He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Hanny Ho
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 94 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:20:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 45: Chỉ Duy Nhất Mình Em! (Phần 1)
hiếc Cadilac màu đen sang trọng bắt đầu rời khỏi thành phố Phnom Pênh, bon bon tiến về hướng Siêm Riệp trong nhiều giờ. Cơ sở hạ tầng ở Campuchia vẫn còn quá nghèo nàn và hạn chế, làm xe gập ghềnh liên tục suốt cả một chặng đường dài. Sau một lúc cũng làm người đang ngủ thiêm thiếp thức giấc.
Lúc này, ngoài trời bắt đầu đổ mưa, càng lúc càng nặng hạt, gió thổi nghiêng ngã cây cối hai bên đường. Cơn mưa mùa hạ nơi miền nhiệt đới mang theo cái hanh khô của khí trời, khói từ mặt đường nóng hừng hực bốc lên từng đợt này đến đợt khác.
Andrew lộ ánh mắt không vui nhìn ra ngoài khung cảnh ủ dột. Lâu lâu, anh mới có dịp đi chơi với cô mà cũng bị ông Trời làm khó dễ nghĩa là sao?
Sau một hồi ngủ chập chờn, Nga rời khỏi vai Andrew trong nét mặt lưu luyến của anh. Cô lấy tay dụi dụi mắt, đầu ngó quanh quẫn, đưa đôi mắt to tròn long lanh nhìn ra ô cửa kính xe. Chưa kịp hỏi gì thì đã bị người bên cạnh châm biếm kiểu “dìm hàng”
“Thiên Nga! Em có hận anh cũng không nên trả thù kiểu tiểu nhân thế này.”
Nga quay sang nhíu mày, mặt hình sự nhìn Andrew kiểu cảnh cáo.
“Anh đang kiếm chuyện gì nữa đây?”
Giả vờ đưa vai áo vào mặt Nga, Andrew cất tiếng trêu ghẹo.
“Ngủ kiểu gì mà chảy ke đầy ra áo của anh vậy nè?”
Nga dù biết mình không có thói quen đó khi ngủ. Nhưng bị đụng chạm đến điều nhạy cảm thì mặt đỏ hẳn lên. Trong lòng lo lắng không biết mình có vô tình để chuyện tế nhị đó xảy ra không nữa. Tuy vậy, cô vẫn cao giọng phủ nhận.
“Vô duyên! Tôi có hồi nào hả?”
Andrew nhìn gương mặt ửng hồng như gái Đà lạt của Nga thì không trêu chọc cô nữa. Chỉ cười cười nhìn cô rồi nhận cuộc gọi của ai đó trên điện thoại bằng thứ tiếng Thái khá là trôi chảy.
"Chúng ta đang đi đâu?" Nga lên tiếng hỏi khi thấy Andrew đã nói chuyện trên điện thoại xong.
Andrew nghe từ "chúng ta" thì rất là vui trong lòng, anh quay sang bẹo má cô một cái, hai tay áp lên hai bên thái dương của cô như không cho cô chống cự rồi hôn lên vầng tráng cao thông minh trắng mịn màng của cô một cái thật lâu. Cử chỉ dịu dàng như kẹo ngọt khiến Nga nhất thời chớp chớp mắt nhìn anh với vẻ phòng thủ.
Nụ hôn vốn là cách thể hiện tình yêu một cách chân thật nhất. Và cho dù sở thích của mỗi người có khác nhau thế nào đi chăng nữa. Nụ hôn vẫn luôn là thứ mà những con người yêu thương nhau luôn luôn ước ao đợi chờ. Hôn trên môi là cách phổ biến nhất của những người đang yêu nhau, nó là hành động thay cho lời nói anh yêu em, anh yêu em một cách say đắm. Ngoài ra, biểu hiện hôn lên gáy tai và vành tai luôn được hiểu ngầm là sự mong muốn dục vọng và thân xác.
Còn đối với Andrew thì nụ hôn trên trán chính là thể hiện của một tình yêu thầm kín, là một sự trân quý dành cho người đàn bà mà mình đã trao trọn trái tim.
Ấm áp nhìn cô không rời một khắc. Anh tự hỏi cô có hiểu được nụ hôn này hay không? Cách mà anh vẫn luôn thường làm mỗi đêm trước khi cô chìm vào giấc ngủ, nụ hôn ngọt ngào trên trán không chỉ đơn thuần là chúc cô ngủ ngon mà nó còn mang theo cả lời nói thầm kín từ tận đáy lòng sâu thăm thẳm của anh.
Trái với sự mong đợi và sự chân thành của Andrew, Nga không hề tin đó là tình cảm thật lòng. Vì trong đáy mắt phụng tinh anh kia luôn chứa chấp nét cười bởn cợt, chẳng một chúng thành tâm. Và thực sự, cô cũng không mong nhận được sự thành tâm này.
"Em có biết đền thờ Angkor Wat không?"
Andrew dịu giọng hỏi, đưa tay vén những lọn tóc đen mượt mà sau gáy tai của Nga. Anh luôn thích cô để kiểu tóc như vậy, nhìn vừa dễ thương lại vừa nhu mì. Anh đặc biệt thích mái tóc dài đen mượt tự nhiên của cô. Thời nay, ít có cô gái nào chịu để màu tóc đen vốn có và thả rong tự nhiên như cô. Mấy ả tình nhân của anh hầu như đều đầu vàng đầu tím, không uốn xoăn thì cũng cắt tỉa đủ hình thù. Dù công nhận chúng cũng đẹp thật nhưng chưa bao giờ để lại ấn tượng sâu sắc trong anh.
Phải chăng cuộc sống này luôn chứa đựng nhiều sự mâu thuẫn khác nhau theo quan điểm của từng cá nhân?
Và đôi khi, sự tự nhiên đơn giản mà ta luôn nghĩ là bình dị lại đặc biệt hơn giữa những thức cầu kỳ, phức tạp giữa đời sống đương đại?
Thấy Nga gật đầu ngờ ngợ khi nghe nhắc đến đền thờ nổi tiếng thế giới, Andrew cưng chiều hỏi.
"Hôm nay, chúng ta sẽ đi thăm đền Angkor Wat. Em có thích không?"
Nga vẫn chớp chớp mắt, tiếp nhận mỗi tên của ngôi đền nổi tiếng mà Andrew đang nói đến. Trong đầu bắt đầu hình thành nhiều ý nghĩ khác nhau. Cô không trả lời, từ từ gật đầu vẻ tán thành.
Từ lúc thức giấc, Nga chỉ quay đầu ra ô cửa sổ ngắm mưa. Hết ngắm nắng rồi lại ngắm mưa. Trong khi gương mặt đẹp trai lồng lộng ngay bên cạnh mà không thèm nhìn lấy một giây.
Thiên Nga, em thấy có quá đáng và tiếc cho nửa cuộc đời của em lắm không?
Andrew bực bội chuyển trang báo Times liên tục, mặt mày đen thui vô cùng hung tợn. Anh không nhìn bác Ba tài xế, giọng không nhỏ không lớn phát lên, đủ khiến người đang cầm lái run lập cập.
"Chạy xe kiểu đó mà Tiệp cũng tuyển vào sao?"
Bác Ba không dám lơ là nhiệm vụ, cúi cúi gật gật đầu nhìn vào kính chiếu hậu liên tục nhận lỗi của mình. Nhưng thật ra, làm sao ông có thể siêu nhân né hết cả chục ổ gà trên đường?
"Dạ, tôi xin lỗi ông chủ. Tôi sẽ cẩn thận hơn." Sau đó, ông lại nhìn vào kiếng tỏ vẻ hối lỗi với Nga "Dạ, xin lỗi cô chủ vì đã làm cô chủ thức giấc."
Nga nghe nhắc đến mình thì quay sang sửng sốt nhìn bác tài. Thật ra, bác có làm gì có lỗi với cô đâu.
"Ồ, bác không cần phải xin lỗi cháu đâu. Đường ở đây đúng là hơi xấu..."
Cử chỉ nhỏ nhẹ và lễ phép của Nga dành cho người tài xế thấp hèn làm cho Andrew rất là bực dọc trong lòng.
Em ăn nói với ngưòi ngoài thì vô cùng dịu dàng và nhã nhặn.
Còn với anh thì hậm hực đay nghiến suốt ngày.
Trong mắt em, anh là gì đây?
Nghĩ đến đây, Andrew càng thêm bực bội khi nhớ đến lần anh tình cờ đứng sau cửa phòng. Lúc đó, Nga đang trò chuyện cùng bà Thu. Khi bà hỏi đến quan hệ của anh và
cô, cô chỉ cười xua tay nói một câu làm anh đau lòng đến tận bây giờ.
"Cháu và anh ta chỉ là...
"
Có lẽ, cô sẽ không bao giờ hiểu được hay nhìn thấy nỗi đau trong lòng anh lúc đó.
Anh đã làm tất cả những việc mà anh cho là dở hơi này. Tất cả là vì cô. Vậy mà một danh xưng ối quan hệ của hai người cũng không được cô công nhận. Trong mắt cô, anh chỉ như một ngưòi nhìn thấy trên đường không hơn không kém.
"Anh thấy có quá đáng lắm không? Đường xấu chứ có phải lỗi tại bác tài đâu?"
Nga nhẹ giọng nhưng đanh thép trong lời nói, quay sang chỉ trích Andrew.
Bị mắng nhưng Andrew cũng không giận. Ngược lại, anh còn dẹp tờ báo sang một bên bắt chuyện, trêu ghẹo Nga. Nét cười hiện trên đáy mắt vốn rất uy nghiêm, anh bỡn cợt nói.
"Anh không thích em đi cùng anh mà mắt cứ dán ra ngoài cửa sổ. Ở đó có cái gì? Em nói anh nghe coi"
"Anh vừa phải thôi. Anh muốn kiểm soát luôn việc tôi đang nhìn cái gì sao?"
"Phải" Ánh mắt Andrew nghiêm túc, lời nói thì vô cùng chắc nịch.
"Bệnh hoạn”
Nga gọn lỏn mắng, liếc Andrew một cái rồi tiếp tục nhìn ra ngoài ô cửa sổ. Vậy mà anh vẫn chẳng buông tha, lấy tay áp lên gò má cô, xoay về hướng mình.
"Nhìn ngoài đó làm gì? Nhìn anh coi có phải tốt hơn không?"
Nga bực mình gạt tay Andrew ra.
"Để tôi yên có được không?"
Vừa nói dứt lời, xe đột ngột thắng gấp khiến Nga ngã nhào vào lồng ngực của Andrew. Anh thừa cơ hội, ôm xiết lấy thật chặt không cho cô đẩy tay thoát khỏi. Hai tay anh vuốt vuốt tóc, vỗ vỗ nhẹ vào lưng cô đầy giả tạo trấn an.
"Không sao hết! Có anh đây rồi. Đừng sợ, đừng sợ…"
Lúc này, trong đầu Andrew, lần đầu tiên cảm ơn bác Ba tài xế. Mong bác cứ tiếp tục thắng vài phát như thế này thì tốt biết bao. Và dường như bác tài hiểu được tâm can của anh. Chỉ sau vài phút đã đột ngột thắng gấp lần nữa khi một con chó đốm ướt sủng đang chạy băng qua đường. Nga vừa liếc Andrew một cái sắc lẻm và hậm hực thoát khỏi vòng tay anh, thì lại bị lực thắng gấp tiếp theo khiến cô ngã nhào về phía anh một lần nữa. Lần này, mặt cô vô tình úp vào ngay đùi anh. Chính xác là ngay chỗ hết sức riêng tư và nhạy cảm của đàn ông làm Andrew vừa vô cùng sửng sốt, vừa hưng phấn như muốn bay tận lên trời xanh.
Trong khi Nga đang bàng hoàng, quờ quạng tìm cách ngồi dậy thì Andrew lại nghịch ngợm, bí hiểm cười toét miệng, hai tay ấn vào đầu Nga thêm vài giây nữa trước khi giả vờ giúp cô ngồi dậy. Không những thế, anh còn cười cười đắc ý giễu cợt cô như thể anh là người bị hại, hoàn toàn vô tội.
"Thiên Nga, em nhìn vậy mà gian xảo thật, người gì
hết sức. Sao em
quá vậy? Không chờ được đến tối sao? Thích bao nhiêu anh cũng chiều."
"Anh...anh..."
Nga tức đến nghẹn cổ họng không nói được câu nào. Đầu tóc cô bù xù, vì câu nói ngụ ý hồ đồ của Andrew mà điên tiết cung tay đánh vài phát vài vai, vào người anh kèm theo những câu rủa xả không thương tiếc.
"Đồ biến thái không ai bằng. Anh có để tôi yên không hả đồ ngậm máu phun người."
"Anh có làm gì đâu...."
Trong khi Andrew chưa nói dứt lời thì một chiếc xe buýt đang tiến đến từ góc khuất, cẩu thả băng ngang qua đường, khiến bác tài xế hoảng hồn quẹo đầu xe sang hướng khác một cách gấp gáp và đột ngột. Nếu không nhanh trí, có lẽ hai xe đã đâm sầm vào nhau.
Andrew đang ra sức chọc ghẹo Nga thì bất thình lình bị lực thắng đột ngột mà ngã nhào về phía cô, khuôn mặt không hề cố ý đập thẳng vào khuôn ngực tròn trịa cao vút của cô.
AHHHHH
Bác Ba miệng liên tục xin lỗi, đang chăm chú lui xe trở lại đường chính thì nghe tiếng hét kinh thiên động địa của Nga. Vội vàng nhìn vào kiếng chiếu hậu, bác đã thấy Andrew bị Nga tấn công dữ dội, đánh tới tấp vào đầu vào người thình thịch không thương tiếc. Cô còn hung dữ sấn tới bóp của cổ anh làm anh vừa cười vừa la chí choé.
“Anh có định đó đúng không hả? Đồ biến thái, sàm sỡ hết mức. Anh chết đi!”
"Công nhận ngực em mềm mại thật. Nên dù có bị dập mặt như vậy vạn lần cũng không sao. Đúng là kích thích không thể tả!"
Bác tài bật cười lơ đãng, chăm chú lái xe tiếp, yên tâm là sẽ không bao giờ bị Andrew phàn nàn hay mắng mỏ.
Rõ ràng chỉ có cô gái nhỏ nhắn xinh xắn này là có thể làm ông chủ trẻ bá đạo mỉm cười mà thôi.
Andrew bị đánh vẫn không chừa, mồm mép tiếp tục trêu ghẹo Nga, khiến cô bực bội vùng vằng ngồi cách xa anh một khoảng rộng như sợ một loại vi rút cực độc.
"Tránh xa tôi ra 100m. Anh lại gần là chết với tôi!"
Nga chỉ ngón tay về phía Andrew, mặt mày đỏ tía giận dữ hung hăng cảnh cáo anh.
Trước cử chỉ giận dỗi nhưng vô cùng đáng yêu của Nga, đáy mắt Andrew lộ tia bỡn cợt, mắt nhìn cô không rời, cử chỉ mang theo tia yêu thương sâu đậm hướng về cô. Anh dịu giọng nói.
"Em ngủ một chút đi. Từ đây đến Siêm Riệp cũng còn khá xa"
Nga chẳng màn quan tâm, cũng không thèm nhìn lấy hay đáp trả một lời. Cô dửng dưng đưa mắt ra ngoài ô cửa sổ. Bên ngoài, mưa vẫn rơi nặng hạt, ập xối xả vào mặt kính trong veo. Nhìn những hạt mưa to tròn bám đầy ô cửa kiếng, không chạm vào cũng biết nó lạnh lẽo như thế nào.
Đây là lần đầu tiên, Nga cảm nhận chút thư thã trong đáy lòng khi ngắm nhìn vạn vật ở đất nước chùa Tháp này. Lướt nhanh qua những hàng cây ủ rũ trĩu nước hai bên đường, cô đau lòng khi nhìn thấy cuộc sống khốn khó và nghèo nàn của người dân Khmer. Băng qua những nương ruộng rộng lớn, thẳng cách cò bay, dù trời đang đổ mưa xối xả, cô cũng kịp nhận ra sự xơ xác và phương tiện lao động phục vụ cho nông nghiệp vô cùng thô sơ ở đây. Sau một hồi quan sát, cô mơ hồ nhận ra rằng, Campuchia so với Việt Nam vẫn còn hạn chế hơn rất nhiều mặt. Đáy lòng vốn chứa chan tình yêu thương nhân đạo của cô bất chợt nổi lên sự thương cảm sâu sắc, đôi mắt to tròn vốn luôn chứa nỗi bi ai khẽ nhíu lại xót xa.
Thấy Nga có vẻ trầm mặc, Andrew chủ động lên tiếng, cánh tay dài trong lớp áo vest đang nhẹ nhàng choàng qua vai cô thân mật, khoảng cách cũng được tự anh nhích lại gần hơn trong âm thầm.
"Con ngỗng nhỏ! Sao anh nuôi mãi không lớn thế này?"
Giọng Andrew hạ trầm, xen lẫn chút bỡn cợt trong lời nói, nhưng ánh mắt chân thật
không thể giấu vẻ yêu chiều dành cho người con gái ngay bên cạnh.
"Tránh ra! Có muốn tôi tát cho vài phát không hả?"
Nga hất tay Andrew ra nhưng anh vẫn lì lượm ghì chặt vào. Không những thế, tay còn lại cũng không ngoan ngoãn là mấy, xoay người ôm luôn phần eo nhỏ xíu của cô, khoá chặt cánh tay cô không anh động. Anh cất giọng như ra lệnh, như dỗ dành.
"Ngoan nào! Ngồi yên! Thế có muốn anh làm hướng dẫn viên, kể chuyện về đất nước mà chùa chiền còn nhiều hơn bệnh viện này không?"
Nga đánh đuổi không được nên đành bực bội ngồi yên vị trong lòng Andrew. Khoảng cách giữa cả hai rất gần đến độ, cô có thể nghe thoang thoảng mùi hương hổ phách và gỗ tùng nam tính được phát ra từ người anh. Chúng nhanh chóng bao quanh lấy cô, không cho cô thoát ra. Tuy nhiên, đây lại là một mùi hương khá là dễ chịu chứ không gắc đậm đặc nhưng những mùi hương dành chon nam giới khác. Không những thế, mùi xì gà dễ chịu quen thuộc từ hơi thở của anh cũng hùa nhau quanh quẩn khướu giác cô. Mọi thứ này đột ngột làm cô có cảm giác gần gũi lạ lùng đối với người bên cạnh, khiến cô từ cảm giác chán ghét chuyển dần sang buông xuôi.
Chính Nga cũng không hiểu được cảm xúc lạ lùng này. Cô không biết có phải vì ở gần anh một thời gian như vậy nên đã bắt đầu quen thuộc hương vị của anh? Hay là vì cô biết, có kháng cự như thế nào thì sự bá đạo của anh cuối cùng của chiến thắng?
Nghe Andrew đề nghị làm hướng dẫn viên du lịch. Cô to tròn mắt sang nhìn anh, khuôn mặt bớt hục hặc lại, chớp chớp mắt gật đầu đồng ý.
Nga vốn rất thích học môn địa lý, lịch sử, văn hoá các nước. Vì thế, chẳng có gì ngạc nhiên khi cô đồng ý nghe Andrew kể về đất nước chứa đựng nhiều di sản qúi giá này.
Bàn tay to bản rám nắm khỏe mạnh xoa xoa bả vai Nga một cách nhẹ nhàng, cảm giác âm ấm từ người cô truyền vào bàn tay lạnh lẽo của anh dung hoà lại nhiệt độ.
Tạo thành thứ cảm giác vô cùng ấm áp và dễ chịu, bình yên từ đâu ùa đến, dâng ngập tràn trong tâm hồn anh.
Andrew đi lại giữa hai quốc gia Thái Lan và Campuchia rất thường xuyên, nên thuộc nằm lòng hai nước này trong lòng bàn tay. Khuôn mặt anh hướng về phía Nga, yêu thương nhìn cô cất đều đều giọng. Giờ đây, cô mới phát hiện, anh có âm giọng cũng rất điềm đạm và trầm ổn, chứ không khiêu khích, ra lệnh và lạnh lẽo như thường ngày.
Đất nước Campuchia được anh miêu tả bằng những câu từ ngắn gọn nhưng súc tích, mạch lạc và chặt chẽ chẳng khác gì một hướng dẫn viên chuyên nghiệp. Anh kể cho cô nghe về văn hoá của người Khmer. Từ đặc điểm họ sống kín đáo, giản dị và nhã nhặn thế nào đến cách nhận biết các cô gái trong gia đình đã kết hôn hay vẫn còn độc thân ra sao? Theo quan điểm của Andrew, tuy rằng cuộc sống của người dân ở đây còn rất nghèo nàn và lạc hậu, nhưng họ sống vô cùng vui vẻ và lạc quan. Lấy nền tảng hạnh phúc từ khổ cực là chính. Họ ca múa hát, sống giản dị, lấy gỗ quý hiếm xây nhà, chấp nhận một cuộc đời đạm bạc bằng thái độ cam chịu nhưng vẫn rất lạc quan. Không những thế, anh còn công nhận một điều rằng, người Campuchia thực sự là những con người rất chất phát và thật thà.
Điều Andrew vừa nói khiến Nga chợt nhớ đến gia đình mình. Cô bỗng buộc miệng tâm sự.
"Đôi khi, đồng tiền không phải là tất cả. Sống vui vẻ và hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất. Thật vui khi biết rằng, họ chấp nhận sự nghèo nàn bằng thái độ lạc quan tin
tưởng vào một ngày mai tươi sáng hơn..."
Có thể nói, Andrew và Nga là hai thái cực khác nhau. Vì anh hoàn toàn không nghĩ giống như cô. Đối với anh, việc một người tỏ ra xem thường vật chất đều là giả tạo.
Và anh tin rằng, đến một lúc nào đó, họ cũng sẽ phải chấp nhận một điều rằng, tiền là thứ quan trọng nhất trên đời. Tiền có thể mua được vị thế và có thể làm thay đổi trắng đen, đúng sai một cách dễ dàng.
Tuy vậy, từ khi gặp Nga, Andrew đã hoàn toàn thay đổi quan điểm của mình. Cô đã làm anh hiểu ra rằng, có những thứ trên đời này còn quan trọng hơn tiền bạc gấp trăm ngàn lần.
Và thứ đó đối với anh, đó là cô!
"Em thật nghĩ như vậy?"
Nga gật đầu không chút đắn đo.
"Gia đình tôi ở Sài Gòn không khá giả gì. Nhưng tôi tự hào rằng, tôi đã được sống trong sự chở che của ba mạ và sum vầy bên các anh chị em."
Nói đến đây, mắt Nga ngấn nước. Không hề giấu diếm bộc lộ tâm tình chân thật.
"Mạ tôi rất thương tôi. Bà là người phụ nữ vĩ đại, là thần tượng trong lòng tôi..."
Nhìn những giọt nước mắt trong veo, đẹp đẽ và thuần khiết tựa pha lê đang rơi dài trên khuôn mặt xinh đẹp của Nga, Andrew xót xa trong đáy mắy. Anh đưa những ngón tay to lớn và nam tính khẽ chạm nhẹ vào nó, lau khô trong nháy mắt, từng giọt, từng giọt, từng dòng, từng dòng với sự nhẫn nại không hề giấu diếm.
"Em đang nhớ mạ có phải không?"
Nga gật đầu, bắt đầu khóc rấm rức hơn.
Andrew khẽ nhắm mắt lại khó khăn, một tay tì sát vào vai cô, một tay áp vào gò má đẫm lệ của cô ôm thật chặt vào lòng, giọng âu yếm và thương yêu rỉ rã bên tai, chân thành hơn bao giờ hết.
"Anh sẽ sớm đưa em về thăm mạ."
Nga đẩy nhẹ người Andrew ra, mắt nhìn anh lệ vẫn chảy dài, có chút ngây thơ và khó hiểu trong đáy mắt nhìn anh dò xét.
Liệu có thật lòng không? Hay và lại thay đổi như trước đây?
Andrew mỉm cười nhìn Nga. Lần đầu tiên cô thấy anh hiền từ đến vậy. Vẻ ngang tàng, bá đạo, kiêu ngạo và lạnh lùng tan biến như chưa bao giờ tồn tại trong con người anh. Nhất thời khiến cô trở nên có chút tin tưởng.
Ánh nhìn thấu tâm can của Nga khiến Andrew cảm thấy hân hoan trong đáy lòng, mắt không rời cô một khắc, nhìn chằm chằm vào làn môi mọng vô cùng quyến rũ của cô, không giấu sự khao khát được áp vào đó một nụ hôn thật sâu đậm.
Nga thoáng chút bối rối, vội vàng rời mắt khỏi bóng dáng của Andrew, cô cúi đầu ngượng ngùng, vẻ mặt ửng hồng đẹp đẽ và thuần khiết tựa những viên pha lê long lanh sáng ngời.
Mưa nhiều tiếng đồng hồ không dứt, sấm chớp liên hồi một cách rợn người. Ngồi trong xe còn cảm thấy sợ, chứ đừng nói chi đang đi giữa trời dông bão như thế này. Vậy mà vẫn có những con người khổ sở như vậy, trầm mình giữa cơn mưa dày dặc
xối xả.
Chiếc xe đen sang trọng với biển số ngoại vụt nhẹ qua chiếc buýt cũ kỹ. Không quá nhanh cũng không quá chậm, đủ để Nga sửng sốt khi nhìn thấy hai con người thấp bé gầy gò đang bám trụ trên nóc xe dưới cơn mưa tầm tả. Cảnh tượng đó khiến Nga có chút bàng hoàng dù cô đã từng thấy cảnh ngồi trên nóc xe như thế này ở Campuchia.
Thế nhưng với cảnh trong màn mưa dày đậm đặc như thế này thì là lần đầu tiên cô trông thấy. Khoảnh đầu ra phía sau nhìn lại, tim cô như se thắt, lòng thương xót ngập tràn trong đôi mắt hiền từ nhân hậu.
Xe vẫn còn chỗ trống. Nếu họ được đi nhờ thì tốt biết bao. Nghĩ là làm, Nga quay sang nhẹ giọng gọi tên Andrew thân thiết hơn thường ngày. Xấu hổ với chính mình khi đã sống dối lòng để thực hiện mục đích.
"Andrew à!"
"Em làm anh nổi da gà đó. Gì vậy cục cưng?" Andrew đang nhắn tin trên điện thoại, vẻ mặt chăm chú.
"Trời mưa lớn quá! Bên ngoài chắc lạnh lắm nhỉ?"
"Anh vốn không có khả năng chịu đựng sự vòng vo..."
Nga đan ven hai tay uốn lên xuống trước mặt, không biết mở lời thế nào để có thể khuyết phục anh chấp nhận thỉnh cầu của cô. Tuy nhiên, khi cô chưa kịp nói ra lời nào thì anh đã cất giọng hỏi, mắt vẫn đang bận rộn trên chiếc điện thoại hiệu Vertu màu đen bóng sáng.
"Em muốn cho hai người đó đi nhờ xe có đúng không?"
Không đợi cho Nga trả lời. Anh trả lời thẳng luôn.
Nga thoáng chút bất ngờ. Cô không nghĩ anh bận rộn trên điện thoại như vậy mà vẫn còn thời gian quan sát cô.
"Không được. Anh không thích cho người lạ vào xe." Andrew thẳng thừng từ chối luôn.
Nga cắn môi, phụng phịu tỏ vẻ không vui ra mặt, giọng thất vọng hỏi.
"Sao vậy? Ngồi nhờ xe có chút xíu chứ có sao đâu?"
"Miễn bàn chuyện đó đi! Anh không thích ngồi cạnh người lạ." Chưa để Nga mở miệng việc cứ để cho họ ngồi cạnh cô, Andrew cũng cướp lời luôn. Tay cũng ấn nút khoá màn hình điện thoại, bỏ vào trong túi áo. "Anh lại càng không muốn em ngồi cạnh người lạ."
"Ngồi gần một chút cũng đâu có sao? Sao anh hẹp hòi quá vậy?"
"Em không biết sao? Anh không chịu được bẩn. Họ bẩn thỉu lắm! Anh không muốn làm dơ xe của mình đâu. Em mau kết thúc chuyện này. Ngồi ngoan đi!"
"Gì mà dơ? Họ chỉ ướt có chút xíu. Nếu có dơ, tôi sẽ lau dọn cho anh. Anh không biết đâu? Tôi lau sạch lắm đó. Làm ơn làm phước đi Andrew!"
"Anh đã nói không được. Em đừng nhắc tới chuyện này nữa. Mau lại đây! Nghiêng đầu sang vai anh ngủ một chút đi!"
Andrew dỗ dành Nga. Trong lòng mong cô đừng đề cập đến vấn đề này nữa. Anh trước giờ không thích cho người lại đi nhờ xe. Lần gặp cô ở đêm mưa gió bão bùng như là định mệnh đó. Nếu như Tiệp không có chủ ý, chắc anh cũng không muốn cho vào xe.
Thấy không thể lay chuyển quyết định của Andrew, Nga giận dỗi quay sang hướng cửa kiếng. Mặt lạnh như băng, không buồn nói với anh một lời. Cô tự trách cứ mình, hạ mình cầu xin kẻ máu lạnh với anh làm gì cho phí sức, tốn công.
Đồ khó ưa, ích kỷ, hẹp hòi!
Nhìn mặt anh là đã thấy không có tình nhân loại mà!
Không khí trong xe rơi vào trầm mặc đến nghẹt thở. Nga lặng thinh thở dài nhìn ra làn mưa, trái tim quặn thắt lại khi chiếc Cadillac lướt qua chiếc xe buýt màu xanh lam to còng kềnh. Cô ngước mắt lên nhìn hai con người gầy gò ướt sủn dưới làm mưa. Từ xa, cũng có thể nhìn thấy khuôn miệng họ đang va đập vào nhau cành cạch vì lạnh. Hai bàn tay nhỏ nhắn đen thui ốm yếu bấu chặt lấy thanh sắt được gắn trên nóc xe, chỗ bấu víu duy nhất của họ. Nga khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi nặng nề. Cô cảm thấy bất lực với chính mình vì không làm được gì cho họ.
Trong khoảnh khắc u uất này đây, cô bỗng nhớ đến một người, người con trai mà cô đã yêu bằng tất cả con tim mình.
William Đinh Tells là người đàn ông có tấm lòng nhân đạo nhất mà cô từng gặp. Cô chắc rằng, nếu anh nhìn thấy cảnh trước mắt sẽ không bao giờ lạnh lùng mà bỏ đi như thế này. Và cho dù anh có phải là người đi dưới làn mưa lạnh lẽo, anh cũng sẽ nhường phần tốt hơn cho những con người nhỏ bé đáng thương kia.
Cô yêu anh sâu sắc cũng bởi vì lẽ đó.
Sương mờ lạnh lẽo giăng đầy đôi mắt to tròn đẹp đẽ của Nga, trong đáy mắt ưu tư bỗng ùa về biết bao ký ức xa xưa. Mùa đông năm đó trời cũng mưa tầm tã như thế này, mưa xối đất xối cát. Lần đó, cô và Will hẹn gặp nhau bên con suối cuối buôn thì bất chợt trời đổ mưa. Đó là cơn mưa lớn nhất từ trước đến lúc bấy giờ ở Ba Tu. Mưa xối đất xối cát làm con suối nhỏ hiền hoà lên láng nước khắp hai bên đường rừng, hoà nhập vào ngọn thác cao cuồn cuồn nước mạnh mẽ làm một, hung hãn tuôn trào từ trên cao như muốn cuốn phăng mọi thứ trong tầm ngắm. A Kê, mẹ của một trong những cậu học trò của cô đang giặt đồ thì bị trượt chân xuống suối, làn nước mạnh mẽ nhanh chóng cuốn chị ấy đi.
Vừa trông thấy cảnh ấy, không một chút đắn đo suy nghĩ, Will đã nhanh chóng cởi giày nhảy tỏm xuống dòng nước đang chảy xiết mạnh mẽ. Đến lúc này khi nghĩ đến giây phút đó, Nga vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Cô không thể diễn tả được sự sợ hãi đó như thế nào. Và dù cô biết tính mạng của A Kê đang nguy hiểm, nhưng cô không thể dối lòng rằng, cô đã ích kỷ khi lấy tay ngăn Will lại.
"Anh! Đừng đi! Em...sợ"
"Anh sẽ không sao. Em đừng lo. Đứng đây nhé! Đừng đi đâu hết!"
Lúc đó, Nga run cầm cập, tay chân ríu lại đến độ không cất lên được một lời kêu cứu. Trong nháy mắt, Will của cô đã trầm mình xuống dòng nước đang chảy xiết. Vài phút trôi qua, những khoảnh khắc ấy là quãng thời gian nặng nề và dài nhất trong cuộc đời cô. Cô thấp thỏm nhìn vào dòng suối lênh láng nước, không hề thấy động tĩnh gì dưới đó ngoài dòng nước cuồn cuộn như con cá lớn hung dữ.
"Will....Will..."
Nga đứng trên bờ, mấp máy gọi tên anh trong nước mắt. Nếu anh có mệnh hệ gì. Cô
không còn thiết sống nữa.
Nhờ ơn trên che chở, Will của cô cuối cùng cũng vùng người lên khỏi dòng nước, kiên trì đảo người qua lại tìm kiếm A Kê. Thế nhưng dòng nước mạnh đó đã cuốn chị ấy đi tự bao giờ.
Ký ức chập chờn trước mắt Nga như một cuộn phim quay chậm, sống động như vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Lần đó, cô đã ôm anh khóc tức tưởi, siết chặt lấy tấm thân ướt đẫm nước lạnh lẽo vào người như sợ mất đi chính sự sống của mình. Lần đầu tiên trong đời, cô ích kỷ với những người xung quanh khi đã ngăn không cho anh cứu người.
Sau bi kịch đó, Will đã hứa sẽ nuôi những đứa con của A Kê đến khi chúng trưởng thành.
Em Còn Yêu Anh Không? Em Còn Yêu Anh Không? - Hanny Ho