Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Thắng Kỷ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 1591 - chưa đầy đủ
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1805 / 16
Cập nhật: 2016-07-21 11:53:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 383 : Dùng Tánh Mạng Chiến Đấu (2)
rên thực tế, hai cái tên này cũng không có người nói, chỉ nhìn hư ảnh kia thi triển, Nhậm Kiệt cũng chỉ dựa vào một loại cảm giác đặc biệt, nên gọi tên như vậy.
Đối với thức thứ nhất Nhậm Kiệt mượn cảnh giới Thánh nhân luận đạo tối đa để cảm ngộ, cũng hoàn toàn nhớ kỹ pháp vận chuyển ấn quyết phức tạp, kỳ diệu trong đó.
Thời khắc này bất kể như thế nào đều đánh không phá vỡ, vọt không ra ngoài, Nhậm Kiệt từng nghĩ tới phương pháp bạo phát tăng vọt lực lượng, nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được, dù mình có tăng cường lực lượng bao nhiêu cũng vô ích.
Nhậm Kiệt cũng nghĩ đến sử dụng pháp bảo, bất luận là pháp bảo trong tay Ngọc Vô Song, hay là Lăng Thiên Bảo Khí trung phẩm mình chiếm được, nhưng dưới tình huống không có tế luyện mà vội vàng sử dụng thì hiệu quả không cao.
Nghĩ tới nghĩ lui, Nhậm Kiệt mới quyết định lựa chọn thức thứ nhất của Ngọc Hoàng Ấn: Trấn Thiên Ấn! Bởi vì Trấn Thiên Ấn này, trấn sơn, trấn hải, trấn áp hết thảy trong thiên địa, lực phá hoại kinh người, loại ấn tượng lúc đó quá khắc sâu. Có thể trấn áp, thi triển ra chính là một loại bạo phát lực lượng vô cùng kinh khủng, lực lượng cường đại vô biên.
"Ầm..." Liều mạng bay về phía hư không, không phải bị nghiền nát chết, chính là xông ra ngoài. Căn bản không có thời gian lo lắng nhiều... Ngay sau khi lựa chọn, Nhậm Kiệt thi triển ra Trấn Thiên Ấn. Khi chân chính thi triển Trấn Thiên Ấn này, Nhậm Kiệt mới biết nó kinh khủng bực nào.
Nhìn hư ảnh lúc đó thi triển hạ bút thành văn, biến hóa hàng vạn hàng ngàn, biến hóa bất đồng hiệu quả khác nhau... thức thứ nhất Trấn Thiên Ấn, lực phá hoại khủng bố, muốn trấn sơn trấn sơn, muốn trấn hải trấn hải, trấn áp hết thảy. Nhưng nếu trước đó Nhậm Kiệt không mượn cảnh giới Thánh nhân luận đạo ghi nhớ kỹ, thời khắc này ngay cả thi triển bình thường cũng không có khả năng.
Mà một khi thi triển ra, Nhậm Kiệt liền cảm giác lực lượng trong cơ thể mình hoàn toàn bị móc rỗng, sau đó lực lượng của tất cả mọi người bổ sung đại trận cũng trong nháy mắt bị rút sạch... mới ngưng tụ thành ấn quyết này! Ngay cả thần hồn lực siêu cường của Nhậm Kiệt, cũng lần đầu tiên có cảm giác như bị chưng khô.
Đầu đau nhức như muốn nứt tét ra, gần như sắp nổ tung.
Bất luận là lực lượng bản thân hay lực lượng của đại trận dẫn đến, cả thần hồn lực của bản thân, đều có cảm giác như bị rút sạch, lần đầu tiên có cảm giác thấy đáy triệt để như vậy.
Tuy nhiên cũng may mà, lực lượng mượn trận pháp bổ sung, mượn thần hồn lực của Nhậm Kiệt miễn cưỡng đủ mạnh, rốt cục trong tay Nhậm Kiệt ngưng tụ thành hình ấn quyết.
"Ầm..." Không có loại khí thế trấn sơn áp hải kia, chỉ là miễn cưỡng ngưng tụ thành cái ấn bốn cạnh vuông vức, bên trái có núi, bên phải có biển có cảm giác như muốn đánh ra ngoài... nhưng chính là lần này, cái chắn không gian vừa rồi bất kể như thế nào đều không phá vỡ, lại ầm ầm vỡ ra, mọi người xông thẳng vào trong đó.
- Vô Song... Ổn định... Nhậm Kiệt thông báo Ngọc Vô Song, sau đó cả người hắn trước mắt tối sầm.
"Ầm... Bịch..." Vốn không gian cũng đã sụp đổ vỡ vụn, sau khi Nhậm Kiệt bọn họ đánh vỡ cái chắn không gian này, liền giống như một quả bóng xì hơi, liền bắt đầu hoàn toàn sụp đổ hủy diệt.
"Có ca ca như ngươi không mất mặt... Không mất mặt..." Đây hết thảy là đoạn đối thoại với Nhậm Kiệt, thời khắc này còn đang vang vọng trong đầu Ngọc Nhân Long. Ngọc Nhân Long đang điên cuồng tung một kích ngay mặt cùng phân thân Hải Vương, lúc này ở vào thế cân sức ngang tài, liền đánh bay đối phương của nhau. Tiếp ngay đó Ngọc Nhân Long cánh tay nổ nát, hơi dừng lại một chút trên không trung, quay đầu nhìn về hướng Nhậm Kiệt bọn họ rời đi.
"Muội muội, thật xin lỗi!" Nhậm Kiệt không có đồng ý câu nói của hắn, nhưng lời nói kia, câu không mất mặt kia lập tức lại làm cho tâm tình Ngọc Nhân Long bình tĩnh lại. Cho dù lúc này hắn đang thiêu đốt âm hồn, cho dù loại đau khổ lúc này không phải mình có thể chịu đựng.
Hắn biết tử vong đang tới gần, nhưng hắn không hề sợ hãi, nhìn theo hướng Ngọc Vô Song rời đi, đột nhiên Ngọc Nhân Long có một loại cảm giác rất tự hào.
- Không mất mặt, không mất mặt, ha ha... "Ầm..." Ngọc Nhân Long cười ha hả, trong cơ thể âm hồn thiêu đốt càng thêm mãnh liệt, giờ khắc này lực lượng của hắn cũng đạt tới một trình độ khủng bố, trong nháy mắt hóa thành một luồng sáng bay vọt về phía Hải Vương.
Giờ khắc này, trong lòng hắn thư thái chưa từng có từ trước tới nay: "Nếu như trước đây mình có thể nghĩ thông suốt hết thảy thì tốt biết bao!"
Bất quá vậy là đủ rồi! Hắn phải chiến đấu, phải cho lão Hải Vương vĩnh viễn nhớ kỹ, cho dù không thể giết lão, cũng phải để lão nhớ kỹ!
- A... Quay lại, đi chết đi! Hải Vương thời khắc này cũng nổi giận rồi, vô cùng phẫn nộ, trong mắt lão Ngọc Nhân Long ngay cả một tên quần áo lụa là đều không tính, chỉ là một tên rác rưới vô dụng!
Cho nên lão vốn chưa từng để ý tới tên này, bị Hải Lượng tùy ý đùa bỡn tính kế, cuối cùng còn bị luyện chế thành khôi lỗi, người như thế căn bản không đáng để lão chú ý, vậy mà không nghĩ rằng cuối cùng lại chính là một tên như vậy quấn lấy mình, để Nhậm Kiệt cùng những tên kia chạy mất.
Chẳng những thế, hắn còn nuốt sạch toàn bộ bảo bối của mình, còn dùng những bảo bối này tăng cường âm hồn thiêu đốt âm hồn đối phó với mình, mặc dù biết hắn chống đỡ không được bao lâu, nhưng lúc này lực lượng của Ngọc Nhân Long không ngừng tăng vọt đích xác cũng rất kinh khủng.
Lúc này phân thân của Hải Vương đã hoàn toàn bất đồng với loại phân thân trước đó, nếu như có xảy ra vấn đề, sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới thực lực của lão. Lão vừa mới đột phá đến Thái Cực Cảnh, nếu có một phân thân bị hủy diệt, coi như cũng tổn thất lớn, tổn thất này lão cũng không chịu nổi, nhất là tổn thất vì chiến đấu với tên Ngọc Nhân Long như thế.
Cho nên rơi vào đường cùng, lão dùng thần hồn lực, trong nháy mắt phân thân đang toàn lực cản lại Tư Mã Dần bay về trong thân thể lão, lực lượng lập tức tăng vọt, trực tiếp tung một chưởng chụp về phía Ngọc Nhân Long.
"Phù... A... Rắc..." Tư Mã Dần phun vèo ra một búng máu, áp lực của không gian vỡ vụn chung quanh, cùng với vừa rồi bị phân thân Hải Vương đánh bị thương nặng, lão ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có... Thời điểm này phân thân Hải Vương đột nhiên rời đi biến mất, lão cũng nắm được cơ hội. Chỉ là giờ này khắc này, lão cũng không có biện pháp tự mình rời không gian này, liền lấy ra một quả Linh phù bóp nát.
Lão bóp nát là một Linh phù hạ phẩm dịch chuyển. Linh phù hạ phẩm dịch chuyển này nếu ở thế giới bên ngoài, là bảo bối có thể trong nháy mắt dịch chuyển đến ngoài ba vạn dặm, tính giá trị tiêu hao một quả Linh phù này vượt qua một kiện Linh khí tuyệt phẩm, đương nhiên uy lực kinh người... là thứ tốt bảo vệ tánh mạng!
Bằng vào Linh phù dịch chuyển, muốn rời đi nơi này cũng không thành vấn đề, kế tiếp Tư Mã Dần cũng biến mất.
Trừ bọn họ ra, cả không gian sụp đổ lúc này đã không có người nào khác.
"Ầm... Bịch..." Trong tiếng va chạm ầm ầm, cuối cùng một kích toàn lực thiêu đốt toàn bộ lực lượng của Ngọc Nhân Long, vẫn không có chạm tới Hải Vương đã đạt đến Thái Cực Cảnh, thân thể hắn hoàn toàn bị Hải Vương đánh nát, hoàn toàn biến mất.
Nhưng sắc mặt của Hải Vương lại vô cùng khó coi, bởi vì trên bàn tay của lão lại bị chính thanh Hải Ảnh Kiếm của lão vừa lúc đâm xuyên qua xé nát cánh tay. Tuy rằng vết thương này với lão mà nói không tính là bị thương nặng, nhưng bị một nhân vật nhỏ nhoi như Ngọc Nhân Long dùng pháp bảo của chính mình đâm xuyên qua cánh tay, xé nát cánh tay của mình, vẫn khiến lão vô cùng phẫn nộ.
Vô cùng sỉ nhục, vô cùng nhục nhã! Cho dù lúc chưa đạt tới Thái Cực Cảnh, lão Đan Vương kia lão đều không không coi vào đâu, huống chi một tiểu bối như Ngọc Nhân Long, con cháu phế vật ngay cả con kiến cũng không bằng.
Bây giờ lại để hắn dùng pháp bảo của mình làm mình bị thương, quả thực không thể tha thứ.
- A... Trong cơn phẫn nộ, Hải Vương gầm lên một tiếng, lại trực tiếp phế bỏ thanh Hải Ảnh Kiếm kiện Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm kia, ầm ầm nổ nát. Mà trong nháy mắt kế tiếp các phân thân khác nhập vào lão, cánh tay liền khôi phục, xách theo Hải Lượng, Mặc Sanh rời khỏi không gian sụp đổ này...
Dược Vương Tà Thiếu Dược Vương Tà Thiếu - Thắng Kỷ Dược Vương Tà Thiếu