Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: Tô Lưu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 129 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 771 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 00:55:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 93: Chương 61
ạ ơn trời đất.
Thức ăn trong căn tin xem như sạch sẽ, không phá hủy dạ dày của chủ tịch Kỷ tôn quý. Ngoại trừ nêm nếm hơi thiếu, thức ăn để bên ngoài lâu nên nguội ra, thì một hạt cát Kỷ Tùy Châu cũng chưa nhai phải.
Đây cũng xem như đã vượt mức hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Doãn Ước đã lâu không ăn cơm căn tin, gọi một đống món rồi ăn hết, sau đó đẩy chén dĩa đi, sờ cái bụng tròn xoe:
– Không tệ, vẫn giống như trước kia.
– Giống cái gì?
– Vẫn khó ăn như vậy.
Đây là nguyên nhân lúc yêu đương, Kỷ Tùy Châu chết sống không chịu đến căn tin ăn cơm. Vị giác cao quý của anh không cho phép loại thức ăn tệ như vậy làm nhục nó.
Nhưng căn tin trường học còn có món gì khá khẩm hơn à.
Ăn xong, Doãn Ước không đi vội, để Kỷ Tùy Châu ngồi đó một lát, còn mình thì cầm ví đi ra ngoài. Qua vài phút cô trở về, đặt hai chai nước xuống bàn.
– Trò gì nữa đây?- Nghe tiếng động có vẻ giống bom.
– Nước ngọt có ga, mời anh uống.
Kỷ Tùy Châu mới nhớ vừa nãy lúc trả tiền ăn, Doãn Ước mượn cớ không có tiền lẻ, nên lấy tiền anh để trả. Trả thì trả đi, còn lẩm bẩm:
– Anh có tiền lẻ luôn à.
Lạ nha, mặc dù anh là người có tiền, chẳng lẽ đưa cho người ta một trăm thì không được kêu thối lại ba mươi hay sao?
Tiền bây giờ Doãn Ước mua nước ngọt là ở đâu ra.
Doãn Ước không nhận thấy hoạt động tâm lý đang thay đổi của anh, chỉ đẩy một chai đến nước mặt Kỷ Tùy Châu:
– Uống đi, không ảnh hưởng gì đến khả năng hồi phục của anh đâu.
Kỷ Tùy Châu uống một ngụm, thấy cũng bình thường. Nhiều năm rồi anh không uống thứ này. Từ nhỏ gia đình anh sẽ dạy những đứa trẻ không được ăn thực phẩm rác, cho nên anh đa số đều uống trà. Trưởng thành rồi thì uống rượu, tuy rằng tổn hại tinh thần nhưng ít nhiều gì cũng có hứng thú.
Nhưng loại sảng khoái này, ngọt ngọt sâu răng, uống vào khó chịu, anh không hiểu tại sao nhiều người lại thích như vậy.
– Không biết có cùng hương vị với chai nhựa bán bên ngoài không?
– Cũng giống mà- Kỷ Tùy Châu không biết vị của bên ngoài bán thế nào, nói đại.
– Dở hơn, cái này nhiều ga quá. Lúc em đi học rất thích uống nước ngọt, đôi lúc đến căn tin không ăn cơm, cũng phải uống một chai.
– Khó trách khi đó em rất mập.
– Em mập chỗ nào!
– Lúc ôm em cảm giác trên lưng rất nhiều thịt.
Anh nói không kiêng nể gì, đôi tình nhân bên cạnh đang ăn cơm nghe được. Cô gái liền lặng lẽ hỏi chàng trai:
– Anh ấy nói vậy là sao?
Anh chàng cười gian, đưa tay bẹo má bạn gái, còn nhìn cô thật quyến rũ. Tình nhân có lẽ tâm linh tương thông, cô gái lập tức hiểu ý.
Cô mắng “lưu manh”, quay đầu nhìn Kỷ Tùy Châu mê mẩn:
– Trời ạ, người này đúng là đẹp trai. Được ngủ cùng anh ấy một lần, em nằm mơ cũng cười đến tỉnh.
Anh bạn trai thoáng hóa đá, rõ ràng “lưu manh” là ám chỉ người đàn ông kia, tại sao người bị mắng là anh ta, ngược lại như đang tán thưởng vậy?
Đẹp trai đúng là lớn bằng trời.
– Đáng tiếc, chỉ là một người mù- Anh ta mau chóng bổ sung.
– Có mù cũng đẹp trai hơn anh, chắc chắn còn giàu có hơn anh- Cô bạn liếc anh ta một cái.
– Sao khẳng định vậy?
– Anh xem chiếc đồng hồ anh ấy đeo kìa, hơn một triệu đó.
– Chắc chắn là hàng nhái. Nếu đeo chiếc đồng hồ giá một triệu, sao lại đến trường chúng ta ăn cơm. Chỉ có ma mới tin.
– Cho nên anh đúng là con lừa.
Kỷ Tùy Châu thấy đối thoại của hai cô cậu này thật “không dinh dưỡng”, trước kia Doãn Ước học ở chỗ thế này sao? Khó trách kiến thức không giỏi, EQ cũng không được nâng cao.
Doãn Ước quá no nên uống không hết chai nước ngọt, bởi vì phải trả vỏ chai lại, cô không thể mang đi theo. Chỉ có thể mỗi bước mỗi quay đầu nhìn chai nước ngọt, trong mắt tràn đầy luyến tiếc.
Cô một mình đi như vậy thì không sao, nhưng khi kéo theo một người đi cùng, lại hại Kỷ Tùy Châu bên cạnh không cẩn thận đụng vào khung cửa.
Đẹp trai sẽ không bị cười giễu, ngược lại nhận được một đám người đồng tính. Có một cô gái lớn gan đi đến đưa khăn tay cho Kỷ Tùy Châu, còn thân thiết hỏi anh:
– Anh đẹp trai, anh không sao chứ?
Doãn Ước âm thầm cảm thán, nữ sinh viên đại học bây giờ đều trực tiếp như vậy sao?
Lúc rời khỏi trường cũng gần chạng vạng, sắc trời tối lại hơn một nửa. Kỷ Tùy Châu gọi điện thoại cho Lão Tần, nói chú lái xe thẳng đến cửa căn tin. Kết quả “con nhỏ” bên cạnh hôm nay lên cơn động kinh, không chịu ngồi xe sang, mà đòi ngồi xe buýt.
Kỷ Tùy Châu vẻ mặt bất đắc dĩ:
– Em không thể có chút xíu quan tâm nào đến người tàn tật sao?
– Có em ở đây sợ cái gì, em đâu có mang anh đi bán.
Kỷ Tùy Châu thật là có chút lo lắng. Doãn Ước mù đường, lại nhiều năm không đi xe buýt, ngộ nhỡ lên nhầm xe ngồi quá trạm, quay đầu còn phải bắt xe về.
– Để Lão Tần lái xe theo sau vậy.
Lão Tần nhận được nhiệm vụ này liền khóc không ra nước mắt. Không còn biện pháp, theo chủ đi tán gái luôn vất vả mà.
Doãn Ước uống nước ngọt lại hưng phấn như uống rượu, kéo Kỷ Tùy Châu đi đón xe buýt. Kết quả đợi cả buổi không thấy chiếc xe buýt nào ghé trạm, Kỷ Tùy Châu hảo tâm khuyên cô:
– Ngồi xe đi, để anh nói Lão Tần chạy xe đến.
Doãn Ước không bị ảnh hưởng, níu một cô gái trông giống nữ sinh, hỏi người ta sao lại như vậy. Cô gái nhiệt tình, chỉ tay ra xa xa, nói:
– Sau lần sửa đường, trạm xe này bị bỏ rồi. Phải đi một đoạn mới có thể đón xe được.
– Đi bao xa?
– Gần lắm, chỉ ngay trước phố ăn vặt thôi, nhìn thấy những bảng hiệu san sát nhau ở kia không, đi khoảng vài thước thôi.
Kỷ Tùy Châu tuy không nhìn thấy, nhưng anh có ấn tượng với những công trình trước cổng trường này. Từ chỗ này đến phố ăn vặt phải mất ít nhất mười phút, người già như anh vô cùng không thích cuốc bộ.
Doãn Ước nhìn theo tay cô gái chỉ, những bảng hiệu chằng chịt được bảo phủ bởi hoàng hôn mờ mịt, hoàn toàn không nhìn thấy. Nhưng cô vẫn cám ơn người ta, rồi kích động kéo Kỷ Tùy Châu đi.
– Ăn nhiều rồi, xem như tiêu hóa đi.
– Anh vẫn chưa ăn no mà.
– Vậy đúng lúc đang đi đến phố ăn vặt nên chịu chút. Em nhớ trước kia có tiệm…
– Anh không ăn miến tiết vịt đâu- Cô còn chưa nói hết, đã bị Kỷ Tùy Châu lạnh lùng ngắt lời.
Doãn Ước nhủ thầm, rằng người này không dễ thương chút nào, mấy món ngon như vậy, lại không biết thưởng thức. Cô vốn có suy nghĩ muốn hòa hợp với anh, hiện tại vì miến tiết vịt mà cần phải suy xét lần nữa mới được.
Ngộ nhỡ về sau anh không bao giờ cho cô ăn nữa thì phải làm sao?
Suy nghĩ một chút những ưu điểm khi gả cho anh, nói không chừng chính là miến tiết vịt có thể một lần mua hai tô, ăn một tô đổ một tô?
Lúc này đang là giờ cơm, trên con đường nhỏ dần đông đúc hơn. Rất nhiều sinh viên không ăn quen thức ăn trong trường đều lựa chọn ra phố ăn vặt chén một bữa, hơn nữa hôm nay là cuối tuần, là ngày “máu chảy về tim” của các cặp tình nhân, trên đường tràn đầy không gian của các cặp đôi.
Chuyện thế này sẽ bị lây nhiễm, Doãn Ước vốn dĩ chỉ đơn thuần muốn hoài niệm một chút về khoảng thời gian đi học, kết quả bị những người này tác động, khiến cho lòng cô cũng chộn rộn.
Cơ thể cô bất giác nhích lại gần Kỷ Tùy Châu, đối phương đương nhiên không đẩy cô ra, mà thuận thế ôm lấy cô. Hai người ôn lại chuyện xưa.
Kỷ Tùy Châu đi đường không tiện, phải dựa hẳn vào người Doãn Ước, mặc dù cô thấy nặng, lại có một loại ngọt ngào khi được dựa dẫm.
Trước giờ cô đều biết, quan hệ của hai người không bình thường. Đối phương cao cao tại thượng, nhưng lúc nào cũng chiều theo cô, cô thật ngưỡng mộ anh. Nhưng hiện tại anh không nhìn thấy, cô liền cảm thấy bản thân có tư cách để cho anh dựa dẫm, khoảng cách của hai người nháy mắt rút ngắn hơn rất nhiều, tâm lý cũng thoải mái hơn.
Rất nhiều năm sau đó, cô và Kỷ Tùy Châu nhắc lại chuyện này, Kỷ Tùy Châu vẻ mặt gian tà:
– À, xem ra lúc trước anh vẫn nên tiếp tục mù mới đúng.
Đường không dễ đi, lại dẫn theo một người tàn tật, đoạn đường không dài lại đi hơn mười phút mới đến. Doãn Ước mệt quá, ngồi ở trạm xe thở hổn hển.
Kỷ Tùy Châu đứng đó, cao to như cây tùng cây bách. Người ta dáng người nổi bật, mắt cho dù không thấy, loại này vừa có thể hấp dẫn mấy cô mê trai, vừa có năng lực kích phát ra đặc tính tình mẹ mãnh liệt, khiến anh giành được vô số ánh nhìn. Đến cuối cùng Doãn Ước có chút không nhìn nổi nữa, mắt thấy có xe chạy đến cũng không nhìn kỹ lộ trình của xe, liền lôi anh chen lên đó.
Xe buýt chật ních người, vừa bước lên là không còn chỗ ngồi, sau đó có một phụ nữ trung niên thấy mắt Kỷ Tùy Châu không tiện, khách sáo nhường cho chỗ đang ngồi.
– Anh bạn trẻ, ngồi ở đây, coi chừng té.
Doãn Ước nén cười suýt nữa đau da dạy, hối hận khi không chụp được sắc mặt lúc đó của anh, Kỷ Tùy Châu gần đây, luôn sống rất ấm ức.
Xe chạy qua vài trạm, hành khác trên xe dần thưa thớt. Nhất là sau khi qua trạm trong trung tâm thành phố, lập tức ghế trống rất nhiều. Kỷ Tùy Châu liền đứng lên khỏi ghế dành cho người già, kéo Doãn Ước ngồi ra ghế sau.
Anh chừng này tuổi rồi vẫn chưa từng đi xe buýt, còn được ngồi ở ghế ưu tiên. May mà anh đủ giáo dưỡng, không có trở mặt ngay, nhưng nhẫn nhịn cũng có giới hạn. Xem ra sau này phải trông chừng Doãn Ước, không thể để cô muốn làm gì thì làm.
Anh ở trong bóng tối chớp chớp mắt, bất ngờ phát hiện trước mắt hình như hiện lên chút ánh sáng lờ mờ. Nhưng ánh sáng lại mau chóng biến mất, giống như vừa rồi là anh nhìn nhầm.
Tính toán vẫn còn thiếu vài ngày nữa. Sau khi phẫu thuật bác sĩ đã nói rõ với anh, các chuyên gia đều ôm hy vọng rất lớn về chuyện anh sẽ hồi phục thị lực. Dù sao ca phẫu thuật cũng rất thành công.
Theo cách nói của bác sĩ, khoảng mười ngày đến nửa tháng sau đó, thị lực của anh sẽ bắt đầu từ từ hồi phục. Như vậy tính ra, chút ánh sáng lúc nãy coi như là được lợi.
Anh ngồi đó không lên tiếng, Doãn Ước còn tưởng anh không vui, kề sát vào nói nhỏ:
– Lần sau không đi nữa, hôm nay không ngờ sẽ thành ra thế này.
Giọng nói êm ái của cô thật gợi cảm, tâm trạng Kỷ Tùy Châu lại tốt lên.
Ngồi xe buýt thì ngồi, nhiều năm sau, không chừng anh vẫn có thể cùng cô đi xe buýt. Đến lúc đó anh là ông lão còn cô là bà lão, có khi sẽ có người nhường chỗ ngồi cho họ.
Khóe môi anh cong lên, mỉm cười, làm Doãn Ước rốt cuộc cũng thở phào.
Cô bắt đầu kéo Kỷ Tùy Châu thuyết minh cho anh cảnh sắc bên ngoài đường phố. Tuy rằng cảnh thành phố đã nhìn quen,Kỷ Tùy Châu bình thường ngay cả xem cũng không thèm xem. Nhưng hiện tại, có giọng nói Doãn Ước thuyết minh, những thứ nhàm chán cũng trở nên thú vị hơn rất nhiều.
Nói một hồi Doãn Ước đột nhiên lắp bắp, sau đó cô đứng dậy nhìn cho kỹ bên ngoài cửa kính:
– Sao lại thế này, hình như không phải chuyến xe này rồi.
– Em định đi đâu?
– Về nhà mà. Đây là đang chạy về hướng Tây, nhưng nhà anh ở hướng Đông mà, ngược tuyến rồi.
Hay lắm, đây chính là kết cục khi chơi trò lãng mạn. Doãn Ước không nói gì mà vỗ vỗ mặt mình, không biết kế tiếp phải làm thế nào.
– Hay là xuống xe ở gần đây, không biết Lão Tần có theo kịp không nữa.
Mới vừa nói xong chú ấy đã gọi đến. Lão Tần hỏi họ đang ở đâu. Tuy rằng tốc độ xe của chú cũng nhanh, lại không cần ghé trạm, nhưng không thể đi theo sát đít xe buýt được, chỉ có thể chạy trước một đoạn.
Chỉ là càng chạy lại càng thấy không đúng lắm, chỉ có thể gọi điện thoại hỏi họ.
– Hai cô cậu muốn đi đâu, tôi ở trạm cuối chờ hai người.
Doãn Ước cũng không biết chuyến xe này chạy đến đâu. Cô đang định kéo Kỷ Tùy Châu xuống xe, đối phương lại cầm lấy điện thoại cô, cặn dặn Lão Tần tìm một chỗ dừng xe ở gần đây.
– Được, đến nơi tôi sẽ gọi cho cậu, vậy nha.
– Rốt cuộc chúng ta đi đâu đây?- Cúp máy, Doãn Ước hỏi anh.
Kỷ Tùy Châu không nói gì, xe chạy đi đâu thì họ xuống đó. Dù sao cũng là xe buýt nội thành, sẽ không chạy ra khỏi thành phố B đâu. Anh muốn ở trên xe với Doãn Ước thế này, xe chạy càng xa càng tốt.
Đừng Nên Gặp Lại Đừng Nên Gặp Lại - Tô Lưu