That is a good book which is opened with expectation and closed with profit.

Amos Bronson Alcott

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Quang
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Dao Tran
Upload bìa: Dao Tran
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 12
Cập nhật: 2016-10-26 16:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44
úc trở về bệnh viện, Vưu Khả Ý vừa đẩy cửa thì gặp đôi mắt của một người phụ nữ trong phòng bệnh. Người phụ nữ ấy gần bốn mươi, ăn vận sang trọng. Vưu Khả Ý sửng sốt.
Đối phương khách sáo hỏi: “Cô Vưu phải không nhỉ?”
Vưu Khả Ý gật đầu: “Vâng, là tôi.”
Thì ra là mẹ của Hựu Hựu tới rồi.
Chị ta đang đi công tác, sau khi biết con gái phải phẫu thuật trong bệnh viện thì lập tức chạy tới đây. Vì thế, Vưu Khả Ý được tự do, không cần ở lại bệnh viện trực đêm nữa.
Nghiêm Khuynh ở bên ngoài phòng bệnh chờ cô và mẹ Hựu Hựu trao đổi xong, hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”
Cô đáp: “Trung tâm huấn luyện có đặt khách sạn cho em rồi, chi bằng bây giờ về đó nhé?”
Vốn muốn bắt xe về khách sạn, thế mà hai người ra khỏi bệnh viện thì chẳng thấy xe nào đỗ lại.
Vưu Khả Ý do dự nói: “Vậy thì sao mà về đây?”
Nghiêm Khuynh nghiêng đầu hỏi cô: “Em mệt không?”
“Không mệt.”
“Vậy mình đi bộ đi.” Anh nắm tay cô một cách tự nhiên, chầm chậm bước về phía trước.
Cô cúi đầu nhìn bóng hai người bị đèn đường kéo dài thật dài, từ từ cong khóe môi, cũng nắm tay anh thật chặt.
Trên trời có tuyết rơi nhè nhẹ, không khí rét lạnh ẩm ướt tới thấu xương. Ấy mà trong trái tim cô như đang có một ngọn lửa ấm áp, xua tan hết cái rét căm căm.
Lúc trở về khách sạn, chẳng biết nhân viên trực đã chạy đi đâu, trước quầy lễ tân không có ai cả.
Nghiêm Khuynh đưa thẳng cô đến cửa, hành lang yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn nhàn nhạt soi lên thảm trải sàn màu đỏ sậm.
Cô lấy thẻ phòng trong túi xách ra, cúi đầu mở cửa.
‘Tách’ – Cửa mở.
Bỗng dưng Vưu Khả Ý cảm thấy hồi hộp, lại nghe thấy Nghiêm Khuynh ở sau thấp giọng nói: “Anh đi đặt phòng.”
Cô cầm thẻ phòng không nói, chỉ quay lại nhìn anh, ngập ngừng bảo: “Hình như quầy lễ tân không có ai cả…”
“Chắc là đi vệ sinh rồi.”
Cô dừng lại một chút, lo lắng hỏi: “Vậy nhỡ đâu không quay lại thì sao?”
“Anh có thể chờ mà.”
“Nhưng, nhưng nếu vẫn không quay lại thì sao?”
“Sẽ về thôi.” Anh bật cười, cúi đầu hôn lên trán cô, “Đã khuya lắm rồi, em cũng bận rộn cả một ngày, mau đi tắm nước nóng, sau đó ngủ sớm một chút. Yên tâm đi, anh đặt phòng nào sẽ nói số phòng cho em biết.”
Anh xoa đầu cô, xoay người rời đi. Thế nhưng ngay sau đó, người ở sau bỗng dưng dán lên lưng anh.
Hai tay của cô gái nhỏ kia vòng quanh hông anh, khe khẽ nói: “Đừng đi mà!”
Cả người Nghiêm Khuynh khựng lại.
“Đừng đi mà.” Vưu Khả Ý thì thầm, cố gắng để tỏ ra tự nhiên chẳng sao cả, “Ở… ở lại với em được không?”
Nghiêm Khuynh đưa lưng về phía cô, suy nghĩ một chút mới nói: “Vưu Khả Ý, anh là đàn ông.”
“Em biết…” Cô hơi bối rối.
“Đêm khuya, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng—” Giọng nói của anh vừa bình tĩnh vừa dịu dàng, như kể lại sự thật, “Chuyện này truyền ra ngoài, ảnh hưởng không tốt cho em.”
“Không ai biết đâu.” Giọng nói cô nhỏ xíu nhưng cố chấp, “Huống chi, huống chi hôm trời mưa tối lần trước, chẳng phải em cũng ngủ ở nhà anh sao.”
“Đó là tình huống đặc biệt, em không mang chìa khóa.” Anh kiên nhẫn giải thích.
“…” Vưu Khả Ý nói không ra lời.
Nghiêm Khuynh lại dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng cô như an ủi, thấp giọng nói: “Ngoan, nghe lời anh được không?”
Nhất thời Vưu Khả Ý nghẹn lời, cũng chẳng tìm được một lí do nào tốt hơn để anh ở lại, thế nhưng vòng tay đang đặt trên lưng anh vẫn không chịu buông ra.
Thật ra cũng chẳng thể nói giờ phút này cô đang nghĩ gì trong lòng, chỉ là không muốn anh rời khỏi tầm mắt mình, một bước cũng không.
Tốt nhất là phải ở bên nhau, nhiều hơn một chút thôi cũng được.
Tốt nhất là tại một thành phố xa lạ không ai quen biết bọn họ này, liều lĩnh bất kể mọi thứ để ở bên nhau như mọi đôi trai gái đang yêu đương cuồng nhiệt khác.
Tốt nhất là… Hô hấp của cô dồn dập.
Tốt nhất gì đây?
Cô cũng không biết.
Tình yêu anh mang đến vừa tha thiết vừa cháy bỏng, những điều anh nói tối nay đã khiến Vưu Khả Ý run lên. Cô muốn báo đáp, muốn trả lại, muốn lấy tình cảm và rung động như thế ra. Thế nhưng cô không thể thốt nên lời, chỉ biết dùng hành động không thể nói rõ nguyên nhân này hòng bày tỏ nỗi xúc động trong tim.
Sự càn rỡ tùy tiện luôn ẩn sâu trong xương cốt nay như vừa được thả ra ngoài, cô tha thiết muốn làm vài chuyện phản loạn nào đó, khát khao được gần gũi với anh hơn, khát khao xảy ra những chuyện mà chưa bao giờ nghĩ tới nhưng lại như đã bắt đầu trong tiềm thức từ rất lâu rồi, khát khao giữ anh lại, thỏa mãn những ham muốn được giấu thật sâu trong bóng tối đang rục rịch ngóc đầu dậy.
Nghiêm Khuynh dịu dàng, gỡ tay cô từng chút một, xoay người nhìn cô.
Vưu Khả Ý cúi đầu, tầm mắt dừng lại trên giày của mình, hai gò má nóng hổi.
Nhưng cô lại nói: “Đừng đi mà.”
Giọng nói rất nhỏ, khẽ khàng, nhưng rất chắc chắn.
Nghiêm Khuynh nhìn mái đầu đen nhánh của cô, có một cảm xúc chẳng thể nói nổi nên lời bất ngờ lên men, biết là không đúng, biết không tốt cho cô, nhưng anh lại nhốt hết những suy nghĩ đầy tính giáo lý giảng đạo đang tràn ngập trong đầu kia vào trong góc, sau đó trả lời: “Được.”
Anh kéo tay cô, đẩy cánh cửa đã được mở sẵn từ trước.
Lúc Vưu Khả Ý đang tắm trong nhà vệ sinh, Nghiêm Khuynh đã an vị trên ghế salon.
Anh cúi đầu nhìn cái bàn trước mặt, trong khoảnh khắc đó có rất nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu.
Có một giọng nói hỏi anh: Nghiêm Khuynh, mày đang mong ngóng cái gì đó?
Anh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không biết có phải điều hòa đang bật hơi cao không mà không khí có phần ngột ngạt.
Sau đó anh lại nghe một âm thanh khác lạnh lùng nhắc nhở: Cô gái nhỏ ấy không hiểu chuyện, chẳng lẽ mày cũng không hiểu? Các người mới ở bên nhau được bao lâu? Mày chuẩn bị làm gì vậy?
Âm thanh thứ nhất lại phản bác: Có xảy ra chuyện gì cũng không phải một mình mày quyết định, nếu em tình anh nguyện, bầu không khí lại vừa hợp, có thể xảy ra bất kì chuyện gì. Hơn nữa, trai gái hoan ái thì có gì mà không đúng?
Có rất nhiều suy nghĩ ùa ra vào lúc này.
Sau đó anh nghe thấy cửa phòng tắm được mở ra, ngẩng đầu lên, cô gái nhỏ của anh đã mặc áo may ô trắng và quần jeans đi ra, tóc ướt sũng trên vai, vì được tắm rửa nên hai gò má ửng hồng sáng bóng.
Cô nhìn anh hơi bất an, thế nhưng lại cố gắng tỏ ra tự nhiên.
Trái tim của anh đã đứng im trong giây phút đó.
Anh nhìn Vưu Khả Ý, ánh mắt yên tĩnh và sâu thăm thẳm.
Không khí cứ khô nóng ngột ngạt, như loáng thoáng có gì đang bốc cháy.
Tim của Vưu Khả Ý muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ có thể cố gắng duy trì sự bình tĩnh, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Anh, anh muốn đi tắm à?”
“Lát nữa.” Anh đúng dậy, lấy máy sấy trong ngăn tủ, sau đó kéo ghế trước bàn ra, quay đầu gọi cô, “Em đến đây.”
Vưu Khả Ý cứ thế mà đi tới trước mặt anh, cả người cứng ngắc sắp không chịu nghe theo sai khiến, sau đó bị anh cứ thế mà đè xuống ghế ngồi.
Trước mặt hai người là tấm gương sáng bóng, cô nhìn cảnh trong gương. Mỗi một động tác của anh đều bị đôi mắt của Vưu Khả Ý biến thành pha quay chậm, từng động tác từng cử động đều bị quay lại trong con ngươi cô, cực kì rõ nét.
Anh bình tĩnh cắm chốt điện của máy sấy.
Anh nhấn nút bật.
Anh giơ tay trái, cầm phần tóc ướt sũng của cô, trong tiếng vù vù ầm ĩ, bắt đầu sấy tóc cho Vưu Khả Ý.
Hơi gió ấm thổi lất phất qua gò má, trái tim cũng như bị chọc ghẹo theo.
Những sợi tóc bay múa lượn vờn tự do trong không khí, có suy nghĩ hơi cả gan, muốn tùy ý, dưới sự trêu ghẹo cũng đã giành được tự do, nóng dần lên, cũng xôn xao.
Vưu Khả Ý nhìn anh đang cẩn thận lại chăm chú sấy tóc cho, hành động có vẻ lạ lẫm không quen, cũng chả thành thạo, có thể nhận ra đây là lần đầu tiên anh giúp người khác làm chuyện này.
Có một cảm giác thỏa mãn đang dần phình to trong lồng ngực, tràn ngập cả trái itm.
Lúc nghe thấy máy sấy vừa bị tắt, không khí lại trở về yên tĩnh, ma xui quỷ khiến thế nào Vưu Khả Ý lại vươn tay, nắm chặt cổ tay anh.
Trong gương, người đàn ông hơi khựng lại, từ từ ngẩng đầu nhìn cô.
Đột nhiên cô xoay người, đứng dậy, vừa đá ghế qua một bên vừa vòng tay lên cô anh, bất chấp tất cả mà dán môi lên.
Vừa nóng hổi vừa mềm mại.
Ngọt ngào như kẹo bông gòn, thế nhưng lúc da thịt dán lên nhau thì như có tóe ra tia lửa, đốt nóng khiến cả người cảm giác đau râm ran.
Cô không biết hôn môi, anh cũng chả có kỹ xảo gì, thế nhưng có những việc hình như là bản năng của con người, cho dù không thành thục vẫn có thể khiến mọi thứ được xảy ra theo thứ tự hẳn hoi.
Nụ hôn này khác với nụ hôn trước cửa nhà anh lần trước, không dịu dàng tình tứ như vậy, có nhiều dục vọng muốn tìm kiếm kích thích và dò tìm trong bất chấp hơn.
Vưu Khả Ý thử cắn nhẹ lên môi anh, dò xét, đưa đầu lưỡi non mềm ấm áp đi vào, chạm một đầu lưỡi mềm mại còn nóng hổi hơn.
Mà cuối cùng thì Nghiêm Khuynh cũng vòng tay qua lưng cô, muốn dán chặt Vưu Khả Ý vào mình, sau đó không do dự chi nữa, đáp lại cô.
Anh mút đầu lưỡi non mềm, sau đó ngăn môi cô, thổi hết hơi thở của mình qua, không giữ một chút. Môi răng khắng khít, vuốt ve nhè nhẹ từng cơn, hô hấp hòa vào nhau, cơ thể hai người kề sát.
Dưới bàn tay anh là cơ thể mềm mại và nhỏ nhắn của cô, cách một lớp áo như có như không, nhiệt độ cơ thể của Vưu Khả Ý trực tiếp tiến tới lòng bàn tay anh.
Nghiêm Khuynh chưa từng cảm giác rõ ràng như giây phút này, người trong lòng mềm mại và yếu ớt, yếu ớt như thể anh chỉ hơi dùng sức là có thể khiến cô bị thương.
Cô hoàn toàn dựa cả vào anh.
Cô không giữ lại, giao hết bản thân mình cho anh.
Anh càng đi sâu thăm dò tất cả mọi thứ của cô, lòng bàn tay bắt đầu vô thức di chuyển từ bờ vai Vưu Khả Ý, đến lưng, đến bên hông.
Anh cảm nhận cô đang cố gắng thở dốc, hơi run rẩy.
Anh mở to mắt nhìn hai gó má đỏ bừng và đôi mắt nhắm nghiền của cô, đột nhiên cảm giác có một dục vọng cuộn trào trong cơ thể đang bao phủ tất cả, kể cả lí trí và tình cảm của anh.
Anh muốn ôm cô nhập sâu vào cơ thể.
Mỗi tấc, mỗi giây.
Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau - Dung Quang Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau