An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Quang
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Dao Tran
Upload bìa: Dao Tran
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 12
Cập nhật: 2016-10-26 16:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 50
ưu Khả Ý hít sâu vài hơi, bàn tay cầm điện thoại run rất dữ.
Cô nhấn từng số từng số trong dãy số mà mình đã rất quen thuộc, thoạt đầu, có rất nhiều suy nghĩ thoáng qua trong đầu.
Mẹ sẽ mắng cô thế nào đây?
Có phải sẽ bảo cô đi tìm chết, hay đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, hay lại ở đầu bên kia, giận dữ nạt nộ?
Cô còn nhớ hồi học năm ba, có một lần điểm thi toán không đạt tiêu chuẩn, giáo viên bắt mọi người mang bài thi về để phụ huynh kí, cô sợ chết đi được, thế là lén giả chữ kí của mẹ. Tiếc sao giáo viên có mắt thần, nhận ra chữ kí sứt sẹo của cô, thế là gọi điện thoại thẳng về nhà, vậy nên chuyện môn toán của cô không đạt và cả giả chữ kí đều bị lộ tẩy.
Lúc đó cô đang ngồi trước bàn làm bài tập, mẹ trong phòng khách nhận điện thoại của giáo viên, khách sáo nói chuyện với cô giáo một hồi, cũng bày tỏ sẽ dạy dỗ Vưu Khả Ý cho tốt.
Mà sau khi mẹ vừa cúp điện thoại, cửa thư phòng bị bật mạnh, Vưu Khả Ý còn chưa kịp quay lại nhìn mẹ thì đã bị bà giật lấy cây bút trong tay, sau đó quăng mạnh xuống đất.
Cô vừa hoang mang vừa bối rối đứng dậy, cảm giác có lẽ bí mật của mình đã bị bại lộ, chỉ đành nơm nớp kêu một tiếng: “Mẹ–”
“Mày đừng gọi tao là mẹ!” Chúc Ngữ đã trả lời cô như vậy, sau đó tát tai một cái, tát rớt mọi lời xin lỗi mà Vưu Khả Ý chưa kịp nói ra khỏi miệng.
Đứng trong gió rét, Vưu Khả Ý cầm điện thoại, nhớ lại lời mẹ từng nói với mình ngày hôm đó: “Nếu mày chỉ biết làm tao bẽ mặt như vậy thì đừng nói với người khác mày là con tao! Tao không có cái loại con gái chẳng ra gì như mày!”
Vưu Khả Ý nghĩ, có lẽ cô bây giờ đã làm mẹ mất hết mặt mũi rồi đúng không?
Mẹ vốn không thích cô, hình như chỉ mong mình chưa bao giờ sinh đứa con gái này mà thôi.
Thế mà lúc cô còn đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên điện thoại được thông. Người bắt điện thoại không phải là mẹ, mà là ba.
Cô nghe giọng nói quen thuộc alo alo hai tiếng, sau đó lập tức chuyển giọng, như thể vừa nhận ra được điều gì, chần chừ hỏi: “Có phải, có phải Khả Ý không?”
Hô hấp của cô lập tức loạn nhịp, cuối cùng chỉ biết khàn giọng hỏi một câu: “Ba, dạo này ba và mẹ có khỏe không ạ?”
Hình như người đàn ông ở đầu bên kia muốn nói gì đó thì điện thoại đột nhiên bị cướp mất, giọng nói của mẹ lập tức xông vào tai Vưu Khả Ý.
“Khả Ý, là con phải không?” Giọng nói ấy hoàn toàn không cho cô có thời gian trả lời, vừa cao vừa đầy lo lắng, “Con đang ở đâu? Bây giờ con đang ở đâu?”
Tiếng sau cao hơn tiếng trước, câu sau to hơn câu trước.
Vưu Khả Ý khựng lại một chút, thấp giọng nói, “Con hiện đang ổn lắm ạ–”
“Rốt cuộc con đang ở đâu?!” Chúc Ngữ gần như thét lên để cắt ngang lời nói của cô, gào thét như một kẻ tâm thần, “Con ổn lắm? Con ổn lắm là sao? Trong bệnh viện, con đột nhiên không nói tiếng nào rồi biến mất, con có biết mẹ lo thế nào không hả? Mẹ, ba con, cậu con, chúng ta tìm con khắp nơi! Mẹ gần như đã tìm hết tất cả mọi nơi con từng đi qua mà không thể tìm thấy bóng dáng con đâu! Bây giờ con lại nói cho mẹ biết con đang ổn lắm sao?”
Nháy mắt trái tim của Vưu Khả Ý siết căng, như có người vừa đánh nặng mấy cái, đau đến mức hô hấp của cô muốn ngưng lại.
Vưu Khả Ý cố gắng kiềm chế cảm xúc, nén giọng nói: “Mẹ, không phải con cố ý, chỉ là, chỉ là con…” Âm thanh của cô càng run rẩy dữ dội hơn, cuối cùng mới miễn cưỡng lắm nói được một câu, “Con chỉ không biết làm thế nào, con chỉ không biết làm nào mới được mẹ đồng ý, con chỉ muốn được ở bên anh ấy, không phải con cố tình muốn khiến mẹ lo lắng—”
“Lo lắng? Con nghĩ mẹ chỉ lo lắng cho con hả?” Giọng nói của Chúc Ngữ sắc nhọn, bật cười, “Cả ngày mẹ không làm được chuyện gì chỉ biết tìm con khắp nơi! Mỗi ngày mẹ đều lo không biết liệu con có gặp chuyện không hay không, có bị thương không, có bị lừa không, có khi nào trở thành nạn nhân trên trang đầu của tờ báo ngày mai không! Mỗi ngày mẹ đều ăn không ngon ngủ không yên, nhắm mặt lại là như thấy con đang cầu cứu mẹ! Vưu Khả Ý, rốt cuộc con có trái tim không hả? Con có không—”
Lúc nói tới đây, Chúc Ngữ tạm dừng, giọng nói như bị gì cắt ngang, im bặt.
Trái tim của Vưu Khả Ý ở đầu này lập tức siết căng, mọi giác quan đều bị người ở đầu dây bên kia chộp lấy.
Sau đó cô nghe thấy một tiếng nức nở nghẹn ngào, vì không kiềm chế được nên mới không thể khống chế cảm xúc, cả người đều mất khống chế.
Cuối cùng Chúc Ngữ cũng khóc không thành tiếng, nói với cô, “Vưu Khả Ý, con về, con lập tức về ngay cho mẹ!”
Giờ phút này, có cơn gió rét lạnh thổi tới từ quảng trường, thổi tóc người rối tung, thổi như cắt vào mặt, thổi khiến cả người đều run rẩy, thổi khiến ruột gan như đứt từng khúc.
Vưu Khả Ý như một con rối bị đứt dây, đứng ngơ ngác không nói được lời nào.
Người ở đầu dây bên kia vẫn còn nức nở, từng tiếng một, như một tình tiết cao trào đến cực độ trong phim.
Trái tim đập từng nhịp, thế nhưng máu đã đông đặc.
Trong trí nhớ, Vưu Khả Ý chưa từng nhìn thấy mẹ khóc lần nào, một lần cũng không.
Vì sự cố trên sân khấu năm đó, chân mẹ để lại di chứng, chỉ cần trời trở lạnh là tái phát, đau đến mức cả đêm không ngủ được. Vưu Khả Ý nhớ, cứ nửa đêm là cô thường nghe thấy tiếng mẹ đi từ phòng ngủ ra phòng khách, đợi sáng hôm sau dậy, cô mở cửa phòng ngủ thì thấy mẹ đang nằm nghiêng người trên salon, thi thoảng có trở mình, mắt đỏ kè.
Thế nhưng ngay cả lúc đau đến không thể chịu nổi nữa, cô cũng chưa từng thấy mẹ khóc bao giờ.
Sau khi chị rời khỏi nhà, Vưu Khả Ý nghĩ mẹ sẽ khóc, vì từ nhỏ đến lớn, cô luôn cho rằng chị là tất cả thế giới của mẹ, mẹ đã dành hết sự dịu dàng và kiên nhẫn cho chị, thế mà mẹ vẫn không khóc. Tinh thần sa sút rồi ngủ cả ngày cũng được, nổi nóng trút giận lung tung cũng xong, cho dù có thế nào thì hình như thế giới của mẹ cũng không có chữ ‘khóc’.
Có lần Vưu Khả Ý nghĩ, có lẽ mẹ chính là người tuyết trong câu truyện cổ tích, vì lòng dạ quá cứng rắn, vì tính cách quá kiên định đến không thể phá vỡ nên đã đánh mất khả năng rơi nước mắt mất rồi.
Thế nhưng ngày hôm nay, trong tình huống mà cô hoàn toàn không ngờ, tiếng khóc của mẹ đã truyền tới từ đầu dây bên kia.
Không phải gào khóc, cũng chẳng phải muốn được cô thông cảm, đó là tất cả cảm xúc không thể kiềm chế, là tiếng nức nở, từng tiếng từng tiếng một mà phải khó khăn lắm mới có thể phát ra của người phụ nữ chưa bao giờ rơi nước mắt
Vưu Khả Ý cảm thấy gió từ xung quanh thổi tới không khiến khuôn mặt cô đau, mà từng cơn gió ấy xuyên tận vào lồng ngực, như một con dao đâm mạnh vào tim, vào phổi cô vậy.
Hoàn toàn không thể thở nổi.
Vừa hít vào một hơi thì đớn đau một lần.
Cô trầm mặc rất lâu, mãi khi tìm lại được năng lực ngôn ngữ của mình mới chầm chậm hỏi: “Nếu còn trở về, mẹ sẽ đồng ý cho con và anh ấy được ở bên nhau chứ?”
Tiếng nức nở cũng từ từ nguôi dần.
Cô chờ đợi, lo lắng không yên, cuối cùng cũng chờ được sự thỏa hiệp của mẹ.
Ở đầu dây bên kia, Chúc Ngữ hít một hơi thật sâu, dùng giọng nói khàn đặc và mệt mỏi nói: “Con về đi, trở về bình an. Chỉ cần con chịu trở về, mẹ sẽ không ép con làm gì nữa.”
Giờ phút này, trái tim của Vưu Khả Ý không chỉ đau mà còn có một cảm giác hưng phấn không thể kiềm chế.
Cô biết thế là không đúng, lúc mẹ khổ sở như vậy, đáng ra cô không được vui vẻ một chút nào, thế nhưng đây là lần đầu tiên tiến hành chiến dịch để được mẹ cúi đầu khuất phục, cũng là một bắt đầu mới dành cho cô và Nghiêm Khuynh.
Vưu Khả Ý hoang mang luống cuống đứng tại chỗ, cảm nhận tâm tình đang xoắn xuýt, những cảm xúc phức tạp không thể nói rõ thành lời, không chắc chắn mà lặp lại lần nữa: “Mẹ, mẹ đồng ý cho chúng con được ở bên nhau thật sao?”
Người ở đầu dây bên kia đã mệt mỏi đến cực hạn, thế nên giọng nói cũng chẳng còn sức mà tức giận: “Sẽ, mẹ sẽ, mẹ đồng ý cho các con được ở bên nhau, con muốn làm gì cũng được…”
Sau khi Vưu Khả Ý cúp điện thoại, cả người như đang nằm mơ. Lúc này, cô đã không ý thức đêm đông lạnh thế nào, cũng chẳng nhận ra mình đã đứng trong buồn điện thoại gió thổi rít gào này lâu đến vậy, cả người đều lạnh cóng.
Bước chân của cô nhẹ nhàng như đang mơ, đi tới trước cổng siêu thị, nhìn thấy người đang đợi mình. Thậm chí cô không để ý tới vẻ mặt của Nghiêm Khuynh, chỉ sải bước dài ôm chầm người ấy, kích động ghé vào tai anh nói: “Anh biết không? Mẹ em đã đồng ý cho chúng ta được ở bên nhau rồi! Mẹ đã đồng ý cho chúng ta được ở bên nhau rồi!”
Cô như một đứa trẻ hưng phấn không thể nào kiềm chế cảm xúc của mình, chỉ hận không thể bộc lộ niềm vui sướng này của mình cho cả thế giới biết.
Cô reo hò, nhảy cẫng lên, ôm người trong lòng la hét, không thèm để ý đến những người xung quanh đang nhìn họ bằng ánh mắt gì.
Cô chỉ cảm thấy mình chưa bao giờ vui vẻ như giờ phút này.
Cô nói: “Lần này hay lắm, em không phải lựa chọn giữa anh và mẹ nữa! Cuối cùng em có thể được quang minh chính đại ở bên anh, không cần phải chiến tranh lạnh với mẹ nữa rồi!”
***
Suốt một thời gian dài, Nghiêm Khuynh không nói một chữ, chỉ để mặc cô ôm mình, hết nhảy lại bật người, trở thành tiêu điểm của đám đông.
Anh cảm thấy mình đã thật sự cảm nhận được sự vui mừng sướng vui và sự thoải mái khi được trút hết gánh nặng, thế nên cũng vui cùng cô.
Nhưng suy nghĩ đó không làm anh dễ chịu hơn được một chút, vì người khóc lóc ở đầu dây bên kia không phải mẹ anh, thế nên anh chẳng hiểu được niềm sướng vui của Vưu Khả Ý, và ngược lại, anh còn có thể bình tĩnh tách ra, sau đó đặt tình cảm của mình của mình qua một bên, dùng lí trí để suy nghĩ tới những chuyện khác.
Anh tự hỏi bản thân: Thế này thì có thể xem là kết thúc chưa? Bọn họ có thể được bên nhau một cách quang minh chính đại rồi, sau này sẽ được người nhà của cô cho phép và chúc phúc, sau đó được ở bên nhau rồi sống thật hạnh phúc ư?
Anh rất muốn ngăn Vưu Khả Ý, sau đó nghiêm túc nói cô phải bình tĩnh một chút, phải suy nghĩ cho kĩ. Mẹ của cô không biết thân phận của anh, đến bây giờ cũng chỉ nghĩ anh là một người đàn ông bình thường nên mới thỏa hiệp, đồng ý cho hai người được ở bên nhau mà thôi. Nếu hai người cứ đến với nhau thế này, sau đó tùy tiện trở về quỹ đạo cuộc sống trước đây thì thân phận của anh sẽ nhanh chóng bị lộ ra ngoài ánh sáng.
Cho đến lúc này, thứ chờ đợi bọn họ không phải là cục diện được cha mẹ thỏa hiệp như ngày hôm nay.
Anh rất hiểu, hiểu rõ đến không cần phải suy nghĩ quá nhiều rằng đến một ngày đó, Vưu Khả Ý sẽ gặp một trận gió bão mưa dông đáng sợ hơn, anh sẽ hoàn toàn bị trục xuất ra khỏi thế giới của cô – nhất là ngày hôm nay, khi cô đã từng chạy trốn một lần thì chắc chắn ba mẹ sẽ càng trông chừng cẩn thận hơn, có lẽ cô sẽ không tìm được cơ hội nào để trốn ra được nữa.
Nghiêm Khuynh đã nhìn thấy rất nhiều hậu quả rất đáng sợ, có một nỗi kích động nhanh chóng lan đến mọi ngóc ngách trong người, hò hét trong từng tế bào, điên cuồng hò hét rằng anh phải thức tỉnh Vưu Khả Ý, khiến cô tỉnh táo lại từ trong niềm vui sướng hư vô mà mờ mịt này.
Thế nhưng, đến cuối cùng anh vẫn không làm gì cả.
Bởi vì sâu trong nội tâm, có một giọng nói càng lạnh lẽo hơn nói với anh: “Mày thật sự biết em ấy muốn cái gì sao?”
Trong siêu thị, cô ngẩn ra nhìn cảnh gia đình sum vầy hạnh phúc trên màn hình, trong mắt tràn ngập sự hân hoan và ao ước muốn mà không thể đạt được.
Trong buồng điện thoại, cô cầm điện thoại mà không hề nhận ra thời tiết rét lạnh thế nào, vì sự đau khổ khi khiến người thân đau lòng còn khó chịu hơn cả lúc trái tim bị dao cắt nhiều hơn vô số lần.
Cô nói với anh: ‘Lần này hay lắm, em không phải lựa chọn giữa anh và mẹ nữa! Cuối cùng em có thể được quang minh chính đại ở bên anh, không cần phải gây chiến tranh lạnh với mẹ nữa rồi!’
Từng câu từng chữ đều đang nói cho anh biết, vì ở bên anh, cô nhận được gì, mất đi thứ gì.
Trong mười ngày ngắn ngủi qua, anh đã bị nỗi vui sướng làm lu mờ lí trí, mới quên mất cảm thụ của cô, quên rằng dù cô thích anh bao nhiêu chăng nữa nhưng vì ở bên anh, thứ mà cô đã vứt bỏ chính là cha mẹ ruột thân thiết nhất của mình.
Sao lại không đau chứ?
Nghiêm Khuynh đứng nơi đó như một con rối gỗ, cảm nhận được niềm vui của Vưu Khả Ý, lẫn nỗi sợ hãi đến từ tận đáy lòng.
Sau đó, rốt cuộc anh cũng cử động, chầm chậm đưa tay đè Vưu Khả Ý lại, thấp giọng nói: “Xuỵt, em nói nhỏ thôi, kiềm chế một chút, mọi người đang nhìn kìa.”
Anh nhìn cô đang vui vẻ như một đứa trẻ, cả khuôn mặt đều sáng ngời, như một đóa hoa đang nở rộ trong kì rực rỡ nhất, xinh đẹp khiến người ta phải nín thở.
Đó là sự xinh đẹp mà suốt mười ngày ở bên nhau, không, là từ khi anh quen biết cô, chưa từng hay biết.
Cuối cùng anh cũng nhận ra, cô và gia đình đã gắn chặt với nhau thật sâu, cho dù có đi đến nơi nào, trái tim vẫn luôn ở mãi nơi ấy.
Nghĩ như vậy, anh lại bình tĩnh mà cười, ôm cô vào trong lòng, dùng giọng nói đầy ý cười nói với Vưu Khả Ý: “Được được, anh biết rồi. Mẹ em đồng ý là được rồi, em vui là được rồi.”
Vưu Khả Ý hưng phấn nói: “Vậy ngày mai chúng ta sẽ chuyển về nhé?”
Anh vẫn ôm cô như cũ, giọng nói vừa thoải mái, vừa mừng rỡ: “Được, chuyển về, đều nghe em.”
Trên quảng trường người đến kẻ đi, Vưu Khả Ý và anh ôm nhau, vì tư thế thân mật thế này, cũng vì tâm tình đang vui mừng quá đỗi, cô hoàn toàn không nhận ra người đang ôm mình có gì không đúng.
Cô chỉ nghe thấy giọng nói đầy ý cười của anh, không nhìn thấy vẻ mặt quá bình tĩnh kia.
Chỉ cảm thấy niềm vui sướng đến cực độ trào dân từ trong lòng, chẳng hay biết trong đôi mắt của người đàn ông đang ôm mình đang giấu những cảm xúc những phức tạp thế nào.
Nghiêm Khuynh rũ mắt, ngọn đèn đến đỉnh đầu chói mắt đến cùng cực, khiến bóng của mi mắt và lông mi của anh như trùng lên nhau.
Và trong bóng mờ bị che lấp đó, còn có cả tâm tình tuyệt vọng u ám không thể nhìn thấy ánh sáng, không thể cho người khác biết tới trong lòng anh, nó như giống dây leo đang mọc ra rồi lan tràn khắp mọi góc ngách trong cơ thể, sau đó bao trùm cả lồng ngực.
Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau - Dung Quang Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau