Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Tác giả: Thắng Kỷ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 1591 - chưa đầy đủ
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1805 / 16
Cập nhật: 2016-07-21 11:53:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 630 : A! Cái Này Còn... Không Hài Lòng Lắm! !! (1)
ó thể có được chiến tích này Nhậm Kiệt đã vô cùng hài lòng, cũng không muốn quá mức ở tình huống này có thể một lần hành động tiêu diệt đối phương. Dù sao đối phương bên kia còn có trăm vạn đại quân, Nhậm Thiên Hoành trong Tây Bắc đại doanh cũng lo lắng Nhậm Kiệt xảy ra chuyện, nên xuất ra hết quân tinh nhuệ, thừa cơ đánh chết nhiều địch nhân thì không thành vấn đề, nhưng ép đối phương vào tuyệt địa phản kích thì tổn hao nhiều lắm sẽ mất nhiều hơn được. Vạn nhất đại quân trăm vạn của đối phương kia thừa dịp hư mà vào liều mạng công kích Tây Bắc đại doanh, Tây Bắc đại doanh có sơ suất gì, hoặc là đối phương điều động thêm lực lượng vây khốn quấn lấy quân mình, thì cũng mất nhiều hơn được.
Có Tây Bắc đại doanh địa thế như vậy không dùng, là rất không sáng suốt.
Cho nên đuổi giết hơn ba trăm dặm, đối phương lại có một số viện quân chạy đến, ổn định trận tuyến phía sau, Nhậm Kiệt cũng không cho tiếp tục truy kích.
Rút lui Nhậm Kiệt chỉ cần một câu nói, Đồng Cường, Tạ Kiếm dẫn cận vệ đội chạy tới bên cạnh hắn; hơn một vạn người của Thường lão tứ, Ngụy Lượng, Hải Thanh Vân, Lý Thiên Thành bọn họ cũng tụ họp lại bên cạnh Nhậm Kiệt. Đừng thấy bọn họ chỉ có hơn một vạn người, và cận vệ đội bên cạnh Nhậm Kiệt nhân số cũng không nhiều, còn có Tề Thiên, Văn Thi Ngữ, Ngọc Vô Song, Cổ Tiểu Bảo bọn họ, cùng với cặp vượn trắng nhỏ giống như sủng vật kia, hiện tại cả Tây Bắc đại doanh cũng không có một người nào dám khinh thường bọn họ.
Ánh mắt nhìn vào bọn họ đều mang theo vô cùng kính ý, bởi vì vừa rồi Nhậm Kiệt chỉ mang theo bọn họ, hoàn thành hành động vĩ đại hầu như không có khả năng làm được. Cổ Tiểu Bảo đánh chết hai gã Thái Cực Cảnh, cận vệ đội bọn họ năm chi viện binh chỉ có hơn một vạn người, nhưng đánh chết số lượng địch nhân đều không ít chút nào so với đại quân 50 vạn Tây Bắc đại doanh cuối cùng vào cuộc.
Mà hết thảy chuyện này, đều là gia chủ của bọn họ mang đến, tưởng tượng cảnh gia chủ một người ở giữa đại quân trăm vạn mà không sợ hãi chút nào, giằng co vùng vẫy trong Nộ Hải Đại Trận, tới giờ này cả 50 vạn đại quân còn nhiệt huyết sôi trào.
Đó là vinh dự của bọn họ, đó là niềm kiêu ngạo của bọn họ, có một gia chủ như vậy, dù có chết trận sa trường thì có sợ gì, có một số người có chút văn hóa, một số tướng lãnh tự nhiên nhớ lại câu thơ của Nhậm Kiệt kia, "Sa trường chớ cấm ta say, xưa nay chinh chiến mấy người về đâu", với một gia chủ thực lực như thế, khí độ như thế, dũng cảm như thế...
Vừa tới Tây Bắc đại doanh, Nhậm Kiệt không có nói gì liền trực tiếp phá địch trăm vạn, hoàn toàn làm cho tâm tình tất cả tướng sĩ đều sôi sục.
Khi đại quân quay về Tây Bắc đại doanh, Nhậm Thiên Hoành cố ý xin chỉ thị Nhậm Kiệt: đại quân cố ý trên đường về băng ngang qua mấy thành thị của Tây Bắc đại doanh như khải hoàn ca. Tây Bắc đại doanh kéo dài ngàn dặm, bên trong có mấy thành thị lớn có nhỏ có, về phần Nhậm Kiệt trước đó đi tới là trại lính chân chính, hoàn toàn đều là quân nhân, cũng là đầu mối then chốt nắm giữ Tây Bắc.
Lúc bình thường nơi này không có nhiều người như vậy, giờ này mấy ngàn vạn người đi vào trong đó. Trước đó nơi này đã có một số người lui về những hành tỉnh khác, cùng với những thành thị khác kiên cố hơn một chút. Tây Bắc hành tỉnh không thể so với những hành tỉnh giàu có kia, nhân số cũng ít hơn, nhưng dù vậy, giờ này trong Tây Bắc đại doanh tập trung một nửa nhân số của hai hành tỉnh, gần như tương đương với nhân số của một hành tỉnh đều tập trung ở nơi này, con số mấy ngàn vạn người cũng rất lớn.
Mặc dù biết Tây Bắc đại doanh kinh doanh mấy chục năm, nhưng dù sao đối mặt với thế công của Thiên Hải Đế Quốc, cả Tây Bắc đại doanh gần đây cũng rơi vào một bầu không khí bị đè nén. Nhậm Kiệt muốn đến đây bọn họ đều biết, nhưng Nhậm Kiệt thực sự đến đây còn không có người nào biết, sau đó lại truyền đến tin tức Nhậm Kiệt trực tiếp phá địch trăm vạn. Cho nên khi Nhậm Kiệt mang người xuyên qua mấy thành thị của Tây Bắc đại doanh, cả Tây Bắc đại doanh đều trở nên sôi trào.
Cũng may mà các tướng sĩ đều không tầm thường, trăm vạn đại quân chiến đấu, cuối cùng truy kích, cộng thêm một đường trở về đến đây đều cố ý đi ngang qua mấy thành thị, suốt hai ngày đêm mới thực sự kết thúc.
Hai ngày này vui vẻ nhất phải kể là Cổ Tiểu Bảo cùng Hổ Hổ bọn chúng, vô số thức ăn ngon, lễ vật bọn chúng cứ thế thu nhận toàn bộ, thẳng đến cuối cùng nhẫn trữ vật của Cổ Tiểu Bảo đều đầy ắp mới bất đắc dĩ nhịn đau bỏ bớt, bắt đầu tính toán lựa chọn một số người hỗ trợ mang giúp.
Hiện tại Tây Bắc đại doanh đúng là không ai dám có bất kỳ khinh thường đối với Cổ Tiểu Bảo, có mấy trăm người đến đây chuyên môn giúp nó mang thức ăn ngon các thứ. Nhân vật cấp lão tổ này chính là một người một mình đối chiến bốn Thái Cực Cảnh của đối phương, còn đánh chết hai Thái Cực Cảnh, về phần tại sao lão tổ thích những thứ này, có lẽ chính là ham thích của mỗi người... Bọn họ nghĩ như vậy!
Mà khi mọi người về tới chủ điện trong Phủ đại tướng quân, Cổ Tiểu Bảo lập tức mang theo Hổ Hổ, vượn trắng nhỏ cùng nhau chia của ăn xong, loại chuyện như vậy bọn chúng không thích chờ đợi đâu!
- Bẩm gia chủ! Lần này gia chủ đại phá Nộ Hải Đại Trận của Thiên Hải Đế Quốc, đánh cho đối phương mất hết ý chí chiến đấu, Tây Bắc đại doanh lần đầu tiên chủ động toàn diện đánh ra, tổng cộng giết quân tinh nhuệ địch hơn 32 vạn; về phần bộ đội bình thường giết hơn 50 vạn trở lên, không có thống kê cụ thể. Nếu như sau cùng đối phương không dùng tánh mạng những binh lính bình thường kia cản lại, phỏng chừng ít nhất còn có thể đánh chết thêm 10 vạn bộ đội tinh nhuệ. Lần này bên ta thương vong chỉ hơn 2 vạn, binh lính bình thường thương vong chỉ có 6 vạn! Lúc này các loại số liệu cùng tình huống đều đã rõ ràng, Nhậm Kiệt ngồi ở chủ vị, những người khác phân biệt ngồi hai bên.
Phủ Đại tướng quân không phải phủ nha bình thường, vô cùng đơn giản mà trang nghiêm, toàn bộ trên điện trừ chỗ ngồi chủ vị phía trên cao nhất, không có bất kỳ vị trí nào nào khác. Lúc này, có người phụ trách của Tây Bắc đại doanh trình lên số liệu.
Tuy rằng bên ta cũng tổn thất tới hơn hai vạn người, nhưng Tây Bắc đại doanh đối với mấy chữ số này dường như không để mắt đến, giết chết ba mươi mấy vạn quân tinh nhuệ của đối phương, mới chết hơn hai vạn người, tình huống như vậy cho dù là trước kia mượn trận thế phòng thủ của Tây Bắc đại doanh đều hiếm thấy, huống chi là chủ động đánh ra.
Dĩ nhiên, hơn hai vạn người này chủ yếu đều là tổn thất ngay lúc ban đầu đánh ra ngoài, chờ sau khi đối phương bại lui một đường đuổi giết, cũng không có tổn thất lớn lắm.
- Tổn thất hơn hai vạn? Vừa nghe bên mình tổn thất hơn hai vạn quân tinh nhuệ, Nhậm Kiệt không khỏi khẽ nhíu mày, bởi vì dựa theo cảm giác của hắn, tổn thất này hơi lớn a.
Vừa thấy vẻ mặt Nhậm Kiệt này, phía dưới Nhậm Hổ, Nhậm Thiên Băng còn có một số người phụ trách chủ yếu của Tây Bắc đại doanh, mỗi người đều nhìn vị gia chủ trẻ tuổi này như nhìn quái vật, gia chủ cũng quá... quá kinh khủng đi! Với thắng lợi huy hoàng là thế, mà gia chủ lại lộ vẻ mặt như tổn thất lớn như vậy.
Thời khắc này bọn họ chỉ có một loại cảm giác, nếu để cho những người bên Thiên Hải Đế Quốc kia nhìn thấy vẻ mặt này của gia chủ, phỏng chừng có thể tức giận đến mức chết nhiều người.
- Gia chủ! Tổn thất này không tính là nhiều, tuyệt đối có thể nói là kinh điển! Quân tinh nhuệ của Thiên Hải Đế Quốc đều rất mạnh! Nhậm Thiên Hoành tính tình thẳng thắn, thời khắc này không thể áp chế, cũng không có một mực giả tạo như bên ngoài, như hạng người muốn độc bá một phương ở Ngọc Kinh Thành trước kia, vừa thấy Nhậm Kiệt lộ vẻ mặt như thế, lập tức nói thẳng.
Nhậm Kiệt cười khổ nói: - Nhị thúc! Tuy rằng Nhậm gia kích động một số người còn có thể cung cấp một số viện trợ, nhưng dù sao chúng ta khác với Thiên Hải Đế Quốc, bọn họ là cả đế quốc duy trì, chúng ta bây giờ không có triều đình duy trì, không tính toán tỉ mỉ không được. Nếu không cho dù là thắng, mà cạn sạch lực lượng của mình vậy thì xong rồi!
- Chiến đấu nào mà không có người chết...
Dược Vương Tà Thiếu Dược Vương Tà Thiếu - Thắng Kỷ Dược Vương Tà Thiếu