Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Quang
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Dao Tran
Upload bìa: Dao Tran
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 12
Cập nhật: 2016-10-26 16:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36
rong một tuần Nghiêm Khuynh nằm viện, ngày nào Vưu Khả Ý cũng đến bệnh viện thăm anh. Kì kiểm tra cuối kì đã chấm dứt, chương trình của học kì này đã hoàn tất, ngoại trừ những lúc đến trung tâm huấn luyện dạy múa cho lũ trẻ con thì tất cả thời gian còn lại, cô đều dành cho Nghiêm Khuynh.
Mẹ hạ tối hậu thư cho cô qua điện thoại: “Vưu Khả Ý, mẹ cho con kì nghỉ đông cuối cùng, con giải quyết mọi việc ở trung tâm huấn luyện đi, sau đó dẹp hết. Thực tập của học kỳ sau, vào đoàn đi!”
Vưu Khả Ý cầm di động im lặng không đáp, cuối cùng chỉ nói một câu: “Con nghe rồi, mẹ.”
Là nghe rồi, không phải đồng ý.
Vì không muốn cãi vã nữa, thế nên ngay cả phản đối cũng không muốn nói.
Suốt cả tuần, tối nào cô cũng bật sẵn nồi cơm điện, sáng dậy thì đã có cháo được giữ nóng ngon lành. Bảy giờ cô dậy, lục đục trong bếp nấu chút thức ăn, sau đó cho vào hộp, cuối cùng mới đổ cháo vào cà mên giữ nhiệt.
Đồ ăn là bữa trưa, cháo là bữa sáng.
Đây là những chuyện mà hai mươi mốt năm trước đây cô chưa từng để ý, nay lại biến nó thành chuyện quan trọng nhất mỗi ngày. Cô thậm chí còn lên mạng tìm hiểu rất nhiều công thức nấu ăn, vừa dưỡng dạ dày mà phải thật ngon miệng.
Sau đó khoảng tám giờ rưỡi, cô mang mấy thứ này ra ngoài, ngồi xe buýt tới bệnh viện.
Lục Đồng đứng ngoài cửa bếp nhìn cô xăn tay áo tất bật như thế, không nhịn được mà càu nhàu: “Cậu làm vậy là sao? Trước đây là tiểu thư con nhà giàu mười ngón tay không dính nước xuân. Bây giờ lại vì một tên côn đồ mà nhốt mình vào bếp, cả ngày toàn nghiên cứu công thức nấu ăn. Bộ định dùng sự giác ngộ của bản thân để chứng minh không cần tham gia Tân Đông Phương (*) cũng có thể đạt được kĩ thuật nấu nướng siêu đỉnh hả?”
(*) Một tập đoàn/ trung tâm giáo dục lớn.
Vưu Khả Ý cũng chẳng quay đầu, đáp: “Tớ thích làm những chuyện này cho anh ấy.”
“Cậu thích à? Cậu thích nhưng ba mẹ cậu không thích!” Lục Đồng cao giọng nói, “Vưu Khả Ý, nếu anh ta là người bình thường thì tớ cũng lười khuyên cậu, nhưng sự thật thế nào? Anh ta thậm chí cũng không cho cậu được một cuộc sống bình thường nhất. Cậu có biết mình đang làm gì không? Có chắc là không phải mê phim Hồng Kông, phim Mỹ quá rồi nên bị cuồng cái loại chủ nghĩa anh hùng cá nhân chứ hả?”
“Tớ biết anh ấy là ai.” Giọng nói của Vưu Khả Ý rất khẽ, rất nhạt, nghe như bình thường, “Anh ấy là một tên côn đồ, không có tiền đồ.”
“Nếu chỉ không có tiền đồ thì cũng được đi, có sống được mấy năm không nữa cũng là vấn đề đó—”
“Lục Đồng!” Rốt cuộc Vưu Khả Ý cũng xoay người, nghiêm giọng quát cô bạn thân.
Lục Đồng ngẩn ra, bị cô quát một tiếng bất ngờ như vậy mà sửng sốt hết cả người.
Hình như Vưu Khả Ý cũng kịp nhận ra giọng mình quá hung dữ, đã thế tay còn cầm con dao… Cô ho khan hai tiếng, vội vàng buông dao xuống, xoa xoa tay vào tạp dề, đi tới kéo tay Lục Đồng.
“Tớ xin lỗi, thần kinh tớ hơi căng thẳng, không phải muốn nạt cậu thật đâu.”
“Tớ biết.” Lục Đồng muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu, “Khả Ý, anh ta thật sự không phải người mà cậu nên thích đâu.”
“Nhưng cái gì mới là nên thích? Cái gì là không nên thích? Trong sách không dạy tớ, cũng chẳng có pháp luật nào quy định tớ không được thích anh ấy.” Vưu Khả Ý cười, “Đồng Đồng, dưới sự dạy dỗ của mẹ tớ, hai mươi năm qua tớ đã sống như một con rối gỗ, tay chân cứng ngắc, đi theo con đường mà bà đã sắp xếp cho. Lúc không được mẹ coi trọng, tớ giỏi đóng vai diễn viên kịch câm làm nền cho sự ưu tú của chị; sau khi chị đi, tớ lại phải ngoan ngoãn nghe lời làm một đứa con gái hiểu chuyện, làm người nối nghiệp của bà… Thế nhưng bây giờ tớ không muốn trở thành người như thế nữa.”
Dù bây giờ tớ và Vưu Khả Ý của quá khứ không có gì khác nhau.
Thế nhưng—
“Trái tim của tớ tự do.”
Lục Đồng nhìn cô cả buổi, cuối cùng chỉ đành lắc đầu cười khổ. “Tớ không nói lại cậu.”
“Không phải cậu không nói lại tớ,” Cô cong khóe môi, nghiêng đầu trông rất đáng yêu, “Là tình yêu đó.”
Lục Đồng đảo mắt, làm bộ buồn nôn, “Con gái khi yêu rồi thì đúng là chỉ tổ khiến tớ muốn ói hết những gì đã ăn tối qua.”
***
Lúc Vưu Khả Ý mang đồ ăn tới bệnh viện thì Nghiêm Khuynh đang ngồi trên giường xem TV.
Cô tập trung nhìn vào, trên màn hình là phim [Con đầu to bố đầu nhỏ] phiên bản mới, nháy mắt biểu cảm có hơi giật giật.
Nghiêm Khuynh hoàn toàn không ý thức với thân phận đại ca xã hội đen của mình, hành vi xem phim hoạt hình đã khiến cô bạn gái giật mình, chỉ đặt điều khiển lên tủ đầu giường, mỉm cười quay qua gọi cô: “Em đến rồi à?”
Tuy biểu cảm không được sinh động lắm, thế nhưng khuôn mặt mới phút trước còn lạnh như băng mà vừa chớp mắt đã thay đổi thành băng tan tuyết chảy mất rồi.
“Đến rồi ạ.” Vưu Khả Ý cũng cong khóe môi, đóng cửa, đi tới bên giường anh, vừa lấy cà mên trong hộp ra nhịn không được mà tò mò hỏi: “Cái đó, hay không anh?”
“Cái gì?” Nghiêm Khuynh khẽ nhếch lông mày hỏi lại.
“Cái đó đó.” Cô chỉ vào TV treo tường, “[Con đầu to bố đầu nhỏ] phiên bản mới ấy.” Sợ giọng điệu của mình làm tổn thương anh, dù sao thì chuyện ‘tâm hồn ngây thơ non nớt’ chưa mất đi cũng là một việc… đáng mừng mà ha? Cô còn bổ sung thêm một câu để làm dịu tinh thần, “Em cũng chưa xem phiên bản mới bao giờ.”
Cố gắng tỏ ra thật sự hứng thú.
Nghiêm Khuynh trả lời lại hẳn hoi: “Cũng khá.”
“…” Thế mà anh lại trả lời câu hỏi đó một cách nghiêm túc như vậy, Vưu Khả Ý cũng chẳng còn biết nói gì hơn.
Cô nhịn không được nghiêng đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh như bình thường của anh… Vẫn là người đó, ánh mắt sâu thẳm sáng ngời, môi mỏng nhưng trơn bóng, râu lún phún chưa cạo. Anh mặc quần áo của bệnh nhân màu trắng rộng thùng thình, ngồi xếp bằng trên giường như một đứa trẻ to xác… xem ‘Bố đầu nhỏ con đầu to’.
Cô quay đầu dọn cà mên, môi hơi cong lên.
Chắc chắn cô trúng độc rồi, nếu không thì đã không cảm thấy anh rất đáng yêu, rất rực rỡ.
Vưu Khả Ý đưa chén cháo cho anh, lúc nhìn anh đưa tay nhận, phim hoạt hình vừa khéo chuyển sang cảnh con đầu to bị ốm, mẹ đút bé ăn cơm, trái tim nảy lên.
Cô ho khan hai tiếng, nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ anh là bệnh nhân, có cần em đút cho không?”
Có lẽ người yêu với nhau cũng thường làm những chuyện này phải không? Cô không chắc lắm, hơi xấu hổ, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh.
Nghiêm Khuynh như bị sét đánh, động tác lập tức trở nên cứng ngắc, vẻ mặt như còn đang trong trạng thái chưa thể hồi phục tinh thần. Đến khi anh hồi phục tinh thần thì hai gò má như bị ai nhuộm màu, đỏ hồng bất thường.
Anh cực kì bình tĩnh nói: “Anh không phải con nít.”
Nói rất có đạo lý, rõ ràng là lòng tự trọng của đàn ông đã trỗi dậy, không muốn bị so sánh với Con đầu to trong phim hoạt hình.
Lần này đổi sang Vưu Khả Ý bị sét đánh.
Lần đầu tiên mặt dày chủ động đưa ra đề nghị làm chuyện thân mật với người yêu, kết quả bị nhà trai từ chối.
Từ, chối, rồi.
Cô cảm thấy sau này cô sẽ không biết xấu hổ mà chủ động làm chuyện gì lần nữa, có lẽ Nghiêm Khuynh cũng cảm thấy cô mặt dày mày dạn, không biết ngượng ngùng giữ kẽ mất thôi.
Thế nhưng tay đang bưng chén vẫn còn cứng đờ trong không trung, mà người đáng ra nên nhận chén lại lặng thinh, rút tay về.
Vưu Khả Ý bực mình, lại xấu hổ không dám lộ ra ngoài, chỉ có thể giả vờ tự nhiên hỏi anh: “Sao anh không nhận chén này?”
Nghiêm Khuynh từ từ nhíu mày, nghiêm túc nói: “Hình như không có sức.”
“…”
“Tuy anh không phải con nít nhưng anh là bệnh nhân, nếu không ăn cơm hình như không có sức bưng chén.” Nghiêm Khuynh nghiêm túc nói như thật.
Vưu Khả Ý không nói gì cúi đầu nhìn anh đang xếp bằng ngồi bên kia, cũng không nhìn cô, chỉ lặng lẽ kể lại câu chuyện anh rất ‘không có sức’, thậm chí còn không bưng được chén cháo.
Trong lòng loáng thoáng cảm nhận được sóng tình và hành vi không được tự nhiên của anh rồi.
Cô muốn xụ mặt mắng anh thay đổi thất thường, hại cô đau buồn thừa thải, thế nhưng không biết vì sao lại muốn cười phá lên, thế là đành cố gắng kiềm chế khuôn miệng không chịu nghe lời cứ cong lên.
“Thế nên ý của anh là—” Vưu Khả Ý lên giọng âm cuối, bình tĩnh nhìn anh, chờ anh mở lời bằng thái độ không được tự nhiên kia, muốn cô đút mình ăn cháo.
Kết quả Nghiêm Khuynh không nói một câu, trực tiếp mở to miệng với cô. Hai làn môi mỏng hơi hé, lộ ra hàm răng trắng tinh đang đứng xếp hàng trật tự.
Anh dùng ánh mắt vừa chân thành tha thiết lại thành khẩn nhìn cô, cố gắng xem nhẹ chuyện đỏ mặt.
Rõ ràng như một đứa trẻ ranh mãnh.
Vưu Khả Ý yên lặng múc một muỗng cháo tới, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh máu me cầm dao chọc vào cổ họng anh.
Nhớ lại câu nói đùa của Lục Đồng hồi sáng, cô còn nghiêm túc nói với Nghiêm Khuynh: “Đại ca xã hội đen mà nói chuyện yêu đương, đúng là khiến em suýt nôn hết đồ ăn hôm qua!”
Nghiêm Khuynh nghiêm túc ăn từng muỗng cháo cô đút, cứ như không hề nghe thấy.
Thế nhưng khi đuôi mắt Vưu Khả Ý nhìn lên thì mặt anh càng lúc càng đỏ, lập tức dừng lại, chơi xấu đưa tay sờ lên mặt anh, cũng giả vờ vừa nghiêm túc vừa sốt ruột, lo lắng hỏi anh: “A, sao mặt anh đỏ vậy? Sốt rồi ạ?”
“…”
“Em đi gọi y tá cho anh!” Vưu Khả Ý đặt chén lên tủ đầu giường, giả vờ muốn chạy ra phòng bệnh.
Rốt cuộc đại ca nào đó không nhịn được mà gọi cô về: “Quay lại!”
Cô vô tội xoay người lại: “Dạ.”
Mặt của đại ca ngày càng đỏ, cuối cùng chỉ có thể hung dữ tỏ vẻ sừng sộ, mặt lạnh như băng: “Tìm y tá làm gì? Anh không sốt!”
“Vậy mặt anh…”
“Đỏ.” Anh tiếp tục lạnh lùng tuyên bố một sự thật, “Chỉ đỏ thôi.”
Rốt cuộc Vưu Khả Ý không nhịn được mà phá ra cười, đi tới bên cạnh đâm vào mặt anh, vui vẻ hỏi: “Anh Nghiêm xấu hổ à? Đỏ mặt gì thế?”
Cô đâm một chút, cười đến không tim không phổi, sau khi đùa dai xong thì cực kì vui vẻ, “Nếu muốn em đút anh thì cứ nói thẳng đi, sao lại quanh co tới lui mất tự nhiên như vậy?”
Nghiêm Khuynh bắt ngay ngón tay đang chọt lung tung trên mặt mình, “Ý của em là, anh muốn làm gì thì chỉ cần nói thẳng với em là được, có phải không?”
Vưu Khả Ý vui vẻ gật đầu.
“Ừ, vậy anh biết rồi.” Nghiêm Khuynh thả tay cô ra, bình tĩnh nói, “Bây giờ anh muốn em hôn anh một cái.”
“…”
“Làm đi.” Nghiêm Khuynh ngẩng đầu nghiêm túc nhìn cô, như một quan lớn đang ra lệnh.
“Cái, cái gì?” Vưu Khả Ý chỉ biết ngây ngốc nhìn anh.
“Anh hỏi em, có phải anh muốn làm gì thì chỉ cần nói thẳng với em là được, em trả lời đúng thế.” Nghiêm Khuynh nghiêm túc chỉ vào mặt mình, “Vậy anh không quanh co nữa, em nói cũng phải giữ lời đi.”
Thế, thế này là năng lực kiểu mới gì vậy?
Vưu Khả Ý lại bị sét đánh!
Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau - Dung Quang Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau