There is always, always, always something to be thankful for.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Thắng Kỷ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 1591 - chưa đầy đủ
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1805 / 16
Cập nhật: 2016-07-21 11:53:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 741 : Trách Nhiệm Của Mình (2)
rước kia Trường Nhạc Thiên Phủ hoàn toàn khác với vấn đề này, chính như Nhậm Kiệt nói: trước kia là phần thưởng, là mánh lới, lần này chân chính là muốn mở rộng toàn diện Nhậm gia. Nếu như đổi là một gia tộc khác, một tông môn khác nói lời nói này, khẳng định sẽ bị cho là khoác lác vì ý nghĩ này quá vượt mức, dù sao người tu luyện đến cảnh giới nhất định, không quá có khả năng hoàn toàn trợ giúp phía dưới một cách vô tư.
Nhưng thời khắc này mọi người nghe Nhậm Kiệt nói vậy, nghĩ lại chính họ cùng nhau đi tới, Nhậm Kiệt đã trợ giúp đối với họ, giúp sáng tạo công pháp riêng cho mỗi người bọn họ, giúp họ chỉ điểm các vấn đề trên đường tu luyện, cung cấp các loại tài nguyên không ràng buộc... Trên thực tế Nhậm Kiệt sớm đã làm điều này, chỉ có điều trước kia là một người Nhậm Kiệt làm, hiện tại muốn bảo bọn họ đều làm như vậy.
Dù sao vấn đề tu luyện nhiều vô số kể, nhân số phía dưới khổng lồ, cho dù là Nhậm Kiệt cũng không có khả năng tùy thời dừng lại không ngừng giúp mọi người giải quyết bất kỳ vấn đề gì, nhưng nếu như hắn chỉ trợ giúp những người đang ngồi đây, để những người này đi trợ giúp cho tầng lớp trung... tiếp xuống như vậy tạo thành một cơ chế hoàn chỉnh, để những người tầng lớp trên trợ giúp người phía dưới, điều đó thật sự sẽ tạo thành một tuần hoàn hoàn mỹ.
Người đang ngồi đây đều hiểu ý nghĩa sâu sắc cùng ảnh hưởng của nbững câu Nhậm Kiệt nói này, cho nên mới càng chấn động hơn.
- Về phần dược phẩm cho mọi người tu luyện, cùng với gặp vấn đề ta vẫn luôn nghĩ đến, sớm đã chuẩn bị giúp các người. Mọi người đều vừa mới trải qua giai đoạn tích súc, bạo phát, trong khoảng thời gian này làm chuyện nội bộ này là thích hợp nhất. Ngoài ra, giấu tài không lộ ra ngoài. Đoạn thời gian trước chúng ta danh tiếng đều ra, hiện tại nếu đã quyết định sách lược phương châm lớn, vậy thì phải kiên quyết làm xong chuyện của mình. Trừ lục thúc đi vào Thiên Hải Đế Quốc, những người khác tạm thời đều trước đừng hành động, chờ ta từ Tây Nam đại doanh trở lại rồi tính. Được rồi! Bổn gia chủ muốn nói đều nói xong, chuyện cụ thể bên này, nhị thúc các vị thương nghị xử lý, ta muốn nói chủ yếu chính là hai điểm này!
- A... vậy là xong ư? Lý Thiên Thành lần đầu tiên tham gia hội nghị trọng đại của nội bộ Nhậm gia như vậy, cả người căng thẳng, Nhậm Kiệt ngay cả loại hội nghị này cũng cho hắn tham gia, hơn nữa nói cái gì cũng không có né tránh hắn, trong lòng hắn còn là rất kích động. Hơn nữa lão đại liên tiếp nói ra mấy câu, đều vô cùng kinh người, nhưng... nhưng vì sao cứ như vậy đã xong chứ?
Trên thực tế, những người khác cũng đều mắt to trừng mắt nhỏ, bao gồm cả Nhậm Thiên Hoành.
Loại hội nghị quyết định vận mạng gia tộc này, thậm chí quyết định hướng đi tương lai của Nhậm gia này, trong suy nghĩ của họ dù thế nào cũng phải họp mấy ngày mới đúng, dù không tính là mấy ngày, cũng nhất thiết phải mười mấy canh giờ mới phải.
Bởi vì quá nhiều vấn đề phức tạp rắc rối, cho dù nói một số điều chủ yếu, cũng đủ để nói một ngày, nhưng thế nào đều không nghĩ tới, lúc này Nhậm Kiệt mới nói... nói hai đoạn câu nói liền đã xong.
- Gia chủ! Không... không phải cứ như thế đã xong rồi chứ? Nhậm Thiên Hoành nhìn Nhậm Kiệt, không nhịn được hỏi.
Nhậm Kiệt thấy mọi người đều nhìn về phía hắn, cũng không tin là thật đã xong, hắn khẳng định gật đầu nói: - Đúng vậy! Ta còn phải đi Tây Nam đại doanh bên kia, các người cũng đều có chuyện phải làm, không xong thì còn làm gì nữa?
Lúc này mọi người lại hết chỗ nói rồi, ngay cả Đan Diệu vừa rồi còn không có tỉnh thần lại từ trong Nhậm Kiệt tuyên bố mình là nữ nhân của hắn, cũng bị tình huống này biến thành mơ hồ, cùng Ngọc Vô Song, Văn Thi Ngữ ở bên cạnh đều nhìn nhau không nói nên lời.
Tuy nhiên lập tức trong mắt ba người, lại đều có một loại sung sướng, nhảy vượt tuyệt vời gì đó, đó là thấy được người mình thương bất phàm như thế, lợi hại như vậy, một loại vui vẻ phát ra từ nội tâm...
- Ta cũng có một hai trăm năm không có tham gia loại hội nghị này, xem ra đúng là già lão rồi, không theo kịp bước chân làm việc của các ngươi! Đồng dạng Văn gia lão tổ Văn Mặc còn không có hiểu rõ, có chút mơ hồ cũng nói rất là cảm khái.
Một bên lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo cũng đồng dạng đều như thế, có chút không theo kịp ý nghĩ của Nhậm Kiệt, bởi vì hội nghị lần này cũng quá nhanh đi, theo cảm giác của họ hẳn có rất nhiều chuyện còn phải nói, rất nhiều chuyện cần phải làm!
- Không được, không được! Chuyện đó không được! Ngươi không nói rõ ràng làm sao có thể làm, hiện tại Tây Bắc đại doanh khác với trước kia, cái này không nói rõ ràng nên làm gì bây giờ, chẳng phải sẽ rối loạn sao! Thấy bộ dáng Nhậm Kiệt thật sự không phải đang nói đùa, Nhậm Thiên Hoành lập tức nóng nảy, điều này sao có thể làm được. Hiện tại đầu óc lão mơ hồ, choáng váng, lập tức đứng lên ngăn Nhậm Kiệt lại. Bởi vì lúc này khác với trước kia, trước kia Nhậm Kiệt nói đi là rời đi, nhưng hiện tại nếu gia chủ hắn cứ thế này rời đi, thì Tây Bắc đại doanh không thể không rối loạn.
- Có nhị thúc ở đây, Tây Bắc đại doanh làm sao có rối loạn!
- Ngươi thật là xem trọng nhị thúc ngươi, nhưng nhị thúc ngươi có bao nhiêu cân lượng chính ta biết rất rõ, phát triển một trại lính Tây Bắc đại doanh như vậy tạm được, nhưng hiện tại đúng là không đơn giản giống như trước: Nhậm gia, Văn gia cùng với rất nhiều chuyện đều hội tụ đến Tây Bắc đại doanh, phức tạp rắc rối, làm sao có thể giống như trước kia! Nhậm Thiên Hoành vừa nhắc tới cái này đã rất nhức đầu, cho nên kiên quyết ngăn Nhậm Kiệt lại, không thể để cho Nhậm Kiệt giống như trước kia tùy ý phủi tay rời đi. Lúc đó đang chiến đấu lão cũng không sợ cái gì, hiện tại chuyện hậu bị này, lão nhưng không chịu nổi.
- Thống trị thành thị, quan văn quản lý, rất nhanh Văn gia chủ sẽ chạy đến, hết thảy đều có hắn xử lý. Phương diện tình báo có Mặc Hồng cai quản; các loại tài nguyên điều phối ngài có thể tùy thời phân phó lão tứ đi làm; phương diện dược phẩm tu luyện có thể tìm Đan Diệu, hơn nữa ở đây còn có nhiều người như Thi Ngữ, Vô Song, Thiên Thành bọn họ những người này đều có thể một mình đảm đương một phía... Ngài có thể tùy tiện phân phó. Ta sẽ quản một số chuyện ta cần quản, quyết định một số chuyện ta cần quyết định... các chuyện còn lại cũng không phải là nói muốn nhị thúc ngài toàn bộ đi làm. Nếu như một người vĩnh viễn không rời gia tộc, thì đó cũng không phải một sự kiện tốt lắm!
Lúc này Nhậm Kiệt nói, đồng thời cũng nhìn về phía mọi người nói:
- Cho nên cho tới nay, ta hy vọng mọi người đều có thể không ngừng tiến bộ, phương diện lực lượng không ngừng tăng lên; ở lĩnh vực của từng người cũng có thể không ngừng tiến tới; mỗi người đều có thể thi triển sở trường của mình, một mình đảm đương một phía. Việc làm gì cần tới gia chủ tự nhiên ta sẽ không từ chối, sẽ không rút lui, nhưng mỗi người các vị đều là một phần tử trong đại gia đình này, mỗi người đều rất trọng yếu với cái nhà này, các vị cũng như nhau không thể từ chối, như nhau không thể rút lui!
- Bổn gia chủ muốn nói chỉ có bốn chữ: trách nhiệm của mình! Lần này Nhậm Kiệt nói rất nghiêm túc, nhưng cuối cùng vẫn có vẻ vô cùng đơn giản như cũ, nhưng khi hắn nói xong bốn chữ: "trách nhiệm của mình", tất cả mọi người cũng đều đứng dậy với hắn, trong lòng mỗi người đều trĩu nặng. Ngay cả Nhậm Thiên Hoành cũng không lên tiếng nữa, giờ khắc này rốt cục lão hoàn toàn hiểu rõ dụng ý của Nhậm Kiệt, giống như Nhậm Kiệt chỉ đưa ra chỉ thị sơ lược bình thường như thế, toàn bộ sự việc cũng không cần mình đi quản lấy chi tiết, mình chỉ cần làm chuyện trong khả năng của mình là được rồi, những phương diện khác tự nhiên có người khác đi quản.
- Các vị cần phân phối hoặc là cần nghiên cứu gì thêm cứ tiếp tục, bởi vì càng đi tới càng phải phân công rõ ràng chi tiết! Lục thẩm, Thanh Vân, chúng ta trước đừng quấy rầy mọi người, ta có việc cần nói chuyện riêng với các vị! Thấy mọi người đã bắt đầu lĩnh ngộ lời nói của mình, bắt đầu hiểu rõ dụng ý của mình, Nhậm Kiệt cũng không có nói thêm gì nữa, liền gọi lục thẩm cùng Hải Thanh Vân qua một bên khác đàm luận, để mọi người tiếp tục nghiên cứu...
Dược Vương Tà Thiếu Dược Vương Tà Thiếu - Thắng Kỷ Dược Vương Tà Thiếu