Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Tác giả: Thắng Kỷ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 1591 - chưa đầy đủ
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1805 / 16
Cập nhật: 2016-07-21 11:53:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 232 : Lục Thúc, Có Người Khi Dễ Cháu Ngài (2)
ừ! Nhậm Quân Dương cũng hừ lạnh một tiếng, phẫn nộ nhìn Nhậm Kiệt: - Gia chủ cũng không phải còn nhỏ, hơn nữa nếu gia chủ biết mình là gia chủ Nhậm gia, để tất cả mọi người dùng lễ gia chủ đối đãi với mình, thì đừng biểu hiện là kẻ xông xáo giống như lưu manh nữa. Còn nữa, nếu như ta nhớ không lầm, gia chủ trước đã nói qua sẽ không nhúng tay vào chuyện này, cho nên còn xin gia chủ mau mau đi về nghỉ ngơi đi, gia chủ không có chuyện gì ở nơi này. Hiện tại ghế của bảy đại trưởng lão trong trưởng lão hội, có năm vị đều ở nơi này, chúng ta có thể trực tiếp làm bất kỳ quyết định gì, không cần gia chủ ở nơi này quan tâm!
Mấy lần bị Nhậm Kiệt vặn vẹo coi thường, bị nói đến á khẩu không trả lời được, giờ này khắc này rốt cục Nhậm Quân Dương chộp được cơ hội, sau khi nói xong chính hắn cũng cảm giác vô cùng thư thản. Lễ tiết nên có mình đã có, lần này dưới tình huống không để tên Nhậm Kiệt bắt được cái chuôi, là có thể không để ý tới hắn nhiều làm gì, cũng để cho hắn biết rõ một điều, nếu quả thật chọc tới, vị trí gia chủ này của hắn cũng không còn làm được bao lâu đâu!
Hiện tại bất quá là có một số việc chưa ổn định, vừa rồi trong lúc vô tình nhìn thấy phản ứng của Nhậm Hạo, trong đầu Nhậm Quân Dương đột nhiên sinh ra một ý tưởng: Trước kia bọn họ luôn muốn nâng đỡ một người có thể nắm trong tay đảm đương gia chủ, nhưng chuyện này hiển nhiên rất khó đạt thành chung một nhận thức cùng Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ. Một khi đã như vậy, nếu như mình thương lượng tốt với Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ bọn họ, chọn một trong hai con trai của hai người bọn họ ra làm gia chủ, đến lúc đó chỉ cần phân chia ích lợi thuộc về đám người mình, như vậy thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều rồi.
Có ý nghĩ này, cộng thêm chuyện vừa mới xảy ra, đang một bụng tức giận, Nhậm Quân Dương liền hung hăng nói.
- Quan tâm? Ngài tưởng mình là ai? Ngài cũng không phải con ta ta quan tâm ngài làm cái gì? Bổn gia chủ là tới báo cho các vị, chính các vị muốn chết cũng được, nhưng đừng làm bẩn danh tiếng của Nhậm gia. Tùy tiện cho người đi vào, nếu như có nhiều người chết ở bên trong thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ Nhậm gia không có trách nhiệm? Chẳng lẽ không muốn chuyện tốt? Còn có cái gì điều động đại lượng tinh anh của Nhậm gia? Thật chó má! Bổn gia chủ sẽ rất nhanh ra lệnh, nói rõ nguy hiểm trong đó cho mọi người biết, sẽ không để cho bất kỳ người Nhậm gia nào tùy tiện đi vào mạo hiểm, cũng không cho phép các vị dùng tánh mạng của người khác để bảo đảm an toàn và mặt mũi của các vị!
- Nói thật ra, mặt mũi của các vị đã sớm vứt sạch rồi, cũng không cần nghĩ tới bảo toàn. Điều các vị gọi là biện pháp, chẳng lẽ hoàng đế không nghĩ tới, hàng năm giao nộp năm, sáu ức tiền ngọc, hắn sẽ cho không các vị 3000 vạn tiền ngọc sao? Các vị hãy dùng chút đầu óc được không? Năm ức, sáu ức? Tinh trùng lên óc các vị mới có thể nghĩ ra nhiều như vậy để lừa mình dối người! Hôm nay bổn gia chủ đến đây chính là nói cho các vị biết, chuyện mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, các vị không được phép chạm tới nữa, cũng không cho phép làm loạn! Nhậm Kiệt giơ tay lên làm một thế tay chặn ngang. Hắn vốn tưởng rằng để cho Nhậm Quân Dương bọn họ bị cản trở, bọn họ có thể đàng hoàng một chút, tỉnh lại một chút.
Nhưng không nghĩ rằng từ ngoài xa chưa đi vào tới, đã nghe bọn họ nói như vậy. Thật con bà nó có bệnh mà! Đúng là mù quáng tự cho là đúng! Một lần dạy dỗ còn chưa đủ, vẫn còn muốn liều mạng!
Trước để bọn họ tự mình liều mạng xông vào trong đó, Nhậm Kiệt cũng lười để ý tới bọn họ. Dù sao cũng phải dạy dỗ nhiều ngày mới được, nhưng hiện tại cũng không thể để bọn họ tiếp tục làm càn, nếu tiếp tục nữa ắt sẽ thành chuyện lớn, sẽ làm bị thương đến nền tảng, nguyên khí của Nhậm gia.
Tinh trùng lên óc?
Nhậm Quân Dương bọn họ không biết rõ cái này, nhưng cũng biết câu đó không hay ho gì, nhất là nghe lời nói này từ miệng Nhậm Kiệt!
- Ha ha... Đột nhiên, Nhậm Quân Dương không nhịn được cười một tràng, cười đến động tới vết thương trên mặt cùng vết thương trên người vô cùng đau đớn, làm thân mình hắn vặn vẹo, sắc mặt càng có vẻ dữ tợn, cả giận nói: - Nhậm Kiệt... Nhậm đại gia chủ! Ngươi thật nghĩ rằng lúc bình thường ngươi có thể mượn uy thế của Nhậm gia làm phách, tưởng mình thật lợi hại ư? Còn không cho phép chúng ta chạm tới, ngươi biết đây là đang ở chỗ nào không? Đây là trong Nghị Sự Đại Điện, đây là trưởng lão hội đang nghị sự, là có quyền bãi miễn chức vị gia chủ của ngươi: tuổi không lớn lắm, phách lối kiêu ngạo, không biết tôn kính trưởng bối, xa xỉ vô độ, hủy hoại nề nếp gia phong của Nhậm gia, gây chuyện thị phi làm mất mặt xấu hổ khắp nơi...
- Vốn nghĩ tới hết thảy việc làm của phụ thân ngươi năm đó, còn có lúc gần đi hắn phó thác, chúng ta trước nay vẫn luôn nhường nhịn ngươi, kết quả ngươi càng ngày càng quá phận. Mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn này là nguyên nhân trọng yếu giúp Nhậm gia ta năm đó quật khởi, Hoàng đế có tính toán gì ngươi cho là bổn trưởng lão không biết hay sao? Nhưng Nhậm gia ta sao có thể sợ một ít chuyện nhỏ đó! Năm đó Ngọc Tuyền đạo nhân đều bị tiêu diệt, huống chi chút dư nghiệt này! Chuyện đại sự quan hệ tới Nhậm gia ta lại lần nữa phát triển bay lên, bổn trưởng lão sao có thể để ngươi tùy ý làm liều, để ngươi ở đây tùy tiện quơ tay múa chân!
- Hiện tại bổn trưởng lão với danh nghĩa trưởng lão hội, tạm thời giam giữ ngươi ở bên trong đại trạch gia chủ, chờ đến khi triệu tập toàn thể trưởng lão gia tộc khai hội nghị, thảo luận ngươi có còn thích hợp làm gia chủ Nhậm gia tiếp hay không! Nếu đã xé rách mặt, vậy thì tới luôn! Thời khắc này rốt cục lửa giận trong lòng Nhậm Quân Dương bùng phát rồi!
- Người đâu! Đưa gia chủ trở về đại trạch, không có mệnh lệnh của bổn trưởng lão, bất kỳ người nào cũng không được phép tiếp xúc với gia chủ, gia chủ cũng không được rời Nhậm gia một bước! Nhậm Quân Dương hét lớn một tiếng, lập tức bên ngoài chạy vào mười mấy người, mỗi người đều là Thần Thông Cảnh. Mà lúc này, bên trên đại điện có hai đạo thần thức cường đại bao phủ: đây là hai vị Thái thượng trưởng lão cường giả siêu cấp m Dương Cảnh của Nhậm gia.
Những người này là sau khi xảy ra chuyện, Nhậm Quân Dương lập tức triệu tập tới. Nhậm gia có trưởng lão nội môn và trưởng lão ngoại môn. Trưởng lão nội môn đương nhiên là Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm bọn họ; còn trưởng lão ngoại môn chính là một số con cháu dòng thứ hoặc là cung phụng khác họ... cũng là trưởng lão bình thường. Nhậm Quân Dương bên này không ngừng nhẫn nhịn điều động, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc cũng đều như thế. Đồng thời hắn thân là trưởng lão của trưởng lão hội, cộng thêm với các loại điều kiện tài nguyên, cũng nói động tâm hai vị Thái thượng trưởng lão có quan hệ đặc biệt tốt với hắn cùng ra mặt.
Mặt khác hắn cũng tích cực mời người, chuẩn bị một lần hoàn toàn san bằng mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, mà lúc này vừa lúc Nhậm Kiệt tới cửa, rồi Nhậm Kiệt ngăn cản, rốt cục kích lên phản kháng của hắn, hắn phải thừa dịp hiện tại có Nhậm Cường, Nhậm Hạo ở đây, nhốt Nhậm Kiệt lại tính sau.
Mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn này mình đã một đầu chui vào, nếu như không thể từ bên trong rút ra, vậy thì hoàn toàn xong rồi! Mà ở Nhậm Quân Dương xem ra, lúc này Nhậm Kiệt ngăn cản hắn, không thể nghi ngờ là muốn nắm nhược điểm của hắn, quấy phá, nếu lần này hắn ngã quỵ thì sẽ không có cơ hội nữa, cho nên hắn tuyệt đối không thể nhẫn nhịn tiếp, liền thừa dịp sấn tới.
Mà lúc này Nhậm Kiệt cũng chỉ là một mình tới đây, Nhậm Kiệt để Đồng Cường bọn họ ở lại bên trong đại trạch. Lúc này Nhậm Kiệt nhìn thấy một đám người chạy vào cũng sững sờ, ngay sau đó hắn không nhịn được bật cười.
“Con bà nó! Mình còn không có tìm hắn phiền toái, không muốn bắt hắn, hắn lại làm ngược, trước đòi nhốt mình lại... Đây chính là điển hình dồn chó vào vách tường chăng?”
Nhậm Hạo thấy đột nhiên Nhậm Quân Dương tỏ thái độ như thế, cũng không khỏi khẽ nhíu mày. Bởi vì hắn luôn có cảm giác có điều gì đó không ổn, nhưng vừa mới trải qua chuyện ở bên trong mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, cộng thêm lúc này hắn cũng còn rất khó chịu với chuyện trước đó bị Nhậm Kiệt trách phạt, hơn nữa từ trong lòng hắn nghĩ là: “Các người muốn đấu đá thế nào là chuyện của các người, ta chỉ đứng ngoài quan sát là được!”
Trên thực tế ở trong lòng Nhậm Hạo có một loại kích động mơ hồ, kích động khó hiểu, ngay cả chính hắn cũng khó mà nói rõ.
- Đúng! Xứng đáng! Để xem ngươi còn rầm rĩ phách lối nữa không!? Nhậm Cường thì trừng mắt nhìn Nhậm Kiệt nói, bộ dáng vô cùng hả giận.
- Gia chủ đừng làm khó chúng ta, hãy theo chúng ta trở về chỗ ở của ngài đi! Lúc này, đám người kia chạy lên, vừa đưa tay về phía Nhậm Kiệt vừa nói.
Đừng thấy hiện tại Nhậm Kiệt chỉ là tu vi Chân Khí Cảnh tầng thứ tám, nhưng những Thần Thông Cảnh ở chung quanh này hắn đúng là không coi vào đâu. Ít nhất nếu tập kích bất ngờ đánh hạ mấy người cũng không thành vấn đề. Tuy nhiên, nghĩ tới có hai cường giả siêu cấp m Dương Cảnh đang nhìn chằm chằm vào mình, có muốn trốn cũng rất khó khăn, trừ phi là liều mạng.
Mình có Cửu Tự Sát Ấn, lúc này thậm chí còn có thể sử dụng đơn giản Ngũ Hành Độn Giáp kia, tuy rằng còn không có nghiên cứu, nhưng không có thần thức lạc ấn cơ bản nhất hẳn là có thể sử dụng. Hơn nữa mình còn có thể thúc giục đoạn phim dùng thần thức dẫn động toàn bộ trận pháp của Nhậm gia, cũng có thể liều một phen!
Tuy nhiên ngay sau đó Nhậm Kiệt lại cười, bởi vì hắn vốn cũng không cần làm như thế, hoàn toàn chính xác cũng không cần... hắn chỉ cần...
- Lục thúc! Có người khi dễ cháu ngài! Nhậm Kiệt đột nhiên rống lớn một tiếng, thanh âm cũng không tính là lớn lắm, nhưng lúc này trong tay Nhậm Kiệt lại cầm một miếng ngọc phù do chính hắn luyện chế, vừa rồi hắn đã kích phát ngọc phù này.
Lục thúc, có người khi dễ cháu ngài... Khi dễ cháu ngài...
Thanh âm của Nhậm Kiệt quanh quẩn bên trong Nghị Sự Đại Điện, lập tức khiến mấy người Nhậm Quân Dương đều ngây ngẩn cả người: Tên này đang làm cái gì?
Trẻ nhỏ đánh nhau, tìm người lớn ư?
Lục thúc, Tu La Nhậm Thiên Tung, hắn cho rằng Nhậm Thiên Tung có thể có chuyện tốt ư? Hắn tưởng lúc này Nhậm Thiên Tung có thể bảo vệ được hắn ư?
Nhậm Quân Dương cùng Nhậm Hàn Lâm đều lộ vẻ cười lạnh, ngay cả Nhậm Cường cùng Nhậm Hạo cũng bật cười, ai lại không biết lục thúc chưa bao giờ ra khỏi...
“Ầm...” Trong bầu trời đột nhiên giống như vang lên tiếng sấm, sau đó một ngọn lửa thật dài dẫn theo cái đuôi trực tiếp đâm xuyên qua mái đỉnh đại điện: Lôi Hỏa Thương lại lần nữa xuất hiện! Đồng thời, tất cả mọi người khiếp sợ phát hiện, phía sau Lôi Hỏa Thương lại có một thân ảnh đang chậm rãi từ giữa không trung nhẹ nhàng rơi xuống, cuối cùng vừa lúc đứng ngay trên đỉnh Lôi Hỏa Thương dang cắm trên mặt dất, ánh lửa chớp động lượn lờ... dáng vẻ thật cao ngạo xem thường tất cả mọi người. Trong nháy mắt toàn bộ người trong Nghị Sự Đại Điện đều cứng người lại...
- Lục... Lục gia...
- Là... Lục gia...
“Lộp bộp...”
Có người nhịn không được run run nói, cũng có người nuốt xuống lời định phát ra trong cổ họng khiến mọi người ở gần nghe được rõ ràng, có thể tưởng tượng được giờ phút này ở trong này tĩnh lặng biết bao, tĩnh lặng đáng sợ biết bao!
Dược Vương Tà Thiếu Dược Vương Tà Thiếu - Thắng Kỷ Dược Vương Tà Thiếu