No person who can read is ever successful at cleaning out an attic.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: Thắng Kỷ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 1591 - chưa đầy đủ
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1805 / 16
Cập nhật: 2016-07-21 11:53:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 231 : Lục Thúc, Có Người Khi Dễ Cháu Ngài (1)
uy nhiên Nhậm Cường, Nhậm Hạo dù sao cũng còn tốt, được hai người Thần Thông Cảnh tầng thứ chín liều mình bảo vệ, bọn họ cũng không bị thương tích gì. Còn Nhậm Quân Dương và Nhậm Hàn Lâm thời điểm này thì vô cùng thê thảm: Nhậm Hàn Lâm cả chân trái toàn bộ băng bó, tuy rằng đã dùng đan dược, nhưng chân trái bị lửa đốt cháy, trong thời gian ngắn khó có thể lành lặn.
Nhậm Quân Dương thì vết thương trên mặt dùng đan dược đã có tác dụng, nhưng vẫn có thể thấy rõ những vết thương, y phục trên người dù đã thay đổi, nhưng da thịt trên thân thể nhiều chỗ bị lửa đốt cháy, vẫn còn đau rát. Mà tình trạng của họ còn coi như tốt, thê thảm nhất là Nhậm Văn Húc tới giờ còn không biết sống chết ra sao. Lúc đó cảnh tượng hắn bốc cháy lên hừng hực, tiếng kêu gào thê thảm chạy ra vẫn còn quanh quẩn trong tai mọi người.
- Đáng hận! Đám trong kia rốt cuộc là yêu thú gì? Khu vực ở gần Ngọc Kinh Thành như thế sao có khả năng có yêu thú? Còn có quặng mỏ Ngọc Tuyền Sơn kia, không phải nói là Ngọc Tuyền Sơn sao, thế nào hiện tại biến thành hỏa diệm sơn, địa phương cạn như vậy đã có dung nham chảy ra, thế này còn làm sao khai thác? Còn khai thác cái rắm gì chứ! Còn bảo chúng ta vào xem! Lần này xong rồi, tổn thất thảm trọng như vậy, đi trở về biết ăn nói thế nào! Nhậm Cường nghĩ tới liền tức giận không thôi, đập mạnh một quyền lên bàn, cái bàn lắc lắc mấy cái, rồi “bịch” một tiếng gãy vỡ thành từng mảnh rơi đầy đất.
Chẳng qua là lúc này không có người nào để ý tới. Nhậm Cường vừa nói như vậy nét mặt già nua của hai người Nhậm Hàn Lâm cùng Nhậm Quân Dương càng thêm nhục nhã. Vốn trước đó Nhậm Cường cùng Nhậm Hạo cũng không muốn đi vào, chẳng qua là Nhậm Quân Dương bọn họ vừa ở nơi đó bị Nhậm Kiệt xem thường lần nữa, nhìn thấy Nhậm Cường cùng Nhậm Hạo bị phạt bọn họ cũng cảm giác có chút nhục nhã.
Nên không ngừng nói ra chuyện Ngọc Tuyền Sơn, lúc đưa ra ý đi tiếp quản mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, liền bảo bọn họ cũng đi xuống xem một chút tình huống của mạch khoáng linh ngọc, để mở mang kiến thức; lúc trở về cũng dễ ăn nói một chút với hai vị đại tướng quân Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ.
Về phương diện an toàn vốn Nhậm Quân Dương bọn họ không có nghĩ nhiều, nhân số giới bị còn nhiều hơn gấp mười so với lúc trước bọn họ đi vào mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, hơn nữa cũng chỉ là xuống đi một vòng nhìn một chút, vốn chỉ là muốn cho Nhậm Cường, Nhậm Hạo đừng bởi vì bị Nhậm Kiệt trách phạt, mà bọn họ không có giúp một tay rồi sinh ra ý nghĩ gì... nhưng không nghĩ tới xuống nơi đó, lại xảy ra chuyện kinh khủng như vậy.
- Dưới lòng đất có yêu thú thật ra cũng thường có, nhưng đều ở dưới chỗ sâu không có đi lên, chỉ là không nghĩ tới đám yêu thú này kinh khủng như vậy, còn có những tên dư nghiệt của Ngọc Tuyền đạo nhân kia. Hiện tại cần suy nghĩ chính là... kế tiếp nên làm gì bây giờ? Nhậm Hạo ngẩng đầu nhìn Nhậm Quân Dương cùng Nhậm Hàn Lâm nói. Hiện tại tổn thất lớn như vậy, nếu như chuyện mạch khoáng linh ngọc không có kết quả không có chỗ tốt, đi trở về thật không có biện pháp báo cáo!
Bọn họ cũng không giống như Nhậm Kiệt... Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ đều có con cái đông đúc, lần này vốn để cho bọn họ mang bảo vật tới chúc thọ Hoàng thái hậu, là coi trọng bọn họ, tài bồi bọn họ, kết quả liên tiếp xảy ra chuyện. Trước bị Nhậm Kiệt trách phạt, làm cho bọn họ như kẻ câm ăn hoàng liên; tiếp đó lại làm cho người dẫn theo tổn thất hơn phân nửa, ngay cả cường giả Thần Thông Cảnh tầng thứ chín bảo vệ bọn họ cũng tổn thất... Cho nên thời điểm này Nhậm Hạo biết, hiện tại biện pháp duy nhất cứu vãn chính là có thể khai thác mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, chiếm được chỗ tốt cuồn cuộn không ngừng, có như vậy đi trở về cũng có thể ăn nói thông được.
Tuy nhiên hắn cũng biết, chuyện này cũng không phải dễ dàng như vậy, lúc này dù là người ngu cũng biết tại sao hoàng đế lại ban thưởng chỗ này cho Nhậm gia.
- Hừ! Lần này là chúng ta không có chuẩn bị, sơ suất xem thường! Nhậm gia ta chuyện gì không có trải qua, đừng nói là dư nghiệt của Ngọc Tuyền đạo nhân hiện nay, cho dù là Ngọc Tuyền đạo nhân thời kỳ toàn thịnh năm đó thì sao chứ? Còn không phải bị tiêu diệt sao! Về phần một chút ngọn lửa dung nham ở chỗ sâu kia, đối với người bình thường sẽ tạo tổn thương rất lớn, nhưng đối với cường giả siêu cấp mà nói lại không coi vào đâu! Hơn nữa chỉ cần khống chế được ngọn nguồn thì hẳn không còn vấn đề. Còn đám yêu thú hoành hành bên ngoài, chúng ta điều động tập trung nhân thủ sẽ rất nhanh tiêu diệt chúng. Mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn này trữ lượng rất phong phú, nếu chúng ta không tiếc hết thảy khai thác, có lẽ có thể khôi phục thời kỳ toàn thịnh năm xưa. Đến lúc đó hàng năm thu vào ba ức tiền ngọc, thì tổn thất gì đều thu trở về! Hiện tại đầu tư vào cũng đều đáng giá! Nhìn thấy bộ dáng Nhậm Cường, Nhậm Hạo, lại nhìn Nhậm Hàn Lâm luôn ủng hộ mình đều im lặng trầm tư, lập tức Nhậm Quân Dương cố nén đau đớn lớn tiếng nói.
Hắn nói lời này là xả giận, thật vất vả mới có cục diện hiện tại, có cơ hội lôi kéo Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ, nên thời điểm này sao có thể bỏ dở nửa chừng. Hiện tại đã tổn thất lớn như vậy, lời đã nói ra, hoàng đế bên kia đã đáp ứng, hàng năm nộp lên 3000 vạn tiền ngọc không nói, mà còn phải đối mặt với vô số ánh mắt của người khác, cho nên thời khắc này bất kể như thế nào hắn đều phải tiếp tục chèo chống.
Cho dù là đập vào phần lớn thu nhập chiếm được từ trong mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, cũng phải tiến hành tiếp chuyện này mới được, nên lúc này hắn lớn tiếng cổ vũ nâng lên sĩ khí của Nhậm Cường, Nhậm Hạo, Nhậm Hàn Lâm, đồng thời cũng là để cho mình phát tiết.
- Không sai! Nhậm gia chúng ta cho tới bây giờ chưa hề sợ bất cứ chuyện gì, lần này chúng ta có chuẩn bị, điều động đại lượng nhân thủ san bằng dư nghiệt của Ngọc Tuyền đạo nhân kia! Nhậm Hàn Lâm dù sao cũng đi theo Nhậm Quân Dương nhiều năm, tuy rằng tâm tình kinh hãi, kích động còn chưa có bình phục, nhưng vội vàng nói phối hợp.
Nhậm Hàn Lâm nói xong, Nhậm Quân Dương lập tức lại nói: - Hơn nữa ta còn có thể mời Thái thượng trưởng lão ra tay, cộng thêm chúng ta cũng có thể chi ra số tiền lớn thỉnh mời một ít cường giả siêu cấp, sau đó điều động tinh nhuệ của Nhậm gia ta ở phụ cận Ngọc Kinh Thành, gặp loại khó khăn này thì phải đón khó khăn mà lên để khắc phục nó. Năm đó Ngọc Tuyền đạo nhân đều bị tiêu diệt, huống chi hiện tại chỉ là một số dư nghiệt cùng chút khó khăn này. Dư nghiệt của Ngọc Tuyền đạo nhân có thể phát triển cường đại như vậy là nhờ vào trữ lượng phong phú ở phía dưới của mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn. Trước kia mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn này có một phần cổ phần của Nhậm gia chúng ta, chúng ta không có thuận lợi. Hiện tại chúng ta có thể chọn lựa một loại phương thức khác, thả những người khác đi vào trong đó khai thác, chỉ cần giao lên một phần lớn là được. Kể từ đó cho dù một năm giao năm ức, sáu ức tiền ngọc cũng không thành vấn đề!
Năm ức, sáu ức tiền ngọc, đây là khái niệm gì, hàng năm cho dù chỉ là một thành cũng có tới 5,6000 vạn tiền ngọc, nếu như kéo dài 10 năm thì...
- Ngài đây là lừa quỷ à? Nhậm Quân Dương còn chưa nói dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền vào thanh âm của Nhậm Kiệt. Giọng nói rất đều đều, không có cố ý nâng cao âm điệu như Nhậm Quân Dương, nhưng lại mười phần mạnh mẽ vô cùng dứt khoát vang dội quanh quẩn bên trong Nghị Sự Đại Điện.
Nhậm Kiệt, hắn thế nào vào lúc này đến đây? Thật đáng ghét!
Vừa nghe thanh âm của Nhậm Kiệt, Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, cùng với Nhậm Cường, Nhậm Hạo vừa mới bị Nhậm Kiệt đánh... đồng thời biến sắc: dù sao vừa mới xảy ra chuyện, hôm nay Nhậm Kiệt đến rồi. Nghĩ tới miệng lưỡi rất lợi hại của tên Nhậm Kiệt kia, bọn họ cũng có một loại kích động muốn lập tức chạy ra ngoài, tránh ra xa.
Tuy nhiên lần này thật ra rất chỉnh tề, vừa nghe được tiếng của Nhậm Kiệt, bất kể Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm hay là Nhậm Cường, Nhậm Hạo, đều cùng một lúc đứng dậy.
- Bái kiến gia chủ! Có kinh nghiệm dạy dỗ lần trước, Nhậm Cường cùng Nhậm Hạo không dám qua quýt nữa, vội vàng khom người thi lễ vấn an.
- Gia chủ... Nhậm Quân Dương cùng Nhậm Hàn Lâm từ trước cho tới bây giờ chưa từng hỏi thăm tốt lắm, nhưng chuyện lần trước cũng làm cho bọn họ lòng còn sợ hãi, thời điểm này vừa đứng dậy cũng tùy ý nói một câu, mặc dù chỉ là thanh âm hai chữ gia chủ không lớn, nhưng mấu chốt là loại thái độ đó.
- Ừm! Đại gia tộc sẽ phải có quy củ của đại gia tộc, lúc này mới có điểm xem được. Mỗi người các vị đều lớn cả rồi không phải còn nhỏ, đừng nói một chút quy củ cũng không hiểu. Nếu không, ra ngoài để người gia tộc khác chê cười, còn tưởng rằng gia chủ đương nhiệm ta này không có giáo dục tốt các vị! Nhậm Kiệt vừa nói vừa từ bên ngoài bước vào đại điện. Hắn cũng không có đi tiếp, đi tới cửa liền dừng lại nhìn xem Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Cường cùng Nhậm Hạo đều đứng dậy, hài lòng gật gật đầu nói.
Nhậm Quân Dương nghe nói thế thật muốn mở miệng mắng chửi người! Chẳng lẽ ngươi tới đây chỉ là để khoa trương uy phong của gia chủ? Ngươi hãy đợi đấy! Đợi chuyện bên này xử lý xong, khẳng định trước hết kéo ngươi xuống khỏi vị trí gia chủ!
Nhậm Cường, Nhậm Hạo cũng đều lộ sắc mặt khó coi, hơn nữa trên mặt Nhậm Cường còn có vẻ tức giận: vừa mới chạy thoát từ cõi chết tổn thất thảm trọng, hôm nay trở về đến đây lại bị Nhậm Kiệt đùa bỡn, trêu đùa, lại không có biện pháp nổi giận... còn có chuyện gì đau khổ hơn nữa chứ?
Còn Nhậm Hạo thời điểm này ánh mắt nhìn Nhậm Kiệt đầy vẻ phức tạp, trước kia bọn họ chỉ là xem thường, không thèm để ý, ở bên ngoài mỗi khi nghe một chút tin tức về tên gia chủ phế vật của gia tộc này, đều sẽ cười rất vui vẻ, lấy làm một loại nói giỡn. Bọn họ tin tưởng với uy thế của bậc cha chú bọn họ mà về, bọn họ hoàn toàn có thể không cần để ý tới tên gọi là gia chủ này. Tên gia chủ này bất quá là một cái danh phận, bù nhìn... Thậm chí bọn hắn xem ra, nếu như cần thiết vị trí gia chủ này có thể tùy lúc đổi người khác.
Nhưng lúc này đột nhiên Nhậm Hạo phát hiện, đôi khi vị trí thật rất trọng yếu, danh phận thật rất trọng yếu. Bản thân Nhậm Kiệt căn bản không cần mạnh bao nhiêu, hắn cũng không cần động thủ, nhưng có thể làm cho mình đường đường là Tiết Chế nhiều tỉnh, con của đại tướng quân nắm trong tay trăm vạn đại quân, lại không thể không khuất phục; làm cho mấy vị trưởng lão cũng khó mà bạo phát. Thời điểm này, đột nhiên hắn có một loại cảm giác vừa hâm mộ, vừa ganh tỵ.
- Gia chủ không phải là không thích tới tham gia đại hội trưởng lão sao? Đã trễ thế này sớm nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta ở đây còn có chính sự cần thảo luận! Lễ tiết nên có đã làm xong, lập tức Nhậm Hàn Lâm không chút khách sáo nói một câu.
- Hội nghị chó má của các vị bổn gia chủ không có hứng thú tham gia, hôm nay bổn gia chủ tới đây chính là muốn nói cho các vị biết, chính các vị muốn chết là chuyện của các vị, đừng kéo theo người khác. Còn năm, sáu ức tiền ngọc hàng năm, ngài nghĩ tới tiền muốn điên rồi sao? Ngài cho rằng đó là kho tiền, ngài nói bao nhiêu thì có bấy nhiêu ư?
Dược Vương Tà Thiếu Dược Vương Tà Thiếu - Thắng Kỷ Dược Vương Tà Thiếu