Books support us in our solitude and keep us from being a burden to ourselves.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Quang
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Dao Tran
Upload bìa: Dao Tran
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 12
Cập nhật: 2016-10-26 16:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39
ó là một khoảng thời gian vừa dài dằng dặc mà cũng rất ngắn ngủi.
Mọi giác quan trên người Vưu Khả Ý đều đi đâu mất, chỉ còn cảm giác nóng hổi còn vương lại trên môi đang nhắc cô về tất cả những gì vừa xảy ra.
Anh đang ở trên môi cô.
Anh vừa dịu dàng vừa dùng sức đè xuống.
Anh tách hai làn môi cô, đánh thẳng vào.
Anh đặt tay lên lưng cô, thấp giọng nói: “Thả lỏng nào, Vưu Khả Ý.”
Giờ phút này, cô như biến thành một kẻ đầu gỗ, ngơ ngác để mặc anh dẫn mình đi vào đầm lầy mà không hề hay biết, càng lún càng sâu, càng lún càng sâu.
Thế nhưng dù biết càng lún càng sâu, cô cũng muốn rút khỏi.
Vì trước nay tình cảm luôn là một thứ chẳng có lý do, không có lí do tại sao thích, không có lí do tại sao ở bên nhau, cho dù biết mình mình đang làm một chuyện rất mạo hiểm, rất phiêu lưu mà lại không biết kết quả sẽ như thế nào, thế nhưng vẫn một mực cắm đầu, không cần biết lí do.
Vì người ở trong đó cảm thấy ngọt ngào như ăn đường.
Cô cảm nhận Nghiêm Khuynh đang đánh vào phòng bị yếu ớt của mình, hoặc có thể nói, với anh, cô vốn chẳng có bất kì phòng bị nào.
Cảm giác chẳng khác gì cả linh hồn đều bị đào khoét sạch sẽ.
Đúng lúc đó, bỗng nhiên thang máy mở ra, có người bước ra từ trong, là chủ của nhà đối diện.
Vì đèn cảm ứng âm thanh trên đầu Vưu Khả Ý và Nghiêm Khuynh không bật, thế nên người kia vừa bước ra khỏi cửa thang máy liền đi thẳng về hướng trái ngược với bọn họ, vì vậy hoàn toàn không nhận ra có đôi nam nữ đang ôm ấp thân mật.
Nháy mắt, cả người Vưu Khả Ý lại căng cứng.
Bình bịch, bình bịch, bình bịch.
Trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm giác xấu hổ sợ bị người ta phát hiện nháy mắt đã vọt thẳng lên đỉnh núi.
Người nọ lấy chìa khóa ra mở cửa, tiếng chìa khóa chạm vào nhau vang lanh lảnh, còn cô thì đứng yên không nhúc nhích ở nơi đó, như đã hóa đá.
Nghiêm Khuynh cũng không có động tác gì, chỉ rời khỏi làn môi mềm, sau đó lại lẳng lặng ôm Vưu Khả Ý vào trong lòng, bàn tay vững vàng đặt lên gáy, để cô chôn hai gò má vào lồng ngực mình.
Anh vuốt ve mái tóc cô từng chút, từng chút một, như đang an ủi dỗ dành cô trong im lặng.
Một lát sau, cánh cửa nhà đối diện cuối cùng cũng đóng lại một tiếng rầm.
Hành lang lại trở về yên tĩnh.
Rốt cuộc trái tim của Vưu Khả Ý cũng bình tĩnh trở lại, lúc ấy mới nhận ra tư thế thân thiết mà trước nay chưa từng có của cả hai, nhớ lại những chi tiết vừa rồi, mặt càng lúc càng nóng.
Cô không dám ngẩng đầu, chỉ tiếp tục chui vào lồng ngực của anh như đà điểu, chóp mũi ngửi thấy mùi hương rất dễ chịu trên quần áo của anh.
Là mùi bột giặt, còn cả mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Cô thì thào khẽ hỏi: “Em đang nằm mơ sao?”
Nghiêm Khuynh hơi ngẩn ra, lập lại: “Nằm mơ?”
Cô nhắm mắt, nhẹ giọng nói: “Cảm giác rất không thật, giống như đang nằm mơ—”
Còn chưa dứt lời thì người trước mặt lại nâng gáy cô về phía mình, dùng hành động thực tế để kết thúc câu nói của Vưu Khả Ý.
Lại một nụ hôn như ảo mộng.
Kỹ thuật của Vưu Khả Ý trúc trắc, mãi đến khi mặt mũi đỏ bừng sắp không thở nổi nữa, Nghiêm Khuynh mới khẽ lỏng tay, cho cô thời gian bình ổn hô hấp, sau đó mới nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ thì sao?”
Tinh thần Vưu Khả Ý vẫn chưa tỉnh lại từ trong mê man, tiếp tục trôi vào cõi thần tiên, ngơ ngác phát ra âm đơn: “… Ơ?”
Nghiêm Khuynh ghé vào tai cô nói: “Bây giờ thì sao, có còn cảm thấy như đang nằm mơ không?”
Cô vừa định lắc đầu thì lại nghe anh bổ sung một câu: “Nếu nói vẫn còn cảm thấy như đang nằm mơ, anh không ngại thử thêm lần nữa, để em cảm nhận được sự chân thật hơn một chút.”
Lần này, từ đầu đến chân của Vưu Khả Ý đều như đang bốc cháy. Cô cuống quýt gật đầu, “Thật, chân thật, rất chân thật…”
Nói xong, âm thanh lại im bặt, giờ phút này cũng không thích hợp để lúng túng.
Mỗi giây phút gần gũi giữa hai người yêu nhau đều là thời gian khắc cốt ghi tâm.
Cô đánh bạo đưa tay vuốt nhẹ lên lông mi Nghiêm Khuynh, sau đó dọc theo hốc mắt, trượt tới đôi mắt anh, thì thầm: “Lông mi dài thật…”
Một lần lại một lần, cô lại vuốt theo hàng mi dày và dài kia, sau đó không nhịn được mà khẽ bật cười: “Hồi bé lông mi em ngắn lắm, thế nên rất hâm mộ hàng mi dài của chị, cứ như một cái bàn chải nhỏ.”
Nghiêm Khuynh khựng lại, sau đó lại ghé sát vào mặt cô, mí mắt dán lên gò má của Vưu Khả Ý, chớp chớp mắt.
Hiếm khi thấy anh đùa giỡn như vậy, giây phút này lại như một đứa trẻ, mỉm cười thấp giọng hỏi: “Vậy anh thì sao? Cũng giống một cái bàn chải nhỏ à?”
Vưu Khả Ý chỉ cảm thấy ngứa, bật cười khanh khách không ngừng, thế nhưng lại không dám lớn tiếng quá, chỉ đành đưa tay đẩy mặt anh ra, “Không phải bàn chải nhỏ, là một cái bàn chải lớn, cái loại để đánh giày đó!”
Nghiêm Khuynh lại làm bộ muốn nâng chân cô lên: “Vậy được, để anh đánh giày cho em.”
Vưu Khả Ý vội vàng đẩy anh, vừa đẩy vừa cười, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Đừng nghịch mà, đừng nghịch mà!”
Thế nhưng sâu tận đáy lòng lại cảm thấy rất vui vẻ, một cảm giác vui thích và nhẹ nhõm chẳng có gì sánh bằng – anh không phải là một gã côn đồ gì cả, cô chỉ là bạn gái anh thôi. Giữa hai người không hề có khoảng cách, cho dù là thân thể hay trái tim này.
Cứ đùa giỡn như vậy hồi lâu, cuối cùng Nghiêm Khuynh cũng giữ được cánh tay cô, thấp giọng cười bảo: “Được, được, không đùa nữa.”
Nghiêm Khuynh lấy chìa khóa mở cửa, trong khoảnh khắc cuối cùng cũng xuất hiện tia sáng kia, anh quay đầu lại nhìn cô: “Em có muốn vào trong ngồi một chút không?”
Hai gò má anh có màu đỏ hồng hiếm thấy, nhàn nhạt, tựa như hoa đào tháng ba.
Ánh mắt anh sáng ngời như đá quý óng ánh, vừa thiêu đốt lại vừa muốn hút hết hồn phách con người.
Anh như thế thì người ta biết làm thế nào mà cự tuyệt đây?
Vưu Khả Ý bước vào nhà, thuận tay đóng cửa lại, lúc đưa tay mở tủ giày, cô tủm tỉm hỏi anh: “Đôi dép mua cho em lần trước vẫn còn à?”
Nghiêm Khuynh đáp: “Vẫn còn.”
“Giữ lại làm gì?” Cô cố tình hỏi, “Vì sớm có âm mưu lừa em về tay, để sau này tiếp tục mang dép này chứ gì?”
Nghiêm Khuynh nhìn động tác cởi đôi giày da nho nhỏ một cách thoải mái, mang dép kia vào, lúc ngẩng đầu lên, trong mắt có vẻ tinh nghịch, vì thế cũng cố tình lắc đầu, trả lời: “Không có âm mưu gì cả, chỉ là cảm thấy sớm muộn gì nhà này cũng có phụ nữ đi vào, thế thì dù sao dép kia sẽ phát huy tác dụng.”
Nháy mắt, khuôn mặt của Vưu Khả Ý xịu xuống.
Tức là giữ đôi dép này ở đây để mặc cho bất kì cô gái vô danh nào đó tới mang?
Chứ không phải vì cô mà cố tình giữ lại đến bây giờ?!
Cô giận dỗi đá bay đôi dép trên chân, bước chân trần trên sàn nhà lạnh như băng, đi thẳng tới ghế salon, miệng còn lầm bầm bảo: “Không phải cho em thì em không mang, em chỉ mang thứ chuẩn bị riêng cho mình thôi”
Sau đó trong bụng thì thầm nghĩ: Hay cho anh nhé Nghiêm Khuynh, thì ra đã sớm định để người phụ nữ khác đi vào nhà này, còn đi dép em đã dùng nữa!
Đang đi thì người đàn ông ở sau ỷ mình có ưu thế chân dài mà đột nhiên xách cô lên.
Vưu Khả Ý kêu ‘Á’ một tiếng theo bản năng, ngay lập tức bị người ta cắp nách xách lên trong không trung, hai chân cách mặt đất.
“Trên đất lạnh, ngoan, đừng đi chân không.” Nghiêm Khuynh như đang đối phó với đứa trẻ không nghe lời, bất chấp việc cô duỗi chân kháng nghị, xách thẳng tới ghế salon, sau đó đến cửa ra vào mang đôi dép lê tới, “Mang vào.”
Vưu Khả Ý bị đối xử như một đứa trẻ, thế nên cũng dứt khoát làm những chuyện mà một đứa con nít sẽ làm, nằm trên salon quẫy đạp hai chân lung tung.
“Không mang không mang không mang không mang…”
Hiếm khi cô lại tùy hứng như vậy, trước đây vì không có ai để mà bốc đồng, nay lại do lớn rồi, không có tư cách để buông thả. Thế nhưng cách đối xử của Nghiêm Khuynh khiến cô cảm thấy mình như một đứa con nít, có thể thích gì làm nấy, không phải cố kị điều chi, muốn làm nũng là làm nũng thôi.
Nghiêm Khuynh đứng trước mặt cô, nhìn cô quẫy đạp hai chân như vậy, đột nhiên bật cười.
Anh hỏi: “Vưu Khả Ý, em đang làm gì vậy? Đạp xe đạp à?”
Vưu Khả Ý: “…”
Đạp xe đạp cái con khỉ, rõ ràng người ta đang làm nũng mà!
Rõ ràng đang làm nũng lại bị anh nói như vậy thì lập tức vừa thấy lúng túng vừa thấy ngốc nghếch. Cô khóc không ra nước mắt, dừng lại, u oán liếc mắt nhìn Nghiêm Khuynh, sau đó không giãy nữa.
Căn phòng này vẫn lạnh lẽo buồn tênh như lần đầu cô đến, vắng vẻ trống hoắc, rất ít đồ đạc, gần như chẳng có cảm giác khói lửa nhân gian gì cả.
Nhưng giờ phút này, ngồi cùng Nghiêm Khuynh ở đây, trong nháy mắt, tất cả mọi thứ như đều trở nên khác biệt hẳn.
Cô đùa giỡn với anh một cách không kiêng kị, còn hỏi trên người anh có bao nhiêu vết sẹo, đã ra ngoài sống mái bao lần, đã thoát chết trong gang tấc được mấy bận.
Nghiêm Khuynh cũng vô tư trả lời cô, chẳng đắn đo, cũng không hề giấu diếm.
Con đường này đã định trước rằng rất vất vả, thế nhưng anh chẳng có gì oán trách, vì ít nhất anh đã đi được, đi tới ngày hôm nay.
Vậy mà khi anh nghiêng đầu nhìn cô tiểu thư đang có mười vạn câu hỏi vì sao bỗng không hỏi gì nữa, mới phát hiện ra Vưu Khả Ý đang nhìn mình bằng một ánh mắt đầy xót xa.
Vưu Khả Ý như một đứa trẻ bị người lớn mắng, rõ ràng người bị chém là anh, thế mà thoạt trông người đang rất tủi thân oan ức lại là cô.
Nghiêm Khuynh hơi ngẩn ra, bỗng nhiên như chẳng hề có chuyện gì hỏi cô: “Vừa rồi em hỏi trên người anh có bao nhiêu vết sẹo phải không?”
Vưu Khả Ý ngẩn ra, ngơ ngác gật đầu.
Ban nãy, lúc hỏi câu đó, Nghiêm Khuynh đã trả lời rằng: “Đếm không hết.”
Sao đang nói tới nói lui, lại trở về câu hỏi cũ mất rồi?
Nhưng vấn đề này cũng không thể khiến cô bối rối được lâu, vì ngay sau đó, Vưu Khả Ý thấy Nghiêm Khuynh bí hiểm quay đầu nhìn cô, “Nếu không thì…”
Giọng điệu hơi kéo dài, cô dựng tai lắng nghe.
Nghiêm Khuynh nhếch miệng, nói hết những lời còn lại: “Nếu không thì, em đếm giúp anh?”
Anh làm bộ muốn cởi áo.
Vưu Khả Ý la lên kêu một tiếng ‘Lưu manh’ thật to, đá thẳng anh lăn xuống salon.
Nghiêm Khuynh cố tình phối hợp bị cô đạp xuống, thoáng cái đã ngồi trên sàn nhà lạnh băng, lúc đưa mắt mắt nhìn cô, anh cúi đầu đầu cảm thán: “Ai cha, đúng là một cô gái lợi hại!”
Trong mắt lại thấp thoáng ý cười.
Trông cô hoạt bát sinh động thế này khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn bộ dạng tủi thân ấm ức ban nãy.
Nghiêm Khuynh đưa tay xoa mái tóc cô một cách đầy yêu thương, những điều mà anh không nói ra miệng chính là: Vì thời gian đã trôi qua rất lâu, những vết thương từng chịu ngày trước đều đã rất khó nhớ lại. Theo tuổi tác, mọi kí ức cũng dần trở nên mơ hồ. Nhưng nếu những kết quả này lại khiến em bị tổn thương, ấy mới là chuyện giày vò nhất với anh bây giờ.
Vưu Khả Ý còn đang cười đùa ầm ĩ, anh lại vươn tay kéo cô tới trước mặt, hôn lên trán.
“Thật tốt.”
Cô không quấy phá nữa, chỉ ngây ngốc đỏ mặt, hỏi anh: “Cái gì tốt cơ?”
Nghiêm Khuynh cong khóe môi, nụ cười ấm áp khiến trái tim của người ta cũng phải tan chảy, “Có em ở đây, căn phòng lạnh lẽo vắng lặng này cũng trở nên sinh động.”
Trái tim của Vưu Khả Ý lại bị đánh trúng rồi.
Cô vừa tiếp tục đỏ mặt, vừa làu bàu nói: “Cái gì mà đại ca xã hội đen chứ, chẳng qua chỉ là một anh chàng thích nói chuyện sến thôi…”
“Vậy em thích ai?” Anh còn hỏi một cách rất nghiêm túc, hoàn toàn không biết cái gì là ngượng ngùng.
Vưu Khả Ý chỉ có thể che mặt kêu toáng: “Không biết xấu hổ gì cả, rụt rè một chút thì chết à?”
Ai mà ngờ Nghiêm Khuynh đúng là một kẻ không biết xấu hổ, đã thế còn chẳng thẹn thùng gì mà gỡ tay đang che mặt của cô ra, tiếp tục hỏi tới cùng: “Anh đang hỏi em đấy, thích ai hả?”
Cô đỏ mặt nhìn vào đôi mắt vừa đen thăm thẳm vừa đầy ắp ý cười, cuối cùng không nhịn được mà kêu toáng: “Thích hết, thích hết, được chưa?”
Anh cúi đầu, dịu dàng hôn lên môi cô, ý cười càng dày hơn: “Được.”
Suy nghĩ một chút, lại lo lắng bổ sung thêm một câu: “Phải tiếp tục thích đấy.”
Cuối cùng Vưu Khả Ý không dằn xuống nổi nữa, rốt cuộc cũng bật cười ha hả.
Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau - Dung Quang Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau