Outside of a dog, a book is man's best friend. Inside of a dog it's too dark to read.

Attributed to Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Quang
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Dao Tran
Upload bìa: Dao Tran
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 12
Cập nhật: 2016-10-26 16:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40
ì Phương Thành lật lọng, coi thường cái gọi là đạo nghĩa, thế nên nhanh chóng bị người trong giới khinh thường. Thời gian bị bắt vào ngồi xổm trong cục cảnh sát, không ai giúp gã, kết quả sau đó thế nào thì không ai hay biết.
Theo Lục Khải nghe ngóng thì hình như người phía trên của gã rốt cuộc cũng đã giúp một tay, thế nhưng hình như sau đó dự định vạch rõ giới hạn đàng hoàng. Gã cụp đuôi cun cút trốn tới nơi khác, có lẽ cả đời này không quay lại nữa.
Cái kết cuộc mà Nghiêm Khuynh đã liều mạng dùng ma túy quá liều dẫn tới suýt mất mạng đã kết thúc thắng lợi một cách rực rỡ, từ đó về sau, cuộc sống thật thái bình.
Mỗi sáng anh sẽ ra ngoài làm việc, tối đến trung tâm huấn luyện đón Vưu Khả Ý, sau đó cùng tới hàng quán bán quà vặt ăn khuya, đi dạo quanh tiểu khu một chút, cuối cùng thì về nhà.
Vưu Khả Ý không hỏi anh làm gì bao giờ, anh cũng chẳng nói về những chuyện đó trước mặt cô. Thi thoảng có người gọi tới cho anh, miễn là có Vưu Khả Ý, anh luôn cố gắng không nhận điện thoại, mãi sau khi hai người tách ra rồi mới quay về xử lý những chuyện ấy sau.
Có lần Vưu Khả Ý và anh đang tạm biệt nhau dưới lầu, sau khi về nhà, việc đầu tiên là kéo rèm cửa sổ, muốn vẫy tay nói chúc ngủ ngon với anh. Thế nhưng Nghiêm Khuynh ở đối diện lại đang đứng trong phòng khách nghe điện thoại, nghiêng người về phía cô, miệng còn ngậm thuốc, vừa châm thuốc vừa sốt ruột nói gì đó.
Cô đứng trước cửa sổ nhìn anh, thấy vẻ mặt anh âm trầm đang nói điện thoại, nói một lúc có vẻ khá tức giận, hung dữ ném cái bật lửa đang cầm trong tay.
Cái bật lửa biến mất trong tầm mắt cô, thế nhưng cô lại gần như có thể tưởng tượng được tiếng nổ tung vang rền của nó khi đụng vào tường.
Nghiêm Khuynh như vậy và Nghiêm Khuynh xuất hiện trước mặt cô hoàn toàn không giống nhau, có thể nói, như hai người khác biệt.
Nụ cười của Vưu Khả Ý ngưng lại trên khóe môi, sau đó nhẹ nhàng buông tay, để rèm cửa rũ xuống lần nữa.
Có ai lại trước sau như một hoàn toàn đâu chứ? Trong mắt Nghiêm Khuynh, Vưu Khả Ý là một cô học trò của viện múa, hồn nhiên ngây thơ hoạt bát, thế nhưng trước mặt ba mẹ, chẳng qua chỉ là một đứa con phản loạn không nghe lời, không biết suy nghĩ.
Cô mang phần rực rỡ đến cho anh, và tương tự, anh cũng dành sự ấm áp nhất của mình cho cô.
Suy nghĩ thế đẹp đẽ như một câu chuyện thiếu nhi, còn những bí mật đã được chôn dấu không lộ ra ngoài, cần chi phải vạch trần nữa?
Đêm Giáng sinh hôm đó, cô giáo Tô của trung tâm huấn luyện được bạn trai đích thân lái xe tới đón đi hẹn hò, thế nên đã cho tan lớp sớm hơn mười phút.
Sau khi vừa nhận được điện thoại của bạn trai gọi tới, trông rất vui vẻ, lấy túi trong điểm trong giỏ sách ra, nào là phấn nền, phấn má hồng, bộ kẻ mày, phấn mắt… Cô ấy đổ ra một đống lớn lên bàn, sau đó liều mạng dặm lại lớp trang điểm.
Vưu Khả Ý cười tủm tỉm trêu: “Ối chà, nhà cô Tô mở quầy bán mỹ phẩm à, mỹ phẩm không tốn tiền sao? Trông thế này là muốn mang hết phấn đắp lên mặt mình đấy à?”
Mặt cô giáo Tô ửng đỏ, vừa cầm son tô lên môi, vừa không giấu nổi ý cười mà nói: “Anh ấy đang đứng dưới lầu chờ, không phải chị sốt ruột sao! Nói nhỏ cho em biết, tối qua, lúc ảnh tắm chị lấy điện thoại của ảnh lên Taobao, kết quả nhìn thấy ảnh đã đặt mua hoa hồng của Roseonly, cũng phải hơn ba ngàn! Mấy ngày lễ trước đây anh ảnh cũng có tặng hoa hồng nhưng chưa bao giờ tặng thứ mắc như vậy, chị đoán không chừng hôm nay ảnh sẽ cầu hôn chị, đương nhiên phải trang điểm cho đẹp một chút chứ!”
Vưu Khả Ý cũng từng nghe nói về nhãn hiệu Roseonly này. Cửa hàng hoa này lấy loài hoa hồng cao quý của hoàng thất mà cả gan đưa ra một quy tắc kì lạ là ‘Cả đời này chỉ tặng cho một người’, viết rồi là làm chứng, không thể sửa đổi. (*)
(*) Roseonly là thương hiệu hoa cao cấp ra đời vào tháng 1/2013. Bất cứ khách hàng nào muốn đặt hoa đều phải điền tên của người nhận hoa. Một khi cái tên này đã được xác nhận, nó sẽ được lưu vào hệ thống dữ liệu của thương hiệu và không được phép thay đổi. Mỗi nam giới chỉ được mua một lần và tặng cho đúng một người.
Và đương nhiên, giá cả cũng đắt đến lạ thường.
Lúc cô giáo Tô đi, Vưu Khả Ý ở đó, cười đùa cổ vũ cho cô ấy: “Mau đi mau đi, đẹp đến mức khiến em không hít thở nổi rồi! Em cam đoan chị sẽ khiến ảnh chết mê, tuyệt đối không làm ảnh hối hận khi muốn kết hôn với một người đẹp như chị đâu!”
Sau đó, Vưu Khả Ý đứng trước cửa sổ ở lầu hai nhìn xuống dưới.
Cô thấy vô giáo Tô đi ra khỏi cổng trung tâm huấn luyện, giả vờ không có việc gì đi tới người bạn trai kia. Còn anh chàng trẻ tuổi kia thì có vẻ hơi căng thẳng, từ trên xe bước xuống, sau đó nói gì đó, hai gò má cũng đỏ lên.
Xe anh ta lái là chiếc Land Rover có giá không rẻ, ăn vận không hề tầm thường, vừa nhìn là biết người có hoàn cảnh gia đình khá giả.
Sau khi nói mấy câu, anh ta kéo tay cô giáo Tô đi tới trước cốp sau, đưa điều khiển cho cô ấy.
Cô giáo Tô giả vờ không biết gì, nghe lời nhấn nút, cốp sau từ từ mở ra.
Ở ngay trước mặt cô ấy, là chín mươi chín đóa hồng Roseonly xinh đẹp đỏ như lửa.
Cùng lúc đó, chàng trai trẻ kia quỳ một gối, lấy chiếc nhẫn đã được chuẩn bị sẵn trong túi ra, căng thẳng nói gì đó.
Không cần nghe thì Vưu Khả Ý cũng đoán được nội dung.
Cô đờ đẫn ngây thơ ghé vào cửa kính thủy tinh, nhìn cảnh cầu hôn như phim thần tượng chẳng có tí sáng tạo, hoa hồng và nhẫn kim cương, cốp sau cùng quỳ một gối – những thứ này cũ đến không thể cũ hơn.
Cô nhìn thấy, rõ ràng cô giáo Tô đã đoán được hết thảy mọi việc, thế nhưng vẫn giả đò chẳng hề hay biết gì, mừng rỡ ôm anh bạn trai, sau đó để anh ta bế mình xoay một vòng.
Mặt kính bị hơi thở làm mờ, Vưu Khả Ý đưa tay đi lau, cũng không nhịn được mà cười theo bọn họ.
Cho dù cũ rích, nhưng vĩnh viễn không chán chút nào.
Vì đó là tình yêu.
Cho dù hình thức có ra sao, chỉ cần tấm lòng chân thành, vĩnh viễn có thể khiến người ta cảm thấy tình yêu thật hạnh phúc.
Chiếc Land Rover chở hai người đi khuất khỏi tầm mắt cô, Vưu Khả Ý nhìn đồng hồ treo tường mới giật mình nhận ra thời điểm mình nên rời khỏi nơi này đã trôi qua mười lăm phút.
Cô cầm balo trên ghế rồi vội vàng chạy xuống, nhìn thấy một người đang chờ mình ở ngã rẽ cách cổng trung tâm huấn luyện cách hai, ba mươi mét.
Tới đón cô hơn một tuần nay, Nghiêm Khuynh biết thi thoảng Vưu Khả Ý sẽ nán lại nói chuyện với phụ huynh học sinh mấy câu, đôi lúc sẽ đến phòng quản lý báo cáo tiến độ công việc, khó tránh ra trễ đôi chút. Sợ cô sốt ruột, anh chưa bao giờ giục cả, mỗi lần đến sớm đều tới ngã rẽ này đứng chờ cô.
Lúc này đây, anh đứng một mình, hút thuốc dưới ánh đèn đường màu vàng, tựa vào chiếc xe mô tô phân khối lớn màu đen của mình, đống đầu lọc dưới đất cho thấy anh đã đợi rất lâu rồi.
Thấy Vưu Khả Ý rảo bước về phía mình, anh ngẩng đầu, cong khóe môi theo thói quen, nét mặt ôn hòa nhìn cô: “Sao hôm nay em ra trễ vậy?”
“Hôm nay bạn trai cô giáo Tô cầu hôn cổ, là cái người đứng ở cổng chính cầu hôn ban nãy đó, em ở trên lầu nhìn một lúc, không chú ý thời gian nên trễ mất.”
Cũng không để ý lắng nghe câu trả lời của Vưu Khả Ý, anh lấy điếu thuốc xuống, tiện tay móc một hộp sắt nhỏ trong túi ra, cho hai viên kẹo bạc hà vào miệng.
Đợi Vưu Khả Ý chạy tới trước mặt mình rồi, anh cởi cái áo măng tô màu đen của mình ra, khoác lên vai cô, thấp giọng hỏi: “Lạnh không?”
Vưu Khả Ý lắc đầu: “Không lạnh.”
Lo lắng anh ở đây chờ lâu như vậy, không biết bị đông lạnh khổ thế nào, cô đưa tay chạm vào anh, kết quả hoảng hốt nhận ra tay anh lạnh như vừa lấy ra từ trong tủ đông ấy.
Vưu Khả Ý sốt ruột vội vàng cởi áo măng tô anh vừa khoác lên mình xuống, “Anh sắp đông cứng đến nơi rồi này, còn cởi áo khoác cho em nữa! Mặc vào! Mau mặc vào đi!”
Nghiêm Khuynh lại nở nụ cười, trầm ổn đè hai tay không an phận của cô lại, đôi mắt sáng ngời nhìn cô: “Không lạnh.”
Cô vừa lo vừa trách: “Không lạnh mới lạ! Tay anh sắp đông cứng rồi này—”
“Vưu Khả Ý.” Nghiêm Khuynh lại giơ ngón trỏ chặn miệng cô, “Anh là đàn ông.”
“Đàn ông thì sao chứ—”
“Đàn ông không sợ lạnh.”
“…”
Vưu Khả Ý không thể nào biết được anh có thể nói những điều chẳng hề có đạo lý chút nào mà tim không đập nhanh mặt không hề đỏ như thế, lại còn một bộ dạng ‘Những điều anh nói là chân lý, em đừng nghi ngờ’.
Thế nhưng anh cứ khăng khăng, cô cũng chỉ phồng má tức giận chứ không ép nữa.
Nghiêm Khuynh chọt chọt vào má cô, thuận miệng nói: “Bánh bao.” Sau đó lấy mũ bảo hiểm treo trên xe gắn máy xuống, nhẹ nhàng đội lên cho cô.
Anh sải chân ngang qua, ngồi lên xe, không quay đầu mà nói: “Lên xe.”
Vưu Khả Ý cũng quen thuộc trèo lên, sau đó không do dự vòng tay ôm ngang hông anh.
Hôm nay là ngày 24 tháng 12, đêm bình an.
Gió thổi mạnh tới như con dao muốn xẻo hết thịt trên mặt, lúc nào ở đâu, không khí cũng lạnh đến mức có thể đông cứng hơi thở thành băng.
Vưu Khả Ý ngồi sau Nghiêm Khuynh, cùng anh cảm nhận cảm giác lạnh lẽo thấu xương này, thế nhưng lúc lạnh đến cực hạn, bỗng nhiên cảm thấy có một loại ảo giác rằng đây mới là tự do.
Trái tim như muốn bay lên.
Linh hồn như cũng muốn lên trời.
Cô nhắm mắt dán mặt mình vào lưng Nghiêm Khuynh, sau đó gọi lớn: “Nghiêm Khuynh—”
Tiếng máy nổ của xe mô tô đã che kín âm thanh của Vưu Khả Ý.
Nghiêm Khuynh lớn tiếng hỏi lại: “Em nói gì?”
Cô vừa cười vừa kêu to: “Em—thích—anh!”
Và đương nhiên âm thanh tiếp tục đã bị bao phủ trong tiếng nổ rền vang ầm ĩ.
Cô biết anh không nghe được.
Cô chỉ muốn lớn tiếng nói điều này ra, không nhất thiết phải nói cho anh nghe, chỉ là muốn chính mình nói, muốn để mình nghe được.
Có nghe được hay không cũng chẳng sao.
Cô tự biết là đủ rồi.
Ngõ hẻm trong khu phố ăn vặt vẫn ầm ĩ như trước, không ai để ý thời tiết này lạnh thế nào, dù sao thì mái che màu xanh lam vẫn luôn có hơi khói lượn lờ, tuy rằng ngập mùi khói dầu nhưng luôn khiến người ta có cảm giác ấm áp.
Cô để tùy ý Nghiêm Khuynh dắt tay mình đến tiệm bán hải sản nướng, ăn mì xào nóng hổi, ăn tôm hùm nhỏ cay xè, ăn ốc bươu chiên xù. Cô thích ăn cay nhưng lại sợ cay, ăn đến môi đỏ au, miệng đầy dầu, sau đó há miệng để hít vào thở ra, dùng bàn tay bóng nhẫy quạt gió vào miệng.
Nghiêm Khuynh chỉ biết cười lấy giấy lau dầu mỡ dính bên mép cho Vưu Khả Ý, sau đó nhìn cô như nhìn một đứa bé không hiểu chuyện, vừa lắc đầu vừa thấy buồn cười.
Anh còn bóc tôm cho cô, nhìn cô tỏ ra thỏa mãn ăn uống như vậy, cứ như mình cũng no rồi, cũng thỏa mãn rồi.
Lúc bà chủ mang bình sữa đậu thứ ba cho Vưu Khả Ý thì đã không còn tỏ ra quá kinh ngạc như lần đầu nhìn thấy cô và Nghiêm Khuynh ở bên nhau nữa. Nhìn hai người không hề có chút cố kị mà đến chỗ này ăn khuya thành quen, nhìn một Nghiêm Khuynh không thích cười trở nên thích cười, nghe Vưu Khả Ý luôn điềm đạm ít nói trở nên hoạt bát thành quen, bà lại hồ đồ cảm thấy như bây giờ mới là thật, mới là ảo giác nên có.
Cuối cùng trên đường về tiểu khu, Nghiêm Khuynh vẫn như mọi ngày đưa cô về đến trước cửa chung cư.
Anh xoa đầu Vưu Khả Ý: “Ngủ sớm một chút.” Sau đó xoay người định rời đi.
Bỗng lúc đó Vưu Khả Ý lại vòng tay ngang hông anh.
“Sao vậy?” Nghiêm Khuynh dừng chân.
Cô dán người lên lồng ngực anh, thủ thỉ: “Hôm nay là đêm Bình an mà.”
Nghiêm Khuynh khựng lại một chút: “Sau đó thì sao?”
“Anh vẫn còn chưa chúc em Giáng sinh vui vẻ…” Cô mặt dày đòi được chúc.
Nghiêm Khuynh ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn nói thẳng với cô: “Vưu Khả Ý, anh chưa bao giờ trải qua lễ của nước ngoài.”
“…”
“Cũng chưa trải qua nhiều lễ Trung Quốc.”
“…” Vậy thì chẳng phải cũng không chơi lễ Giáng sinh?! Lễ tình nhân!? Quốc tế phụ nữ tám tháng ba?! Còn lễ con gái lễ vợ đủ các loại, chẳng phải cũng đều không trải qua à?
Cô hoảng sợ ngẩng đầu nhìn anh, cực kì u oán.
Kết quả Nghiêm Khuynh bị vẻ mặt của cô chọc cười, đưa tay chọt vào khuôn mặt đang phồng má của cô, lại nói: “Bánh bao.”
Vưu Khả Ý đang rầu muốn chết mà anh còn có tâm trạng trêu cô ư?
Vưu Khả Ý muốn đấm ngực giậm chân tới nơi.
Nghiêm Khuynh thấy cô sắp sụp đổ rồi, cuối cùng cũng có lương tâm nhéo mũi cô, an ủi một câu: “Anh sẽ bắt đầu học chơi lễ.”
Khuôn mặt của cô vui vẻ hơn một chút, như vậy thì… có học thêm cũng đáng.
Anh thừa thắng xông lên: “Hôm nay coi như cũng đã chơi lễ, lần đầu tiên được thử, coi như cũng không tệ.”
Chân mày của cô được thả lỏng một chút, như vậy thì… hình như đã vui vẻ được một chút.
Anh cười rộ, xoa mặt cô, vẻ mặt khiến cô chẳng biết làm làm thế nào, cuối cùng cũng nói được một câu dễ nghe: “Vưu Khả Ý, thật ra hôm nay có phải đêm Bình an hay không cũng không quan trọng, vì có em, mỗi ngày anh luôn nhắc nhở chính mình nhất định phải được bình an, như thế mới có thể khiến em được an lòng.”
Anh thậm chí còn nói một cách rất hiền rằng: “Ngày mai sẽ trải qua lễ Giáng sinh với em.”
Nhưng mà câu nói này cũng không thể đổi được nụ cười của cô bạn gái nhỏ, mà ngược lại, nháy mắt, vẻ mặt của Vưu Khả Ý tỏ ra đau khổ đến cực hạn. Cô làm ra vẻ muốn khóc, u oán nói: “Chơi lễ Giáng sinh gì chứ? Quản lý bảo em dẫn đội, ngày mai dắt một đám nhóc tì đến thành phố Z tham gia thi đấu! A a a!”
“Vậy thì—” Anh dài giọng, khiến trái tim của cô cũng bay tọt lên không trung.
“Thì thế nào?” Cô mong chờ hỏi, chỉ nghĩ anh sẽ đổi sang một cách không hề tầm thường để trải qua lễ Giáng sinh này với mình.
Kết quả, anh xoa đầu cô một cách bí hiểm, “Vậy em đi đường cẩn thận.”
“…”
Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau - Dung Quang Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau