Bạn bắt đầu từ đâu không quan trọng, quan trọng là kết thúc ở chỗ nào.

Dorothy Fields & Coleman

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Quang
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Dao Tran
Upload bìa: Dao Tran
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 12
Cập nhật: 2016-10-26 16:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41
úc sáu giờ Vưu Khả Ý dậy, khi nhìn qua cửa sổ đối diện thì trong nhà Nghiêm Khuynh tối om om, không có một chút ánh sáng.
Ngoài trời cũng tối đen như mực, cứ như đêm Bình an hôm qua vẫn chưa trôi mất, thế nhưng chiếc đồng hồ treo tường đã tuyên cáo rằng Chúa đã giáng trần theo đúng hẹn.
Cô hơi uể oải khi nghĩ hai người không được ở bên nhau trong ngày lễ Giáng sinh đầu tiên, thế nhưng vẫn luôn không ngừng an ủi chính bản thân, cần chi chơi lễ nước ngoài, chúng ta phải coi trọng truyền thống, ấm chỗ ngại dời.
Ừ, đúng thế.
Coi trọng truyền thống, ấm chỗ ngại dời là điều mà mỗi người Trung Quốc đều phải làm.
Thế nhưng lúc ra khỏi nhà, cô vẫn không thể kiềm chế mà xụ mặt—
Mỗi người Trung Quốc đều phải làm sao?
Sao cô vẫn không thấy vui vẻ lắm…
Buồn bã ủ rũ đi vào thang máy, nhấn nút, sau đó gục đầu lê từng bước ra ngoài, mở cửa chung cư trong đại sảnh, từ đầu tới cuối, tầm mắt của cô vẫn luôn dừng lại trên mu bàn chân mình, không hề dời đi.
Mãi đến khi—
“Vưu Khả Ý.” Âm thanh dịu dàng lành lạnh ấy cắt ngang bầu không khí giá rét tịch mịch, xông tới lỗ tai cô.
Ban đầu cô còn tưởng mình ảo giác, chứ không thì tại sao chưa tới sáu giờ rưỡi, chó mèo vẫn còn đang ngủ thì lại nghe thấy giọng nói của đại ca xã hội đen chứ?
Nhưng Vưu Khả Ý vẫn ngẩng đầu lên theo bản năng, sau đó phát hiện ra, đó không phải ảo giác.
Đại ca xã hội đen mà cô luôn nghĩ tới đang thong thả dắt ‘con trâu đen’ của mình chờ trước hành lang, trên tay lái còn treo một cái cà mên giữ nhiệt, cơ mà nhìn lại thấy khá là quen thuộc…
A, cái này không phải là cà mên mà lúc anh bị thương, cô để lại trong căn phòng nát ở thành Bắc đó sao?
Anh vẫn còn giữ ư?
Thấy vẻ mặt của Vưu Khả Ý ngơ ngơ ngác ngác, trong mắt Nghiêm Khuynh có ý cười nhàn nhạt thoáng qua, anh lấy cà mên treo trên tay lái xuống, nhét tới trước ngực cô.
“Sao, anh anh dậy sớm vậy?” Khuôn mặt của Vưu Khả Ý vẫn còn đang rất ngỡ ngàng, sau đó cầm cà mên giữ nhiệt, tò mò hỏi, “Cái này là gì vậy?”
“Cháo.” Nghiêm Khuynh vẫn luôn lời ít ý nhiều, dừng lại một chút, bổ sung thêm một câu, “Thịt viên băm nhỏ, cháo nở mềm, cho muối vừa đủ, không mặn chết em.”
“…” Vưu Khả Ý nghe được nửa câu đầu thì đang cực kì cảm động, thế nhưng khi nghe tiếp nửa câu sau được anh bổ sung, nháy mắt, trong đầu có hiện tượng chập mạch.
(⊙o⊙)
Anh chỉ thuận miệng nói vậy thôi hay đang trêu cô đó?
Sao cô cứ cảm thấy là lạ vậy…
Thế nhưng cũng chẳng kịp hỏi nhiều, Nghiêm Khuynh đã nhanh chóng đội mũ bảo hiểm thay cô, sau đó ngồi lên xe mô tô, “Lên đi, anh chở em đến bến xe.”
Vưu Khả Ý vừa trèo lên vừa làm bộ cau mày nói: “A, sáng sớm hôm nay, anh vì nấu cháo cho em, sau đó là đưa em tới bến xe mà anh dậy sớm thế à?”
“Ừ.”
“Ngốc quá, em có thể ra tiệm ăn sáng được mà!” Cô nói cứ như ghét bỏ lắm, nhưng vừa nói vừa kéo cà mên giữ nhiệt vào trong ngực, sau đó vòng hai tay ôm ngang hông anh, khóe miệng từ từ kéo cao.
“Vì anh suy nghĩ không chu toàn. Anh chỉ nghĩ trời lạnh, dễ ngủ nướng, sợ em ngủ quên lại vội vội vàng vàng vừa dậy đã đi ngay, quá nửa sẽ không có thời gian làm bữa sáng, kết quả lại quên em có thể ăn bên ngoài.” Anh đưa lưng về phía cô, nói hờ hững như bình thường, sau đó còn không yên tâm hỏi: “Em ngồi vững chưa?”
“Vững rồi.” Hai tay cô ôm chặt thêm chút nữa, dán mặt lên lưng anh, đã thế còn tiếp tục thêm mắm dặm muối chê bai, “Hơn nữa bên ngoài có taxi, anh cũng đâu cần tiễn em. Cái xe không mui này của anh lạnh ngắt, có thể khiến đầu trâu cũng bị đông chết.”
“Ừ, đúng là có hơi keo kiệt.” Nghiêm Khuynh thành thật đáp, lúc vừa khởi động xe mô tô, cách tiếng nổ máy vang rền, anh khẽ quay đầu, không nhìn thấy cô nhưng lại đủ cho Vưu Khả Ý nghe thấy câu nói tiếp theo của anh, “Nhưng em vừa ngốc vừa ngây thơ, tùy tiện có thể ngồi lên xe taxi của một người đàn ông xa lại. Thói đời bây giờ, lòng người không như trước, chẳng phải tài xế nào cũng chính nhân quân tử, phẩm hạnh đoan chính như anh đâu.”
Cuối cùng cô cũng bật cười khanh khách, ôm hông anh mà cười đến run người.
Cười cười, thế mà vành mắt lại ươn ướt.
Sao anh lại suy nghĩ quá ít, lo lắng không chu toàn chứ? Anh đã nghĩ thay cô rất nhiều điều, nhiều đến mức lo lắng cứ chất chồng thêm một tầng lại một tầng, vậy nên chuyện gì cũng muốn làm thay cho.
Lại nhớ về những ngày bị cha mẹ sao lãng, cô thường xuyên tức tối vì cảm thấy ông trời đã đối xử không công bằng với mình, lúc nào cũng chỉ quan tâm đến chị, còn cô thì phải tự làm mọi chuyện.
Còn nhớ hồi chị học cấp ba, cô học cấp hai, tối nào cũng nhìn mẹ pha sữa thơm ngon mang vào phòng của chị, còn cô giương mắt mong đợi ngồi trên giường chờ, lại chỉ chờ được một câu nói lạnh như băng của mẹ: “Chị con phải thi vào đại học, không có thời gian pha sữa, thành tích của con không tốt, bài tập cũng chẳng nhiều, không thấy lười chảy thây ra rồi à? Không tự mình đi pha đi?”
Mẹ thậm chí còn chuẩn bị sẵn nước rửa mặt cho chị, bôi kem đánh răng sẵn lên bàn chải, chỉ cần Vưu Lộ bước chân vào toilet là có thể hưởng thụ tình yêu của mẹ.
Từ lúc đó, Vưu Khả Ý đã tự nhủ với mình: Vì mày không tốt, mày không đủ xuất sắc thế nên mày không được khao khát những thứ chỉ thuộc về những người xuất sắc như là tình thương của cha tấm lòng của mẹ, mày chỉ có thể tự làm chuyện của mình mà thôi.
Nhưng nào có ai ngờ? Mười năm đằng đẵng sau đó, cô ngồi sau xe máy của một gã côn đồ mà trước đây chưa bao giờ nghĩ là sẽ đến với nhau, thân thiết ôm siết thắt lưng anh, cứ ôm ấp trong lòng mãi, là anh đã dậy lúc trời còn chưa rạng để nấu cháo cho cô, để mặc anh chở mình đến bất kì nơi nào.
Thì ra chả phải cô không tốt, không đủ xuất sắc cho nên mới không nhận được tình yêu mà mình hằng tha thiết, chẳng qua người kia khoan thai tới chậm thôi, thế nhưng phần tình cảm này đã nhảy vào lòng cô rồi.
Nghiêm Khuynh đưa cô đến bến xe, dẫn cô vào phòng chờ để ăn cháo, sau đó tự đi mua vé thay.
Vì còn sớm quá nên hầu như không có ai xếp hàng, anh nhanh chóng mua được vé rồi về bên cạnh Vưu Khả Ý.
Anh không ngồi xuống, chỉ đứng đó từ trên cao nhìn xuống, cô ăn từng muỗng cháo nhỏ. Chóp mũi cô bé bị đông lạnh nên hơi đỏ hồng, trông như một con thú nhỏ đáng thương.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, cháo nóng hôi hổi tỏa ra hơi nóng, hình như mắt cũng đang lóng lánh ánh nước, hai gò má đỏ bừng, khóe miệng…
Anh hơi khựng lại một chút, đưa tay nhẹ nhàng xẹt qua bên môi cô, hạt cháo nho nhỏ kia lập tức dính lên tay anh.
Nháy mắt, mặt Vưu Khả Ý đỏ bừng..
Nhưng mà những giây phút ‘ám muội’ này trôi qua quá nhanh, cô còn chưa được hưởng thụ đủ thì đã đến giờ phải đi rồi.
Lần này có ba bạn nhỏ tham gia thi đấu, vốn quản lý định điều một chiếc xe từ trung tâm huấn luyện chở cô trò gồm ba đứa nhỏ và Vưu Khả Ý đến thẳng thành phố Z, thế nhưng gia cảnh của mấy đứa nhỏ đều rất tốt, cha mẹ tụi nó tỏ ý muốn tự đưa con đi, thế nên Vưu Khả Ý bị lẻ loi.
Bất đắc dĩ, cô đành phải tự ngồi xe đến Lâm thị ngủ lại trong một khách sạn đã đặt trước, rồi mới gặp tụi nhỏ sau.
Trận thi đấu diễn ra trong hai ngày rưỡi, suy nghĩ mình phải ở lại một thành phố xa lạ kia suốt hai ngày rưỡi…
Cô đứng trong sân ga, nhìn xe buýt đang chầm chậm đi về phía mình, quay đầu nhìn Nghiêm Khuynh bịn rịn không nỡ rời xa. Nghiêm Khuynh hơi dừng lại, bước hai bước tới ôm cô vào lòng.
“Đi sớm về sớm.” Anh nhẹ giọng nói, sau đó cúi đầu nhìn mắt cô, không kiềm được mà hôn lên mí mắt của Vưu Khả Ý.
Đi sớm về sớm.
Đó là một câu nói hoàn toàn chẳng có tí tình cảm nồng cháy gì hết nhưng Vưu Khả Ý không kiềm được tim đập thình thịch, sau đó lại rối loạn hô hấp vì nụ hôn khẽ của anh.
Không xong rồi, càng lúc càng không nỡ thì biết phải làm sao?
Cô thở dài, bước một bước quay đầu ba lần nhìn anh, cuối cùng lại đứng trước cửa sổ vẫy tay với Nghiêm Khuynh mãi.
Anh vẫn đứng ở đó.
Mãi đến khi xe buýt của cô đã rời khỏi cổng lớn của trạm xe, cách một khoảng rất xa, cô không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, anh vẫn chưa hề rời đi.
Trên trời lúc này vừa hay có tia sáng bàng bạc mới nổi, xung quanh mờ mịt, không khí lạnh đến mức muốn đông cứng phổi, trong trạm xe chỉ có mấy chuyến xe sớm lẻ loi, không thấy bóng dáng ai cả.
Thế nhưng Nghiêm Khuynh đứng ở đó, dáng người cao ráo thẳng tắp như một cây dương ngạo nghễ và sừng sững.
Anh vẫn lặng lẽ nhìn theo hướng cô đi, cho dù Vưu Khả Ý không thấy rõ mặt anh, thế nhưng cũng không kiềm mà run lên vì dáng dấp ấy.
Vưu Khả Ý liều mạng vẫy tay với anh, mãi khi bóng anh mất hẳn trong tầm mắt, bỗng nhiên cô dựa vào ghế, hai mắt nhắm nghiền, sau đó hít một hơi dài.
Rõ ràng Vưu Khả Ý biết tâm trạng này không hẳn là đau khổ khi chia tay mà nhiều hơn là do sự ỷ lại chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, ỷ lại đến muốn không rời đi, ỷ lại đến mức cho dù biết chỉ là tạm chia tay trong chốc lát thôi mà lòng dạ đã rối bời, mắt và mũi đều cay xè.
Tài xế nhìn cô gái đang ngồi ở hàng thứ nhất qua gương, cười nói: “Tuyến này của mình chỉ đi đến thành phố bên cạnh cách nửa giờ đồng hồ thôi, cô bé khóc gì đó? Lớn vậy rồi mà còn khóc nhè à?”
Vưu Khả Ý không nhịn được mà bật cười, mở to mắt nhìn bác, “Cháu bị cảm, bị cảm ạ.”
Mặt đỏ, vành mắt cũng đỏ.
Mắt nóng hổi, lồng ngực cũng nóng hổi.
Trong hai ngày ở thành phố Z, buổi sáng, Vưu Khả Ý sẽ mang ba đứa nhỏ tới nhà văn hóa trong thành phố để tham gia thi, tối về thì gọi điện thoại cho Nghiêm Khuynh.
Anh nói ít quá, thường chỉ toàn mình cô hưng phấn lải nhải từng việc lớn nhỏ đã xảy ra trong ngày hôm nay, còn anh lại không chen vào câu nào, chỉ liên tục nhẹ giọng ‘Ừ’ một cái mỗi lần cô dừng lại, tỏ ra mình đang nghe.
Nói được cả buổi, bỗng nhiên Vưu Khả Ý lại xìu xuống, sau đó nhỏ giọng hỏi anh: “Có phải em nói nhiều lắm không?”
Anh cười sâu xa, “Vừa hay bù đắp.”
Lời ít ý nhiều khiến cô ngẩn người, một lúc sau mới có phản ứng thì bên kia điện thoại đã im lặng mà cười.
Ngày thứ ba vốn phải về rồi, Nghiêm Khuynh đã canh giờ trước để đến bến xe đón cô, thế nhưng chờ mãi chờ mãi, chờ tới sáu rưỡi tối mà vẫn không thấy người đã nói nhất định sẽ về trước sáu giờ đâu.
Anh cứ tưởng là kẹt xe, sợ càng giục thì cô càng sốt ruột, thế nên cố dằn lòng tiếp tục chờ.
Thế nhưng đã quá giờ hẹn một tiếng đồng hồ, cuối cùng anh không nhịn nổi nữa, gọi điện thoại.
Di động của Vưu Khả Ý đang trong trạng thái bận.
Năm phút sau, anh gọi ba cuộc, đầu bên kia vẫn là một giọng nữ cứng nhắc lặp đi lặp lại: “Xin chào, số điện thoại bạn đang gọi đang được sử dụng, xin vui lòng gọi lại sau.”
Mười phút sau đó, anh liên tục nhấn nút gọi, cuối cùng bỗng được đổi lời thông báo, thành trạng thái tắt máy.
Đã xảy ra chuyện gì?
Vưu Khả Ý chưa bao giờ không nhận điện thoại cả, mà nay, tiếng báo bận biến thành tắt máy, anh không hoàn toàn không biết tình huống của cô bên kia thế nào.
Nghiêm Khuynh đứng thừ người ra, mày càng nhíu sâu hơn, nhìn sắc trời đen kịt, trái tim bắt đầu đập mạnh điên cuồng, không thể khống chế.
Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau - Dung Quang Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau