia.
Andrew cười, làm ra vẻ suy nghĩ rồi trêu tiếp. Thực sự, chủ đề khiến anh và cô đang đấu khẩu tạm thời khiến những hiềm khích, đau thương trước đây được xoa dịu đi phần nào. Sự lo lắng trong lòng anh tan biến đi phần nào. Còn nỗi đau cô đang mang cũng tạm thời lắng nhẹ xuống.
“Ah, anh biết rồi nha. Thì ra là em ghen chứ gì? Nhưng mà em đừng lo. Anh vẫn còn sức
cho em mà. Muốn thử không?”
“Đồ dâm đãng! Anh có câm cái miệng thối của anh lại không hả?”
Nga hét lên, cầm cái điều khiển TV ngay bên cạnh ném vào mặt Andrew nhưng anh đã nhanh chóng chụp kịp. Chẳng hề tỏ vẻ khó chịu trước hành động vừa rồi của Nga, vì thực sự anh nhớ tính bạo lực của cô muốn chết.
Khuôn mặt anh tuấn lắng xuống một giây khi anh quét mắt qua ngực áo của Nga, khiến cô vội vàng đưa hai tay lên ngực quay người khép nép, miệng la làng.
“Anh làm gì mà nhìn ngực áo tôi hả?”
Nga vì làm việc quá sức nên ốm o gầy mòn. Vậy mà không hiểu sao tên biến thái này lại nhìn ngực cô rồi phán một câu.
“Lâu ngày không gặp, nay nhìn em lắm nha. Quyến rũ ghê. Anh thích. Anh thiệt là rất thích đó…”
“Đẫy đà cái đầu heo của anh. Còn anh trông ốm hơn trước. Khỏi hỏi lý do, tôi cũng biết vì sao.
quá sức chứ gì?”
Andrew buồn cười trước câu nói của Nga. Rít một hơi thuốc dài trên mội, anh lại quét mắt qua khuôn ngực cao vút của cô rồi mỉm cười vu vơ, khiến cô bực mình quay người đi chỗ khác né tránh, miệng lẩm bẩm chửi.
Người gì dâm đãng hết mức!
Thật ra, nếu Nga hiểu được tâm ý của Andrew thì có lẽ đã không nghi oan cho anh như vậy. Chỉ là mỗi lần anh đọc đầy đủ họ tên cô thì cảm thấy vui. Quét mắt lên bảng tên bằng kim loại vàng trên ngực áo cô, anh lại mỉm cười bí ẩn.
Trần Thiên Nga.
Trần Việt Andrew.
Thật là một sự trùng hợp!
Andrew biết họ tên cô đã lâu, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy vui trong lòng. Có phải, vốn dĩ, cả hai sinh ra là đã dành cho nhau? Vì thế, sự quay lại này của anh cũng như một điều an bày của số phận. Và cho dù, đó có phải là định mệnh hay không. Anh thề sẽ là người nắm giữ số phận, định mệnh của chính mình.
Cô và anh sinh ra là để dành cho nhau.
Lần này, anh quay lại là vì vẫn còn quá nhung nhớ đến cô.
Suốt nhiều tháng qua, anh nhớ thương cô da diết, điên cuồng ra sức tìm kiếm khắp Sài Gòn.
Lần này, nếu cô không muốn rời xa mảnh đất mà anh gọi là “khỉ ho cò gáy” này thì anh cũng sẽ chiều theo ý cô.
Anh nhất định muốn được nắm tay cô lại một lần nữa.
Lần này là buộc chặt không buông.
Andrew đã thề lần cuối cùng,
Mãi mãi không buông!
Hay nói nôm na là sẽ “đeo dai như đỉa đói” luôn.
Andrew cứ đứng đó nhìn Nga rất lâu trong sự bối rối của cô. Sau đó, anh đột ngột tiến đến bên cô, lấy tay vuốt vuốt nhẹ những sợi tóc rơi vãi xung quanh gương mặt cô với cử chỉ rất nhẹ nhàng cùng ánh mắt yêu thương thầm kín. Sau đó, anh nói với cô nửa đùa, nửa thật. Cũng có thể hiểu như một lời tỏ tình bá đạo chưa từng có.
“Thiên Nga! Nếu em đồng ý chịu về lại bên anh. Anh thề là sẽ
ình em thôi. Em chịu không?”
“Tên khốn kiếp này! Anh tưởng tôi giỡn với anh hả? Anh lo mà
cho đám đàn bà của anh đi.”
“Anh không yêu họ.” Giọng chắc nịch chưa từng có.
“Đây là điều vớ vẩn cuối cùng mà tôi muốn biết trên đời đó. Tôi là gì mà anh phải thanh minh với tôi?” Nga quay lưng định bỏ đi.
“Nếu em gật đầu đồng ý về bên anh. Anh sẽ không làm như vậy nữa. Chỉ …
với mình em thôi. Em chịu không?”
Nga cầm nguyên cái bình bằng sứ đắt tiền, ném thẳng về phía Andrew nhưng anh đã né kịp. Không giận mà còn cười nói.
“Đừng lo! Anh đền…”
Nga tức đến độ đứng thở phì, hông biết vì giận hay vì đang lo sợ cái bình đắt tiền quý giá đã bị bể tan nát trên nền nhà. Từ ngày gặp cái tên dâm đãng này, hai lỗ tai của cô bị tra tấn kinh khủng vị cái khói nói bậy của anh.
Cầm điếu xì gà khác lên hút, Andrew tựa người vào thành ghế, nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, tâm tình chẳng ai có thể đoán biết được anh đang nghĩ gì. Sau một lúc thì cất giọng châm chọc, khi Nga vì ánh nhìn của anh mà quay mặt đí chỗ khác.
“Sao em hay bị dị ứng với những vấn đề về kiến thức tình dục quá vậy? Em không biết là những người hay quan hệ tình dục nhiều thì sống day sao? Tốt cho sức khỏe nữa…”
Nga nâng mắt liếc Andrew một cái, bỏ ngoài tai những điều vớ vẫn anh vừa nói ra.
“Anh nói thiệt đó. Có sách nghiên cứu chứng minh đàng hoàng. Nếu muốn thật hay không? Em cứ thử coi họ nói đúng không? Gì chứ chuyện này anh nhiệt liệt giúp đỡ em đến nơi đến chốn luôn đó. Em đừng có ngại, có nhu cầu thì lập tức báo anh biết để
cho em. Em chịu không?”
Nga đang định đi tìm xe dụng cụ, nghe Andrew trêu thế thì quay phắt lại, hung hổ mà bóp cổ anh.
“Cái tên chết tiệt này. Anh câm mồm lại chưa hả?”
Andrew vẫn giữ bộ mặt cười cợt nhìn Nga một lúc. Cho đến khi cô thu dọn xong đồ để bỏ vào xe rời khỏi phòng thì anh mới trầm lặng lại. Nghĩ đến việc cô bước chân ra khỏi phòng là anh thấy lòng mất mát khó tả. Chỉ muốn được nhìn nhau mãi như thế này.
“Tôi đi làm việc đây.” Nga hạ giọng nói. Sau đó, khi cô định quay lưng đi thì nhớ ra điều gì đó nên quay lại nhắc nhở. “Gặp như vầy thôi. Đừng có làm phiền tôi. Coi như tôi năn nỉ anh đó.” Ánh mắt cô tràn ngập bất an khi nói câu này.
Ánh mắt phượng hoàn toàn mất vẻ phóng túng, man mát buồn nhìn dáng lưng mảnh mai của cô.
Em ốm quá! Chắc bao lâu nay phải chịu khổ cực như thế này.
Nhìn thân thể xanh xao của cô làm anh đau lòng chết đi được. Chỉ muốn chạy đến mà ôm lấy một lần cho thỏa nỗi nhớ thương bao ngày xa cách.
“Thiên Nga…” Andrew buộc miệng gọi cô, giọng hơi cao nhưng chất chứa yêu thương.
Nga dừng bước chân, quay người lại nhìn anh bình tĩnh hỏi.
“Có chuyện gì?”
Andrew tiến từ từ lại gần hơn phía Nga trong ánh nhìn nghi hoặc của cô. Đứng gần cô một hồi lâu rồi mà vẫn không trả lời được câu hỏi của cô. Cuối cùng, anh lại dùng hành động thay cho lời nói, đột ngột đặt hai tay lên vai cô kéo vào lòng, đôi cánh tay rộng rãi của anh bao bọc thân người cô. Khuôn mặt anh cúi xuống, áp mũi vào mái tóc được cột cao gọn gàng của cô rồi khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi dài.
Mùi vị của cô luôn làm anh ngất ngay. Hương vị quyến rũ đặc biệt này dày vò anh từng đêm không dứt. Nhớ nhung khắc thoải không cách nào ngăn được.
Trước hành động của Andrew, Nga hơi bất ngờ và ngượng vì cô ra ngoài từ trưa đến giờ, làm việc bằng sức nên mồ hôi tuôn như thác đổ. Vậy mà anh cứ hít lấy mùi vị trên người cô như mọi khi làm cô ngượng đến chín cả mặt, bàn tay nhỏ nhắn nhanh chóng đặt lên lồng ngực anh vói ý định đẩy ra nhưng bất thành.
“Ngỗng nhỏ! Anh rất là nhớ em đó. Tại sao lại rời bỏ anh. Anh đã tìm em khắp cả Sài Gòn rộng lớn này…”
Sau một lúc, Andrew cũng nhẹ giọng cất lời, tay vẫn ôm gọn thân người cô, mặt vẫn vùi bên tai cô đặt lên đó một nụ hôn nhẹ.
Nga lẩn tránh cái hôn của Andrew bằng cách dịch đầu ra xa kinh hãi và nhăn nhó. Nhưng anh lại tóm gọn lấy lần nữa rồi ôm siết hơn vào lòng. Anh có cảm giác như chỉ cần hở ra một li là cô sẽ tan biết trong không trung ngay.
Đẩy người Andrew ra mãi không xong, Nga bất lực trong vòng tay mà cô cảm thấy hơi quen thuộc đó. Nửa mặt cô khích chặt vào da thịt lạnh lẽo của anh, truyền vào đó hơi ấm từ người mình. Dung hòa lại làm một. Cảm giác này làm anh rất dễ chịu. vì thế cứ muốn ôm cô mãi như thế này thôi.
Thời gian lắng đọng trôi qua, Nga thiếu kiên nhẫn nhẹ giọng nói, âm thanh chẳng chút cảm xúc rõ rệt nào, bình thường không phải mà oán giận cũng không đúng.
“Chẳng phải, hôm đó, tôi đã nói rõ ràng với anh rồi mà. Tìm tôi làm gì? Anh muốn làm phiền tôi đến bao giờ?”
“Cả đời…” Andrew không cần suy nghĩ, không chút chần chừ nói.
“Andrew…”
“Gọi như vậy nữa đi…” Giọng Andrew khàn khàn, chứng tỏ biểu tình đang rất xúc động hiếm thấy.
“Đừng như vậy có được không? Anh không nhớ lời tôi nói trước đây sao?”
“Quên rồi…” Andrew gọn lỏn nhưng hành động thì dây dưa như kẻ ăn vạ.
“Tôi đang nghiêm túc nói với anh đó. Có nghe không hả?”
Nga bực mình, bức bí đẩy thân thể cao lớn cường tráng của anh ra. Trong lòng cô thiệt rất sợ chiếc khăn lỏng lẻo của anh rớt xuống bất thình lình thì toi mạng.
Trước hành động kịch liệt phản kháng của Nga, Andrew cuối cùng cũng nới lỏng tay, giam cầm thân thể cô trong vòng tay vững chãi của mình. Đôi mắt phụng uy nghiêm thường ngày có chút dư vị yêu thương xen lẫn vào đó, trở nên ấm áp lạ thường. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn, long lanh tựa pha lê xinh đẹp của cô rất lâu mà không một khắc rời đi…
Anh cảm thấy yêu thương tràn ngập trong lòng, hạnh phúc không thể nào diễn tả bằng lời.
Vậy mà, Nga nỡ lòng nào phun một câu làm tan nát tim anh.
“Anh đừng làm vậy. Tôi đã có bạn trai rồi. Tôi xin anh. Chúng tôi đang rất hạnh phúc. Anh làm thế này thật là khó dễ cho tôi lắm. Tôi xin anh đó. Tha cho tôi đi, Andrew!” Nga lấp liếm nói, vì cô vốn không bao giờ nói dối.
Đáy mắt Nga buồn bã não nùng mà nhìn Andrew, cất lời van xin thành khẩn trước khuôn mặt đã đen thui lại của anh tự khi nào.
Sững người vì câu nói của Nga. Andrew buông cô ra một cách luyến tiếc. Nhìn cô dò xét, anh buộc miệng hỏi một câu hết sức ngu.
“Là thằng nào?”
“Sunshine”
“Thằng đó không tồn tại.”
Nga nhíu mày nhìn Andrew với dấu chấm hỏi to đùng. Anh cũng như đọc được sự khó hiểu trong mắt cô nên cất giọng nói.
“Anh đã điều tra. Chẳng có thằng khốn khiếp nào có tên đó cả. Nhân vật do em tưởng tượng ra sao?”
“Người đó là có thật, chỉ là anh không biết thôi.”
Mặt Andrew biểu tình dữ dội, giống như muốn quay sang bóp nát người cô. Nhưng trong một khắc thì cố gắng dìm xuống, tuy nhiên, vẻ đáng sợ vẫn làm cô không rét mà run nên cố gắng rời khỏi căn phòng.
“Tôi phải đi đây!”
Andrew đứng như trời trồng, trong ngực như có con mãnh thú hung hăng cào cấu lồng ngực mình. Nhìn theo dáng cô, anh cố bình tâm lại.
Cho dù có 100 thằng Sunshine, anh cũng sẽ kiên nhẫn xử từ từ.
Ý nghĩ này làm anh bớt giận đôi chút. Nhanh chân tiến theo sau cô ra phòng khách thì đã thấy cô ở cửa. anh nói với theo.
“Hey, tối nay là sinh nhật anh, ngủ tặng anh một đêm đi….”
Nga quay sang liếc anh một cái như dao cứa vào mặt. Bất giác làm anh mỉm cười vui vơ.
Bướng bỉnh!
Thật là bướng bỉnh!
Khóe môi đang nở nụ cười ngây ngô của Andrew bỗng cứng lại, khi anh phát hiện dáng đi đang khập khiễng đến độ đáng thương của Nga trước mắt mình…
<3 Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
Vui lòng nhấp Next (tấm ảnh kế tiếp) để xem chương tiếp theo.
Em Còn Yêu Anh Không? Em Còn Yêu Anh Không? - Hanny Ho