A friend is someone who knows all about you and still loves you.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Quang
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Dao Tran
Upload bìa: Dao Tran
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 12
Cập nhật: 2016-10-26 16:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
au khi Vưu Khả Ý về nhà, rốt cuộc Lục Đồng cũng thở phào. Vì không biết Nghiêm Khuynh đã lau mặt giúp Vưu Khả Ý rồi, thế nên vào toilet vắt khăn khô rồi lau lại cho cô lần nữa, sau đó ngồi bên giường nhìn cô một lúc, xuất thần chẳng biết đang nghĩ chi.
Sau cùng Lục Đồng thở dài, khom lưng vén hai lọn tóc trên má xuống giúp cô.
“Cuối cùng cũng biết cậu vừa mắt anh ta ở điểm nào rồi.” Lục Đồng làu bàu nhớ lại, “Chưa nói tới cái mã ngoài bảnh bao kia, khí chất cũng không tệ, quan trọng nhất là cái bộ lạnh lùng lãnh đạm kia, không thích nói chuyện nhưng lại rất dịu dàng… Cái loại đàn ông xấu xa có mặt mũi lại có quá khứ đau khổ thế này, thảo nào khiến cậu mê chết được.”
Cô giúp Vưu Khả Ý dém chăn, cau mày rầu rĩ đi ra ngoài, “Như thế thì sao Trịnh Gia Viêm so bằng? Cho dù có sự trợ giúp thần thánh của tớ, nhưng so với đại ca xã hội đen kia, anh ta chỉ là đồng bọn như heo thôi…”
Một tiếng cạch, cửa được đóng lại.
Người uống say đang nằm trên giường từ từ mở mắt, không nhúc nhích nhìn lên trần nhà. Một chốc sau, cô vén chăn ngồi dậy, im lặng đi tới cửa sổ.
Rèm được kéo kín mít, cô chỉ đưa tay hé một khe hở nhỏ thôi, quả nhiên nhìn thấy ngồi đối diện.
Vẫn như một bức họa: Cây đèn đặt dưới đất, ghế gỗ dài tịch mịch và người đàn ông đang lặng lẽ hút thuốc lá trong ánh đèn mông lung.
Tầm mắt của cô dừng lại trên điếu thuốc kia, làn khói lượn lờ quấn quýt như một vũ công quyến rũ xinh đẹp, khiến cô bỗng có cảm giác hâm mộ. Sau đó, Vưu Khả Ý cong khóe môi cười rộ, trời ạ, cô đang nổi điên gì thế không biết? Tự dưng lại muốn trở thành điếu thuốc trong tay anh?
Nhìn một lúc, bỗng nhiên hai gò má cô ửng đỏ, sóng mắt như nước, e lệ và xinh đẹp đến nao lòng người.
Điếu thuốc kia đang dán chặt vào môi anh, còn cô thì sao?
Đưa tay sờ lên cánh môi nóng hổi, cô khẽ nheo mắt nhớ tới chuyện đã xảy ra trong phòng khách của anh ban nãy. Anh cúi đầu hôn cô không báo trước, khiến cả người cô cứng đờ, suýt nữa đã lộ tẩy.
Nếu không động lòng với cô, tại sao lại hôn cô chứ? Vì kiềm lòng không đặng à?
Ngay sau khi bước ra khỏi quán karaoke kia, cô đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc ở ven đường. Từ lúc giả vờ say đến khi nhìn chằm chằm vào Nghiêm Khuynh đang lái xe theo sau bọn họ qua kính chiếu hậu, cô im lặng sắp xếp một ván cờ.
Vưu Khả Ý thừa nhận mình có hơi tồi tệ vì đã lợi dụng thiện cảm của Trịnh Gia Viêm dành cho.
Thế nhưng cô không còn cách nào hết, vì sự phòng bị của Nghiêm Khuynh rất kiên cố, cô đã dùng hết mọi cách rồi mà vẫn không thể tiến vào tòa thành của anh.
Cô chỉ muốn thử một lần, để xem anh có thật sự thờ ơ hững hờ như biểu hiện bên ngoài không. Nếu quả thật là thế, vậy thì cô cũng không còn cách nào khác, đành bỏ cuộc thôi.
Ấy mà anh lại không!
Nhớ tới sự lạnh lùng cự tuyệt trước đây, lại nhớ đến cách đối xử dịu dàng của anh vừa rồi, chân của Vưu Khả Ý như mọc rễ, đâm sâu xuống đất không thể động đậy.
Cô cứ lặng lẽ đứng trốn sau rèm nhìn anh, không nhúc nhích mà nhìn anh.
Còn người đàn ông dưới ánh đèn kia cứ hút từng điếu, từng điếu một, lặng thinh như một pho tượng.
Đêm hoang vắng như một cánh đồng trống mênh mông vô biên giới, anh ngồi bao lâu, cô đứng bấy lâu.
Anh đang suy nghĩ làm thế nào để chặt đứt những rung động hoảng loạn trong lòng, để cô được tự do; Cô đang suy nghĩ làm sao để phá bỏ phòng bị tầng tầng lớp lớp kia, để đi vào lòng anh.
***
Hôm sau, điện thoại của Vưu Lộ gọi tới đã đánh thức Vưu Khả Ý, bảo anh rể đã đi họp rồi, không có thời gian đưa chị đi khám thai, vì thế bèn gọi Vưu Khả Ý.
Lúc Vưu Khả Ý đưa Vưu Lộ đi khám thai, ngạc nhiên khi thấy bụng của chị đã lộ rõ.
“Mấy tháng rồi ạ?” Cô kinh ngạc sờ bụng chị, bộ dạng trông hơi ngốc, “Đã, đã lớn thế nào rồi ạ?”
Vưu Lộ đâm vào trán em gái, “Mấy tháng à? Hơn ba tháng rồi đó biết không?” Chị giận dỗi liếc mắt cô, “Chị biết trong lòng em không có chị mà, chẳng quan tâm chị chút nào.”
Vưu Khả Ý chọc cười, “Đương nhiên trong lòng em không có chị đâu, vì sự tồn tại của chị nằm sâu trong đầu em, trong giấc mơ của em, trong trái tim, trong lời ca của em—”
“Thôi im đi!” Vưu Lộ bóp miệng em gái không khách khí, “Hát dở quá, không tốt cho thai nhi.”
Vưu Khả Ý cười vui vẻ mãi.
Lúc cô đi giúp chị xếp hàng lấy số, đứng trong hàng quay đầu lại nhìn thì thấy Vưu Lộ chưa ăn sáng, lấy một túi nylon từ trong balo đeo trên lưng ra, trong đó có hai cái bánh bao. Cùng với nước sôi để nguội trong bình, Vưu Lộ cứ thế mà vừa ăn bánh bao vừa chờ cô.
Nét mặt của Vưu Khả Ý đờ đẫn trong khoảnh khắc.
Bọn họ đã cùng sống với nhau mười lăm năm, nếu không phải vì chuyện lên đại học mà Vưu Lộ xích mích với gia đình thì có lẽ bây giờ bọn họ vẫn sống chung với nhau.
Mà trong mười lăm năm đó, Vưu Lộ vẫn luôn là đứa con được ba mẹ cưng chiều, ăn thứ ngon nhất, mặc thứ đẹp nhất, có thể được coi là hòn ngọc quý trên tay của cả nhà, chưa từng phải chịu vất vả gì.
Vưu Khả Ý vẫn luôn nhớ chị thích ăn gì, bữa sáng nhất định phải có sữa tươi và trứng ốp la. Lúc đó mẹ có nói trứng ốp la nhiều dầu lắm, sẽ ảnh hưởng đến dáng người của con gái, nhất là bọn họ lại học múa, phải chú ý cẩn thận đến thay đổi cân nặng. Nhưng mà Vưu Lộ không chịu, muốn ăn trứng ốp la, mẹ chiều chị, cuối cùng cũng đành mặc kệ.
Có một thời gian báo đài đưa tin chất lượng nước khoáng trong nước không đạt chuẩn, mẹ bắt đầu mua nước nhập khẩu cho hai người, giá mắc hơn mấy loại như NongFu Spring hay C’estbon gấp năm lần, thế nhưng mẹ không chê đắt, hai chị em cũng uống rất thoải mái.
Lúc đó còn nhỏ, không biết giá trị của đồng tiền, mà nay Vưu Khả Ý cũng chẳng thể lấy loại nước khoáng xa xỉ ấy làm thứ giải khát nữa, nhưng mà cô vẫn như cũ giữ thói quen tiêu xài thoải mái, không biết tính toán như trước.
Nhưng Vưu Lộ thì sao?
Vưu Khả Ý đứng xếp hàng, tự hỏi chính mình. Bắt đầu từ khi nào chị đã có thể giống những cô gái bình thường trên phố, ngồi trong đám đông chen chúc này ăn bánh bao mang từ nhà theo, tiếc không mua nước khoáng mà lại mang một chai nước đun sôi để nguội từ xa đến đây?
Chị mặc quần áo giản dị, cổ áo bị giặt nên bạc sờn, giày là kiểu của mấy năm trước, bên mép cũng bị phai màu.
Vưu Khả Ý để ý hình như đã lâu rồi tóc chị chưa được duỗi, có đuôi tóc xoăn xoăn lộ ra trong búi tóc cột cao, tùy ý bay bay.
Cô nhớ trước đây Vưu Lộ cực kì ghét mái tóc xoăn tự nhiên của mình, mỗi khi chúng vừa lộ đầu là sẽ chạy ngay vào salon để duỗi thẳng.
Nhìn vậy, đột nhiên cảm thấy một nỗi xót xa vô hình.
Cuộc sống của chị cũng không được tốt lắm.
Sau khi lấy số về, cô quay lại bên cạnh Vưu Lộ, thấp giọng hỏi: “Bữa sáng chị ăn thế này à? Không có dinh dưỡng, chắc chắn cục cưng không thích ăn đâu.”
Vưu Lộ gói cái bánh còn lại, cũng không vứt mà cất lại vào balo, “Không sao cả, ăn cái này cho tiện.”
Trong lòng Vưu Khả Ý lại càng khó chịu.
Tiện ư? Người chị mặc gấm ăn ngọc trước đây có bao giờ cần thứ tiện lợi?
Sau khi khám thai xong, Vưu Lộ hưng phấn cầm tờ siêu âm chỉ chỉ trỏ trỏ, đoán xem mắt bé con ở đâu, mũi ở đâu, lớn lên sẽ giống ba hay giống mẹ.
Đột nhiên Vưu Khả Ý hỏi chị một câu: “Chị, chị có từng hối hận không?”
Vưu Lộ lập tức im bặt.
Ngẩng đầu nhìn chị, Vưu Khả Ý nhẹ giọng nói: “Nếu trước đây không khăng khăng đòi đi con đường này, không cố chấp gả cho anh rể, có lẽ chị sẽ được sống tốt hơn.”
Nghe theo sự sắp xếp của mẹ vào đoàn Văn công, trở thành một nghệ sĩ múa xuất sắc, được mọi người chú ý, có lẽ sẽ được một vị sĩ quan tuổi trẻ tài cao nào đó ở dưới sân khấu nhìn trúng, có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Cô nói từng chuyện giá như, nói những chuyện vốn nên xảy ra trong cuộc đời Vưu Lộ.
“Khả Ý.” Vưu Lộ không để cô nói hết đã cắt ngang, sau đó nhìn cô, dịu dàng mỉm cười, “Những điều em vừa nói nghe rất hay, thế nhưng người trong câu chuyện đó không phải chị.”
Vưu Khả Ý ngẩn ra.
“Cuộc sống ấy rất giàu có, không hề vất vả tẹo nào, nhưng không có người chị cần, cũng không có tự do mà chị muốn.” Vưu Lộ ngẩng đầu nhìn mặt trời mọc ở chân trời đằng đông, vì mặt trời có chút chói nên chị hơi nheo mắt, nhẹ giọng bảo, “Đôi lúc con người ta biết rõ có những chuyện mình không nên làm, biết con đường mình chọn sẽ rất khó khăn, tự biết cái thứ tình yêu ấy sẽ nhốt mình trong cuộc sống vô vị nhàm chán của củi gạo dầu muối dấm tương trà, thế nhưng lại cứ khăng khăng muốn bước đi trên con đường này.”
“Hốn hận? Em nghĩ chị chưa từng hối hận sao? Có những lúc cãi nhau, những khi phải giật gấu vá vai, lúc không đủ tiền sinh hoạt, khi phải nghĩ mọi cách để kiếm ra tiền, xài ít tiền hơn… Những lúc như thế, sẽ nghĩ, nếu trước đây không cãi lời, không mặc kệ lời khuyên của ba mẹ, có phải cuộc sống bây giờ sẽ không khổ cực như vầy?”
“Nhưng Khả Ý à, con người chẳng bao giờ biết đủ cả, lúc nào cũng cảm thấy cái mình không có là thứ tốt nhất, cái nằm trong tay không đáng trân trọng. Chị từng có những lúc hối hận, nhưng bỗng có một ngày đột nhiên hiểu rõ. Đó là lúc chị nhìn Trình Nham, nhìn anh ấy bôn ba vất vả bên ngoài, sau đó lại còn tiết kiệm tiền thuốc lá mà mua bánh ngọt cho chị, lúc ăn cơm gắp hết những món ngon cho chị. Chị lập tức vứt hết mọi hối hận kia đi.”
“Cuộc sống của chị vất vả thật, nhưng cũng rất thỏa mãn. Có lẽ chị không còn cơ hội để được hưởng cuộc sống tiêu xài vô lo, xa xỉ lãng phí, thế nhưng chị đã lấy được tất cả sự yêu thương của Trình Nham.”
“Chẳng lẽ những thứ này vẫn chưa đủ sao?”
“Cho dù cả đời nghèo khổ, chị luôn biết có một người sẵn sàng chịu nghèo khó cùng chị, dành hết những thứ tốt đẹp mình có cho chị. Nghĩ như thế, chị còn gì mà không thỏa mãn chứ?”
Vưu Khả Ý nhìn người chị đang nói những lời này, đột nhiên không đáp được một chữ.
Cô tự hỏi bản thân, có đáng không?
Chị mặc quần áo cũ kĩ lỗi mốt, tóc khô ran xơ xác, khuôn mặt không được chăm sóc cẩn thận, ngón tay cũng có nhiều vết chai mỏng, thế nhưng trông chị lại đẹp hơn bất kì lúc nào trước đây.
Xế chiều, Vưu Khả Ý về nhà, lúc kéo rèm nhìn qua cửa sổ sát trần đối diện, đột nhiên bật cười.
Có lẽ là chị em ruột thịt, trong người cô và chị đều có một dòng máu giống nhau. Trước nay, cô luôn hâm mộ sự quả quyết dũng cảm của chị, tự ti với sự do dự thiếu quyết đoán của mình, nhưng bây giờ nhìn lại, có lẽ chỉ vì chưa gặp một người có thể khiến cô dũng cảm mà thôi.
Đã quyết định được mục tiêu cần cố gắng, làm sao có thể bỏ dở nửa chừng?
***
Một tuần sau, đợt kiểm tra cuối kì đã tới.
Kiểm tra cuối kì của học viên múa là một buổi ca múa nhạc, trong hội trường lớn, giáo viên sẽ ngồi hàng ghế trước để đánh giá bình phẩm, phía sau là những người có vé, tới để xem biểu diễn.
Trước ngày thi, Vưu Khả Ý cố tình nhét một tấm vé, kèm một tấm card vào dưới khe cửa nhà Nghiêm Khuynh.
Trên card viết hai hàng chữ ngắn ngủi:
Dù sao cũng từng quen nhau, cho dù con đường sau này có giao nhau hay không thì đây vẫn là món quà em muốn dành tặng cho anh.
Em từng chờ anh một lần, cũng như lần trước, cho dù anh có đến hay không, em vẫn sẽ chờ.
Dưới chỗ đề tên là ba chữ nắn nót: Vưu Khả Ý.
Cô dùng tất cả dũng khí và lòng thành của mình để chuẩn bị một món quà như vậy cho anh.
Nghiêm Khuynh, anh nhất định phải tới.
Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau - Dung Quang Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau