To sit alone in the lamplight with a book spread out before you, and hold intimate converse with men of unseen generations - such is a pleasure beyond compare.

Kenko Yoshida

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Quang
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Dao Tran
Upload bìa: Dao Tran
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 12
Cập nhật: 2016-10-26 16:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
rong vòng ba mươi giây—
Nghiêm Khuynh không nói chuyện.
Vưu Khả Ý cũng không lên tiếng.
Lại ba mươi giây—
Nghiêm Khuynh vẫn không nói.
Vưu Khả Ý cũng vẫn không lên tiếng như cũ.
Cứ dùng dằng suốt nửa buổi. Ngay khoảnh khắc cơ thể trẻ tuổi của cô gái bắt đầu xuất hiện hiện tượng tự bốc cháy, cuối cùng Nghiêm Khuynh cũng chỉ vào chén trong tay cô: “Cái đó, không ăn nữa là nguội.”
Vưu Khả Ý đỏ mặt không nói, nâng chén lên bằng hai tay.
Nghiêm Khuynh vẫn duy trì một bộ nghiêm túc như trước: “Chưa ăn no, không có sức.”
Sau đó còn im re ‘A’ một tiếng, há miệng chờ cơm, chuyện này trong mắt Vưu Khả Ý, chẳng khác nào một… đại ca xã hội đen đang gào khóc đòi ăn.
Vưu Khả Ý bị sự nghiêm túc của anh bắt nạt đến không biết cãi lại, nếu đối tượng là Lục Đồng, có lẽ cô đã đổ ngược bát cháo lên đầu cô nàng từ lâu, hơn nữa còn có thể khiến đối phương công kích nhân thân, xuất hiện hiện tượng tự coi thường mình. Nhưng đổi thành Nghiêm Khuynh thì…
Cô lặng lẽ nói với mình: Anh là bệnh nhân, đừng chấp nhặt.
Sau đó cô tiếp tục làm vợ hiền tiếp tục đút cháo cho anh.
Đây đúng là phân biệt đối xử trong truyền thuyết.
Bầu không khí dịu được một chút, anh không nhắc tới chuyện hôn nữa, nhiệt độ trên mặt cô cũng từ từ trở về bình thường.
Sau đó, Vưu Khả Ý lại cảm thấy không khí hiện tại hơi nặng nề, không được vui vẻ cho lắm, ngẫm nghĩ, vì thế chủ động tìm một đề tài hơi bình thường một chút: “Ngon không anh?”
Dù chỉ để hâm nóng bầu không khí nhưng dù sao cũng đã hỏi rồi, có cô gái nào mà không hi vọng được nghe người yêu khen tài nấu nướng của mình cơ chứ? Nào ngờ đến lượt Nghiêm Khuynh lại thành thật lắc đầu, “Không ngon.”
“…” Khuôn mặt của Vưu Khả Ý suy sụp.
Nghiêm Khuynh nhẹ nhàng ngước mắt nhìn cô một cái, tưởng Vưu Khả Ý đang suy nghĩ cháo này không ngon ở đâu, tốt bụng bổ sung: “Thịt hơi to, gạo chưa nhừ, cháo đằng cháo nước đằng nước, khả năng nấu ăn cần tiến bộ hơn.”
“…” Lông mày của Vưu Khả Ý run run, tự nhủ với mình, xúc động là ma quỷ, không được cầm chén đập, cái đầu đó không phải cục đá.
Nếu là trước đây thì cô sẽ phun trào, hung dữ nói, ‘Có ngon thì anh tự mà nấu’ hay ‘Đã làm cho là hay lắm rồi mà còn ở đó chê ỏng chê eo’. Thế nhưng đối tượng hôm nay là Nghiêm Khuynh! Điểm chết người là anh còn nghiêm túc đến vậy!
Anh hoàn toàn không chê bai nói móc gì mà đang thành thật trả lời câu hỏi của cô mà thôi!
Cô chỉ đành khóc không ra nước mắt, ôm trán nói: “Vậy thì thôi, lần sau không nấu cho anh nữa, ra ngoài mua chút cháo là được, dù sao người ta cũng nấu ngon hơn em.”
Nghiêm Khuynh nghe vậy thì khựng lại, lập tức ngẩng đầu lên từ chối: “Không được!”
Hai chữ như chém đinh chặt sắt.
“Chả phải bảo đồ ăn em nấu dở còn gì?” Vưu Khả Ý vẫn còn đang đau khổ.
“Anh thích ăn đồ dở.” Giọng nói của Nghiêm Khuynh vẫn rất bình thường.
“Vậy em mua đồ dở cho anh ăn?”
“Không được.”
“Sao lại không được?”
“Không phải em nấu.”
“…”
“Anh chỉ thích ăn đồ em nấu, đồ, dở.” Giọng điệu nhấn mạnh và cách ngắt câu kì dị.
“…”
Lông mày của Vưu Khả Ý lại giật giật.
Hình như bây giờ cô đã bắt đầu học được cách nói chuyện yêu đương của đại ca xã hội đen rồi, vừa không tự nhiên lại còn cái kiểu hài hước lạnh lùng khó hiểu này, nói chuyện chẳng logic tí nào.
Cô đặt chén không lên tủ đầu giường, nghiêm mặt nói: “Nghiêm Khuynh, hôm nay bên ngoài lạnh lắm.”
Nghiêm Khuynh yên lặng nhìn cô, không hiểu câu nói bất ngờ không đầu không đuôi của cô có ý gì.
Vưu Khả Ý nghiêm túc nói với anh: “Bên ngoài trời đông giá buốt, tháng giêng rét đậm, thật ra không thích hợp nói chuyện ‘hài lạnh’ (*) thế này, em sắp bị đông lạnh thành chó Bắc cực rồi.”
(*) Bạn Vưu Khả Ý chơi chữ.
Sau vài giây trầm mặc, Vưu Khả Ý mang tâm trạng tràn đầy hi vọng nghe đại ca xã hội đen chậm rãi mở miệng hỏi: “Bắc cực… có chó à?”
“…”
Đại ca vẫn còn đang do dự, thế nhưng thái độ đã thành khẩn hơn: “Anh cứ cho rằng, Bắc cực chỉ có gấu.”
“…”
Vưu Khả Ý nghe thấy tiếng ruột gan của mình đang đứt từng khúc, cuối cùng cũng thật sự cảm nhận được ý cảnh của cái gì gọi là ‘Cầm tay nhìn nhau rơi nước mắt, ấy nhưng lại chẳng nói thành lời’ (*) của ngữ văn trung học.
(*) Thơ Liễu Vĩnh, của Vũ Lâm Linh
***
Thật ra thời gian ở trong bệnh viện chăm sóc Nghiêm Khuynh trôi qua quá nhanh, anh cũng không phải người hay nói nhiều, Vưu Khả Ý cũng chẳng phải loại người có thể ríu ra ríu rít cả ngày mà không hết vốn từ. Lúc thì cô cầm quyển tiểu thuyết ra salon ngồi đọc, Nghiêm Khuynh xem TV, lúc lại đọc báo, hai người tự làm chuyện của mình, ấy nhưng lại hài hòa và yên tĩnh tựa như một cặp vợ chồng đã chung sống nhiều năm.
Thi thoảng cô lại ngẩng đầu nhìn Nghiêm Khuynh một chút, mà cũng nhiều khi vừa ngẩng lên lại bắt gặp ánh mắt của anh.
Anh im lặng ngồi trên giường bệnh nhìn cô, ánh mắt yên tĩnh, như một khúc nhạc trôi lững lờ, hình như trong không khí có nốt nhạc rung rinh.
Lúc nào Vưu Khả Ý cũng đỏ mặt, thì thầm khẽ hỏi: “Nhìn em làm gì?”
Anh cũng không cười, chỉ tiếp tục nhìn cô, lời ít ý nhiều: “Muốn nhìn.”
Suy nghĩ một chút, anh còn bổ sung: “Đẹp.”
Đây là cách mà đại ca xã hội đen tán tỉnh đó, khí phách bắn ra xung quanh, vừa thẳng đuồn đuột lại kì dị. Anh gần như không hề nhắc tới những chữ như thích hay yêu bao giờ, lúc nào cũng nói chuyện với vẻ lạnh lùng như với người khác, thế nhưng từng chữ từng chữ lại đánh thẳng vào trái tim người ta, đạt được tới hiệu quả ngọt ngào như mật cao nhất.
Vưu Khả Ý vẫn cầm sách ngồi yên không nhúc nhích, thế nhưng lại có thể cảm nhận được mật ở tận đáy lòng đang từ từ tan ra, từ từ đi tới khắp người, toàn thân đều cảm thấy rất ấm áp.
Cô đỏ mặt thu mắt về, tiếp tục với quyển sách, lại vừa đúng lúc đọc được một câu thế này.
‘Trên thế giới có nhiều thành phố như thế, trong thành phố có nhiều quán rượu đến vậy, nhưng cô ấy lại đi vào quán rượu của tôi.’ (*)
(*) Câu nói kinh điển trong phim Casablanca.
Cô lại ngẩng đầu nhìn anh, nhìn anh đang mặc đồ bệnh nhân, ngồi xếp bằng trên giường như một đứa trẻ, hiền lành vô hại, còn có phần lười biếng.
Nếu như cô có thể sửa lại câu đó một chút, có lẽ sẽ thành thế này: Trên thế giới có nhiều xe taxi như thế, trong taxi có nhiều tài xế như vậy, tôi lại được gặp anh.
Cô không nhịn được mà muốn cười, thật ra theo dạng câu này có thể viết được rất nhiều câu tương tự, chẳng hạn như: Trên thế giới có nhiều băng đảng xã hội đen như thế, trong các băng đảng có lắm côn đồ đến vậy, anh lại trở thành gã côn đồ của tôi.
Có rất nhiều suy nghĩ dễ dàng xuất hiện trong đầu, sau đó trôi bồng bề trong không trung, biến khoảng thời gian khi anh và cô được ở bên nhau thành một sự tồn tại mềm mại và đẹp đẽ như kẹo bông gòn.
Chỉ là tối nào chưa tới bảy giờ thì cô đã bị Nghiêm Khuynh giục về. Cô muốn nán lại ở lâu thêm một chút, Nghiêm Khuynh lại nhất định không cho.
Về nhà biết làm gì? Ngày nào Lục Đồng cũng bận rộn bên ngoài nói chuyện yêu đương, chưa qua chín giờ tối là không chịu về, cô chẳng muốn một thân một mình ngồi đợi trong căn phòng quạnh quẽ buồn tênh đó đâu. Vì thế, Vưu Khả Ý đã mặt dày mà nói: “Em không muốn về.”
Nghiêm Khuynh nhìn cô trách cứ, “Nghe lời.”
Cô làm nũng bĩu môi: “Không nghe!”
Kết quả Nghiêm Khuynh lại hoàn toàn không màng tới sự kháng cự của cô, lập tức rút điện thoại gọi cho Lục Khải.
Mà Lục Khải cứ như thần thú, khi đại ca vừa triệu hồi là lập tức xuất hiện trong phòng bệnh bằng vận tốc ánh sáng, kính cẩn cúi chào làm lễ đi theo đại ca, nghe theo ‘chỉ dụ’ của đại ca, hộ tống chị dâu về nhà.
Khuôn mặt Vưu Khả Ý suy sụp thu dọn đồ đạc, giận dỗi, mày nhăn nhúm đến mức có thể vắt ra nước. Lại nghe Nghiêm Khuynh sai Lục Khải: “A Khải, vào toilet đi.”
Lục Khải ngơ ngác không hiểu gì, đưa tay xoa đầu: “Nhưng mà em đang không muốn đi toilet mà!”
“Nghe đi.” Nghiêm Khuynh nghiêm mặt nhìn sang, “Bảo cậu đi thì cậu phải đi.”
Lục Khải nhìn đại ca, rồi quay sang chị dâu, sau đó vỗ ót một cái như vừa hiểu ra gì đó, đành tủi thân đi vào nhà xí ngồi chồm hổm trong khi chẳng có ý định thải cái gì ra.
Trong phòng bệnh chỉ còn hai người bọn họ, Nghiêm Khuynh thấp giọng gọi: “Vưu Khả Ý, lại đây.”
Vưu Khả Ý đang cố tình tỏ ra hờn dỗi, đưa lưng về phía anh, dọn dẹp cà mên và balo trên ghế salon, chỉ là không đi tới.
Cô vừa quay đầu thì thấy ngay Nghiêm Khuynh đang mặc đồ bệnh nhân, lặng thinh không một tiếng động đi tới sau lưng, nhìn Vưu Khả Ý từ trên cao xuống.
Anh thấp giọng hỏi: “Không vui à?”
Nói thừa!
Không thấy mọi tế bào trên mặt cô đều đang kêu gào ‘Hôm nay em rất không vui’ ư?
Cô tiếp tục lắc đầu không nói tiếng nào.
Nghiêm Khuynh vén mấy lọn tóc rơi trên gò má ra sau tai cho cô, nhẹ nhàng bảo: “Vưu Khả Ý, nghe lời nào!”
Lại là những câu đó! Cứ như cô là đứa con nít không hiểu chuyện vậy!
Vưu Khả Ý không nhịn được mà phản bác: “Anh cũng chẳng hỏi vì sao em muốn ở lại!”
Nghiêm Khuynh hơi ngẩn ra, “Vậy em nói đi.”
“Trong nhà chỉ có một mình em, Lục Đồng cũng không có ở nhà, buồn muốn chết. Em muốn ở lại với anh thêm một chút mà cũng không được, lúc nào anh cũng chỉ nói ‘Vưu Khả Ý nghe lời’, ‘Nghe lời đi Vưu Khả Ý’, cứ như muốn ở lại với anh một chút thôi cũng là một hành vi phạm tội tày trời ấy!” Cô ngẩng đầu liếc anh một cái, “Em biết em biết, anh đang chê em phiền, nhìn em nhiều một cái thôi cũng chán ngán lắm rồi.”
Thật ra chỉ là kiểu làm nũng của con gái, vài phần đa nghi, một chút nói quá, chẳng qua chỉ muốn anh dỗ mà thôi.
Kết quả, Nghiêm Khuynh chỉ khựng lại một chút, sau đó trầm mặc nghiêm túc nói: “Bên ngoài lạnh.”
“…”
“…”
Cô trừng mắt nhìn anh nửa ngày trời chờ câu tiếp theo của anh, sau đó không thể tin nổi mà hỏi: “Rồi sao nữa?”
Nghiêm Khuynh ngẫm nghĩ, nhìn bộ dạng đang chờ mong của cô, kiên nhẫn bổ sung thêm một câu: “Về càng khuya, bên ngoài càng lạnh.”
“…”
Khuôn mặt của Vưu Khả Ý là thế này: =_=.
Chẳng ai dỗ dành cả, cô đành rút lại kĩ năng làm bộ của mình, chuyển sang hình thức tự điều trị: Không sao, đại ca xã hội đen lạnh lùng vậy đó, luôn cố gắng thể hiện sự quan tâm đến sức khỏe của mình, không như mấy kẻ chỉ được cái mồm mà chẳng thể dựa vào khác!
Cô còn cố gắng nặn ra nụ cười như bình thường: “Thôi được rồi, em về đây!”
Nói chung là cười còn thảm hơn khóc.
Kết quả chưa đi được hai bước thì đồng chí bệnh nhân đã giữ tay cô lại, hơi dùng lực một tí đã ôm chầm cô vào lòng.
Cô không kịp trở tay, bị anh kéo vòng trong lồng ngực rộng lớn, hai má dán lên lớp vải mềm mại, trái tim muốn nhảy ra ngoài.
Gì, gì gì gì gì gì thế?
Ngơ ngác duy trì tư thế mất tự nhiên này, sau đó mới từ từ nhận ra, hình như đây là cái ôm thân thiết đầu tiên giữa hai người sau khi trở thành người yêu với nhau trong trạng thái tỉnh táo.
Hình như anh muốn nói gì đó.
Hình như cô đã nghe thấy tiếng cười xấu xa của thần Cupid truyền tới trong không khí.
Ồ, cuối cùng đại ca xã hội đen cũng làm chút việc mà các tổng tài bá đạo yêu thích rồi, này thì sờ tay nghe tim đập, ép vào tường, hay là cưỡng hôn nhỉ?
Không xong rồi, cô nên tỏ ra thích mà còn ngại, hơi ngượng ngùng xấu hổ một chút hay là nên tích cực phối hợp, hào phóng một chút đây?
Tiếng trái tim như con nai con chạy loạn, đập bình bịch, gần như muốn phá tan lồng ngực, cô thấp thỏm bất an đỏ mặt chờ đợi, cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói trầm thấp êm tai như tiếng đàn cello của Nghiêm Khuynh truyền tới bên tai.
Sự ấm áp và êm tai trong giọng nói ấy vẫn như trước, như đầu cành trong đêm đông, được tuyết bao phủ rồi bất ngờ rung lên, tuyết trắng nhẹ nhàng rơi xuống, sau đó có một cành mai đỏ từ từ duỗi người lộ ra khỏi cụm tuyết trắng, tan vào màn sương lạnh của ngày đông tháng chạp.
“Vưu Khả Ý.”
“Dạ?” Trái tim như một trái khinh khí cầu, từ từ bay cao về phía chân trời.
Anh muốn nói gì nhỉ?
Cô thẹn thùng phỏng đoán.
Sau đó, cuối cùng giọng nói vừa bùi tai vừa trêu người ấy cũng vang lên: “Ngày mai nấu ăn nhớ bỏ ít muối một chút. Hôm nay xào cải thảo hơi nhiều muối, mặn chết anh.”
“…”
Cô yên lặng đẩy anh ra, duy trì khuôn mặt =_= đi tới cửa, kết quả đụng phải Lục Khải đang chạy từ nhà vệ sinh về.
Lục Khải sắp khóc tới nơi, như bông hoa trắng lắc lư trong gió, chìa bản mặt của một cô vợ nhỏ khóc lóc kể lể với Nghiêm Khuynh: “Anh Nghiêm, không phải em cố tình về sớm vậy đâu! Nhà vệ sinh ở đây thúi thật đó anh, đã thế bên cạnh còn có thằng cha kia, chả bị tiêu chảy…”
Biểu cảm của Vưu Khả Ý đang dừng ở biên giới giữa đau lòng và cười to, cuối cùng mọi cơ trên mặt đều co giật.
Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau - Dung Quang Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau