We read to know we are not alone.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Quang
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Dao Tran
Upload bìa: Dao Tran
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 12
Cập nhật: 2016-10-26 16:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
hương Thành vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn người đàn ông ngồi trước mặt giờ đang nở nụ cười ôn hòa vô hại.
Sự yên tĩnh trong phòng lúc này dễ khiến người ta nhớ ngay tới một cách ví von thường dùng trong khi làm văn: Nghe được cả tiếng cây kim rơi trên đất.
Gã khó khăn há hốc miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng lại thấp giọng chỉ hỏi một câu: “Nghiêm Khuynh, mày không sợ chết sao?”
Đánh cuộc thế này thì không phải cược tương lai mà cược cả mệnh.
Gã nhìn thấy Nghiêm Khuynh thờ ơ cười hai tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn mình: “Phương Thành, anh đối đầu với tôi cũng được hai năm. Hai năm qua, anh chiếm địa bàn của tôi, làm bị thương anh em tôi, cướp việc làm ăn của tôi, phá hư thanh danh tôi… Tôi và anh xung đột với nhau vài lần, thế nhưng chưa từng đuổi cùng giết tận. Vì hễ sống mái với nhau thì tức sẽ có người chết, tức là cho dù trong chúng ta ai là người thắng thì kẻ còn lại không chết, cũng sẽ bị thương. Cho dù không chết không bị thương thì đời này làm nhiều điều sai lầm như vậy, nói chung cũng chẳng còn cách nào ở lại thành phố được nữa.”
“Đương nhiên tôi sợ chết, sợ anh sống, mà nếu tôi mất mạng thì chỉ có thể chắp tay nhường hết mọi thứ của ngày hôm nay cho anh.” Nghiêm Khuynh hời hợt nhìn gã, gằn từng tiếng, “Nhưng dù sao thì mâu thuẫn giữa chúng ta cũng nên kết thúc rồi. Chi bằng hai người chúng ta cứ đánh cuộc một ván này đi. Tôi cam đoan với anh, nếu hôm nay tôi không chết thì kẻ chết sau này chính là anh.”
Giọng điệu của mấy chữ cuối cùng vẫn bình thường, lại như ẩn giấu dao nhọn, khiến người nghe sợ run.
Giờ phút này, Phương Thành chỉ có hai sự lựa chọn: Không uống, chết; Uống, có thể còn một đường sống.
Lục Khải đang đứng ngoài cửa vẫn dí súng vào tên kia, có lẽ những người bên ngoài đều đã bị Nghiêm Khuynh khống chế, không ai vào cứu gã được.
Gã run rẩy há hốc miệng, đưa tay cầm chén, mặt trắng như tờ giấy.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, ngay khoảnh khắc gã nâng chén trà thì một cánh tay khác lại đoạt lấy.
Nghiêm Khuynh nhìn gã, nói từng tiếng rõ ràng: “Nếu tôi uống chén trà này thay anh, điều kiện là muốn anh thả vợ con Lý Húc Nhật, anh đồng ý hay không?”
“…” Phương Thành nhìn anh há hốc, như thể không tin vào những gì mình vừa nghe.
“Tôi đang hỏi anh, thả người hay là uống hết?”
Ánh mắt Phương Thành nhìn anh đầy phức tạp: “Mày uống chén trà này vì thằng phản bội kia?”
“Là tôi hỏi anh, hay là anh hỏi tôi đây?” Nghiêm Khuynh híp mắt, khuôn mặt có vẻ không còn kiên nhẫn.
Rốt cuộc Phương Thành cũng chịu nhả: “Thả. Tao thả người.”
Sau khi chính tai nghe Phương Thành gọi điện sai người thả vợ con Lý Hục Nhật, để chính Lục Khải gọi điện thoại cho Lý Húc Nhật xác nhận sự an toàn của bọn họ, Nghiêm Khuynh cười cười, cầm hai chén trà uống từng chén một. Chỉ trong một cái chớt mắt, hai li trà thêm thuốc kia đã vào hết trong bụng anh.
Trước khi đi, anh còn mỉm cười để lại một câu: “Phương Thành, ngay cả chút gan đó anh cũng không có, lấy gì mà đấu với tôi?”
Ngay lúc ánh mắt Phương Thành không thể tin những gì đang diễn ra, anh đã ung dung xoay người bước ra khỏi cửa, đi thẳng tới đại sảnh, không hề quay đầu.
Lục Khải theo sau thì thầm gọi anh Nghiêm, anh cũng không hề để ý, bóng lưng cao ngất như cây bạch dương.
Mãi cho đến khi đi tới góc đường, rẽ vào một ngõ nhỏ thì cả người như xì hơi, quỳ sụp trên đất. Anh đưa tay bám chặt vào vách tường dán đầy tờ quảng cáo, thở hổn hển từng hơi, sau đó với một tay ra sau cầm tay Lục Khải.
“Anh Nghiêm!” Khuôn mặt Lục Khải tỏ ra cực kì kinh hoảng, cũng quỳ xuống trước mặt anh, “Anh thế nào rồi? Sao vậy?”
Tay Nghiêm Khuynh bắt đầu run lên, sau đó, cả người như mất khả năng kiểm soát, run rẩy không ngừng. Khắp người như có vô số sâu bọ đang cắn, máu huyết sôi trào, xông lên đầu.
Lục Khải hoảng hốt hỏi anh: “Không phải nói ép gã uống sao? Vì sao anh cũng uống, còn uống cả hai chén? Vì thằng phản bội kia có đáng không? Sao anh lại ngu như vậy? Anh, anh sao rồi? Em, em gọi người đưa anh đi bệnh viện!”
Nghiêm Khuynh cố gắng duy trì ý thức, nắm chặt tay Lục Khải, cắn răng, chật vật nói: “Gọi xe đến, đưa anh đi rửa ruột, không được để cho người khác thấy…”
Từng chữ nói ra đều rất vất vả, anh muốn gượng mình dậy, thế nhưng cả người không nghe theo sự sai khiến, càng lúc càng run rẩy dữ dội hơn.
Anh thấy Lục Khải chạy ào ra đường như không muốn sống, định đón xe. Nếu là trước đây thì có lẽ anh sẽ cười nhạo Lục Khải, lăn lộn nhiều năm như vậy mà vẫn như một thằng loi choi, không đầu không đuôi. Ấy nhưng bây giờ anh chẳng cười nổi nữa.
Tầm mắt nhanh chóng trở nên mơ hồ, chỉ còn thấy một màu sáng trắng, sức lực cả người như bị hút cạn. Trong khoảnh khắc ngã quỵ, đồng tử anh bắt đầu giãn ra, có lẽ thuốc đã bắt đầu phát huy công dụng, đột nhiên anh nhìn thấy rất nhiều ảo giác.
Thế nhưng trong những ý niệm đang chen chúc ầm ĩ như ngàn vạn ngôi sao trong sông ngân trong đầu, anh chỉ lặp đi lặp lại một câu với chính mình: Mày không được chết.
Anh không thể chết, vì đây là điều quan trọng nhất trong kế hoạch này.
Anh không thể chết, vì anh muốn sống mà hạ gục Phương Thành, sống để đi gặp Vưu Khả Ý.
***
Trong khoảnh khắc có ý thức đầu tiên nhất, Nghiêm Khuynh phát hiện mình đang đứng trên hành lang của một khu nhà tiểu học.
Nửa dưới tường được quét sơn màu xanh lá cây, nửa trên là trắng. Cửa màu đỏ sậm, là loại cửa gỗ kiểu cũ xưa nhất.
Trên đầu anh là một tấm ván gỗ màu trắng chìa ra từ bên khung cửa, viết bốn chữ: Lớp ba năm nhất. (*Lớp 1/3 theo cách người Việt mình thường gọi.)
Ban đầu anh cũng không biết gì sao mình lại ở đây, mãi đến khi mơ mơ hồ hồ nhớ ra trường tiểu học ngày xưa đã được xây mới lại một lần hồi năm anh mười tuổi thì mới nhận ra mình đang nằm mơ.
Chỉ có trong mơ mới có thể nhìn thấy thứ không còn tồn tại nữa.
Đôi khi anh cũng gặp phải tình huống này, dù biết rõ mình đang nằm mơ, nhưng dù thế nào cũng không thể tỉnh lại.
Thế nên cũng chẳng giãy dụa gì.
Anh đứng ngoài cửa nhìn vào trong, một đám học sinh tiểu học đang lên lớp, cô giáo đang dạy mọi người học thơ Đường.
Tháng ba cỏ mọc, oanh bay. Trên đê liễu rủ, xuân say hương lòng.
Trẻ con nghỉ học về đồng. Thả diều cùng với gió đông trong làng.
(*) Bài Thôn cư của Cao Đỉnh; Bản dịch theo Cao Quyết Minh.
Đầu tiên ôn lại một lần, hơn năm mươi đứa nhỏ cùng ngâm nga, giọng trẻ con ê a vừa non nớt, vừa trong trẻo, nghe thật êm tai.
Cô giáo cầm sách bước xuống bục, vừa đi vừa nói: “Hôm qua cô đã cho các em về học bài này, hôm nay từng em một đọc thuộc lòng lại cho cô nghe…”
Ánh của cô lướt một vòng tụi học trò nhỏ, sau đó lại dừng lại ở cậu bé đang ngồi trong góc phòng.
Đó là đứa bé trai, khuôn mặt trắng trẻo đẹp như tạc, rất đáng yêu, chỉ là tóc hơi dài, tóc mái lưa thưa che hết mặt. Ăn mặc cũng chẳng ổn lắm, bộ đồ thể dục màu vàng bị giặt đến bạc màu thì thôi, đến tay áo cũng dư ra một khúc, xem ra không phải là quần áo của nó.
Lúc này, cậu bé vẫn không biết ánh mắt của cô giáo đang dừng lại trên người mình, vẫn cúi đầu tập trung vào quyển truyện tranh giấu dưới bàn học, trên hai đùi.
Cậu nhóc đang tập trung đọc truyện, khóe miệng thấp thoáng nụ cười hiếm thấy.
Sở dĩ Nghiêm Khuynh biết đó là nụ cười hiếm thấy vì anh rất rõ cậu bé kia đã phải năn nỉ rất lâu mới mượn được quyển truyện tranh ấy từ thằng bạn cùng bàn.
Thằng bé cùng bàn mập ú, ra vẻ nói: “Tao cho mày mượn một tiếng thôi, sau một tiếng nữa phải trả tao!”
Thằng nhóc mập kia còn thật sự nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, thứ mà đa số những đứa cùng lứa tuổi không có: “Nè, mày nhìn rõ nha, tính từ ba giờ lẻ ba phút, nói chung là chỉ được đọc từ đây đến khi hết tiết thôi!”
Cậu nhóc nhìn quyển truyện tranh đang rất nổi tiếng trong tụi bạn cùng tuổi như đại hạn trông mưa, hoàn toàn đắm chìm vào thế giới riêng của mình.
Mãi đến khi cô giáo gầy gò hơn cây sậy kia nâng kính, gọi tên cậu bằng giọng nói buồn tẻ chán ngắt, nghiêm mặt nhìn cậu: “Nghiêm Khuynh, trò đọc thuộc lòng cho tôi nghe!”
Câu nói này khiến cả người cậu bé run lên, khuôn mặt trắng bệch ngẩng đầu nhìn cô giáo, chút ý cười ban nãy cũng hoàn toàn biến mất không thấy bóng dáng.
Cậu ngồi ở đó, há hốc miệng lúng túng không biết phải làm sao.
Cô giáo kia bước nhanh qua lối đi giữa hai dãy ghế, đứng trước mặt nhìn cậu từ trên cao xuống, giọng nói lạnh như băng: “Nghiêm Khuynh, cô gọi trò đọc thuộc bài, sao không đứng dậy?”
Cậu bé dè dặt đứng dậy, theo động tác của cậu mà quyển truyện trên đùi cũng rớt xuống đất, thành một tiếng ‘bịch’ trên nền xi-măng.
Cả lớp đều quay đầu lại nhìn.
Cô giáo khom người nhặt quyển truyện kia lên, mặt không chút cảm xúc đi tới trước mặt cậu, “Đây là cái gì?”
Cậu bé chỉ sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn cô giáo một cái.
Cô giáo Ngữ văn năm nay gần bốn mươi tuổi, dạy học nhiều năm, thiếu cái tâm với nghề nhưng lại có thêm vài phần hà khắc. Cô nhìn cậu học trò thành tích tệ, hoàn cảnh gia đình cũng kém… có thể nói là chẳng được ai ưa này, trong lòng thấy chán ghét.
Cô cầm quyển truyện đánh mạnh một cái bốp vào tay đứa nhỏ, quyển truyện cũng theo đó mà rơi xuống đất.
Tiếng động đột ngột này dọa cậu bé giật mình run rẩy, cũng khiến trái tim người đàn ông đang đứng ngoài cửa thảng thốt.
Anh không muốn xem tiếp nữa!
Anh không thể xem tiếp nữa!
Như thể anh đã đoán được những gì sắp xảy ra sau đó, hoàn toàn không muốn nhìn thêm một giây phút nào. Anh xoay người muốn chạy, chạy khỏi giấc mơ này, thế nhưng dù anh có cuồng chân chạy thế nào, lại như vĩnh viễn không thể thoát khỏi hành lang dài này.
Nửa phần trên của tường màu trắng, bên dưới là xanh lá cây.
Cánh cửa màu đỏ sậm, là loại cửa gỗ kiểu cũ.
Trên đầu đầu là bảng tên lớp, trên ấy viết Lớp ba năm nhất.
Lúc nào bên trong cánh cửa luôn mở kia cũng là một cô giáo nghiêm khắc, và một cậu bé đang khúm núm hoảng sợ đứng trước mặt cô.
Nghiêm Khuynh không chạy ra hành lang, vì anh không thể thoát khỏi giấc mơ này.
Anh chỉ có thể chịu ép buộc mà nhìn những gì xảy trong lớp học kia, nghe cô giáo lạnh lùng nói với mình: “Trò có biết vì sao các bạn trong lớp đều bảy tuổi, chỉ riêng trò đã sắp chín tuổi rồi không?”
Anh của thuở bé luống cuống, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cô giáo, trong đôi mắt đen láy tràn ngập sự sợ hãi.
Đôi mắt của cô giáo được giấu sau tròng kính dày, không hề có chút cảm thông thương xót nào, chỉ rặt một sự chán ghét. Cô nói: “Vì trò không giống những bạn khác, mẹ trò không cần trò, cha trò không nuôi trò. Trò may mắn được người khác giúp đỡ mới có thể đến trường, được dạy học, không thì trò vốn không được đọc sách đâu!”
“Cho dù trò không hiểu lòng tốt của người khác, cho dù trò không biết đền ơn đáp nghĩa, bây giờ, ngay cả sự tôn trọng tối thiếu dành cho giáo viên trò cũng chẳng có thì trò học cái gì? Không thì cứ về nhà ngay đi, đừng có ngồi đây làm bẩn mắt tôi!”
Từng câu từng chữ ấy không được coi là độc ác, vì so với những câu nói độc địa khác anh từng nghe mà muốn chết lặng trong cuộc đời sau này, những lời trên chẳng là cái gì.
Thế nhưng với một đứa trẻ chưa đầy chín tuổi mà nói, trước mặt cả lớp gồm năm mươi bảy người bạn học, những lời nói ấy như mưa đá, đập nát lòng tự trọng vừa mới hình thành chưa được bao lâu.
Cậu gào lên một tiếng, huơ tay tứ tung: “Không phải mẹ con không cần con, không phải cha con không nuôi con! Không cho cô nói lung tung! Cô nói lung tung!”
Trong hỗn loạn, đột nhiên cậu quơ quào đánh vào tay cô giáo Ngữ văn.
Cô giáo lùi hai bước ra sau theo bản năng, giọng nói cao vút the thé: “Trò dám đánh tôi?”
Cô đưa tay kéo cổ áo cậu, lay thân thể gầy ốm đó tới lui, mất kiểm soát cảm xúc mà quát: “Cha mẹ trò không dạy trò, tôi cũng không giáo dục nổi! Trò dám đánh giáo viên sao? Trò muốn trở thành người như cha mình đúng không? Sau này đi quậy phá xã hội, cờ bạc rượu chè, sau đó thành cặn bã của xã hội, đi theo con đường cũ của cha mình, đúng không?”
Từng câu từng chữ đó như cây kim, vốn chỉ là một sự tồn tại tầm thường, nhưng khi ngàn vạn cây kim cùng đâm tới thì có thể biến thành thứ vũ khí sắc bén gây tổn thương người nhất.
Nghiêm Khuynh không thoát khỏi giấc mộng này.
Anh chỉ có thể nhìn lại cảnh tượng đã dằn vặt mình suốt nhiều năm qua hết lần này đến lần khác, khuôn mặt của cậu bé kia vẫn kêu khóc trong tuyệt vọng, vẫn cố gắng gào lên ‘Không phải mẹ con không cần con, không phải cha con không nuôi con.’
Những tiếng quát tháo ấy như tiếng sét đinh tai nhức óc, khiến trái tim anh vụn vỡ từng chút một, mà những mảnh vụn ấy rơi rụng, hòa vào trận bụi mịt mù.
Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau - Dung Quang Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau